Chương 8 - Quỷ Dữ Trong Rừng - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 8
Mặc Dù Hải không cam tâm lắm nhưng anh cũng không muốn bỏ mạng oan uổng tại đây, nhất là khi nghe Hương nói cô nghe thấy tiếng khóc của trẻ em. Có tiếng khóc của trẻ em, mặc dù chưa biết là con ai nhưng điều đó có nghĩa là có hy vọng, ít nhất bọn trẻ bị nó bắt đi vẫn còn sống. Đường về nhà, hai người có rất nhiều tâm tư nên đi cũng chậm hẳn, cho đến khi những cơn gió lạnh của rừng già thổi phà vào mặt và ánh nắng cũng đã chớm tắt bên kia đồi thì hai người mới khẩn trương hơn.
Mặt trời vừa có dấu hiệu lặn thì cả khu rừng đã thay đổi, tuy rằng bọn ma quỷ vẫn chưa xuất hiện hẳn nhưng hai người đã có thể nghe thấy những âm thanh quái dị, thậm chí cả hơi thở nặng nề thì thầm bên tai. Hải toát mồ hôi lạnh, ai cũng biết ma thường chỉ là một vong hồn không biết thở, nhưng đây đúng là quỷ rồi, bởi vì bọn chúng có cả một hơi thở kia mà. Rốt cuộc thì loài quỷ này sinh ra từ đâu, và bọn chúng có thù oán gì với con người, sao lại rat ay giết người tàn nhẫn như thế chứ.
Đây chỉ là suy nghĩ của Hải, đương nhiên là có sự nông cạn về kiến thức tâm linh. Hai người đi không ngơi nghỉ nhưng lại chẳng dám nhón chân chạy, bởi vì ngoài quỷ dữ ra thì còn có loài ma rừng chuyên đi theo sau lưng con người, chỉ chờ chúng ta nhón chân thì bọn chúng lập tức nhập vào và đẩy linh hồn của chúng ta ra ngoài. Nghe tới cái thể loại ma này, nếu như không phải có lịch sử mất con của Hương thì Hải cũng sẽ nghĩ ngay đến việc cô bị ma rừng kia nhập vào.
Hai người vừa bước chân ra khỏi cánh rừng thì đã nghe thấy từ phía xa xa trong rừng xanh sâu thẳm kia vang lên tiếng ồn khủng khiếp. Âm thanh kia pha trộn giữa tiếng bước chân, hơi thở và tiếng gào thét như muốn xé toạt màn đêm đang buông xuống kia. Cả hai dựng hết lông tơ, Hương hét lên: “Mau chạy theo tôi!”
Hải thấy Hương co chân chạy thì cũng chạy thục mạng theo sau. May chỉ là một đoạn đường ngắn đã đến nhà Hương, cô kéo Hải vào nhà rồi khóa kín lại. Hải cũng hiểu có lẽ bây giờ trở về nhà anh là không kịp cho nên thấy rất biết ơn vì đã chấp chứa mình. Nếu như một mình về nhà, đêm nay anh không biết sẽ phải trải qua như thế nào nữa.
Sau khi chốt hết cửa lại, Hương mới tạm thở phào, cô vào bếp lấy hail ly nước lá ra đưa cho Hải một ly, sau đó một hơi nốc hết ly nước của mình rồi mới nói: “Xem chừng bọn chúng đã đánh hơi được chúng ta rồi. Anh biết dùng vũ khí chứ, uống nước xong chúng ta lên lầu cố thủ.”
Hải còn chưa kịp uống nước đã sặc nước, anh nói: “Nhà chị mà cũng không an toàn à?”
“Anh nói nhảm thật đấy! Bọn chúng không tha cho ai cả đâu. Đừng nói đến việc hôm nay trên đường về chúng ta đã bị bọn chúng đánh hơi được rồi...”
Hương còn chưa nói dứt câu thì đã nghe thấy tiếng đập cửa nhà dưới đất, cô ra hiệu cho Hải yên lặng, sau đó từ từ tắt hết đèn chỉ chừa lại bóng đèn ngủ lờ mờ. Đến bây giờ Hải mới để ý dù là đèn trong ngôi nhà anh thuê hay ngôi nhà này của Hương thì điện đóm cũng rất tân tiến, không giống với hoàn cảnh nơi này chút nào cả. Xem ra trước đây nơi này không phải như bây giờ.
