Chương 32 - Yêu Người Đào Hoa - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Đình Dũng lái xe đến quán bar, uống say mềm rồi mới về nhà, tâm trạng rất tệ. Nửa đêm, Thảo Nhi cho con ngủ rồi ra phòng khách chờ chồng, vừa lo lắng vừa tức giận. Cô biết, tối nay anh không có lịch xã giao, cũng không nhắn là đi đâu. Chỉ có thể có một lý do. Không lẽ, hôm qua vừa gặp, tình cũ không rủ đã đến. Đình Dũng vừa bước vào cửa, cô đã chì chiết:

“Tại sao anh về muộn? Anh đi gặp đồ trà xanh ấy à?”

“Thảo Nhi, em ăn nói cho cẩn thận. Nếu không có cô ấy, hôm qua con gái của chúng ta đã bị bắt cóc rồi.”

Đình Dũng vừa tháo giày, vừa liếc nhìn vợ, nhắc nhở. Anh uống khá nhiều song vẫn còn tỉnh táo. Đấy là anh chưa nói ra, hôm qua lúc ở trong gian hàng thời trang, anh đi thử đồ, người làm mẹ như cô ấy mải mê mua sắm kiểu gì mà để người ta dắt con đi lúc nào cũng không biết.

“Em nói đúng mà. Anh vẫn không buông bỏ được tình cũ đúng không? Rõ ràng là cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Người cô ta đang cặp kè là kẻ đào hoa nhất nhì trong giới doanh nhân đấy. Anh ta lên giường với không biết bao người phụ nữ rồi.” Thảo Nhi muốn chồng mình sáng mắt ra.

Đình Dũng nhìn vợ với ánh mắt lạnh lùng: “Hạnh Chi là cô gái tốt. Em có tư cách lên giọng với cô ấy sao? Không phải em cũng dụ anh lên giường khi chúng ta còn chưa kết hôn. Nếu không vì sai lầm đêm hôm đó, em nghĩ là em có cơ hội ngồi đây đánh ghen với Hạnh Chi à? Sau này, nếu anh biết em làm gì quá đáng với cô ấy, anh sẽ không bỏ qua đâu.”

Thảo Nhi sững sờ nhìn chồng. Anh vẫn để bụng chuyện cũ sao? Những gì cô làm cho anh với tư cách là vợ, là mẹ của con anh trong suốt một năm qua, hoá ra lại chẳng đổi được đoạn tình cảm với người cũ trong mắt anh ta. Tức giận đến mờ mắt nhưng tim cô vẫn biết đau.

“Đình Dũng, hãy nhớ em là vợ anh. Em có làm gì quá đáng cũng là vì để bảo vệ cái gia đình này. Em không cho phép anh bỏ rơi mẹ con em. Em chỉ là giữ ba cho bé Bông thôi.”

“Con bé là con gái anh, anh sẽ không bỏ nó.”

“Vậy còn em, còn em thì sao? Em là vợ anh đấy, anh biết không, biết không??? Em luôn chung thuỷ với anh, còn cô ta thì sao? Chính mắt anh nhìn thấy, cô ta tay trong tay ôm ấp người khác, vậy mà anh còn mù quáng bênh vực cô ta à?” Thảo Nhi gào lên ấm ức, giọng lạc hẳn đi.

“Thảo Nhi, em không thấy mình nực cười sao? Chẳng phải mẹ và em đã dùng trăm phương nghìn kế để anh chia tay cô ấy. Bây giờ, khi cô ấy yêu đương người khác, em lại còn muốn cô ấy phải giữ thân như ngọc với chồng em à?”

Thảo Nhi nhìn chồng tức đến nghẹn họng, không nói thêm được câu nào. Đình Dũng không để ý đến vợ nữa, từ từ đi lên tầng hai, vào phòng con gái nhìn nó ngủ một lát rồi về phòng lấy đồ đi tắm. Thảo Nhi lên giường đợi chồng, nhìn chăm chăm vào cửa phòng tắm, một bụng đầy tức giận.

Trái với sự căng thẳng ở nhà Đình Dũng, không khí trong xe ô tô giữa Hiểu Minh và Hạnh Chi lại hết sức ngọt ngào. Anh vừa lái xe, vừa nắm tay cô, khẽ giọng:

“Sau buổi hôm nay, cậu ta sẽ không làm phiền em nữa đâu. Nếu còn tiếp tục anh sẽ không để yên.”

