Chương 21 - Anh Muốn Tình Nhiều Đêm Sao? Đừng Có Mơ - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Hiểu Minh đưa Hạnh Chi đến nhà hàng Món Việt của gia đình Phương Duy trên phố Nguyễn Du. Hạnh Chi ngồi bên ghế phụ, từ khi lên xe không nói câu nào, chỉ chống tay vào cửa xe nhìn dòng người đang vội vã di chuyển giờ tan tầm, tâm trạng có chút không thoải mái. Rõ ràng đã tự dặn mình tránh xa anh ta. Trước khi đến gặp còn cảm thấy rất tức giận, sao giờ lại thành đi ăn tối cùng anh ta rồi?

Chiếc xe thể thao Range Rover bon chen trên phố phường tấp nập sau hơn ba mươi phút, Hiểu Minh dừng xe đối diện nhà hàng, quay sang nói với cô:

“Đến nơi rồi, mời tiểu thư xuống xe.” Nói xong, anh nhanh nhẹn xuống xe trước, vòng ra phía đối diện mở cửa xe cho cô một cách lịch lãm.

Cô hơi mím môi, bước xuống, lãng đãng nhìn quanh. Thời tiết mùa thu Hà Nội thật chiều lòng người, không khí dịu dàng, mát mẻ, hương hoa sữa thoang thoảng đâu đây, cảm giác rất khoan khoái, dễ chịu.

Thấy mặt cô hơi ngẩn ra, Hiểu Minh gợi ý: “Thời tiết này thích hợp để hẹn hò nhỉ?”

“Vậy mà phải đi ăn cùng anh, thật lãng phí một buổi tối đẹp trời.” Cô đáp trả không nể tình, khiến tên đối diện nhăn mày song vẫn mỉm cười, tiếp tục giở chiêu trò cua gái:

“Cần tôi nắm tay qua đường không?”

“Không cần. Tự tôi qua được. Tôi không phải con nít để anh tuỳ ý dắt đi.” Cô nghiêm mặt.

“Đương nhiên em là phụ nữ đã trưởng thành. Cái này thì tôi rõ hơn ai hết.”

Ánh mắt Hiểu Minh mờ ám dán vào vòng một của cô, liền bị cái nhìn sắc lẹm của cô đáp trả. Hiểu Minh liền tủm tỉm cười rồi rảo bước đi trước che chắn dòng xe trước mặt cô. Mặt cô hơi đỏ lên. Sao cứ có cảm giác tên này nói gần nói xa chuyện gì đó.

Vào đến nhà hàng, hai người được phục vụ tiếp đón tận tình và hỏi đã đặt bàn trước chưa. Anh nói tên của mình, phục vụ liền bấm thang máy và đưa hai người lên tầng ba. Cô ngạc nhiên theo sau anh, nhanh như vậy mà anh ta đã có thời gian đặt bàn rồi à?

Món Việt là một nhà hàng sang trọng đa phần dành cho giới doanh nhân. Quán có kiến trúc truyền thống độc đáo với gam màu của gỗ, cùng những chiếc đèn lồng đỏ treo cao trông rất ấm áp. Thực đơn của quán là những món ăn truyền thống được chế biến bởi các đầu bếp hàng đầu, đồng thời trình bày tinh tế, lạ mắt hấp dẫn được thực khác cả về vị giác và thị giác.

Tầng ba của quán là dãy bàn VIP nhìn ra hồ Thiền Quang, nghe nói rất khó đặt. Không gian ở đây ấm cúng và lãng mạn, còn có cả ngọn núi giả sơn tạo khói mịt mờ và những giỏ hoa trang trí khắp nơi, cánh hoa rơi lả tả trên khắp lối đi.

Trên bàn ăn còn có hoa hồng và nến thơm. Sau khi để anh tuỳ ý gọi món xong, cô có chút lạ lẫm vì lần đầu tiên đến đây, liếc nhìn Hiểu Minh và nói:

“Không gian này có vẻ không phù hợp để gặp gỡ đối tác. Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, lần sau đi với đối tác, đặc biệt là nữ, đừng chọn những nơi như thế này.”

“Như thế này là sao? Ý em là lãng mạn quá à?” Anh nhướng mày trêu chọc.

“Anh thường lãng mạn với tất cả các đối tác của mình à?” Hạnh Chi hỏi, giọng ẩn ý.

