Chương 24 - Đưa Người Đau Dạ Dày Đi Khám Phụ Sản - Em Là Mặt Trời Trong Anh
Sáng thứ bảy, Hiểu Minh đặt chân xuống sân bay Nội Bài đã là mười giờ trưa. Trợ lý của anh ra đón, đưa anh về trung tâm Hà Nội, nhìn đồng hồ đã gần mười một rưỡi.
Tuấn Khanh gọi cho anh báo địa điểm team ăn mừng trưa nay ở Hải sản phố Liễu Giai, sau đó, sẽ đi hát ở Big Bang Karaoke. Anh vừa nhắn cho Tuấn Khanh, tôi đến quán rồi, chưa bước xuống xe đã thấy MC Thiên Nga chờ sẵn ở cửa. Hải Minh dừng xe trước nhà hàng, trêu chọc Sếp:
“Hình như chị MC kia xuống đón anh à? Còn chị đẹp mà anh theo đuổi đâu, sao không thấy ngó ngàng gì đến anh vậy?” Cậu ta vờ ngó quanh.
“Không cần cậu lo chuyện bạn gái của tôi. Để chìa khoá lại cho tôi và bắt xe về đi.”
“Sếp bỏ đi hai tuần như thế, về chắc gì người ta còn nhớ mặt mà gọi bạn gái.” Hải Minh so vai, lè lưỡi trêu Sếp.
Hiểu Minh tức giận, mở cửa bước xuống xe, rồi đi lên ghế lái mở cửa xe tống cổ cậu ta ra ngoài, rút chìa khoá bỏ vào túi quần. Anh muốn chủ động đi xe, vì lát nữa có thể lấy lý do đưa cô về. Hải Minh thấy thái độ nóng nảy của Sếp liền nhanh chóng ra khỏi xe, lém lỉnh trêu Sếp:
“Dạ, em chúc Sếp cuối tuần vui vẻ. Vui chơi chừng mực, giữ thân như ngọc, đừng làm gì quá đà nhé.”
Anh giơ nắm đấm lên dứ dứ vào mặt tên Trợ lý đang cười nham nhở trước khi chuồn lẹ. Thiên Nga thấy anh, gương mặt mừng rỡ, đon đả chạy đến:
“Anh Hiểu Minh, anh đến rồi ạ. Team mong anh mãi, em xuống đón anh lên.”
“Ừ, cảm ơn em. Sorry anh đến muộn. Mọi người đến cả rồi chứ?”
“Không muộn, không muộn. Nghe anh Tuấn Khanh nói anh vừa đi công tác về đã qua đây luôn làm chúng em rất cảm kích. Chúng ta lên thôi ạ.”
Hai người đi lên phòng VIP của nhà hàng, đã thấy người của FBC chủ yếu là nhân sự từ phòng Nội dung 2 ngồi ba bàn đông đủ. Thấy anh, Tuấn Khanh vui mừng tiến lại đập tay chào bạn, rồi đưa về bàn của mình. Vừa ngồi vào vị trí, anh đã đưa mắt tìm kiếm cô, thấy cô đang vui vẻ cười nói cùng với Thy Thy và team quay phim ở bàn đối diện, dường như không màng đến sự xuất hiện của anh.
Một loạt các màn chào hỏi và giới thiệu diễn ra. Anh thì nóng lòng như lửa đốt muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô. Tuấn Khanh đứng lên tuyên bố lý do buổi ăn mừng hôm nay. Thiên Kim thay mặt chương trình cảm ơn khách mời Hiểu Minh và toàn bộ sự nỗ lực của êkip.
“Vạn sự khởi đần nan, số đầu tiên chúng ta đã được khán giả đón nhận rất nhiệt tình, mong rằng cả team sẽ tiếp tục cố gắng, để những số tiếp theo ngày càng ấn tượng hơn. Hiểu Minh, thực sự cảm ơn anh đã chia sẻ sự nổi tiếng của mình với chương trình.” Nhân viên chuyển cho Thiên Kim một bó hoa to đẹp để cô ấy tặng Hiểu Minh, rồi mời mọi người cùng nâng ly lên chúc mừng.
