Chương 20 - Việc Công Xong Rồi, Còn Việc Tư - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Hạnh Chi nghe xong, mím môi tức giận, ném ánh nhìn giận dữ về phía bộ mặt đối diện:

“Lưu Hiểu Minh, là anh cố tình phải không?”

“Biên tập của FBC cũng không đến mức ngốc nghếch nhỉ.” Anh nhàn nhã tựa lưng vào ghế, hai tay cầm chiếc bút ký lên xoay xoay.

Anh ta đang muốn làm cô tức chết mà. Nhưng Hạnh Chi cô đâu phải loại con gái dễ bắt nạt. Cô giống như cỏ dại, đất càng khô cằn thì càng vươn lên mạnh mẽ. Càng gặp trở ngại, cô càng gan góc chống chọi. Từ thời sinh viên đến giờ, cô đã kinh qua biết bao khó khăn, gặp loại mặt dày như anh ta có đáng gì.

“Anh cố tình tìm cách đưa tôi đến đây để dằn mặt à? Tôi đã làm gì thất lễ với anh sao?”

“Tôi chỉ muốn cho em biết, cảm giác chờ đợi một người là thế nào. Em chờ ở đây, ít ra còn được nhìn thấy người mình sắp gặp. Buổi sáng hôm đó, tôi nói là chờ em 30 phút. Cuối cùng còn không thấy người đâu.”

“Anh…” Cô tức giận. “Anh vẫn để bụng chuyện đó sao? Hôm nay tôi đến đây với tư cách là đối tác sắp hợp tác sản xuất chương trình với anh, chứ không phải cô gái anh gặp ở Đà Nẵng. Anh thấy trêu đùa đối tác của mình thú vị lắm à? Thật không nghĩ, đường đường là Tổng giám đốc một công ty lớn như H&M Archi lại có thể nhỏ nhen thế.” Cô châm chọc.

“Tôi chỉ nhỏ nhen với người tôi thích mà thôi.”

Anh chơi chữ, vừa nói vừa đứng dậy, tiến đến cạnh vị trí ghế sofa cô đang ngồi, nhàn nhã ngồi xuống, gác chân phải lên đầu gối trái, hai tay dang rộng ra men theo thành ghế sofa, xém chút nữa là chạm vào lưng cô. Cô giật mình, ngồi thẳng lưng, lùi lại nới khoảng cách với anh ta thêm một chút.

“Thật kém may mắn cho những người được anh thích.” Cô lừ mắt nghiêng đầu nhìn anh, mặt có chút đỏ.

“Em nghĩ thế thật à? Số cô gái mong được kém may mắn ở thành phố này không ít đâu.” Giọng anh ta cà chớn, ánh nhìn xoáy sâu vào gương mặt cô.

“Đó là chuyện của anh. Không liên quan đến tôi.” Cô không rảnh để đến đây nói chuyện phiếm với anh. “Tôi đến đây để trao đổi về chuyện hợp tác chương trình không gian sống trên FBC. Đây là format chương trình bên Kênh đề xuất, gồm hai bản, một bản là ý tưởng của phòng Nội dung 2 nghe nói đã gửi cho anh rồi, một bản là ý tưởng của tôi, anh vui lòng xem và góp ý thêm.” Cô dứt khoát chuyển sang chủ đề công việc.

“Nói tôi nghe xem có gì khác nhau?” Vẻ mặt anh nghiêm túc, tay chậm rãi cầm lấy hai bản đề xuất, từ từ mở ra xem.

Cô nén tức giận, tự an ủi không nên để mấy tên lưu manh làm ảnh hưởng đến bản tính tốt đẹp của mình. Cô trình bày lại cho anh ý tưởng mà cô đã chuẩn bị kỹ trong đầu:

“Ý tưởng là triển khai một chương trình tư vấn kiến trúc có tính thực tế cao, giúp khán giả hiểu biết về phong cách kiến trúc của những công trình đương đại đồng thời áp dụng được kiến thức hữu ích vào trong không gian sống của họ. Chương trình này sẽ cho khán giả thấy sự khác biệt giữa một không gian có thiết kế và một không gian tự sắp đặt. Kiến trúc sư là người truyền cảm hứng từ những giải pháp thiết kế sáng tạo cho khán giả.”