“Sao vậy, ngạc nhiên à?”
Như thể đọc được suy nghĩ của Hải, Hương lạnh mặt hỏi. Hải muốn chối lại muốn gật đầu thừa nhận, cuối cùng đành phải nói: “Tôi chỉ nghĩ nơi này trước đây không phải như thế…”
Hương cười phì, cô nói: “Đúng vậy, mười năm trước thôi chúng tôi cũng sống rất bình thường như những người bên ngoài. Anh thấy đấy, hệ thống điện nhà tôi không thua gì nhà anh có đúng không?”
Hải gật đầu xác nhận, Hương không nói nữa, Hải muốn hỏi tiếp cũng chẳng dám hỏi vì thấy Hương đang bận rộn. Rõ ràng cả hai đều nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ nhưng Hương không gấp gáp, cô lựa chọn vũ khí một lát rồi đưa cho Hải mấy món mà nói: “Cầm lấy, dễ sử dụng.”
Lần này không phải là lựu đạn như lần trước, Hương đưa cho Hải chủ yếu là mấy mũi tên có thể đâm ở cự ly gần, miễn là Hải chưa bị nhai đầu và kịp đâm chúng. Ngoài mấy mũi tên đó còn có mấy gói bột, Hải tò mò nên hỏi: “Cái này…”
“Phòng hờ, không tránh kịp thì rải cái này ra sẽ làm sao nhãng bọn chúng.”
Hải cũng chẳng biết có tác dụng thật hay không nhưng bây giờ làm gì có cách nào khác ngoài lựa chọn tin tưởng đâu chứ. Tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, Hương đi tới vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài một cái thì sắc mặt cô trở nên tái mét. Tình hình nghiêm trọng tới như thế nào mà lại khiến Hương thay đổi sắc mặt như vậy chứ.
Hải đi tới bên cạnh Hương, nhưng khi anh vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài một cái thì lập tức giận mình, suýt nữa thì hét lên. Bên ngoài phía xa xa cho tới sân nhà Hương đầy rẫy những bọn ma quỷ có hình thù giống con người nhưng lại vô cùng dị dạng. Bọn chúng đang cùng nhau hướng tới nơi này mà nhao nhao loạn lạc cả lên. Hải nhìn thấy mà nuốt nước miệng không kịp, anh chẳng dám tưởng tượng nếu như chúng tông được cánh cửa này mà lọt vào trong nhà thì anh và Hương sẽ bị chúng làm thành cái gì và trong vòng mấy giây mấy phút nữa.
“Lẽ nào đêm nay bọn chúng tổng tấn công à. Vậy mấy ngôi nhà trong xóm thì sao, ông Bình kia chẳng phải có cây Thánh ư, sao chẳng thể làm chúng kiên dè chút nào vậy?”
Nào ngờ câu này của Hải lại khiến Hương quay sang liếc anh bằng nửa con mắt, cô nói: “Anh bị ngu thật đấy à? Đến giờ này anh vẫn còn tin ông Bình kia và cây Thánh quỷ quái của ông ta ư. Anh cũng chẳng nghĩ thử xem nếu như cây Thánh kia của ông ta có tác dụng thật thì sao anh lại phải ở dưới cái hố xương kia để tránh bị quạ mổ cơ chứ.”
Đúng ra là Hải vẫn còn mông lung không biết phải nên tin ai nên mới như thế, lúc này nhớ lại thì cũng đúng là như vậy thật. Cây Thánh mà ông Bình kia tung hô lại chẳng thể giúp ích gì, nhưng cái lá của Hương đưa cho lại dùng được. Nói đến mới nhớ, vợ của ông Bình rõ ràng cũng chẳng tin cây Thánh kia mà còn cho anh bùa kia mà…
“Nếu như hôm nay tôi với anh lỡ lên chung chiếc thuyền rồi thì tôi sẽ nói cho anh biết vậy. Bởi vì chưa chắc chúng ta sẽ sống sót được qua đêm nay, anh biết để có làm ma cũng không hối tiếc. Thật ra ông Bình kia chính là kẻ đầu sỏ trong vụ này…”
Hương vừa nói đến đây thì đột nhiên im lặng, Hải thấy thế thì đoán chắc là việc không lành nữa rồi. Thế nhưng anh không ngờ là chuyện không lành lần này lại lớn tới như vậy, khi anh vừa mới thó đầu ra nhìn thử thì đã giật mình. Anh như không thể tin vào mắt mình mà liên tục véo má mấy cái. Hương quay sang nhìn thấy anh như vậy thì nói: “Bất ngờ à, đó là vợ anh đúng không?”
