Chương 23 - Quá Khứ Đau Thương Và Hiện Tại Đầy Hy Vọng - Em Là Mặt Trời Trong Anh
Hiểu Minh đi công tác mà không báo trước, cô cũng không nắm được là anh đi đâu. Chỉ biết, không thấy anh ấy không xuất hiện ở FBC, nội dung chương trình thì nói cô gửi email, cũng không nhắn tin, gọi điện cho cô.
Thái độ lạnh nhạt bên ngoài của anh gần đây lại càng khiến cô thấy mình thật may mắn vì đã khống chế được cảm xúc mà từ chối lời tỏ tình của người đàn ông này. Mình biết, anh ta không kiên trì mà, hứng thú với mình chỉ là nhất thời, không có được là sẽ đi tìm mối khác ngay. Bây giờ cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, khẳng định được năng lực của mình ở FBC, không nghĩ đến chuyện yêu đương. Tuấn Khanh là một người Sếp rất biết nhìn người, nhìn ra năng lực của cô liền tạo điều kiện để cho cô phát triển tốt nhất.
Có một điều duy nhất anh làm thể hiện anh vẫn đang theo đuổi cô là sáng sớm, cửa hàng hoa sẽ thay anh ship đến tặng cô một bó hoa nhỏ xinh được bó trong giấy gói tinh tế. Hôm thì hoa cúc hoạ mi, hôm thì thạch thảo, lan tường, ly trắng, hôm nay lại hoa hồng leo Pháp… kèm theo những chiếc thiệp xinh xắn in sẵn chữ với nội dung gửi Hạnh Chi và những lời chúc kiểu như “Chúc em ngày mới tốt lành!” “Làm việc vui vẻ nhé cô gái!”, “Mỉm cười bắt đầu ngày mới nào”, “Hy vọng hôm nay sẽ là một ngày đầy nắng với em”… .
Thy Thy nhìn thấy hoa và thiệp còn háo hức hơn cả cô. Cô ấy đoán già đoán non:
“Hạnh Chi, chàng hoàng tử nào mà lãng mạn quá, sao không thấy anh ấy xuất hiện nhỉ? Cậu đoán được là ai không?”
Đáp lại chỉ là sự hờ hững của cô: “Mình không biết. Kẻ điên nào đó chăng?”
“Điên ư? Nếu điên cũng là vì cậu mà điên đó. Có khi nào là anh chàng kiến trúc sư Hiểu Minh không? Lúc ở trường quay hay mỗi lần đến FBC, mình cảm giác anh ấy nhìn cậu rất đắm đuối.”
“Đắm đuối cái đầu cậu. Cậu không thấy mỹ nhân quanh anh ta nhiều vô kể à?” Hạnh Chi gạt đi.
“Cũng phải. Quanh anh ấy toàn bóng hồng nhiệt tình, đứa lạnh nhạt như cậu anh ta cần gì chứ? Vậy mà hôm đó ở sân bay, mình cứ nghĩ anh ta thích cậu lắm.”
“Có bày tỏ một lần, nhưng mình từ chối rồi.” Hạnh Chi cụp mắt xuống.
“Từ chối?” Thy Thy thét lên. “Sau cậu có thể từ chối một quốc bảo như vậy hả? Để mình xem, đầu cậu có ẩm mốc chỗ nào không?” Vừa nói, Thy Thy vừa tiến lại, đưa tay lên sờ trán cô ấy. Hạnh Chi thấy vậy hất ra nói:
“Mình không cần quốc bảo, mình cần một người chung thuỷ, thật lòng với mình.”
“Cũng phải, anh ta có đẹp trai thật nhưng hơi lăng nhăng. Hẹn hò kiểu gì mà lên báo tùm lum. Nghe nói MC Thiên Nga thích anh ấy, mỗi lần anh ấy qua FBC đều chủ động tiếp cận đong đưa, nhìn đến là khó chịu. Mà dạo này anh ta qua FBC khá thường xuyên nhỉ.”
“Mà thôi, dù hoa của ai cũng đừng mang vào cắm nữa. Để đó vài ngày họ không thấy ai lấy, tự khắc chán không mang qua nữa thôi.” Cô thay đổi chủ đề với Thy Thy, không muốn nhắc đến người đàn ông đó nữa.