“Format sẽ thế nào?” Anh hỏi tiếp.

“Để tôi mở một số chương trình quốc tế phong cách tương tự cho anh dễ hình dung.” Cô bật laptop cá nhân, vào một số link chương trình đã chuẩn bị sẵn, mở ra.

“Đưa đây, tôi kết nối lên màn hình trình chiếu cho.” Anh vừa nói, cầm lấy con chuột cô đang sử dụng, bàn tay vô tình chạm phải tay cô. Động chạm khẽ khàng song khiến cô có cảm giác như có tia lửa điện chạy qua, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.

Cô rút tay về, lúc này nhìn trước mặt mới thấy chiếc màn hình tinh thể lỏng lớn gắn tường được kết nối được hệ thống âm thanh âm trần trên trần nhà, trông rất hiện đại. Cô liền chuyển laptop cho anh thao tác, video clip đã hiển thị trên màn hình để hai người cùng xem. Xem xong, cô nói:

“Vừa rồi là một số chương trình chúng ta có thể tham khảo về nội dung và góc quay để anh dễ hình dung. Còn format FBC đưa ra sẽ có ba phần. Phần 1 là giới thiệu công trình kiến trúc tiêu biểu, có thể là nhà ở, khu nghỉ dưỡng, biệt thự, nhà phố hay căn hộ chung cư…. Phần 2, kiến trúc sư sẽ xuất hiện tại công trình, chỉ ra những điểm mạnh yếu mà kiến trúc có thể can thiệp để đem lại sự cân bằng hoàn hảo cho không gian sống. Phần ba là xu hướng kiến trúc mới nhất trên thế giới, đặc biệt ở các nước phát triển như Châu Âu, Mỹ, Nhật,.... Format ban đầu là thế, nhưng tôi thấy làm vậy sẽ hơi khô cứng, chưa hấp dẫn được khán giả. Tôi muốn có thêm phần tương tác với khán giả qua hòm thư, tức khán giả sẽ gửi thông tin, kèm hình ảnh không gian sống hiện tại của họ. Anh theo đó sẽ tư vấn cho họ phong cách kiến trúc phù hợp nhất, giúp họ cải thiện không gian sống tốt hơn. Điều này hơi mất thêm chất xám của anh, nhưng sẽ là cái khán giả cần, thậm chí biết đâu, sau này họ sẽ trở thành khách hàng của H&M Archi.” Cô nói một hơi không nghỉ.

“Phí tư vấn của tôi đắt lắm đấy thưa cô nương. Tôi không thể làm miễn phí được.” Anh đặt tay lên thành sofa, nhăn mày nhìn cô trêu chọc.

“Đây không phải miễn phí, mà là anh đang trao giá trị. Cho đi thì mới nhận lại được. Nếu một người bình thường mà nhận được tư vấn từ Kiến trúc sư nổi tiếng như anh, họ sẽ rất cảm kích mà lan toả thông tin này đi khắp nơi, thương hiệu cá nhân của anh theo đó đương nhiên tăng.”

“Ồ, vậy sao? Em đây là đang giúp tôi kiếm tiền trong tương lai?”

“Hai bên cùng có lợi thôi. Anh cứ suy nghĩ rồi quyết định.”

“Được. Nếu là em đề xuất thì tôi sẽ đồng ý.” Anh đáp không cần nghĩ ngợi thêm. “Các công trình lớn không nói, nếu là công trình dân dụng lấy dự án do H&M Archi đã thiết kế hoặc đồng thiết kế. Tôi không có hứng thú nói chuyện về tác phẩm của người khác.”

“Vậy phải xem danh mục dự án của H&M Archi có dày hay không? Anh có thể gửi cho tôi để xem trước.”

“Em yên tâm, cho em làm chương trình cả năm cũng không hết. Tôi sẽ yêu cầu trợ lý gửi cho em lựa chọn và lên kế hoạch sản xuất theo tháng. Sau đó hai bên sẽ lên kịch bản chi tiết từng chương trình.”