Vậy mà Hương lại biết vợ của Hải, thế nhưng điều đó chẳng quan trọng vào lúc này. Điều quan trọng lúc này là vợ Hải vốn đã tự tay anh chôn xuống huyệt bây giờ đang đi từ trong rừng ra. Người chết rồi còn có thể đi được đã dọa người ta lắm rồi, bây giờ Hải còn nhìn thấy đi theo phía sau vợ anh chẳng ai xa lạ mà chính là ông Bình.
Hải ngẩn ra, rõ ràng…
Những gì ông Bình nói hóa ra đều là lừa mình dối người. Nói nhánh cây khô kia làm cho xác vợ anh không bị quỷ ma đào mất hóa ra điều là giả dối. Ma quỷ không đào mất, nhưng bây giờ người sở hữu xác của vợ anh lại là ông ta, đã vậy cái xác kia còn biết đi nữa chứ.
Mười năm trước, nơi này chẳng khác gì bên ngoài kia cả, thậm chí chính phủ còn chuẩn bị đưa nơi này vào điểm du lịch. Thế nhưng khi mọi người đang hân hoan vui mừng thì tất cả đã tan tành chỉ sau một đêm mưa gió mịt mù. Đêm đó ông Bình đột nhiên từ trong rừng về mà mang theo xác của vợ ông. Chấm chớp đỏ trời, ông Bình gào khóc nói rằng quỷ nữ đã giết vợ ông, và ông phải trả thù bằng bất cứ giá nào.
Chẳng ai ngăn được ông ta, ông ta cứ thế ngày đêm vào rừng hái lá gì đó về để chế thuốc diệt quỷ. Ban đầu rất nhiều trai tráng cảm thông cho hoàn cảnh của ông mà chấp nhận uống thứ thuốc lạ kia để lấy sức vào rừng diệt quỷ. Thế nhưng từng tốp, từng tốp trai tráng cứ thế vào rừng chẳng thấy quay trở lại, chỉ có ông Bình quay lại tiều tụy và nói rằng bọn họ đều đã bị quỷ giết.
Cứ thế thù hận nối tiếp, người này vào rừng hòng báo thù cho người kia. Thuốc bào chế từ lá của ông Bình ngày càng đắt, rất nhiều người đã uống vào. Thế nhưng ngày này tháng nọ qua đi, từng lớp từng lớp đàn ông nơi này đều vào rừng có đi mà không có về. Kể từ lúc đó thì câu chuyện cây Thánh của ông Bình cũng bắt đầu nổi tiếng, bởi vì sẽ có nhiều người thắc mắc tại sao nhiều đàn ông mạnh khỏe như thế cùng vào rừng mà chưa từng có ai trở về được, nhưng ông Bình già khụ ốm yếu thế kia lại có thể thoát được hết lần này đến lần khác.
Vì vậy ông Bình lấy lí do là do ông đã thờ phụng cây Thánh ở trong rừng cho nên ông mới có thể giữ được mạng. Và vợ ông có thể sống lại cũng là nhờ vào cây Thánh đã ban ơn. Tuy nhiên điều đó chỉ có một số người tin tưởng, bởi vì trước khi người dân nơi này sống trong sợ hãi và mất mát thì họ cũng là những người rất thông thái. Qua mười năm, có lẽ số trai tráng khỏe mạnh đều đã không còn lại mấy mống người cho nên người già và phụ nữ bởi vì mất mát quá lớn mà dần bị ông Bình dẫn dắt tâm lí. Tuy nhiên cho dù trời sập đất nứt, vật đổi sao dời đi chăng nữa thì Hương vẫn không bị ông Bình dẫn dắt tâm lí, cô vẫn giữ lấy quan điểm của mình mặc dù chẳng nói ra ngoài mặt.