“Thật ra anh ấy cũng đáng thương. Gia cảnh thì giàu có nhưng không hạnh phúc. Trước giờ, em không trách hay ghét bỏ gì anh ấy.” Cô nhỏ giọng.

“Em không ghét là được rồi, đừng thương cậu ta. Tình cảm là thứ cần rõ ràng, dứt khoát nhất. Hoặc yêu hoặc không là gì cả. Nếu em mềm lòng, em sẽ cho người ta hy vọng, rồi cả hai sẽ đi chệch quỹ đạo đấy.”

“Hiểu Minh, em sẽ không mềm lòng đâu.”

Đến trước nhà cô, anh nghiêng người sang bên ghế phụ, kéo cô ôm vào lòng, vuốt nhẹ tấm lưng gầy của cô, hỏi nhỏ:

“Anh lên nhà em uống trà được không?”

“Tối nay thì chưa được đâu. Hiểu Minh, chuyện chúng mình yêu nhau, em chưa muốn công khai, từ từ hãy để mọi người biết.”

“Tại sao vậy?” Anh nhíu mày.

“Bởi vì anh xuất sắc lại đào hoa như vậy, nên nếu biết em yêu anh, sợ rằng fan của anh sẽ thành antifan của em. Em không muốn phải nghe những lời khó nghe. Em cần thời gian thích nghi đã.” Cô mím môi. Thật ra cô muốn mình phải nỗ lực hơn, đạt được chút thành tựu ở FBC, để người khác thấy người yêu anh cũng không đến nỗi kém cỏi.

“Hạnh Chi, xin lỗi em. Nhưng em đừng bị tổn thương bởi những lời nói của người khác. Em chỉ cần biết, anh luôn yêu thương và trân trọng em, thế là được rồi.” Anh buông cô ra, tay giữ nhẹ cằm cô, mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

“Ừm. Vậy từ từ để em làm quen ạ. Khi nào sẵn sàng em sẽ nói với anh.”

“Được rồi, nhưng đừng lâu quá nhé. Anh cũng muốn cho thiên hạ biết, em là hoa có chủ, để người khác bớt dòm ngó người yêu anh.”

“Nhan sắc của em không bằng anh nên anh khỏi lo về chuyện đó đi.” Cô cười.

“Là em không cho người ta cơ hội tiếp cận thôi, chứ đàn ông tiếp xúc gần với em, đều sẽ bị chinh phục.”

“Thật ư?” Cô mở to mắt ngạc nhiên.

“Thật. Vì em dịu dàng, thông minh và có chiều sâu. Ở bên em thấy rất dễ chịu.”

“Vậy thì anh phải thấy mình may mắn đi.” Cô trêu chọc.

“May mắn nhất thế gian luôn.” Anh đồng tình, rồi cúi đầu định hôn cô, liền bị cô nghiêng đầu né tránh:

“Được rồi, được rồi. Ở ngoài xe có nhìn được bên trong không vậy? Chẳng may Thy Thy nhìn thấy em sẽ không biết giải thích thế nào đâu.”

“Bên ngoài không nhìn thấy gì đâu. Em định giấu cả Thy Thy sao?” Anh nhăn mày hỏi lại.

“Tạm thời thôi, em sẽ nói sớm.” Cô an ủi anh.

“Em làm anh tổn thương quá. Có bạn trai ngầu như anh mà không dám khoe là sao? Vậy trước mặt mọi người, em sẽ vẫn đóng vai lạnh lùng với anh hả?” Anh nhăn nhó.

“Thôi mà, những lúc chỉ có hai đứa em sẽ đền bù cho anh.”

“Vậy đền bù luôn đi.” Anh cơ hội.

Rồi không để lỡ giây phút nào, hai tay anh đặt lên má cô, giữ thật chặt, cúi đầu hôn cô đắm đuối. Hạnh Chi thả lỏng đón nhận, mắt khép hờ, từ từ cảm nhận vị ngọt ngào trên đầu môi mà anh đem lại. Cô mở hé miệng, để lưỡi anh dây dưa cùng lưỡi cô. Vị cafe anh vừa uống, mùi kẹo bạc hà man mát anh vừa ngậm như hoà tan trong miệng cô, khiến cô có cảm giác lâng lâng. Nụ hôn của anh rất có nhịp điệu, lúc đầu là cuồng phong, mạnh mẽ, sau đó lại từ từ, dịu dàng, liếm láp và mơn trớn bờ môi cô. Phải đến hai phút, anh vẫn chưa muốn kết thúc, vẫn ngậm lấy cánh môi dưới của cô, lưu luyến trước khi rời đi.