“Còn về các tư vấn cho khán giả, tôi có thể đến tận nơi để tư vấn cho họ nếu ở khoảng cách gần. Coi như là đặc quyền của khán giả ủng hộ chương trình.”

“Anh tốt bụng vậy sao?” Cô ngạc nhiên thốt ra câu hỏi cửa miệng, rồi trông thấy gương mặt đen xì của anh, liền che miệng thu lại lời nói.

“Tốt hơn em nghĩ đấy. Em cứ từ từ mà khám phá đi.” Anh nhắc nhẹ.

“À vâng, tôi cũng hy vọng mình không phải thất vọng.” Cô đáp trả.

“Nếu anh đến được thì rất tốt, chúng ta sẽ kể luôn một câu chuyện có nhân vật chủ nhà bằng hình ảnh trước - sau khi cải tạo công năng không gian sống. Câu chuyện sẽ dễ cảm và dễ đi vào lòng người hơn. Giống như đa phần khán giả thích xem phim truyền hình hơn là phim tài liệu.”

“Không vấn đề gì. Tôi sẽ sắp xếp thời gian. Điều kiện là có em đi cùng.” Anh nhướn mày nhìn cô.

Cô cắn môi, tên này định đưa cô vào tròng đấy à? “Đi thì đi, nhưng đừng mong làm gì được tôi.” Cô nói.

“Khụ khụ…” Hắn đang nâng ly nước lên uống, nghe vậy lên ho sặc sụa. “Hạnh Chi, em làm tôi suýt sặc. Xem lại bản thân mình đi, ba vòng phẳng lì, làm gì mà hấp dẫn đến thế.”

“Lưu manh.” Mặt cô đỏ lên, vô tình nhớ lại chuyện đêm hôm đó, tay cầm tài liệu có chút lúng túng.

“Xin lỗi em, không đùa nữa. Kế hoạch sản xuất và phát sóng của chương trình sẽ như thế nào?” Anh thấy cô bối rối liền chuyển hướng. Anh chỉ đùa thôi, chứ cơ thể cô gái này, anh rất vừa tay vừa mắt.

“Phát sóng một tuần một số, ghi hình hai lần một tháng, tức mỗi lần ghi hình sẽ gộp lại để sản xuất được hai số, không làm mất nhiều thời gian của anh.”

Anh nhẩm tính, vậy là mỗi tháng được gặp cô hai lần thôi sao? Có hơi ít không nhỉ?

“Còn việc chuẩn bị nội dung trước khi lên sóng thì sao?”

“Bởi vì anh rất bận rộn, nên tôi sẽ chuẩn bị sẵn nội dung kèm kế hoạch sản xuất và gửi qua email cho anh, anh yêu cầu sửa gì, tôi sẽ đáp ứng hoặc giải thích lại cho anh hiểu.”

“Không được, qua email thì không hiểu rõ ý nhau được.” Anh không đồng ý.

“Vậy anh có yêu cầu gì?”

“Em xếp lịch để một tuần qua văn phòng tôi một lần, chúng ta thống nhất nội dung và kịch bản ghi hình trước.”

“Nhưng hai tuần mới quay một số?” Cô căn vặn lại.

“Mỗi lần quay hai số cơ mà? Một buổi gặp nhau, tôi chỉ có thể làm việc với em về một chủ đề, phiền em phải đến hai lần rồi.” Anh ta thản nhiên nói.

Cô hơi mím môi. Nếu anh ta cố tình xếp lịch như vậy thì cô có nói thế nào cũng không thay đổi được. Không sao, đến thì đến. Sợ gì chứ? Ở đây, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, anh ta dám ăn thịt cô chắc.

“Được. Tôi sẽ đáp ứng. Song phiền anh hẹn giờ chuẩn xác. Thời gian của người nổi tiếng hay dân thường như tôi đều đáng được trân trọng như nhau. Tôi không muốn đến đây nhìn anh làm việc.” Cô nhíu mày, ánh mắt gườm gườm.

“Được, lần sau sẽ không bắt em đợi nữa. Một lần là được rồi.” Anh mỉm cười, nụ cười quyến rũ dụ dỗ người khác.

