Chương 7 - Giữ mạng lấy - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 7

Hải nín cả thở, vừa căng thẳng vừa sợ chẳng biết nên làm gì. Hương cũng không biết suy nghĩ như thế nào vào lúc này nữa. Rõ ràng ban đầu cô chỉ định chỉ hướng cho Hải đi vào nhưng bây giờ đã đưa đến tận sào huyệt luôn rồi, cũng không biết là do Hương vô thức hay là cố ý nữa. Hương đã bỏ cuộc rồi, mười năm nay tìm kiếm trong vô vọng, cô sớm đã bỏ cuộc rồi. Thế nhưng bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một Hải với tha thiết tìm con giống hệt như mình ban đầu lại khiến Hương khơi dậy mong ngóng tìm kiếm con mình.

“Làm thế nào bây giờ hả chị Hương?”

Hải hỏi khi thấy bầy quạ kia lại tiếp tục bay ra bay vào giễu giương. Không biết thì thôi, bây giờ để ý lại thấy mấy con quạ kia chẳng bình thường chút nào, cảm giác như có camera mọc bên dưới bụng nó vậy, quay lại hết những thứ hai người đang làm ở ngoài này cho nó trong kia xem. Hương không gấp gáp, cô cũng chẳng có lấy một chút sợ hãi mà bình tĩnh đến lạ thường mà nói: “Anh có dám đi vào sào huyệt kia không?”

“Tôi dám! Thế nhưng tôi lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu cả. Chị đã từng vào trong rồi thì có thể chỉ cho tôi mấy cách tránh né nó hay không. Tôi chẳng dám mơ ước làm anh hùng hay gì cả, tôi chỉ tìm thấy con trai mình còn sống một cách lặng lẽ nhất mà thôi.”

Hải chắc nịch nói, có vẻ như anh cũng là một người biết suy nghĩ chứ không phải kiểu hồ đồ. Cô đã từng thấy nhiều người lâm vào hoàn cảnh này rồi nhưng chưa từng thấy ai bình tĩnh được như Hải cả. Mất vợ, con cũng bị ma quỷ bắt đi thường nhiều người sẽ có ý định trả thù hoặc là tự mình đâm đầu vào chỗ chết. Thật may cuối cùng cũng có một người có thể bình tĩnh giống như Hương, có thể bình tĩnh và chỉ ôm một hy vọng duy nhất đó là tìm được con mà thôi.

Hương ghé vào tai Hải chỉ mấy câu, sau đó lại rút từ túi áo ra một nhánh cây mà dặn: “Cất cho cẩn thận, lỡ như chẳng may đối đầu với nó thì hãy vò lá cây này bôi khắp mặt, như vậy có thể làm cho nó không nhìn thấy được mình.”

“Thật ư, lá này kì diệu như vậy sao?”

Hải nhanh chóng muốn vò lá bôi nhưng Hương cản lại, cô nói: “Này, nó khó tìm lắm đó. Cái này chỉ có hiệu quả giúp giữ mạng anh những lúc nguy cấp thôi. Hãy nhớ là nó không có tác dụng lâu đâu, vì vậy vạn nhất chưa đến lúc nguy hiểm tính mạng thì đừng dùng đến mà hãy tiết kiệm.”

Hải cẩn thận cất đi và tỏ ra mình đã hiểu rồi, mặc dù không biết là anh có biết thật hay không nữa. Dù sao Hương cũng đã rất tốt bụng và dặn dò anh cẩn thận rồi, phải làm thế nào thì tự Hải quyết định vậy. Hai người chia nhau ra đi vào, Hương đứng đây cũng chỉ thêm sốt ruột, nếu như đã đến tận đây rồi thì vào một chuyến, nhỡ đâu có kết quả gì thì sao.

“Cẩn thận, nếu không tìm được thì cũng phải giữ mạng lấy.”