“Người ta có lòng thì cậu cứ có dạ nhận đi. Cậu mà từ chối sẽ khiến cửa hàng hoa thất thu về doanh số, anh shipper mất việc làm mỗi sáng. Chúng mình nhận là tạo phước đức cho người ta đó.”
Thy Thy vừa nói vừa mang hoa vào lọ vào cắm rồi đặt lên trên bệ cửa sổ. Hạnh Chi lắc đầu, thở dài nhìn khung cửa sổ với những lọ hoa đủ màu sắc, tâm trạng phức tạp. Một nửa, cô mong muốn người tặng là anh ta, nửa còn lại tự nhắc nhở mình làm gì có chuyện đó. Có khi anh ta đang vui vẻ bên bóng hồng nào khác rồi.
Ít ngày sau, FBC gửi thông báo cho Hiểu Minh lịch phát sóng chương trình Không gian đẹp, số đầu tiên sẽ vào khung giờ vàng 21h tối thứ năm. Chương trình lên sóng được đổi tên thành “Ngôi nhà hoàn hảo”. Cái tên này do Hạnh Chi đề xuất và được Tuấn Khanh cùng Hiểu Minh ủng hộ. Không gian sống đẹp chính là điểm khởi đầu của một ngôi nhà hoàn hảo, đem lại cho chủ nhân một cuộc sống tốt lành và nhiều cảm hứng sáng tạo hơn.
Cả team hồi hộp trông chờ hiệu ứng của chương trình. Sáng hôm sau, số liệu rating của chương trình được gửi đến, kèm thống kê lượng tương tác trên nền tảng mạng xã hội gồm kênh Youtube và Facebook tăng vọt. Nhóm Zalo chung của FBC thi nhau tung bông và chúc mừng êkip sản xuất.
Buổi sáng hôm đó ở Nha Trang, Hiểu Minh dậy sớm xuống bơi ở bể bơi của căn villas ven biển mà đối tác bố trí cho anh lưu trú rồi mới lên ăn sáng, đọc báo. Sáng nay anh làm việc tại căn villas này, chiều sẽ họp cùng đối tác để sáng thứ 7 bay về Hà Nội. Cầm điện thoại lên, anh thấy vô số những lời gọi điện và nhắn tin chúc mừng từ bạn bè, đối tác. Tuấn Khanh, Thiên Kim, MC Thiên Nga cũng đều nhắn cho anh. Chỉ một người anh mong nhất thì chưa thấy đâu.
Mẹ của anh biết anh đi công tác cũng gọi điện chúc mừng anh. Chắc là trợ lý của anh báo cho bà. Thấy cuộc gọi lỡ, anh gọi lại, vừa nghe máy bà đã nói một tràng, nào là con trai mẹ lên hình rất đẹp trai, phong thái của con còn hơn cả cha con hồi đó nữa, đúng là hỗ phụ sinh hổ tử. Thật mừng là bây giờ nhắc đến ba, mẹ không còn cảm thấy đau lòng nữa. Không muốn nghe mẹ tâng bốc, anh lảng câu chuyện:
“Thời tiết trên đó hôm nay thế nào mẹ?”
“Bữa nay nắng đẹp. Mẹ đang đi thu hoạch hoa trái. Tháng sau sắp xếp về đây đi mẹ làm salad cho ăn. Vườn nhà mình năm nay rau củ được mùa lắm.”
“Chẳng phải mẹ bảo nếu chưa có bạn gái yêu đương nghiêm túc thì đừng vác mặt về mà.”
“Thế vẫn chưa có hả con trai? Mẹ biết mà, đẹp trai lại đào hoa như con, tụi con gái yêu ít bữa là chán thôi, chẳng ai muốn ở lâu dài với con để trở thành con dâu mẹ.” Bà thở dài.
Anh phì cười. Xưa nay toàn anh bỏ người ta, chứ làm gì có chuyện không ai muốn chứ. Có lẽ duyên chưa tới. Người anh muốn thì lại đang làm kiêu.
“Sắp rồi, mẹ an tâm. Con đang tích cực tìm, có sẽ đưa về ra mắt mẹ luôn.”
“Sắp là khi nào? Mẹ chờ đến mòn mỏi rồi. Không lấy được vợ thì đem con về đây mẹ nuôi cho cũng được. Chứ đợi con yên bề gia thất lâu quá.”