“Hạnh Chi, em có ma lực gì vậy? Mỗi lần chạm vào em là anh không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa.” Anh mơ màng nhìn cô, dục vọng vẫn còn ẩn nấp nơi đáy mắt.

Không chỉ có anh, chỉ một nụ hôn cũng khiến cô hồn siêu phách lạc. Nghe anh nói cô mới giật mình mở mắt, ngượng ngùng ôm lấy bờ vai anh, để anh không nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình. Trống ngực cô đập mạnh hơn. Tay cô đập đập vào lưng anh, xấu hổ nói:

“Là dục vọng đàn ông của anh cao quá mà. Lần sau, tem tém lại cho em.”

Anh cười, đẩy nhẹ cơ thể cô ra đằng trước, tay siết nhẹ eo cô, âu yếm hôn lên trán cô rồi nói:

“Không phải, là bởi vì em hấp dẫn quá. Anh kiềm chế lắm mới được thế này đấy.”

“Được rồi, tiếp tục kiềm chế đi. Em không dễ dãi nữa đâu. Em lên nhà đây. Mai gặp lại nhé.”

“Ừ, tối nhớ ngủ sớm và ngủ ngon nhé. Yêu em.”

Anh lưu luyến rời cô, nhoài người đẩy cửa xe cho cô bước ra ngoài. Anh nhìn theo bóng lưng cô rời đi, còn quay lại vẫy vẫy tay với anh, trong lòng có cảm giác ấm áp lạ thường.

***

Sau khi nhận lời yêu anh, cô mới biết tại sao trước đây Hiểu Minh lại có nhiều người thích đến vậy. Không chỉ có ngoại hình đẹp trai, thân hình rẳn rỏi quyến rũ, anh còn lãng mạn và chu đáo, nhiệt tình và cháy bỏng, quan tâm và tinh tế. Anh đồng ý không công khai chuyện của hai người, nhưng anh luôn có cách sắp xếp để hai người có không gian riêng tư gặp nhau. Anh cũng luôn biết cách bảo vệ cô, cho cô cảm giác an toàn và tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông này.

Điều bất tiện duy nhất mà cô thấy khi yêu anh, là anh quá đào hoa. Cô từng nói đùa, người cũ của anh nhiều như vậy, có khi cứ ra đường là gặp, không ngờ lại là thật. Mà không chỉ người cũ, người mới thích anh cũng nhiều vô số nữa. Điều này càng làm cô tin tưởng nếu mình công khai yêu anh, có lẽ sẽ bị một nửa cô gái trong thành phố này ném đá cô mất.

Ví như hôm rồi quay hai số của chương trình “Ngôi nhà hoàn hảo” tại một công trình biệt thự của khách hàng do H&M Archi thiết kế. Suốt cả ngày ghi hình, MC Thiên Nga cứ bám chặt lấy anh không rời. Nhưng anh lại chỉ để ý và có gì phát sinh liền ra trao đổi với chỉ đạo sản xuất là cô. Thấy cô vất vả cùng êkip phía sau hậu trường, quay xong phần của mình, anh nhắn Trợ lý gọi nước ép trái cây, trà sữa và bánh ngọt đến địa điểm ghi hình. Đến giờ nghỉ giải lao, anh dặn Trợ lý phải chuyển tận tay cô, sau đó mới nhắn tin:

[Thấy em mệt nên anh gọi bánh ngọt và nước ép ổi cho em đấy. Nhân tiện gọi cho cả team luôn. Cố lên cô gái của anh.]

Cô đọc tin nhắn mà mỉm cười, liền giơ cốc nước ép hướng về phía anh làm động tác cảm ơn. Anh trông thấy, khoé miệng hơi cong lên, tiếp tục nhắn tin:

[Anh không nhận cảm ơn suông.]

[Đang làm việc, kiến trúc sư Hiểu Minh muốn gì nào?]

[Anh muốn gì không phải em không biết. Gặp riêng em anh sẽ đòi.] Anh mờ ám liếc mắt về phía cô. Sợ ai đó sẽ bắt gặp cảnh này, cô xấu hổ nhét điện thoại và túi sau quần bò, không thèm quan tâm đến anh nữa, tập trung vào sản xuất chương trình.