“Không, chỉ với người tôi thích.”

“Hiểu Minh, anh thôi cái trò cưa cẩm bất kỳ ai anh gặp trên đường đi.” Hạnh Chi bắt đầu mất bình tĩnh.

“Tôi không cưa cẩm bất kỳ ai. Hiện tại, tôi chỉ đang tán tỉnh em.” Giọng Hiểu Minh nghiêm túc.

“Nếu anh còn nói chuyện kiểu này nữa, tôi sẽ đứng dậy ra về. Bữa nay tôi mời và lý do là gì anh biết rồi đấy. Giữa chúng ta chỉ là công việc, tôi hy vọng sau này anh sẽ chừng mực hơn.”

Cô hối hận vô cùng, lẽ ra mình mời thì mình phải là người chọn nhà hàng chứ, mời anh ta đi ăn suất cơm gà Hải Nam là xong.

“Tôi không hề chạm vào người em, sao em lại nói tôi không chừng mực chứ?” Thề có Chúa. Cô không biết được, anh đã phải nín nhịn cảm xúc của mình thế nào đâu.

Cô nheo mắt, cắn cắn môi, biểu hiện tức giận nhưng vào mắt anh lại thấy rất dễ thương. “Hiểu Minh, đôi khi chỉ lời nói thôi đã có tính sát thương rồi, chưa cần phải hành động.”

“Nói vậy là tôi đã đốn tim được em chưa?” Anh nhìn thẳng vào cô, gương mặt đẹp trai đến xuất thần, ánh mắt sâu thăm thẳm khiến cô bối rối, liền nâng ly nước lọc lên uống.

“Nếu anh có ý định này thì nên từ bỏ đi. Tôi sẽ không đồng ý ở bên cạnh một người như anh đâu.”

“Hạnh Chi, vì sao? Không phải chúng ta đã…” Chữ “gạo nấu thành cơm” còn chưa nói ra miệng anh, cô đã ngắt lời anh:

“Thế thì sao chứ? Không lẽ chỉ một lần sai lầm mà quyết định ảnh hưởng đến cả một đời sao? Không đâu. Phụ nữ bây giờ khác xưa rồi. Tôi chỉ ở bên người đàn ông nào trân trọng tôi và khiến tôi tin tưởng. Tôi không tin vào một người đào hoa như anh.”

“Hạnh Chi, tôi trân trọng em. Tại sao em luôn nghĩ xấu về tôi?”

“Xấu ư? Tôi chỉ đánh giá trên cơ sở những gì tôi nhìn thấy.”

“Vậy em nhìn thấy gì ở tôi?”

Hiểu Minh nghiêm túc hỏi lại.

“Tôi thấy…” Cô định nói, anh lăng nhăng, thay người yêu như thay áo, cặp kè với toàn mỹ nhân, nay yêu mai bỏ, không khác tên Sở Khanh là mấy.

Nhưng xét thấy, quan hệ của anh và cô không thân thiết đến mức để thấy được mình đã tìm hiểu về anh ta nên đành nhịn xuống.

“Đừng nghe truyền thông dắt mũi.” Giọng Hiểu Minh trầm xuống.

Cô mở to mắt nhìn anh. Anh ta đoán được, cô đã đọc các bài báo của anh ta trên mạng ư? Cô hơi bĩu môi. Làm gì có chuyện dắt mũi. Không có lửa mà lại có khói chắc?

“Hiểu Minh, chỉ những việc mình không làm thì người khác mới không biết thôi.” Cô nói, mặt lạnh tanh.

“Có những việc em phải cảm nhận bằng trái tim em, đừng nghe những gì người khác nói.” Anh nhìn cô, ánh mắt chất chứa cảm xúc. Cô không nhịn được mà quay đi chỗ khác, không muốn mình chết chìm trong ánh mắt đó.

Vừa lúc đó, phục vụ mang đồ ăn ra. Liếc qua toàn món dân dã cô yêu thích. Cô thích ăn đồ truyền thống, không thích đồ Tây, đặc biệt rất ghét fastfood. Đồ ăn nhanh tiện lợi thật nhưng không tốt cho sức khoẻ, bất đắc dĩ cô mới phải ăn. Cô liền thay đổi chủ đề:

“Không nói chuyện này nữa, anh gọi món chuyên nghiệp ghê. Đồ ăn ngon quá, ăn thôi, ăn thôi.”