Hương dặn Hải cũng như tự dặn chính mình rồi cô len lỏi qua mấy nhánh lá to tránh lũ quạ soi camera xuống. Cái nơi này cô đã từng vào rất nhiều lần trong nhiều năm nay nhưng mỗi lần vào là tâm trạng của cô sẽ mỗi khác. Rõ ràng là nó không hề khát máu, thế nhưng xung quanh nơi này lại có rất nhiều xương thú, những cái xương kia cũ mới lẫn lộn, giống như là được chất từ ngày này sang tháng nọ chứ không phải là sản phẩm của một lần.

Đột nhiên Hương nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, nhưng chẳng nghe ra được đó là giọng con trai hay con gái. Dù sao có còn đứa trẻ nào sống sót thì Hương cũng vui mừng và điều đó cũng thúc giục bước chân của cô đi nhanh hơn. Hương đi gần đến chỗ sào huyệt thì lại nhận ra tiếng khóc ấy chẳng đến từ chỗ sào huyệt mà lại là đến từ một nơi khác chỗ cánh rừng.

Hương khựng lại bước chân, cô bình tĩnh đánh giá tình hình. Nếu như nó đã bắt cóc trẻ em đến đây vì mục đích gì đi chăng nữa thì cũng chẳng dại mà thả lang như kia không bắt vào, cũng có phải gà vịt đâu mà ban ngày thả ra cho đi kiếm ăn cơ chứ. Lẽ nào đây là bẫy ư, nó đã nhìn thấy cô vào và cố tình đăt bẫy cô?

Hương chần chừ, cô ngẩng đầu lên trời quan sát xem có con quạ quỷ yêu nào thập thò rình rập trên đầu mình hay không nhưng lại chẳng thấy gì, hoặc do bọn nó trốn kĩ quá nên là cô không nhìn thấy được cũng nên. Hít sâu một hơi, cô lại dõi mắt nhìn qua chỗ tiếng khóc trong đám lá um tùm, nơi ấy đang có chuyển động xào xạc, lẽ nào thật sự là có người ở đó ư?

Khó mà nói được tâm trạng của Hương lúc này. Cái cảm giác đi tìm con ở đây mười năm nhưng chưa từng tìm được một sợi tóc rơi mà nay lại có thể nghe thấy cả tiếng khóc, thử hỏi sao cô có thể không kích động mà giữ bình tĩnh cho được. Cuối cùng thì Hương cũng không kìm được mà rón rén đi về phía đó. Có thể nói là Hương kích động đến mức thở còn chẳng dám thở, cứ sợ là mỗi tiếng thở của cô sẽ làm cho tiếng khóc kia dần biến mất vậy.

“Hương, chị Hương ơi…”

Hương thiếu điều rớt tim ra ngoài khi nghe thấy Hải gọi giật ngược với cái giọng thảm thiết kia. Cô than ngắn thở dài, đúng là không được tích sự gì. Mà Hải bên này cũng chẳng phải là cẩu thả, anh cũng rất cẩn thận nhưng còn chưa tìm được gì thì đã rơi vào cái hố xương sọ nên làm anh sợ tới như vậy.

Tiếng kêu của Hải đã làm giật mình tới lũ quạ, bọn chúng thi nhau bay tới chực trên hố xương, chỉ chờ Hải thó đầu lên là bọn chúng sẽ mổ cho anh tróc cả da đầu, não tràn ra ngoài và sau đó anh sẽ được trở thành bộ xương khô tiếp theo được nằm dưới cái hố xương này. Hải đang lặn ngụp trong đám xương sọ, anh chỉ dám ló một tí mắt lên nhìn mà còn suýt nữa bị quạ nó mổ cho mất con mắt. Anh cũng đã từng thấy quạ nhiều rồi nhưng mấy con quạ này nó lạ lắm, cái mỏ của nó dài phải gấp đôi quạ bình thường và trông rất đáng sợ. Hải nghĩ chỉ cần anh thó đầu lên một cái thì nó sẽ mổ thủng nửa cái não của anh.