“Mẹ. Mẹ cũng hiện đại quá đi. Có bà mẹ nào bật đèn xanh cho con trai hư hỏng như mẹ không?”
“Có đứa con nào chỉ tập trung cho sự nghiệp mà không chịu yêu đương nghiêm túc như con không hả? Không phải con đã vượt đèn đỏ từ lâu rồi, còn đợi mẹ bật đèn xanh nữa à? Mẹ nói cho con biết, cuối năm nay mà không dẫn cô gái nào về xin cưới, mẹ sẽ sang Pháp với em gái con không về nữa đâu.” Anh có một đứa em gái tên là Hiểu Linh năm nay 22 tuổi, đang học năm thứ 4 Đại học bên Pháp.
“Mẹ bớt giận, bớt giận. Còn một quý nữa con sẽ nghiêm túc phấn đấu, nhất định sẽ tìm được cho mẹ một nàng dâu thảo.”
“Năm ngoái con cũng nói thế.” Mẹ anh dỗi.
“Năm nay con trưởng thành hơn rồi. Nói được, chắc chắn sẽ làm được.” Anh biện minh.
“Được, vậy mẹ cho con thêm cơ hội lần này nữa.”
Anh mỉm cười. Hai mẹ con hỏi thăm nhau thêm vài câu rồi cúp máy. Mẹ như thế này, với anh là quá tốt rồi. Anh ngồi trầm ngâm nhớ lại quãng thời gian khó khăn trước đây.
Bảy năm trước, gia đình anh gặp biến cố lớn. Ba anh mất trong một vụ tai nạn xây dựng ở công trường, mẹ đã suy sụp đến mức gần như không muốn sống nữa. Công ty xây dựng của ba, bị người ta thông đồng với chủ thầu phụ lừa, nhập nguyên vật liệu không đảm bảo, xây lên công trình kém chất lượng, đến tầng bảy thì bị sụp lún, gây tai nạn nghiệm trọng. Ba anh đến công trường chỉ đạo trực tiếp, cũng bị vùi sâu dưới lớp bê tông. Tài sản của gia đình phải bán đi gần hết để đền bù thiệt hại và bồi thường cho gia đình công nhân. Chỉ sau một đêm, gia cảnh nhà anh tan nát. Trụ cột thì không còn, tài sản thì khánh kiệt.
Thời điểm đó, anh đang có kế hoạch sang Pháp theo học cao học về kiến trúc cùng Khánh Ly - mối tình đầu thanh mai trúc mã của anh. Hồ sơ đã xong, chỉ chờ ngày tựu trường để bay sang. Nhưng anh đành từ bỏ giấc mơ Pháp, chia tay mối tình đầu của mình, để ở lại làm trụ cột cho gia đình. Có điều, trước khi đi, cô ấy đã ra một đòn chí mạng nhất, khiến anh đau đớn đến tận bây giờ. Cảm giác như cô ấy đã đâm anh một nhát dao, rút ra rồi mà vết thương đó vẫn máu chảy đầm đìa, mãi không thành sẹo.
Mẹ anh vốn là người phụ nữ được ba cưng chiều hết mực. Sau cái chết của ông, bà không chịu nổi cú sốc này, nên buồn bã và kiệt quệ đến mức lâm bệnh, cơ thể suy kiệt nhưng bà không phối hợp điều trị. Đứa em gái của anh khi đó mới 15 tuổi, cái tuổi hồn nhiên chưa bước vào đời, ánh mắt trong veo, vậy mà mặt lúc nào cũng đầm đìa nước mắt, ôm lấy mẹ khóc nức nở. “Mẹ ơi, nếu mẹ có mệnh hệ nào, Hiểu Linh cũng sẽ đi theo mẹ.”