Hiểu Minh biết là không thể tiếp tục chủ đề này được nữa, liền cầm đũa chọn món phù hợp nhất:

“Em ăn đi, món này ở đây rất ngon.” Hiểu Minh vừa nói, vừa gắp món chả ốc công thức gia truyền của nhà hàng cho cô.

“Cảm ơn, tự tôi có thể gắp được, không cần phiền anh.”

“Tôi có sở thích chăm sóc phụ nữ, không thấy phiền.” Anh thản nhiên.

Cô nhìn anh, nghĩ thầm trong lòng. Đương nhiên rồi, tình trường dày đặc như anh đây, mấy việc này chắc làm như cơm bữa rồi. Cô không muốn được chăm sóc giống những người phụ nữ khác của anh.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện về kiến trúc. Hiểu Minh chia sẻ cho cô về lịch sử ra đời và những cột mốc đáng nhớ của kiến trúc. Anh cũng kiên nhẫn giải thích vì sao kiến trúc lại được coi là một môn khoa học pha lẫn nghệ thuật, rồi những khái niệm như “tỷ lệ vàng, sự cân bằng hoàn hảo…” Anh giới thiệu cho cô 20 công trình kiến trúc đẹp nhất thế giới trong đó có tới 14/20 công trình được xây dựng trước thế kỷ 19. Ngay từ thời Phục Hưng, kiến trúc ở các nước châu Âu đã rất phát triển rồi.

“Em biết Nhà thờ chính tòa Florence của Ý, Vương Cung Thánh Đường Thánh Peter ở Vatican, Lâu đài Neuschwanstein của Đức, Kim thự tháp hay Đền Taj Mahal của Ấn Độ, thậm chí là Nhà Trắng của Mỹ không?”

“Có xem trên mấy trang du lịch.” Cô gật đầu nói.

“Chúng đều là những công trình kiến trúc đẹp nhất thế giới theo tỷ lệ vàng đó.”

“Vậy hả? Vậy thì tôi phải ghi thêm vào danh sách phải đến một lần trong đời mới được.” Cô mơ màng.

“Em có danh sách đấy hả?” Anh tò mò hỏi.

“Ừa, tôi vốn là người làm gì cũng có kế hoạch, không thích sự tuỳ hứng.” Trừ tối hôm đó, cô xấu hổ, cúi thấp đầu xuống.

“Sau này chia sẻ với tôi danh sách đó, có cơ hội sẽ đưa em đi.” Anh nói chắc chắn.

Cô hơi bối rối, liền nói lảng đi: “Có cơ hội tôi sẽ đưa mẹ đi, sao phải đi với anh chứ?”

Nghe đến mẹ cô, anh nhớ lại chuyện Thy Thy nói sức khoẻ mẹ cô không tốt, liền hỏi lại:

“Mẹ của em sức khoẻ thế nào rồi? Tôi có nghe Thy Thy nói.”

“Thy Thy nói cả chuyện đó với anh sao? Haiz, không biết ai mới là bạn thân của con nhỏ đó nữa. Mẹ tôi ổn. Hồi trẻ làm việc vất vả, mẹ mắc bệnh tim, huyết áp cao nữa, cần phải giữ sức khoẻ ổn định.”

“Ba em thế nào?” Anh muốn tìm hiểu thông tin về gia đình cô.

“Tôi không có ba. Hình như hôm nay tôi nói hơi nhiều rồi.” Cô cúi xuống nhìn ly rượu, cố gắng nở ra một nụ cười, cảm thấy mình có chút chuếnh choáng.

“Hạnh Chi, xin lỗi em. Không sao. Sau này, em sẽ lấy được một người chồng cưng chiều như công chúa và yêu thương em như con gái.” Anh đặt tay mình lên mu bàn tay cô. Cô thấy trái tim mình đập mạnh, liền nhanh chóng nhìn lên, rồi vội vàng rụt tay về.

“Tôi ăn xong rồi, chúng ta về thôi. Tôi sẽ trả tiền bữa này. Cảm ơn anh đã dẫn tôi đến một nơi đẹp thế này.”

“Nếu em thích, lần sau sẽ lại đưa em đi.” Anh vui vẻ nói, cô nghe xong thấy lòng mình khẽ động, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ thản nhiên.