Hiểu Minh bất ngờ nhận được hoà, liền nói lời cảm ơn FBC và hài hước chia sẻ, nếu biết rằng xuất hiện trên FBC được nhiều người quan tâm như vậy, thì anh đã nhận lời từ lâu rồi. Anh thật lòng nói:
“Bó hoa này tôi không dám nhận, xin gửi lại cho team sản xuất, đặc biệt là trưởng phòng Thiên Kim, biên tập viên Hạnh Chi và MC Thiên Nga. Các cô ấy đã rất xuất sắc làm nên chương trình này.”
Nói rồi anh chuyển hoa cho Thiên Kim, không quên đánh ánh mắt về phía Hạnh Chi. Gương mặt cô ấy vẫn bình thản, vỗ tay đáp lễ lại, nụ cười nhẹ nhàng như có như không.
Rồi sau đó mọi người ăn uống chúc tụng nhau, không câu nệ thứ bậc trên dưới. Anh cùng Tuấn Khanh đi các bàn mời rượu. MC Thiên Nga và Thiên Kim cũng bám gót hai người không rời, thỉnh thoảng Thiên Nga còn cố tình nghiêng ngả để chạm vào người anh. Anh không thích, chỉ hơi khẽ nhíu mày. Lúc đến bàn của Hạnh Chi, Tuấn Khanh dành những lời khen ngợi thật lòng cho cô, nói đánh giá rất cao khả năng của cô và mong cô phát triển tốt ở FBC. Anh cũng nhân cơ hội nói riêng và cụm ly với cô:
“Hạnh Chi, cảm ơn em và êkip đã cho tôi thành người nổi tiếng chỉ sau một đêm.”
“Không đâu Kiến trúc sư Hiểu Minh. Anh đã nổi tiếng sẵn rồi, chúng tôi chỉ là giúp anh khẳng định lại tên tuổi của mình thôi. Cảm ơn anh đã đem đến nhiều giá trị cho chương trình.” Hạnh Chi cười, chạm ly với anh rồi uống cạn ly rượu vang của mình. Qua khóe mắt, cô cũng thấy được, MC Thiên Nga dường như đang muốn dính lấy anh. Trong lòng cô có cảm giác không vui, cũng không rõ là vì sao, liền gạt đi tự nhủ, liên quan gì đến mình chứ?
Ăn xong, cả team đi hát. Hiểu Minh tiến đến bàn cô hỏi: “Bàn này có ai muốn đi Grab không, lên xe tôi chở?” Rồi hướng mắt về phía cô. Cô nhẹ nhàng lắc đầu:
“Chúng tôi đi cùng xe của anh Tường Quân. Hẹn gặp anh ở quán.”
Thấy vậy, MC Thiên Nga vội chạy đến chỗ anh nói muốn đi nhờ. Một vài cô gái khác cũng muốn đi cùng xe anh, bất đắc dĩ anh đành nhận lời. Lúc đi ra lấy xe, anh hơi nhăn mày, nghĩ ngợi. Xem ra, không dùng biện pháp mạnh với cô gái này thì không được?
Đến quán Karaoke, cả nhóm vào phòng VIP, sắp xếp cho anh, Tuấn Khanh và các trưởng phòng ngồi cùng nhau một dãy. Dãy đối diện là các nhân viên còn lại. Dù rất hoà đồng cùng mọi người, thỉnh thoảng sẽ chọn bài, lên hát cùng Tuấn Khanh và đi khắp phòng cụng ly với mọi người, song ánh mắt anh không ngừng hướng về cô gái bé nhỏ đang ngồi ăn bò khô ở góc phòng và thỉnh thoảng có ai đó ra mời bia sẽ uống cổ vũ mọi người ca hát .
