Chương 44 - Duệ Nương
44.
Ta cứ sống vô tư như thế, và chỉ trong chớp mắt, Tiểu hoàng tử đã từ một cậu bé mũm mĩm dễ thương trở thành một chàng trai hiếu động, và công chúa nhỏ cũng từ một đứa trẻ đang quấn tã trở thành một cô bé trắng trẻo. Có lẽ vì có duyên với ta nên tiểu công chúa cũng rất giỏi trèo cây, trèo cây rất nhiều trong cung.
Khi Tiểu hoàng tử mười sáu tuổi, hoàng đế chọn một cô gái vừa có tài vừa xinh đẹp làm Thái tử phi, hắn liền ủ rũ nói với ta rằng không muốn lấy vợ.
"Tại sao?" ta hỏi, chạm vào A Trung lười biếng. Trong những năm qua, A Trung đã tăng cân rất nhiều.
"Chao ôi, phụ nữ thật phiền phức, Văn Ngạn ngày ngày cãi nhau với vợ." Văn Ngạn là một trong mấy thư đồng của tiểu hoàng tử, đã kết hôn. Dùng một câu nói phổ biến ở Bắc Kinh ngày nay, mối quan hệ của họ là những kẻ thù hạnh phúc.
"Vậy con thích người như thế nào?"
Hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi thẳng thắn nói: “Nếu được con muốn đẹp chút, tính tình hiền lành là tốt nhất, em có thể chơi với ta hàng ngày như Thái nãi nãi. Nếu lúc nào cũng cằn nhằn bên tai ta như nương ta thì sẽ rất khổ đó”.
Nghe hắn nói như vậy, ta thầm nghĩ, quả nhiên hoàng tử cũng rất giống mình, chúng ta đều thích ngoại hình, nhưng tuổi lớn như vậy mà còn ham chơi cũng không tốt.
Nhưng trước khi ta kịp nói gì, hắn đã nói thêm, "Nhưng tốt nhất là đừng trông giống Thái nãi nãi."
"Cái gì?"
Ta trợn mắt, không ngờ hắn lại nói như vậy, đúng lúc ta định đánh thằng nhỏ hỗn hào đó thì hắn bỏ chạy. Chậc chậc, hắn chạy không có phong thái vương giả gì cả, xấu xí vô cùng.
Dù thế nào đi nữa, hoàng tử vẫn ngoan ngoãn lấy vợ, vài ngày sau khi hoàng tử kết hôn, hoàng đế ra lệnh thoái vị, hoàng tử ngồi trên ngai vàng chết lặng.
Hoàng đế đã trở thành Thái thượng hoàng, chọn mô hình chăm sóc hưu trí giống như phụ thân mình và đưa Thái hậu đi du lịch nhiều nơi. Mấy năm trước, lão hoàng đế qua đời trong cung, không lâu sau đó Thái hậu cũng đi theo ông.
Và ta vẫn còn sống rất khỏe mạnh.
Vài năm sau, phụ thân ta già đi, ta xin hoàng đế chuyển ông về để chăm sóc cho ông lúc tuổi già. Hoàng đế đồng ý và phong tước vị cho ông.
Ta xuất cung gặp ông, đã nhiều năm không gặp, phụ thân ta đã lớn tuổi hơn rất nhiều, trong trí nhớ của ta, ông vẫn là người phụ thân đã yêu cầu ta vào cung thay Tam tỷ, mắng mỏ ta. ... Ông ấy hoàn toàn khác với ông già tóc bạc trước mặt ta.
Nhưng tính tình của ông ấy vẫn như trước, mặc dù nơi thu nhận của Nhị tỷ quản lý đàng hoàng, mấy năm nay làm rất nhiều việc tốt, có danh tiếng, nhưng trong mắt hắn những thứ này đều là đồ thấp kém. Vì vậy, không có thiện cảm với Nhị tỷ.
Nhưng đối với Tam tỷ thì tốt hơn nhiều, đặc biệt là hai đứa con của tỷ ấy. Theo năm tháng, Tam tỷ đã già đi rất nhiều, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, trên tay có nhiều vết chai. Bây giờ hai chúng ta đứng cạnh nhau, thật dễ dàng để phân biệt ai là ai.
Rốt cuộc tỷ ấy không tái hôn, vẫn bướng bỉnh, sống trong cảnh nghèo khó, may mắn thay ta và Nhị tỷ đều ở đây, các con của tỷ ấy tính tình cũng khác.
Về phần ta, mọi chuyện vẫn như xưa, dù vẫn trao đổi thư từ bao năm nhưng vẫn không thân được. Nhất là khi nhìn thấy Tam tỷ trông già hơn, ta vẫn được sống trong chiều chuộng, cán cân vẫn nghiêng, không thể cân bằng.
Đứa con gái yêu quý nhất của ông ta đã trải qua khoảng thời gian khó khăn, ông ta nghĩ rằng ta là lý do cho sự khốn khổ đó.
