Chương 9 - Trận Chiến Sinh Tử - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 9
Sau khi nghe Hương kể xong thì Hải cuối cùng cũng trút xuống được một số gánh nặng. Dù hơi ấu trĩ nhưng anh vẫn thầm cám thán mình có tài quan sát, anh đã quan sát thấy vợ của ông Bình đúng là không bình thường, quả nhiên là người chết sống lại mà. Nhưng vấn đề vì sao bà ấy lại có thể sống được trở lại thì cả nơi này chẳng một ai biết, mà bởi vì bà ấy cũng chẳng mấy khi đi ra ngoài hay tiếp xúc với ai nên cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dần dà người ta chỉ nhớ đến một người vợ mệnh khổ của một ông lão thâm tình chứ chẳng ai nhớ tới vì sao bà ấy được sống lại, hay bà ấy là ma quỷ gì nhập vào.
“Hương, chị Hương…”
Hải vỗ vai Hương làm cho cô giật thót, cô quay lại trừng mắt nói: “Im miệng lại coi! Tôi bị bị quỷ cắn chết thì đã bị anh hù cho chết trước rồi đó. Có chuyện gì anh nói từ từ không được hả?”
“Chuyện là…bà lão vợ ông Bình có phải bị mấy linh hồn trong rừng nhập vào hay không, ngay cả vợ tôi cũng thế.”
“Hừ! Giờ này mà anh còn có tâm trạng nghĩ mấy cái này ư. Tôi khuyên anh tốt nhất giữ sức và cố gắng sống đến sáng mai rồi hẵng tính.”
Hương rất cảnh giác, nhất là đối với cô vợ của Hải đang đi lù lù phía dưới đất, thi thoảng cô ta còn ngẩng mặt lên và nhìn cô bằng ánh mắt đỏ ngầu rất chi là quái gở. Hương cứ nhìn thấy ánh mắt kia có chút quen thuộc, trước dây dường như cô đã nhìn thấy ánh mắt này rồi, chỉ là không biết là ở đâu mà thôi.
“Chúng ta phải cố thủ, vạn nhất không cần thiết thì hẵng trốn đi nhé?”
Hương tốt bụng dặn Hải vì sợ anh sẽ kích động sẽ xông ra tìm vợ mình thì khổ, có khi liên lụy đến cô không chừng. Đám ma quỷ điên cuồng cắn nuốt những thứ xung quanh, thi thoảng hai người còn nghe thấy tiếng hét đau đớn vang lên, đoán chắc đó chính là những nạn nhân xấu số đã bị bọn chúng xông vào nhà.
Hải đứng yên trong góc nhà chẳng dám thở, mãi một lúc sau anh mới nói: “Những con ma quỷ ngoài kia liệu có liên quan gì đến thuốc từ cây Thánh kia không?”
“Anh thông minh rồi đấy! Không sai đâu, những con ma quỷ khát máu đang cắn nuốt ngoài kia chính là những thanh niên trai tráng của nơi này đã đi vào rừng trong mười năm qua.”
Hải bụm chặt miệng để tránh phát ra những lời nói không nên. Hương nói tiếp: “Bởi vì cây kia vốn chẳng phải là cây Thánh gì, nó là một loại cây độc. Tôi không biết được ông Bình đã cho thêm thứ gì vào thuốc mà tất cả khi uống vào đều biến thành như thế, như những con quỷ khát máu, điên dại và mất hết nhân tính.”
Những chuyện này dù là phim ảnh cũng chưa chắc dám làm vì độ tàn nhẫn của nó, thế nhưng nó lại xảy ra tại nơi này, một nơi xinh đẹp đã từng được chọn trở thành địa điểm du lịch. Hương thật sự cũng chẳng biết ông Bình kia rốt cuộc là vì thật sự hận thù kẻ đã giết vợ mình hay là có âm mưu gì ở phía sau mà lại làm tới như vậy. Bí mật này chẳng có mấy ai biết, hoặc họ có biết thì cũng vì nhiều lí do khác nhau mà đều im lặng giả ngốc chẳng nói ra.