Mặc Dù Hải không cam tâm lắm nhưng anh cũng không muốn bỏ mạng oan uổng tại đây, nhất là khi nghe Hương nói cô nghe thấy tiếng khóc của trẻ em. Có tiếng khóc của trẻ em, mặc dù chưa biết là con ai nhưng điều đó có nghĩa là có hy vọng, ít nhất bọn trẻ bị nó bắt đi vẫn còn sống. Đường về nhà, hai người có rất nhiều tâm tư nên đi cũng chậm hẳn, cho đến khi những cơn gió lạnh của rừng già thổi phà vào mặt và ánh nắng cũng đã chớm tắt bên kia đồi thì hai người mới khẩn trương hơn.
Mặt trời vừa có dấu hiệu lặn thì cả khu rừng đã thay đổi, tuy rằng bọn ma quỷ vẫn chưa xuất hiện hẳn nhưng hai người đã có thể nghe thấy những âm thanh quái dị, thậm chí cả hơi thở nặng nề thì thầm bên tai. Hải toát mồ hôi lạnh, ai cũng biết ma thường chỉ là một vong hồn không biết thở, nhưng đây đúng là quỷ rồi, bởi vì bọn chúng có cả một hơi thở kia mà. Rốt cuộc thì loài quỷ này sinh ra từ đâu, và bọn chúng có thù oán gì với con người, sao lại rat ay giết người tàn nhẫn như thế chứ.
Đây chỉ là suy nghĩ của Hải, đương nhiên là có sự nông cạn về kiến thức tâm linh. Hai người đi không ngơi nghỉ nhưng lại chẳng dám nhón chân chạy, bởi vì ngoài quỷ dữ ra thì còn có loài ma rừng chuyên đi theo sau lưng con người, chỉ chờ chúng ta nhón chân thì bọn chúng lập tức nhập vào và đẩy linh hồn của chúng ta ra ngoài. Nghe tới cái thể loại ma này, nếu như không phải có lịch sử mất con của Hương thì Hải cũng sẽ nghĩ ngay đến việc cô bị ma rừng kia nhập vào.
Hai người vừa bước chân ra khỏi cánh rừng thì đã nghe thấy từ phía xa xa trong rừng xanh sâu thẳm kia vang lên tiếng ồn khủng khiếp. Âm thanh kia pha trộn giữa tiếng bước chân, hơi thở và tiếng gào thét như muốn xé toạt màn đêm đang buông xuống kia. Cả hai dựng hết lông tơ, Hương hét lên: “Mau chạy theo tôi!”
Hải thấy Hương co chân chạy thì cũng chạy thục mạng theo sau. May chỉ là một đoạn đường ngắn đã đến nhà Hương, cô kéo Hải vào nhà rồi khóa kín lại. Hải cũng hiểu có lẽ bây giờ trở về nhà anh là không kịp cho nên thấy rất biết ơn vì đã chấp chứa mình. Nếu như một mình về nhà, đêm nay anh không biết sẽ phải trải qua như thế nào nữa.
Sau khi chốt hết cửa lại, Hương mới tạm thở phào, cô vào bếp lấy hail ly nước lá ra đưa cho Hải một ly, sau đó một hơi nốc hết ly nước của mình rồi mới nói: “Xem chừng bọn chúng đã đánh hơi được chúng ta rồi. Anh biết dùng vũ khí chứ, uống nước xong chúng ta lên lầu cố thủ.”
Hải còn chưa kịp uống nước đã sặc nước, anh nói: “Nhà chị mà cũng không an toàn à?”
“Anh nói nhảm thật đấy! Bọn chúng không tha cho ai cả đâu. Đừng nói đến việc hôm nay trên đường về chúng ta đã bị bọn chúng đánh hơi được rồi...”
Hương còn chưa nói dứt câu thì đã nghe thấy tiếng đập cửa nhà dưới đất, cô ra hiệu cho Hải yên lặng, sau đó từ từ tắt hết đèn chỉ chừa lại bóng đèn ngủ lờ mờ. Đến bây giờ Hải mới để ý dù là đèn trong ngôi nhà anh thuê hay ngôi nhà này của Hương thì điện đóm cũng rất tân tiến, không giống với hoàn cảnh nơi này chút nào cả. Xem ra trước đây nơi này không phải như bây giờ.