Vì vậy, ông ta luôn có thái độ không tốt với ta và Nhị tỷ . Dù sao ta cũng không quan tâm, ông ta luôn thích Tam tỷ hơn.
Mãi đến khi ông ta mất ta mới biết nguyên nhân, đó là vì tính tình và ngoại hình của Tam tỷ giống nương ta nhất, ta và Tam tỷ tuy là song sinh nhưng ta chỉ có khuôn mặt giống nương thôi, tính tình lại khó ưa. Đại tỷ và Nhị tỷ có thể tính tình cũng ngoan ngoãn như nương ta nhưng ngoại hình lại không giống bằng.
Tuy nhiên, nương trong ký ức của ta là một người phụ nữ luôn phải cúi đầu kiếm mấy lạng bạc nuôi gia đình, bà cũng nhạy cảm với tiền bạc như ta, tự lập như Nhị tỷ, nhiều con như Đại tỷ nhưng lại không như Tam tỷ.
Hoặc có lẽ, nương ta thực sự giống Tam tỷ của ta, nếu được yêu thương có thể viết những bài thơ hay, có thể tự do ca hát với phụ thân, thêm hương vào tay áo đỏ và đổ mực pha trà. Tiếc thay đôi vợ chồng nghèo hèn hèn mọn đã trải qua đủ thứ, vẫn thua củi, gạo, dầu, muối.
Nam Nhi lớn lên và kết hôn, ta và Nhị tỷ sắp xếp hôn sự cho nàng, Tam tỷ cũng không phản đối gì. Gia cảnh của đối phương có thể coi là nhỉnh hơn, hắn là một trong những đối tượng tốt có thể lựa chọn, hắn cũng là người có chí tiến thủ, lại rất hợp với tính tình của Nam Nhi.
Ta đặc biệt đến gặp hoàng đế để xin phong cho nàng chức Quận chúa. Hoàng đế và Nam Nhi quen nhau từ nhỏ, ngài hỏi ta có muốn để nàng làm công chúa không, nhưng ta từ chối. ta đã tự mình chọn phong hào, Khang Bình. Ta hy vọng Nam Nhi sẽ có một cuộc sống bình yên, không cần quá giàu có hay quá may mắn làm gì.
Đại tỷ chưa về Kinh thành, chị em chúng ta kiếp này có lẽ sẽ không bao giờ được đoàn tụ. Nhưng con trai cả của tỷ ấy đã về, dự đám cưới của Nam Nhi, thi được Tiến sĩ, hoàng đế cũng nhận hắn vào Hàn Lâm viện. Phải nói rằng trong số các chị em chúng ta, cuộc đời của Đại tỷ có lẽ là hoàn hảo nhất.
Sau đó, A Trung già đi và cuối cùng ra đi vào một buổi sáng sớm. Cơ thể mũm mĩm không còn ấm nữa, bộ lông màu cam xỉn màu. Hoàng tử đã trở thành hoàng đế đã đưa hoàng tử nhỏ của mình đến, Tiểu hoàng tử chỉ mới 4 tuổi, cũng mũm mĩm như hoàng đế năm đó, thằng bé chạm vào A Trung và khóc lớn.
Ta chợt nhớ đến Tiểu hoàng tử đã đưa A Trung đến đây vào mùa đông năm đó, chớp mắt đã nhiều năm như vậy.
Hoàng đế không khóc, nhưng mắt lại đỏ hoe. Không có A Trung, nơi ở của ta bỗng trở nên vắng vẻ rất nhiều, mỗi lần Tiểu hoàng tử đến, khi nhìn thấy những thứ mà A Trung dùng, miệng nhỏ của thằng bé méo xệch đi, dường như giây tiếp theo sẽ khóc òa lên.
Ta muốn cất chúng đi, nhưng khi đó, ta nhận ra rằng A Trung đã để lại quá nhiều thứ, trước khi Tiểu hoàng tử ra đời và hoàng đế quá bận rộn, A Trung đã lấp đầy những chỗ trống trong cuộc đời ta.
Ta không muốn những thứ này dính bụi nên nuôi thêm một con mèo sữa nhỏ nữa, đó là một con mèo trắng sữa với đôi mắt rất đẹp, nhìn có vẻ rất đắt đỏ. Nó đến với ta vào mùa hè, không giống với A Trung của ta.
Tiểu hoàng tử hỏi ta, tại sao ta không nuôi một con mèo màu cam giống A Trung?
Tuy hoàng đế không nói, nhưng trong mắt cũng có vẻ nghi hoặc, ta sờ sờ con mèo sữa nhỏ, nhưng thực ra ta cũng không biết, “Bởi vì, dù có giống A Trung đến mấy thì cũng không phải là A Trung. Không có ai thay thế được."
Tiểu hoàng tử bối rối cúi đầu, đưa tay ôm lấy chú mèo con.