Anh gọi phục vụ tính tiền, rồi xin phép đi vệ sinh. Lúc đi ra, đã thấy cô chau mày:

“Hiểu Minh, anh có ý gì? Người ta nói anh đã trả tiền.”

“Tôi có thẻ VIP ở đây. Bạn thân tôi là chủ quán này. Không cần phải trả tiền đâu.”

“Anh nói là bữa nay cho tôi cơ hội trả nợ.”

“Nếu em thấy áy náy, có thể mời tôi thêm một bữa nữa.”

“Hiểu Minh, chúng ta tốt nhất là không nên dây dưa.”

“Tôi không nghĩ đây là dây dưa. Chỉ là phép xã giao tối thiểu giữa hai bên đối tác sắp thực hiện chương trình với nhau. Về thôi, để tôi đưa em về.”

Nói rồi anh dứng dậy, chờ cô đi theo sau. Cô hơi hậm hực trong lòng nhưng không có cách nào làm khác được.

Hai người đi thang máy xuống tầng 1. Bước ra phía sảnh trước là một khu tiểu cảnh xinh xắn với ngọn giả sơn và nhiều cây xanh trước khi ra khỏi nhà hàng. Họ vừa đi ra, thì gặp một gia đình ba người đang đi vào đối diện.

“Anh Hiểu Minh…” Một cô gái trẻ trung và kiêu sa trong chiếc váy trắng tinh khôi, từ đâu lao đến, ôm chầm lấy Hiểu Minh, trước sự ngơ ngác của anh và ánh nhìn hiếu kỳ của cô.

“Anh Hiểu Minh, vừa về nước đã được gặp anh rồi.” Cô gái nới lỏng vòng ôm rồi chuyển sang bám hai tay vào hông anh, giọng điệu vui mừng.

“Phương Di, là em à? Về nước bao giờ? Phương Duy nói sang tháng mà.”

“Em vừa từ sân bay về đây. Ba mẹ đón em. Em học xong rồi, lẽ ra là ở lại rong chơi thêm đã nhưng nhớ nhà quá nên về luôn. Em đang định sáng mai đến H&M Archi gặp anh, thế nào mà vũ trụ lại cho gặp luôn tối nay chứ.”

Hiểu Minh nhìn thấy hai người lớn, liền vội vàng chào họ “Bác trai, bác gái. Hai bác đưa Phương Di đến dùng bữa tối ạ?” Rồi quay sang cô bé nói:

“Phương Di, buông anh ra đã rồi nói chuyện.” Hiểu Minh vội vàng gỡ tay con bé, nhìn sang phía Hạnh Chi, sợ cô hiểu nhầm tình huống này. Chỉ thấy cô quay mặt lại, ánh nhìn hiếu kỳ, gương mặt thản nhiên.

Một người đàn ông đứng tuổi tiến lại gần lên tiếng: “Hiểu Minh, cháu đến đây dùng bữa à? Xong rồi sao?” Người phụ nữ bên cạnh ông cũng tiến lên hai bước, lắc lắc đầu, âu yếm nhìn con gái nói: “Phương Di, con bé này, thật trẻ con hết sức. Buông anh Hiểu Minh ra đi, đây là đâu chứ?”

Phương Di dẩu môi, chuyển từ động tác ôm sang động tác kéo tay thân mật. “Ba mẹ, Ba mẹ không biết ở Mỹ con đã nhớ anh ấy thế nào đâu? Còn nhớ hơn cả anh Phương Duy nữa.”

Hiểu Minh bối rối, lách nhẹ tay mình ra khỏi tay cô bé. Ba cô bé cảm nhận được, liền gỡ rối cho hai người: “Được rồi, có chuyện gì để hôm sau anh em con gặp nhau rồi nói. Giờ để cho Hiểu Minh đi việc của cậu ấy đã. Hiểu Minh, hình như cháu đi cùng bạn gái à?” Ông Phương Đạt hiếu kỳ hỏi lại.

“Dạ…” Hiểu Minh chưa nói hết câu, người con gái lên cạnh đã ngắt lời.

“Dạ, không phải thưa bác. Cháu chào hai bác. Cháu là nhân sự bên kênh truyền hình FBC, gặp Tổng giám đốc Hiểu Minh đây để trao đổi công việc ạ.” Cô nhanh nhẹn lên tiếng.