Nhìn thấy hai con người đó, trái tim anh đau đớn. Nhưng anh bắt mình phải mạnh mẽ, phải thay ba vực dậy cái gia đình này. Anh đã phải quỳ gối xuống trước mặt mẹ, cầu xin bà hãy sống tiếp. Anh vẫn nhớ từng câu từng chữ nói với bà:
“Mẹ, con biết nỗi đau mất ba không gì có thể thay thế được trong mẹ. Nhưng dù mẹ có đau buồn đến mấy, ba cũng không thể sống lại được. Trên đời này, sự sống là quý giá nhất, được sống đã là may mắn rồi. Con tin, ba cũng muốn mẹ tiếp tục cùng chúng con. Nếu mẹ cứ thế này, mẹ sẽ sớm đi theo ba, tức là mẹ đang từ bỏ quyền được sống của mình. Vậy còn chúng con thì sao? Chúng con sẽ thế nào khi không có mẹ. Không lẽ, lại tiếp tục đi theo mẹ ư?”
Nghe xong, mẹ anh như sực tỉnh, ôm lấy hai đứa con mà khóc như mưa. Mắt anh đỏ hoe nhưng không khóc, vì anh biết, mình phải là chỗ dựa cho mẹ và em gái. Sau lần đó, mẹ anh bắt đầu nén đau thương để sống, phối hợp ăn uống và điều trị để có sức khoẻ tốt.
Anh trao đổi với mẹ về kế hoạch bán căn biệt thự nhỏ gia đình họ đang ở, để mua một trang trại nhỏ trên Tam Đảo, để mẹ anh lên đó sống một cuộc sống hoà mình và nương tựa vào thiên nhiên. Nơi đó là gần Thiền viên Trúc Lâm Tây Thiên, để mẹ có thể thường xuyên đến đó nghe giảng Pháp, cho tâm an tĩnh trở lại. Anh cũng muốn tìm cho em gái một môi trường tích cực hơn, nên gửi nó sang Pháp học, ở cùng gia đình Dì là em ruột của mẹ. Muốn vượt qua được nỗi đau, cần phải quên đi quá khứ, cách dễ nhất là tìm cho mình một môi trường mới, đoạn tuyệt với tất cả những gì khiến mình nhớ lại quá khứ. Còn anh vẫn sống ở Hà Nội, làm ngày làm đêm để xây dựng một H&M Archi có thương hiệu được như ngày hôm nay.
Một nhà ba người mỗi người một nơi, để mọi người có không gian riêng, mỗi người tự gặm nhấm và vượt qua nỗi đau của chính mình.
Nghĩ lại, anh mỉm cười vì hồi đó mình đã quyết định đúng. Anh đã thành công vực dậy được gia đình mình qua đáy sâu của tuyệt vọng. Nhưng những tổn thương về tinh thần anh phải chịu là không ít. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không nghiêm túc muốn gắn bó đời mình với một ai. Một phần là vì, anh chưa tìm được cô gái nào khiến anh yêu sâu đậm như ba yêu mẹ. Một phần là bởi, những tổn thương mà mối tình đầu đã gây ra cho anh, đến bây giờ anh vẫn còn đau, không muốn nghiêm túc gắn bó lâu dài với ai.
Nhưng khi lần đầu tiên anh gặp cô ấy, anh đã có cảm giác cô ấy như ánh mặt trời rực rỡ trong lòng anh. Khoảnh khắc đáng yêu của cô ấy đứng trước toà nhà FBC làm động tác cố lên, khiến anh thấy, sao giữa cuộc đời bon chen và đố kỵ thế, lại có một cô nàng thần tiên thoát tục vậy. Rồi khi gặp lại cô ấy trong nhà vệ sinh quán bar anh mới biết, cô ấy cũng là người phàm trần thôi, cũng biết tô son đỏ chót và đi giày cao gót vô bar nghe nhạc sập sình chát chúa. Có điều, cô ấy khác thường ở chỗ, khi những cô gái khác gặp anh chàng đẹp trai như anh ở quán bar, thường tỏ ra thèm muốn, chăm chăm nhìn xuống nửa thân dưới của anh, thì cô nàng da trắng, môi đỏ này vô tư đến mức lại còn đòi gọi bảo vệ tống cổ anh ra khỏi nhà vệ sinh nam. Cô ấy lại còn rất độc lập và tự chủ, không hề có ý định dựa dẫm vào đàn ông. Lúc nôn thốc nôn tháo ở khu vui chơi, cũng không cần người khác phải trợ giúp. Một cô gái bé nhỏ nhưng kiên cường, nếu không muốn nói là bướng bỉnh.