“Sao vậy, ngạc nhiên à?”
Như thể đọc được suy nghĩ của Hải, Hương lạnh mặt hỏi. Hải muốn chối lại muốn gật đầu thừa nhận, cuối cùng đành phải nói: “Tôi chỉ nghĩ nơi này trước đây không phải như thế…”
Hương cười phì, cô nói: “Đúng vậy, mười năm trước thôi chúng tôi cũng sống rất bình thường như những người bên ngoài. Anh thấy đấy, hệ thống điện nhà tôi không thua gì nhà anh có đúng không?”
Hải gật đầu xác nhận, Hương không nói nữa, Hải muốn hỏi tiếp cũng chẳng dám hỏi vì thấy Hương đang bận rộn. Rõ ràng cả hai đều nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ nhưng Hương không gấp gáp, cô lựa chọn vũ khí một lát rồi đưa cho Hải mấy món mà nói: “Cầm lấy, dễ sử dụng.”
Lần này không phải là lựu đạn như lần trước, Hương đưa cho Hải chủ yếu là mấy mũi tên có thể đâm ở cự ly gần, miễn là Hải chưa bị nhai đầu và kịp đâm chúng. Ngoài mấy mũi tên đó còn có mấy gói bột, Hải tò mò nên hỏi: “Cái này…”
“Phòng hờ, không tránh kịp thì rải cái này ra sẽ làm sao nhãng bọn chúng.”
Hải cũng chẳng biết có tác dụng thật hay không nhưng bây giờ làm gì có cách nào khác ngoài lựa chọn tin tưởng đâu chứ. Tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, Hương đi tới vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài một cái thì sắc mặt cô trở nên tái mét. Tình hình nghiêm trọng tới như thế nào mà lại khiến Hương thay đổi sắc mặt như vậy chứ.
Hải đi tới bên cạnh Hương, nhưng khi anh vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài một cái thì lập tức giận mình, suýt nữa thì hét lên. Bên ngoài phía xa xa cho tới sân nhà Hương đầy rẫy những bọn ma quỷ có hình thù giống con người nhưng lại vô cùng dị dạng. Bọn chúng đang cùng nhau hướng tới nơi này mà nhao nhao loạn lạc cả lên. Hải nhìn thấy mà nuốt nước miệng không kịp, anh chẳng dám tưởng tượng nếu như chúng tông được cánh cửa này mà lọt vào trong nhà thì anh và Hương sẽ bị chúng làm thành cái gì và trong vòng mấy giây mấy phút nữa.
“Lẽ nào đêm nay bọn chúng tổng tấn công à. Vậy mấy ngôi nhà trong xóm thì sao, ông Bình kia chẳng phải có cây Thánh ư, sao chẳng thể làm chúng kiên dè chút nào vậy?”
Nào ngờ câu này của Hải lại khiến Hương quay sang liếc anh bằng nửa con mắt, cô nói: “Anh bị ngu thật đấy à? Đến giờ này anh vẫn còn tin ông Bình kia và cây Thánh quỷ quái của ông ta ư. Anh cũng chẳng nghĩ thử xem nếu như cây Thánh kia của ông ta có tác dụng thật thì sao anh lại phải ở dưới cái hố xương kia để tránh bị quạ mổ cơ chứ.”
Đúng ra là Hải vẫn còn mông lung không biết phải nên tin ai nên mới như thế, lúc này nhớ lại thì cũng đúng là như vậy thật. Cây Thánh mà ông Bình kia tung hô lại chẳng thể giúp ích gì, nhưng cái lá của Hương đưa cho lại dùng được. Nói đến mới nhớ, vợ của ông Bình rõ ràng cũng chẳng tin cây Thánh kia mà còn cho anh bùa kia mà…
“Nếu như hôm nay tôi với anh lỡ lên chung chiếc thuyền rồi thì tôi sẽ nói cho anh biết vậy. Bởi vì chưa chắc chúng ta sẽ sống sót được qua đêm nay, anh biết để có làm ma cũng không hối tiếc. Thật ra ông Bình kia chính là kẻ đầu sỏ trong vụ này…”
Hương vừa nói đến đây thì đột nhiên im lặng, Hải thấy thế thì đoán chắc là việc không lành nữa rồi. Thế nhưng anh không ngờ là chuyện không lành lần này lại lớn tới như vậy, khi anh vừa mới thó đầu ra nhìn thử thì đã giật mình. Anh như không thể tin vào mắt mình mà liên tục véo má mấy cái. Hương quay sang nhìn thấy anh như vậy thì nói: “Bất ngờ à, đó là vợ anh đúng không?”