Có cậu kỹ thuật đến mời cô hát đôi, cô lắc lắc đầu giơ ly bia lên, ý nói muốn uống bia phạt chứ không hát được. Chỗ đồng người cô không thích thể hiện. Âm thanh trong phòng ồn ào nên hai người kề sát tai nhau nói chuyện gì đó. Anh nhìn có chút không vừa mắt, liền nâng ly lên uống.
Vài người như vậy đến nói chuyện, Hạnh Chi nể mặt uống mấy cốc, ít phút sau bỗng cảm thấy như muốn nôn khan. Cô cố nhịn xuống, liền cảm nhận được cơn đau, mặt mày hơi nhăn nhó, lấy tay ôm bụng. Cô đặt ly bia xuống, nói nhỏ vào tai Thy Thy:
“Thy Thy, mình phải đi vệ sinh một lát.”
“Hạnh Chi, đau dạ dày à? Mình đưa cậu đi.”
“Không cần đâu. Mình phải kiếm chỗ nào ngồi nghỉ một lát. Như mọi khi thôi, nghỉ một lát là hết đau. Cậu ở đây giải thích với mọi người giùm mình, hai đứa cùng đi sẽ không hay.”
“Cậu có chắc là mình ổn không?”
“Mình chắc mà, bị thế này nhiều lần còn gì?”
“Ừ, vậy cậu ra ngoài đi. Ở đây là không tránh được uống đâu. Túi xách mình sẽ cầm cho.”
“Cảm ơn cậu, Thy Thy.”
Nói xong, cô lấy chiếc ví nhỏ xinh cầm tay kèm điện thoại, xin phép đi vệ sinh rồi lẳng lặng ra khỏi phòng. Hiểu Minh quan sát cô từ xa, thấy cô ra cũng lách khỏi đám đông ra theo. Anh đứng chờ trước cửa phòng vệ sinh một lát, cô phờ phạc bước ra. Chưa kịp ngạc nhiên, anh đã lên tiếng hỏi:
“Em khó chịu sao?” Đôi mày anh chau lại, ánh mắt có chút phức tạp, giọng nói vừa quan tâm vừa lo lắng.
“Sao anh lại ở đây? Anh vào với mọi người đi, tôi ở ngoài này một lát.” Dạ dày vẫn còn khó chịu, cô lấy một tay đặt lên bụng.
“Em đau bụng à?” Hiểu Minh đưa tay ra, định chạm vào người cô, song kìm lại.
“Ừ, một chút.” Nói rồi cô định đi tiếp, song cơn buồn nôn lại kéo đến, khiến cô bịt chặt miệng, quay lại nhà vệ sinh nôn khan lần nữa.
Ít phút sau cô đi ra, khuôn mặt nhợt nhạt. Lần này cô không để ý đến anh nữa, mà trực tiếp đi ra phía sảnh hành lang của quán, định tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Anh tiến nhanh hai bước, đuổi kịp cô, rồi nắm lấy tay cô, kéo về hướng thang máy. Hạnh Chi giật mình thấy cửa thang máy đã mở, anh kéo cô vào trong thang, bấm xuống tầng một.
“Hiểu Minh, anh đang làm gì vậy?” Cô bắt đầu nổi cáu.
“Tôi đưa em đến một nơi.”
Thang xuống tầng 1, anh tiếp tục kéo cô ra xe ô tô, mở cửa ghế phụ, đẩy cô vào, đóng sập cửa lại. Cô ngơ ngác không hiểu anh phát tiết cái gì, liền quay sang mở cửa định chạy ra, phát hiện cửa không mở được.
“Hiểu Minh, anh định làm gì? Anh bị thần kinh sao?” Hạnh Chi bắt đầu nổi đoá.