Cô mím môi, thu dọn tài liệu chuẩn bị về. Mình mà ở đây thêm nữa chắc lạc lối quá. Cô nhìn đồng hồ, vậy mà đã hơn sáu giờ.

“Xong việc rồi không làm mất thời gian của người bận rộn nữa, tôi xin phép. Gửi thông tin các công trình bên anh đã triển khai cho tôi, tôi sẽ đề xuất và lên kịch bản chi tiết hai số đầu tiên gửi lại anh”

Nói rồi cô dứt khoát đứng dậy định rời đi. Hiểu Minh không muốn kết thúc cuộc gặp ở đây, liền nhanh chóng đứng dậy, bước thật nhanh chặn cô trước cánh cửa, không cho cô đi ra ngoài.

Bị chặn một bên, Hạnh Chi nghiêng người lách sang bên còn lại. Cánh tay anh nhanh hơn, khóa chặt cô vào vị trí cánh cửa bằng cả hai tay. Cơ thể cô run lên, tim đập nhanh hơn. Cô ngước ánh mắt sợ hãi nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đối diện đang nhìn cô với ánh mắt tha thiết. Mùi gỗ đàn hương của loại nước hoa mạnh mẽ và nam tính sộc thẳng vào mũi cô, khiến đầu óc cô có chút choáng váng.

“Khoan đã.” Hiểu Minh lên tiếng trước.

“Việc công xong rồi nhưng còn việc tư, tôi muốn giải quyết với em.”

Hạnh Chi áp sát lưng vào cánh cửa, giữ khoảng cách với anh. Trống ngực cô đập thình thịch, đôi mày dài và thanh tú khẽ chau lại hỏi: “Giữa tôi và anh, còn có việc tư sao?”

“Em mau quên thật đấy. Lúc ở Hội An đi nhờ xe tôi về Đà Nẵng, chẳng phải em có hứa sẽ mời tôi một bữa cơm cảm ơn. Hôm nay sẵn tiện gặp nhau, tôi muốn giải quyết hết nợ nần cho xong. Em không ngại chứ?” Hiểu Minh nhướn mày nhìn thẳng, chăm chú quan sát vẻ mặt đang ửng hồng của cô.

Hạnh Chi cụp mi mắt xuống, không dám ngẩng lên, suy nghĩ vài giây rồi nhắm mắt đầu hàng: “Được, nếu anh hứa với tôi, sau bữa ăn này, anh sẽ quên hết những chuyện đã qua, chỉ tập trung vào công việc, không làm khó người khác.” Cô đang rất muốn thoát khỏi tình huống này, bởi cô sợ anh nhìn ra, nhịp đập trái tim đang bán đứng cô.

Nghe cô trả lời, khoé miệng anh hơi cong lên thành một nụ cười, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Được, lần sau gặp sẽ chỉ là công việc. Trừ khi em muốn, tôi sẽ không cưỡng ép em.”

“Quân tử nhất ngôn, nói được thì phải làm được. Bây giờ, phiền anh buông tay ra. Anh đang ỷ mạnh hiếp yếu đấy?” Cô nhắc nhở.

Anh nhìn cô, đầu hơi cúi thấp xuống. Cô sợ hãi nghiêng mặt sang một bên. Đáy mắt anh ánh nên ý cười. Hiếp yếu ư? Nếu đúng thế thật thì anh đã đè cô ra mà hôn luôn rồi, việc gì phải nín nhịn từ nãy đến giờ. Nghĩ vậy, song anh vẫn từ từ buông hai tay xuống, để cô tự do. Cô vậy mà thấy có chút gì đó hụt hẫng, liền cắn môi để bình tĩnh lại. Không lẽ, mình lại mong anh ta hôn mình sao? Đồ ngốc này.

Anh thoả thuận sẽ đưa cô đến một nhà hàng ăn món ăn Việt ở gần đây. Cô nói với anh sẽ xuống trước chờ ở sảnh tầng 1. Anh rất muốn kéo tay cô lại để cùng đi xuống hầm để xe ô tô với mình, nhưng sợ cô không thích nên đành nhịn xuống. Bữa tối đầu tiên này, anh nhất định phải đưa cô đến một nơi thật lãng mạn, để mọi chuyện thật tự nhiên mới được.