“Bọn chúng tới rồi!”
Hương nhỏ giọng nói khi tiếng đập cửa bên ngoài càng lúc càng mạnh, thậm chí đến cánh cửa ban công trên lầu cũng đang có tiếng đập cửa. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, sau đó quyết định trốn vào phòng chứa vũ khí. Tiếng đổ vỡ nhanh chóng vang lên kèm theo tiếng kính vỡ loang choang, bên trong phòng hai người còn chẳng dám thở mạnh. Không giống với âm thanh ồ ạt cắn nuốt, những thứ tràn vào trong nhà rất là nhẹ nhàng, thậm chí còn có tiếng thở.
“Sao vậy, không nỡ à?”
Tiếng ông Bình vang lên ở ngay phía ngoài cánh cửa phòng, hai người bên trong không cần nhìn cũng thừa biết là ông ta đang nói với “vợ” của Hải. Rốt cuộc “vợ” của Hải là ai, sao ông Bình lại nói như vậy?
Tiếng đạp cửa mạnh bạo vang lên, khi cả hai còn chưa kịp phản ứng thì “vợ” Hải đã quay sang siết cổ ông Bình, có vẻ ông Bình là người đạp cửa thì phải. Cả hai người bên trong đứng hình mấy giây sau đó nhân cơ hội chạy ra ngoài để cho hai người kia đấu với nhau. Mặc dù không hiểu gì nhưng họ cũng chẳng cần hiểu, chạy thoát được mới quan trọng nhất. Cả hai lại chạy xuống tầng hầm, nơi này chẳng có món vũ khí nào, cũng chẳng có lối ra, nếu như bây giờ mà bị tìm thấy thì chỉ có đường tự lực cánh sinh chứ chẳng chỗ mà chạy.
“Hai người đó làm sao vậy, sao lại đánh nhau rồi?”
Hải hỏi, Hương lắc đầu nói: “Tôi chịu thôi!”
Bên trên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy không khí trong nhà có vẻ yên lặng nên Hương không thể ngồi yên được nữa mà như bị một thế lực nào đó đã thôi thúc cô đi ra ngoài. Hải không thể ngồi yên nhìn Hương đi chịu chết một mình nên đành cắn răng chạy theo cô trở lại trên lầu.
“Này chị, chị muốn đi tìm chết đấy à?”
Hải vừa đi theo vừa sợ hãi mà nói trong vô vọng, nhưng đúng là vô vọng thật vì Hương vốn chẳng thèm để ý gì đến lời nói của anh lải nhải ở bên tai cả. Đi ra khỏi hầm, Hương mới quay lại nói: “Người phụ nữ đó…trông rất giống chồng của tôi.”
“Gì cơ?”
Một dấu chấm hỏi to tướng trên đầu Hải. Chẳng phải chồng của Hương đã bỏ ra ngoài khi cô vừa mất con ư, sao bây giờ trong xác của vợ anh lại có chồng của Hương?
Không hiểu thì thôi khỏi hiểu, Hải ngậm chặt miệng đi theo Hương lên lầu. Vừa bước được mấy bậc cầu thang thì ông Bình lăn lộn mấy vòng tròn từ bên trên xuống ngay chân bọn họ. Hương đạp lên người ông Bình một cái không thương tiếc mà chạy lên trên, nhưng Hải không may mắn như vậy, vốn anh cũng định đạp cho ông ta một cái vì tức tối đã bị lừa nhưng lại bị ăn ngay quả nắm chân, thế là Hải cũng ngã song soài ra như ông ta.
Hương lúc này chẳng thèm quay đầu nhìn lại lấy một cái, cô đã chạy thẳng vào trong căn phòng chứa vũ khí kia. Ông Bình kéo lấy chân Hải rồi nói: “Xác này tốt đấy, hay để tao mượn xác mày nhé?”
Còn chơi cả xuất hồn nhập xác cơ à?
Hải hỏi: “Ông nói cái gì vậy?”