Vậy mà Hương lại biết vợ của Hải, thế nhưng điều đó chẳng quan trọng vào lúc này. Điều quan trọng lúc này là vợ Hải vốn đã tự tay anh chôn xuống huyệt bây giờ đang đi từ trong rừng ra. Người chết rồi còn có thể đi được đã dọa người ta lắm rồi, bây giờ Hải còn nhìn thấy đi theo phía sau vợ anh chẳng ai xa lạ mà chính là ông Bình.
Hải ngẩn ra, rõ ràng…
Những gì ông Bình nói hóa ra đều là lừa mình dối người. Nói nhánh cây khô kia làm cho xác vợ anh không bị quỷ ma đào mất hóa ra điều là giả dối. Ma quỷ không đào mất, nhưng bây giờ người sở hữu xác của vợ anh lại là ông ta, đã vậy cái xác kia còn biết đi nữa chứ.
Mười năm trước, nơi này chẳng khác gì bên ngoài kia cả, thậm chí chính phủ còn chuẩn bị đưa nơi này vào điểm du lịch. Thế nhưng khi mọi người đang hân hoan vui mừng thì tất cả đã tan tành chỉ sau một đêm mưa gió mịt mù. Đêm đó ông Bình đột nhiên từ trong rừng về mà mang theo xác của vợ ông. Chấm chớp đỏ trời, ông Bình gào khóc nói rằng quỷ nữ đã giết vợ ông, và ông phải trả thù bằng bất cứ giá nào.
Chẳng ai ngăn được ông ta, ông ta cứ thế ngày đêm vào rừng hái lá gì đó về để chế thuốc diệt quỷ. Ban đầu rất nhiều trai tráng cảm thông cho hoàn cảnh của ông mà chấp nhận uống thứ thuốc lạ kia để lấy sức vào rừng diệt quỷ. Thế nhưng từng tốp, từng tốp trai tráng cứ thế vào rừng chẳng thấy quay trở lại, chỉ có ông Bình quay lại tiều tụy và nói rằng bọn họ đều đã bị quỷ giết.
Cứ thế thù hận nối tiếp, người này vào rừng hòng báo thù cho người kia. Thuốc bào chế từ lá của ông Bình ngày càng đắt, rất nhiều người đã uống vào. Thế nhưng ngày này tháng nọ qua đi, từng lớp từng lớp đàn ông nơi này đều vào rừng có đi mà không có về. Kể từ lúc đó thì câu chuyện cây Thánh của ông Bình cũng bắt đầu nổi tiếng, bởi vì sẽ có nhiều người thắc mắc tại sao nhiều đàn ông mạnh khỏe như thế cùng vào rừng mà chưa từng có ai trở về được, nhưng ông Bình già khụ ốm yếu thế kia lại có thể thoát được hết lần này đến lần khác.
Vì vậy ông Bình lấy lí do là do ông đã thờ phụng cây Thánh ở trong rừng cho nên ông mới có thể giữ được mạng. Và vợ ông có thể sống lại cũng là nhờ vào cây Thánh đã ban ơn. Tuy nhiên điều đó chỉ có một số người tin tưởng, bởi vì trước khi người dân nơi này sống trong sợ hãi và mất mát thì họ cũng là những người rất thông thái. Qua mười năm, có lẽ số trai tráng khỏe mạnh đều đã không còn lại mấy mống người cho nên người già và phụ nữ bởi vì mất mát quá lớn mà dần bị ông Bình dẫn dắt tâm lí. Tuy nhiên cho dù trời sập đất nứt, vật đổi sao dời đi chăng nữa thì Hương vẫn không bị ông Bình dẫn dắt tâm lí, cô vẫn giữ lấy quan điểm của mình mặc dù chẳng nói ra ngoài mặt.