Đã làm quen với nhau ở những số trước nên anh và MC Thiên Nga lên hình rất mượt. Hai người đều chuyên nghiệp, phối hợp rất ăn ý. Chương trình kết thúc ghi hình lúc hơn sáu giờ tối, mọi người có ba mươi phút để dọn dẹp đồ chuẩn bị ra về. Như thường lệ, cô sẽ về kênh truyền hình với êkip, còn Hiểu Minh về cùng Trợ lý. Trước khi về, anh lưu luyến nhắn tin cho cô:

[Đi ra dãy nhà phía sau của khu biệt thự, anh gặp chút nhé.]

Rồi không chờ cô phản ứng, anh ra khỏi phòng khách của biệt thự, đi về phía sau nhà. Trông thấy anh rời đi, cô chưa kịp xoay gót, MC Thiên Nga nhanh nhẹn tiến theo sau. Cô tò mò muốn biết, liền nhẹ nhàng đi theo sau họ, đứng cách một đoạn không để họ nhìn được nhưng đủ để nghe thấy hai người nói gì.

“Anh Hiểu Minh, anh đi đâu vậy? Chờ em.” MC Thiên Nga lên tiếng.

Nghe tiếng gọi Hiểu Minh hơi ngạc nhiên, nhíu mày không hiểu song vẫn dừng bước. Trời hơi tối, ngoài vườn lại không bật đèn, chỉ có ánh sáng trong phòng khách biệt thự hắt ra. Thân ảnh cao lớn đứng dưới ánh sáng mờ mờ, trông càng thêm đẹp trai và quyến rũ. Thiên Nga bước dài đến trước mặt anh, chủ động:

“Anh Hiểu Minh, em có chuyện muốn nói?”

“Với tôi?” Anh hỏi, giọng lạnh nhạt.

“Vâng.” Thiên Nga lí nhí.

“Chuyện công việc?”

“Không phải. Chuyện riêng tư ạ.”

“Tôi không có chuyện riêng tư gì để nói với em cả.”

“Nhưng em có. Anh Hiểu Minh, em thích anh. Anh có thể cho em cơ hội trở thành bạn gái anh được không?” Thiên Nga bạo dạn.

“Tôi có bạn gái rồi. Cảm ơn em.” Anh lạnh lùng.

Bị từ chối thẳng thừng, Thiên Nga hơi xấu hổ, song vẫn cố níu: “Không phải anh mới chia tay với diễn viên Kiều Vy à? Không nghe thấy ai nhắc gì về bạn gái mới của anh.”

“Không thấy không phải không có. Bạn gái tôi rất hay ghen, tôi không muốn ở riêng với cô gái khác quá lâu mà không có chuyện gì chính đáng. Còn nữa, cô ấy cũng không thích nhắc đến quá khứ của tôi, nên phiền cô không nói lại những chuyện tương tự thế này.” Anh lịch sự nhắc nhở.

Thiên Nga hơi tẽn tò. “Xin lỗi anh, vậy coi như em chưa nói gì.” Rồi chạy nhanh vào trong biệt thự mà không để ý đến cô đang ẩn nấp sau hòn giả sơn giữa vườn Nhật phía ngoài biệt thự.

“Ra đây.” Anh nhẹ giọng, vậy mà khiến cô giật mình. Sao anh biết cô ở đây nhỉ, vừa nãy cô đã đi rất nhẹ nhàng rồi mà.

Cô từ từ đi ra, lừ mắt lườm anh, rồi quay lại phía căn biệt thự xem có ai nhìn thấy không. Anh bước lại phía cô, nắm tay kéo đi thật nhanh. Đến dãy nhà kho phía sau, liền mở một cánh cửa, kéo cô vào trong, đẩy mạnh vào tường. Đèn cảm ứng trong nhà kho tự bật sáng, anh mỉm cười quyến rũ nhìn gương mặt hơi kích thích của cô, cúi xuống định hôn. Cô nghiêng mặt né tránh liền bị anh dùng hai tay giữ chặt lấy, cơ thể cô giãy dọn phản ứng đẩy anh ra liền bị anh dùng một chân nâng lên kẹp chặt giữa hai đùi cô một cách mờ ám.

“Dừng lại.” Cô gắt lên.