“Cái xác này đâu phải của tao đâu. Ông Bình ngu ngốc kia sớm đã chết từ mười năm trước rồi, lúc ấy vào rừng, vợ ông ta ngã chân đập đầu vào đá chết. Khi ấy ông ta vô tình gặp tao và càu xin tao giúp vợ ông ấy sống lại thì ông ta sẽ đổi thân xác này cho tao được ra ngoài này. Đúng là một lão già tâm tình, cảm động trời xanh mà…”
Hải nghe xong thì thấy da đầu mình rần rần, anh lắp bắp nói: “Vậy…vậy vốn dĩ kẻ chế cái thuốc Thánh kia không phải ông Bình thật sự mà là ông ư?”
“Suy cho cùng con người vẫn là giống loài mềm lòng và yếu đuối, đã vậy còn hay sống thành bầy đàn nên rất dễ lợi dụng.”
Không biết Hải lấy sức mạnh ở đâu ra mà vừa nghe xong câu này thì anh đã thẳng chân đạp cho ông Bình một cái làm ông ta ngã lăn xuống bật dưới, sau đó anh lại bò theo ra sức bóp cổ ông ta. Suy cho cùng con quỷ này đã nhập vào cái xác già cỗi này thì ngoài việc nó đi nhanh hơn một chút thì chẳng có chút sức mạnh nào cả. Có lẽ cũng vì vậy mà “vợ” anh mới dụ ông ta đi vào trong này để hành động, bởi vì một khi đám ma quỷ mà ông ta tạo ra từ những con người đáng thương để điều khiển không có mặt thì xem như ông ta bỏ ta.
“Vợ của tao, con của tao. Trả họ lại cho tao!”
Hải chửi bới nhiều lắm, anh cũng đánh ông Bình đến bầm dập tả tơi không ra người ngợm. Thế nhưng cuối cùng ông ta lại thều thào nói: “Vợ mày đúng là tao giết, nội tạng của cô ta cũng là tao ăn. Nhưng con của mày là nữ quỷ trong rừng bắt cóc chứ không phải tao. Tao cần ăn nội tạng người chứ không có cần làm bảo mẫu.”
“Vậy làm cách nào để đánh bại con quỷ kia, làm cách nào để tìm con tao?”
Sau một hồi vật lộn và có sự giúp sức của Hương thì ông Bình giả mạo đã chỉ cho họ cách tìm con của mình. Nhưng chủ yếu là có sự giúp đỡ của “chồng” Hương nữa nên nó mới dễ dàng khai ra như thế.
Quả đúng thật là kì diệu, ngay khi cả Hương và tất cả mọi người đều tưởng rằng chồng cô đã bỏ cô mà đi thì anh ấy đã âm thầm một mình đi vào rừng sâu tìm con để rồi bị nữ quỷ giết mất xác. Ấy thế mà tình cha thiêng liêng đã giúp anh ấy giữ lại linh hồn và lang thang theo dõi con gái của mình. Không lâu sau đó anh gặp được ông Bình nhưng ông ta cũng cho anh vài cái xác dùng tạm bợ qua ngày để tránh linh hồn bị mục nát theo tháng năm. Cho đến mấy đêm trước thì nó mới mang cho anh cái xác của vợ Hải và nói kế hoạch đêm nay sẽ chiếm xác của Hải và đóng giả làm vợ chồng họ rồi đi ra ngoài tiếp tục tìm nội tạng người để ăn. Nó không biết anh là ai, anh chỉ nói với nó là muốn hợp tác nên nó đã tin tưởng. Cũng bởi vì đã hợp tác giúp đỡ lâu như vậy nên nó mới không cảnh giác mà sinh ra cớ sự tự chôn mình như đêm nay.
Con quỷ này rất mạnh, bây giờ chỉ còn cách giết chết xác rồi đem nó chôn xuống giữa nơi nắng to chiếu rọi cả ngày để bào mòn dần linh hồn chứ chẳng có ai đủ sức hay biết cách nào hợp lí để giết nổi nó cả. Nhân cơ hội này nếu như không thành công, đợi linh hồn nó mà xổng được ra ngoài thì nơi này nhất định sẽ không còn một mống người nào mất.