Anh nhìn sang cô, mày hơi rủ xuống. Cô không muốn liên quan đến anh lên vậy à?

“Chị là biên tập viên chỗ anh Tuấn Khanh à?” Phương Di lên tiếng hỏi lại.

“Ừ, chị là nhân viên mới của anh Tuấn Khanh.” Cô nói giọng nhún nhường.

“Cho em gửi lời hỏi thăm anh Tuấn Khanh nhé. Em sẽ sớm qua kênh truyền hình gặp anh ấy. Chắc bây giờ FBC phát triển lắm rồi nhỉ?”

“Ừ, mục tiêu của FBC là kênh truyền hình tư nhân số 1 về kinh tế, tài chính. Chị chỉ là nhân viên mới nên chưa đóng góp được gì. Chào mừng em đến thăm FBC cô gái.” Hạnh Chi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Được rồi, giờ để cho anh Hiểu Minh và đối tác trao đổi công việc, ngày mai gặp sau. Con cũng phải lên ăn gì đó đi, bay gần hai mươi tiếng mới được về nhà.” Ông Phương Minh cắt lời rồi quay sang nói với Hiểu Minh: “Hôm nào sắp xếp được, qua nhà bác ăn cơm. Lâu rồi không được nói chuyện với mấy đứa.”

“Dạ vâng bác. Có cơ hội cháu sẽ rủ hội Tuấn Khanh và Dương Tuấn đến uống rượu với bác, giờ cháu xin phép đi trước.” Rồi anh quay sang cô bé đang si mê nhìn anh không chớp mắt:

“Phương Di, chào mừng em về nước. Anh đi đã, hôm sau gặp.” Nói rồi Hiểu Minh chào hai bác trai và bác gái, rồi đưa cô rời đi.

Lúc ra ngoài vỉa hè sang bên kia đường tìm xe, cô níu tay anh lại nói:

“Hiểu Minh, nếu anh bận thì để tôi gọi xe tự về.”

“Hạnh Chi, khi nào đi với tôi thì sẽ không có chuyện tự về. Chẳng may em làm sao, công an đến tìm tôi có phải phiền phức không?” Anh lấy lý do.

Cô cắn môi, không từ chối được đành ngậm ngùi lên xe. Tâm trạng cô không tốt lắm, nhắm mắt lại nghĩ đến cái ôm vừa rồi của cô gái ấy với anh ta. Chắc hai người phải có một mối quan hệ thân thiết lắm. Rồi cô gạt đi? Thân hay không liên quan gì đến cô chứ, mặc kệ họ đi.

Đi đến đầu khu nhà cô, lúc chuẩn bị xuống xe, anh nắm lấy tay cô giữ lại nói:

“Hạnh Chi, chúng ta hẹn hò đi.”

Gì vậy, anh ta đang tỏ tỉnh à? Cô hơi hoảng hốt, nhịp tim đập nhanh hơn, mặt thoáng chút đỏ, không biết bởi câu nói này hay bởi men rượu tối nay. Biết là phải từ chối, cô quay sang nhìn anh, chầm chậm rút tay về, rồi đưa ra một lý do: “Anh quên mất tôi đã nói gì trong buổi tối hôm đó ư?”

“Quan hệ của chúng ta, tôi không muốn chỉ là tình một đêm, em không có ý tưởng nào khác sao?"

"Vậy anh muốn tình nhiều đêm ư?"

"Nhiều hơn thế có được không?" Ý anh là muốn hai người tìm hiểu, yêu đương nghiêm túc, nhưng cô lại hiểu ra rằng anh ta đang tìm đối tác trong “chuyện ấy”.

"Làm mơ đi. Tôi không dây dưa với loại phong lưu đa tình như anh." Cô cau mày.

“Đừng định kiến với tôi, như thế em sao có thể khách quan đánh giá. Nếu em dùng trái tim của mình để cảm nhận, em sẽ thấy tôi không tệ như em nghĩ.”

Cô dừng lại nghe hết câu, rồi vẫn lựa chọn quay ra mở cửa xe bước xuống, để lại khuôn mặt người đàn ông đầy sự mất mát. Lần đầu tiên anh cảm thấy các mác đào hoa thật đáng ghét. Nhưng không sao, anh sẽ kiên nhẫn, từng chút từng chút một đánh cắp trái tim cô.