“Sao anh phải dừng, anh đang thể hiện tình cảm với người yêu anh mà?” Anh mặt dày nói, cố tình dụ dỗ, hôn nhẹ lên vành tai cô khiến cô hơi ngứa ngáy, khó chịu.

“Đây là chỗ làm, không phải chốn yêu đương nhà anh.” Cô dứt khoát.

“Hết giờ làm việc rồi. Ngoài giờ, bên em không cho nhân viên yêu đương à?” Anh giơ đồng hồ cho cô xem, đã là sáu giờ mười lăm.

“Có chứ. Nhưng tuỳ nhân viên. Nên vừa nãy kiến trúc sư Hiểu Minh đây mới được người đẹp tỏ tình. Có cảm giác thế nào?” Cô đẩy anh ra, để hai người nhìn thẳng đối diện nhau.

“Vừa nãy ai bảo em thấy anh gặp tình huống khó xử mà không cứu hả?”

“Em có thấy anh khó xử đâu nhỉ? Người ta thích anh, trông mặt anh còn rất hưởng thụ mà.”

“Em không nghe thấy anh từ chối sao? Anh còn sợ rằng, anh làm thế là hơi phũ với người đẹp nhưng không còn cách nào khác. Anh lỡ yêu người khác mất rồi.”

“Có khi biết em ở gần đấy rồi nên anh mới từ chối. Chứ anh hùng có ai qua nổi cửa ải mỹ nhân.” Cô dẩu môi, không tin.

“Em nói đúng, anh hùng không qua nổi cửa ải mỹ nhân. Trong lòng anh hiện tại, chỉ có một mình em là mỹ nhân thôi.”

Nói rồi, không đợi cô cho phép, anh nhất định phải cúi đầu hôn cô. Từ khi yêu cô ấy, anh thấy mình nghiện hôn mất rồi. Gặp nhau mà không dính chặt lấy nhau là anh ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào miệng cô, khiến cô cảm thấy cơ thể mình cũng nóng dần lên, đôi chân đứng không vững, liền níu lấy hông anh, bám chắc lấy.

Thấy cô đồng tình cho mình làm càn, anh được đà lấn tới, luồn tay vào phía trong chiếc áo sơ mi trắng thụng của cô, từ từ đưa lên trên khám phá, rồi lần vào bên trong áo con, chạm vào da thịt mềm mại nhất của cô. Cả người cô khẽ run lên, đôi môi mọng đỏ vẫn bị anh say sưa gặm nhấm, lí trí như cách xa ngàn dặm. Đến khi môi anh rời khỏi môi cô, anh lại tiếp tục dùng nụ hôn ướt át của mình du ngoạn trên chiếc cổ trắng ngần bên dưới. Tay anh vẫn làm loạn, xoa bóp bầu ngực căng tròn của cô, khiến cô bị kích thích không kiềm chế được mà phát ra tiếng nỉ non đầy mờ ám.

“Dừng lại, Hiểu Minh. Đây là đâu anh biết không?” Một chút tỉnh táo nhắc cô nhớ, họ đang vụng trộm trong nhà kho của khách hàng. Đồng nghiệp của cô ở rất gần đây, hoàn toàn có thể bị bắt gặp.

“Biết. Là anh thiết kế toàn bộ căn nhà này. Nhà kho này anh chốt cửa rồi, bên ngoài không có khoá không vào được đâu, cách âm cũng rất tốt.” Anh mỉm cười, khuyến khích cô phát ra âm thanh tà mị như vừa rồi.

“Anh hư quá Hiểu Minh.” Cô vừa xấu hổ, vừa thấy kích thích.

“Chỉ với em thôi.” Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, ôm cô một lát trước khi dời đi.

“Tối nay đi ăn với anh nhé, anh đưa em đến chỗ này hay lắm. Theo mọi người về kênh truyền hình cất đồ, rồi anh đón em ở bến xe buýt.”

Cô cắn môi, gật đầu đồng ý. Cứ vụng trộm mà yêu anh thế này liệu có phải là phương án tốt. Đúng là rất kích thích, nhưng lúc nào cũng lo lắng có người phát hiện. Rõ ràng là trai chưa vợ, gái chưa chồng, yêu đương có gì không đúng. Vậy mà không hiểu sao, cô vẫn thấy không tự tin để công khai mối quan hệ này. Chờ thêm chút thời gian nữa xem sao.