Sau khi nghe Hương kể xong thì Hải cuối cùng cũng trút xuống được một số gánh nặng. Dù hơi ấu trĩ nhưng anh vẫn thầm cám thán mình có tài quan sát, anh đã quan sát thấy vợ của ông Bình đúng là không bình thường, quả nhiên là người chết sống lại mà. Nhưng vấn đề vì sao bà ấy lại có thể sống được trở lại thì cả nơi này chẳng một ai biết, mà bởi vì bà ấy cũng chẳng mấy khi đi ra ngoài hay tiếp xúc với ai nên cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dần dà người ta chỉ nhớ đến một người vợ mệnh khổ của một ông lão thâm tình chứ chẳng ai nhớ tới vì sao bà ấy được sống lại, hay bà ấy là ma quỷ gì nhập vào.
“Hương, chị Hương…”
Hải vỗ vai Hương làm cho cô giật thót, cô quay lại trừng mắt nói: “Im miệng lại coi! Tôi bị bị quỷ cắn chết thì đã bị anh hù cho chết trước rồi đó. Có chuyện gì anh nói từ từ không được hả?”
“Chuyện là…bà lão vợ ông Bình có phải bị mấy linh hồn trong rừng nhập vào hay không, ngay cả vợ tôi cũng thế.”
“Hừ! Giờ này mà anh còn có tâm trạng nghĩ mấy cái này ư. Tôi khuyên anh tốt nhất giữ sức và cố gắng sống đến sáng mai rồi hẵng tính.”
Hương rất cảnh giác, nhất là đối với cô vợ của Hải đang đi lù lù phía dưới đất, thi thoảng cô ta còn ngẩng mặt lên và nhìn cô bằng ánh mắt đỏ ngầu rất chi là quái gở. Hương cứ nhìn thấy ánh mắt kia có chút quen thuộc, trước dây dường như cô đã nhìn thấy ánh mắt này rồi, chỉ là không biết là ở đâu mà thôi.
“Chúng ta phải cố thủ, vạn nhất không cần thiết thì hẵng trốn đi nhé?”
Hương tốt bụng dặn Hải vì sợ anh sẽ kích động sẽ xông ra tìm vợ mình thì khổ, có khi liên lụy đến cô không chừng. Đám ma quỷ điên cuồng cắn nuốt những thứ xung quanh, thi thoảng hai người còn nghe thấy tiếng hét đau đớn vang lên, đoán chắc đó chính là những nạn nhân xấu số đã bị bọn chúng xông vào nhà.
Hải đứng yên trong góc nhà chẳng dám thở, mãi một lúc sau anh mới nói: “Những con ma quỷ ngoài kia liệu có liên quan gì đến thuốc từ cây Thánh kia không?”
“Anh thông minh rồi đấy! Không sai đâu, những con ma quỷ khát máu đang cắn nuốt ngoài kia chính là những thanh niên trai tráng của nơi này đã đi vào rừng trong mười năm qua.”
Hải bụm chặt miệng để tránh phát ra những lời nói không nên. Hương nói tiếp: “Bởi vì cây kia vốn chẳng phải là cây Thánh gì, nó là một loại cây độc. Tôi không biết được ông Bình đã cho thêm thứ gì vào thuốc mà tất cả khi uống vào đều biến thành như thế, như những con quỷ khát máu, điên dại và mất hết nhân tính.”
Những chuyện này dù là phim ảnh cũng chưa chắc dám làm vì độ tàn nhẫn của nó, thế nhưng nó lại xảy ra tại nơi này, một nơi xinh đẹp đã từng được chọn trở thành địa điểm du lịch. Hương thật sự cũng chẳng biết ông Bình kia rốt cuộc là vì thật sự hận thù kẻ đã giết vợ mình hay là có âm mưu gì ở phía sau mà lại làm tới như vậy. Bí mật này chẳng có mấy ai biết, hoặc họ có biết thì cũng vì nhiều lí do khác nhau mà đều im lặng giả ngốc chẳng nói ra.