Càng đi cùng cô ấy, anh càng thấy thú vị. Lâu lắm rồi, anh không được gặp hay tiếp xúc với cô gái nào trong trẻo mà mạnh mẽ đến như vậy. Rồi khi được ngồi tâm sự với cô ấy ở bãi biển, anh đã thấy lòng mình nhẹ nhõm đi rất nhiều. Một cô gái vừa có ngoại hình dễ thương, vừa có nội tâm sâu sắc. Nên đêm đó anh mới không kìm được, chủ động câu dẫn cô, với mục đích để gạo nấu thành cơm rồi sẽ dễ theo đuổi cô hơn. Ai dè cô ấy lại bản lĩnh hơn anh nghĩ, khiến anh phải đau đầu nghĩ cách để từ từ tiếp cận.
Một cô gái vẻ ngoài chẳng có gì đặc biệt, lại có thể gây thương nhớ cho anh, từ từ chiếm giữ trái tim anh. Cô như ánh mặt trời ấm áp, sưởi ấm trái tim băng giá của anh, cho anh hy vọng vào một hiện thực tốt đẹp hơn.
Mãi đến trưa, cuối cùng ánh mặt trời ấy cũng nhắn cho anh mấy dòng ngắn ngủi. “Hiểu Minh, cảm ơn anh. Hiệu ứng của chương trình số đầu tiên rất tốt. Hy vọng các số tiếp theo sẽ tiếp tục được khán giả ủng hộ.” Anh đọc đi đọc lại một lúc, chỉ thả tim mà không nhắn lại. Không lẽ lại nói thật lòng mình: “Tôi không quan tâm đến hiệu ứng chương trình. Tôi chỉ quan tâm đến em. Tôi rất nhớ em.” Còn cô, lúc nhắn xong chờ một lát không thấy hồi âm lại hơi thất vọng, vì người ta đã đọc mà không thèm nhắn lại dù chỉ một câu xã giao.
Đang miên man suy nghĩ, thì anh thấy Tuấn Khanh gọi điện thoại hỏi han:
“Gần đây cậu đi đâu mà như mất tích vậy?”
“Đi công tác. Đang xử lý công việc đang ngập đầu ngập cổ đây.”
“Khi nào về?”
“Chắc sáng thứ 7, trưa là có mặt ở Hà Nội rồi.”
“Vậy tốt quá. “Ngôi nhà hoàn hảo” tối qua lên sóng rating rất tốt. Video đăng trên mạng xã hội cũng nhận được hiệu ứng không kém. Team đang xếp lịch ăn mừng, muốn mời khách mời danh dự là cậu. Tôi sẽ yêu cầu vào trưa thứ 7, cậu bố trí tham gia nhé?”
“Tất cả êkip có mặt đông đủ chứ?” Hiểu Minh hỏi lại.
“Đông đủ, không thiếu một ai.” Tuấn Khanh trả lời.
“Được, gửi kế hoạch và địa chỉ cho tôi. Sáng Thứ 7 tôi về, trưa sẽ qua góp vui.”
“Hiểu Minh, cảm ơn cậu. Nhờ cậu xuất hiện mà chương trình nổi bật hẳn.”
“Là bên cậu làm nội dung tốt thôi. Chương trình phát sóng từ hôm qua đến giờ FB của tôi lượt kết bạn và follow (theo dõi) tăng quá trời. Tôi còn chưa rảnh để vào xem.”
“Cậu đúng là chàng trai vàng trong làng rating, khiến một nửa cô gái trong thành phố này u mê đấy.” Tuấn Khanh đùa cợt.
“Tôi không cần một nửa thành phố, tôi cần một người thôi.”
“Vậy đã có người ấy chưa?” Tuấn Khanh khai thác thông tin.
“Sắp. Cậu cứ chờ mà xem. Có sẽ dẫn đến ra mắt các cậu.”
“Tôi mong chờ ngày đó. Xem cô gái nào mà đủ sức giữ chân được Hiểu Minh nhà ta.”
Hiểu Minh mỉm cười, tự nhủ: “Cậu gặp cô ấy hàng ngày đấy, còn mong cái gì nữa hả?”, nhưng không nói ra miệng. Cho tên này tò mò chết thôi. Thứ bảy, anh sẽ về Hà Nội để gặp cô ấy. Không liên lạc hai tuần, thấy nhớ phát điên rồi.