“Hải…Hải…”

Hương đang bên trên nên không dám kêu lớn, cô chỉ ngắt quãng từng chữ. Sau tiếng kêu của thảm thiết ban nãy thì Hải chẳng dám nói thêm câu nào nữa, tình hình mấy bạn quạ đang căng thẳng lắm rồi. Hương rón rén nấp sau mấy bụi cây, một lúc cô mới nhìn thấy một đám quạ tụ lại một chỗ đang kêu vang và có hành động lạ thường.

Hương thở dài, cô đã từng vào đây rất nhiều lần nhưng để mà nói, được cái lũ quạ này chăm sóc kĩ như thế thì chưa từng có bao giờ. Lấy lá cây trong túi áo ra, Hương cẩn thận vò nát rồi bôi lên mặt, sau đó làm ra tiếng chim kêu chít chít đi dần tới chỗ đám quạ. Bọ quạ nghe thấy tiếng kêu thì cùng nhau kêu lên mấy tiếng rồi khẩn trương quay đầu nhìn lại như thế thấy địch. Nhưng sau khi trố mắt quan sát Hương một hồi, bọn quạ khẳng định đây chính là “đồng loại” của mình và dần vơi đi ý thù địch.

Qua một ải này xem như là thoát được, nhưng mà nếu như động tĩnh quá lớn và “nó” về thì không chắc. Dù sao tình hình trước mắt chắc là “nó” chưa về đâu nên là tranh thủ cứu Hải ra khỏi chỗ này về nhà trước rồi tính sao. Dù Hương tiếc rẻ cơ hội kia lắm nhưng cô cũng là người có trách nhiệm, chẳng thà không liên quan đến thì thôi, nếu như đã đưa Hải vào mà bây giờ lại bỏ cho anh Hải bị quạ mổ chết thì thật là không phải. Cũng chưa nói đến có ai trách móc hay không, chỉ riêng lương tâm cô đã cắn rứt không chịu được rồi.

“Hải… anh có nghe tôi nói không?”

Hương dè dặt đứng bên cạnh đám quạ, đúng là bay trên trời không đáng sợ lắm, bây giờ bọn chúng đậu hẳn ở đây mấy chục con với cái mỏ dị dạng thì ai mà không sợ cơ chứ. Khó mà nói được lúc này Hải đang vui mừng như thế nào đâu, anh cứ nghĩ anh gọi nhỏ như vậy thì Hương không nghe thấy được. Mà dù có nghe được đi chăng nữa thì với cái tính lạnh tanh của Hương cũng chưa chắc đã tới cứu anh.

Lúc này mà lại nghe được giọng Hương, Hải thiếu điều sắp khóc đến nơi mà nói: “Tôi ở đây…Chị Hương tôi ở đây.”

“Nghe cho rõ tôi nói này, bây giờ anh hãy lấy lá mà tôi cho anh nhai nát đi rồi đắp lên mặt, sau đó trồi lên nhé?”

“Không được!”

“Sao lại không được, nhai lá mà anh cũng không nhai được à. Hay là miệng anh đựng đầy xương rồi?”

Nghe câu này của Hương là Hải dở khóc dở mếu, anh chỉ muốn nói là chỗ này chật chội, chi chít xương xẩu nên anh không có động đậy được. Chật vật một lát, cuối cùng Hải cũng làm được, sau khi trát đầy lá cây lên mặt thì Hải lại nói: “Bây giờ trồi lên thì có bị quạ mổ không hả chị?”

“Trồi đi! Tin tưởng tôi, quạ mổ thì cậu chịu.”

Mặc dù lời nói có hơi khó nghe nhưng được cái hành động của Hương đi ngược lại với lời nói, chẳng mấy chốc cô đã kéo Hải ra khỏi được cái hố xương kia và hai người cùng nhau trở về. Vì bây giờ đã động đến bầy quạ giữ nhà, may mà nó vẫn chưa về nên hai người mới thoát được.

Mặc dù chỗ này không có ánh sáng mấy nhưng khi nhìn lên trời thì Hương vẫn biết được là lúc nào. Nhìn thấy trời sắp về chiều, Hương nói: “Chúng ta về nhanh thôi. Ngày mai quay lại.”