“Bọn chúng tới rồi!”
Hương nhỏ giọng nói khi tiếng đập cửa bên ngoài càng lúc càng mạnh, thậm chí đến cánh cửa ban công trên lầu cũng đang có tiếng đập cửa. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, sau đó quyết định trốn vào phòng chứa vũ khí. Tiếng đổ vỡ nhanh chóng vang lên kèm theo tiếng kính vỡ loang choang, bên trong phòng hai người còn chẳng dám thở mạnh. Không giống với âm thanh ồ ạt cắn nuốt, những thứ tràn vào trong nhà rất là nhẹ nhàng, thậm chí còn có tiếng thở.
“Sao vậy, không nỡ à?”
Tiếng ông Bình vang lên ở ngay phía ngoài cánh cửa phòng, hai người bên trong không cần nhìn cũng thừa biết là ông ta đang nói với “vợ” của Hải. Rốt cuộc “vợ” của Hải là ai, sao ông Bình lại nói như vậy?
Tiếng đạp cửa mạnh bạo vang lên, khi cả hai còn chưa kịp phản ứng thì “vợ” Hải đã quay sang siết cổ ông Bình, có vẻ ông Bình là người đạp cửa thì phải. Cả hai người bên trong đứng hình mấy giây sau đó nhân cơ hội chạy ra ngoài để cho hai người kia đấu với nhau. Mặc dù không hiểu gì nhưng họ cũng chẳng cần hiểu, chạy thoát được mới quan trọng nhất. Cả hai lại chạy xuống tầng hầm, nơi này chẳng có món vũ khí nào, cũng chẳng có lối ra, nếu như bây giờ mà bị tìm thấy thì chỉ có đường tự lực cánh sinh chứ chẳng chỗ mà chạy.
“Hai người đó làm sao vậy, sao lại đánh nhau rồi?”
Hải hỏi, Hương lắc đầu nói: “Tôi chịu thôi!”
Bên trên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy không khí trong nhà có vẻ yên lặng nên Hương không thể ngồi yên được nữa mà như bị một thế lực nào đó đã thôi thúc cô đi ra ngoài. Hải không thể ngồi yên nhìn Hương đi chịu chết một mình nên đành cắn răng chạy theo cô trở lại trên lầu.
“Này chị, chị muốn đi tìm chết đấy à?”
Hải vừa đi theo vừa sợ hãi mà nói trong vô vọng, nhưng đúng là vô vọng thật vì Hương vốn chẳng thèm để ý gì đến lời nói của anh lải nhải ở bên tai cả. Đi ra khỏi hầm, Hương mới quay lại nói: “Người phụ nữ đó…trông rất giống chồng của tôi.”
“Gì cơ?”
Một dấu chấm hỏi to tướng trên đầu Hải. Chẳng phải chồng của Hương đã bỏ ra ngoài khi cô vừa mất con ư, sao bây giờ trong xác của vợ anh lại có chồng của Hương?
Không hiểu thì thôi khỏi hiểu, Hải ngậm chặt miệng đi theo Hương lên lầu. Vừa bước được mấy bậc cầu thang thì ông Bình lăn lộn mấy vòng tròn từ bên trên xuống ngay chân bọn họ. Hương đạp lên người ông Bình một cái không thương tiếc mà chạy lên trên, nhưng Hải không may mắn như vậy, vốn anh cũng định đạp cho ông ta một cái vì tức tối đã bị lừa nhưng lại bị ăn ngay quả nắm chân, thế là Hải cũng ngã song soài ra như ông ta.
Hương lúc này chẳng thèm quay đầu nhìn lại lấy một cái, cô đã chạy thẳng vào trong căn phòng chứa vũ khí kia. Ông Bình kéo lấy chân Hải rồi nói: “Xác này tốt đấy, hay để tao mượn xác mày nhé?”
Còn chơi cả xuất hồn nhập xác cơ à?
Hải hỏi: “Ông nói cái gì vậy?”