Hiểu Minh không quan tâm đến thái độ của cô, lấy điện thoại gọi cho Trợ lý:
“Hải Minh, cậu gọi điện đặt lịch với bác sĩ sản phụ khoa giỏi nhất của Vinmec ở Times City, 30 phút nữa tôi có mặt ở đó.”
“Hả? Không phải anh đang đi ăn với team FBC sao? Sao vừa đi công tác về sao đã khám phụ khoa luôn rồi?” Hải Minh ngạc nhiên hỏi lại.
“Làm như tôi nói. Cậu không cần hỏi thêm.” Nói rồi, Hiểu Minh cúp máy, ném điện thoại xuống khe để trong ô tô.
Hạnh Chi tự nhiên bị cưỡng ép lên xe vẫn chưa hết tức giận, ánh mắt ghét bỏ nhìn anh. Hoá ra mấy ngày trước là anh ta đi công tác. Vừa đi về đã nổi điên gì với cô rồi. Cái gì mà đi khám chứ, lại còn sản phụ khoa nữ?
“Anh đưa tôi đi đâu?”
“Đi khám, bác sĩ đầu ngành sẽ khám cho em.”
“Khám ư, anh định đưa tôi đi khám phụ sản?”
“Không phải em vừa bị ói sao? Từ hôm đó đến giờ, cũng gần hai tháng rồi...”
Anh nhìn cô lấm lét, anh thật lòng mong mình có con với cô.
Hạnh Chi tức đến mức há miệng, thở mạnh, không nói lên lời. Anh ta là đang có ý gì? “Hiểu Minh, tôi đã nói là sẽ không sinh con rồi. Anh sợ, tôi mang con đến ăn vạ nên mới phải chặn trước sao?”
Hiểu Minh liếc nhìn cô, biết là cô đang hiểu nhầm mình, liền nhỏ giọng nói tiếp:
“Tôi không có ý đó. Nếu em có thai, tôi muốn chịu trách nhiệm.”
Có thai ư? Có cái đầu anh ta ý. Tháng nay kinh nguyệt cô vừa đến. Anh ta thích chịu trách nhiệm thế à? Với tính cách lăng nhăng của anh ta, không biết đã phải nuôi bao nhiêu đứa trẻ rồi?
“Anh đưa người đau dạ dày đi khám phụ sản, vì lo sợ người ta có con với anh à?”
“Gì cơ, em bị đau dạ dày?” Anh vẫn giữ ánh mắt lo lắng, bàn tay to của anh vô thức đặt đúng vị trí dạ dày trên bụng cô.
Cô hơi bất ngờ không kịp phản ứng, cơ thể có chút chấn động, liền co sâu người lại vào lưng ghế, tránh sự đúng chạm của anh.
“Bị thế này lâu chưa?” Anh hỏi, giọng quan tâm.
“Từ năm hai đại học, sống chung với nó rồi.”
“Vậy, tôi đưa em đi khám dạ dày.”
“Không cần. Nếu anh tốt bụng thì đưa tôi về nhà, ở nhà có thuốc. Chỉ cần uống thuốc và nằm nghỉ một lát là khỏi.”
“Hạnh Chi, đừng chủ quan, sức khoẻ là quan trọng.”
“Không sao. Tôi biết mình thế nào. Ngày trước thường xuyên bị thế này, giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
“Được, vậy tôi đưa em về nghỉ. Hôm nào em sắp xếp được, tôi sẽ đưa em đi khám. Nhưng em có chắc là không cần đi khám phụ sản không?”
“Anh đây là đang sợ rắc rối sau này hay đang muốn chịu trách nhiệm với tôi?” Cô hỏi lại, không hề muốn dây dưa với người đàn ông trước mắt về việc này.
“Tôi không sợ Hạnh Chi. Nếu là em thì dẫu có yêu cầu kết hôn với em tôi cũng sẽ làm.” Anh nhìn cô, ánh mắt không có lấy một tia đùa cợt, khiến cô thấy trái tim mình lâng lâng, nhịp đập dần dần không kiểm soát được.