“Cái xác này đâu phải của tao đâu. Ông Bình ngu ngốc kia sớm đã chết từ mười năm trước rồi, lúc ấy vào rừng, vợ ông ta ngã chân đập đầu vào đá chết. Khi ấy ông ta vô tình gặp tao và càu xin tao giúp vợ ông ấy sống lại thì ông ta sẽ đổi thân xác này cho tao được ra ngoài này. Đúng là một lão già tâm tình, cảm động trời xanh mà…”
Hải nghe xong thì thấy da đầu mình rần rần, anh lắp bắp nói: “Vậy…vậy vốn dĩ kẻ chế cái thuốc Thánh kia không phải ông Bình thật sự mà là ông ư?”
“Suy cho cùng con người vẫn là giống loài mềm lòng và yếu đuối, đã vậy còn hay sống thành bầy đàn nên rất dễ lợi dụng.”
Không biết Hải lấy sức mạnh ở đâu ra mà vừa nghe xong câu này thì anh đã thẳng chân đạp cho ông Bình một cái làm ông ta ngã lăn xuống bật dưới, sau đó anh lại bò theo ra sức bóp cổ ông ta. Suy cho cùng con quỷ này đã nhập vào cái xác già cỗi này thì ngoài việc nó đi nhanh hơn một chút thì chẳng có chút sức mạnh nào cả. Có lẽ cũng vì vậy mà “vợ” anh mới dụ ông ta đi vào trong này để hành động, bởi vì một khi đám ma quỷ mà ông ta tạo ra từ những con người đáng thương để điều khiển không có mặt thì xem như ông ta bỏ ta.
“Vợ của tao, con của tao. Trả họ lại cho tao!”
Hải chửi bới nhiều lắm, anh cũng đánh ông Bình đến bầm dập tả tơi không ra người ngợm. Thế nhưng cuối cùng ông ta lại thều thào nói: “Vợ mày đúng là tao giết, nội tạng của cô ta cũng là tao ăn. Nhưng con của mày là nữ quỷ trong rừng bắt cóc chứ không phải tao. Tao cần ăn nội tạng người chứ không có cần làm bảo mẫu.”
“Vậy làm cách nào để đánh bại con quỷ kia, làm cách nào để tìm con tao?”
Sau một hồi vật lộn và có sự giúp sức của Hương thì ông Bình giả mạo đã chỉ cho họ cách tìm con của mình. Nhưng chủ yếu là có sự giúp đỡ của “chồng” Hương nữa nên nó mới dễ dàng khai ra như thế.
Quả đúng thật là kì diệu, ngay khi cả Hương và tất cả mọi người đều tưởng rằng chồng cô đã bỏ cô mà đi thì anh ấy đã âm thầm một mình đi vào rừng sâu tìm con để rồi bị nữ quỷ giết mất xác. Ấy thế mà tình cha thiêng liêng đã giúp anh ấy giữ lại linh hồn và lang thang theo dõi con gái của mình. Không lâu sau đó anh gặp được ông Bình nhưng ông ta cũng cho anh vài cái xác dùng tạm bợ qua ngày để tránh linh hồn bị mục nát theo tháng năm. Cho đến mấy đêm trước thì nó mới mang cho anh cái xác của vợ Hải và nói kế hoạch đêm nay sẽ chiếm xác của Hải và đóng giả làm vợ chồng họ rồi đi ra ngoài tiếp tục tìm nội tạng người để ăn. Nó không biết anh là ai, anh chỉ nói với nó là muốn hợp tác nên nó đã tin tưởng. Cũng bởi vì đã hợp tác giúp đỡ lâu như vậy nên nó mới không cảnh giác mà sinh ra cớ sự tự chôn mình như đêm nay.
Con quỷ này rất mạnh, bây giờ chỉ còn cách giết chết xác rồi đem nó chôn xuống giữa nơi nắng to chiếu rọi cả ngày để bào mòn dần linh hồn chứ chẳng có ai đủ sức hay biết cách nào hợp lí để giết nổi nó cả. Nhân cơ hội này nếu như không thành công, đợi linh hồn nó mà xổng được ra ngoài thì nơi này nhất định sẽ không còn một mống người nào mất.