Ta cứ sống vô tư như thế, và chỉ trong chớp mắt, Tiểu hoàng tử đã từ một cậu bé mũm mĩm dễ thương trở thành một chàng trai hiếu động, và công chúa nhỏ cũng từ một đứa trẻ đang quấn tã trở thành một cô bé trắng trẻo. Có lẽ vì có duyên với ta nên tiểu công chúa cũng rất giỏi trèo cây, trèo cây rất nhiều trong cung.
Khi Tiểu hoàng tử mười sáu tuổi, hoàng đế chọn một cô gái vừa có tài vừa xinh đẹp làm Thái tử phi, hắn liền ủ rũ nói với ta rằng không muốn lấy vợ.
"Tại sao?" ta hỏi, chạm vào A Trung lười biếng. Trong những năm qua, A Trung đã tăng cân rất nhiều.
"Chao ôi, phụ nữ thật phiền phức, Văn Ngạn ngày ngày cãi nhau với vợ." Văn Ngạn là một trong mấy thư đồng của tiểu hoàng tử, đã kết hôn. Dùng một câu nói phổ biến ở Bắc Kinh ngày nay, mối quan hệ của họ là những kẻ thù hạnh phúc.
"Vậy con thích người như thế nào?"
Hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi thẳng thắn nói: “Nếu được con muốn đẹp chút, tính tình hiền lành là tốt nhất, em có thể chơi với ta hàng ngày như Thái nãi nãi. Nếu lúc nào cũng cằn nhằn bên tai ta như nương ta thì sẽ rất khổ đó”.
Nghe hắn nói như vậy, ta thầm nghĩ, quả nhiên hoàng tử cũng rất giống mình, chúng ta đều thích ngoại hình, nhưng tuổi lớn như vậy mà còn ham chơi cũng không tốt.
Nhưng trước khi ta kịp nói gì, hắn đã nói thêm, "Nhưng tốt nhất là đừng trông giống Thái nãi nãi."
"Cái gì?"
Ta trợn mắt, không ngờ hắn lại nói như vậy, đúng lúc ta định đánh thằng nhỏ hỗn hào đó thì hắn bỏ chạy. Chậc chậc, hắn chạy không có phong thái vương giả gì cả, xấu xí vô cùng.
Dù thế nào đi nữa, hoàng tử vẫn ngoan ngoãn lấy vợ, vài ngày sau khi hoàng tử kết hôn, hoàng đế ra lệnh thoái vị, hoàng tử ngồi trên ngai vàng chết lặng.
Hoàng đế đã trở thành Thái thượng hoàng, chọn mô hình chăm sóc hưu trí giống như phụ thân mình và đưa Thái hậu đi du lịch nhiều nơi. Mấy năm trước, lão hoàng đế qua đời trong cung, không lâu sau đó Thái hậu cũng đi theo ông.
Và ta vẫn còn sống rất khỏe mạnh.
Vài năm sau, phụ thân ta già đi, ta xin hoàng đế chuyển ông về để chăm sóc cho ông lúc tuổi già. Hoàng đế đồng ý và phong tước vị cho ông.
Ta xuất cung gặp ông, đã nhiều năm không gặp, phụ thân ta đã lớn tuổi hơn rất nhiều, trong trí nhớ của ta, ông vẫn là người phụ thân đã yêu cầu ta vào cung thay Tam tỷ, mắng mỏ ta. ... Ông ấy hoàn toàn khác với ông già tóc bạc trước mặt ta.
Nhưng tính tình của ông ấy vẫn như trước, mặc dù nơi thu nhận của Nhị tỷ quản lý đàng hoàng, mấy năm nay làm rất nhiều việc tốt, có danh tiếng, nhưng trong mắt hắn những thứ này đều là đồ thấp kém. Vì vậy, không có thiện cảm với Nhị tỷ.
Nhưng đối với Tam tỷ thì tốt hơn nhiều, đặc biệt là hai đứa con của tỷ ấy. Theo năm tháng, Tam tỷ đã già đi rất nhiều, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, trên tay có nhiều vết chai. Bây giờ hai chúng ta đứng cạnh nhau, thật dễ dàng để phân biệt ai là ai.
Rốt cuộc tỷ ấy không tái hôn, vẫn bướng bỉnh, sống trong cảnh nghèo khó, may mắn thay ta và Nhị tỷ đều ở đây, các con của tỷ ấy tính tình cũng khác.
Về phần ta, mọi chuyện vẫn như xưa, dù vẫn trao đổi thư từ bao năm nhưng vẫn không thân được. Nhất là khi nhìn thấy Tam tỷ trông già hơn, ta vẫn được sống trong chiều chuộng, cán cân vẫn nghiêng, không thể cân bằng.
Đứa con gái yêu quý nhất của ông ta đã trải qua khoảng thời gian khó khăn, ông ta nghĩ rằng ta là lý do cho sự khốn khổ đó.
Vì vậy, ông ta luôn có thái độ không tốt với ta và Nhị tỷ . Dù sao ta cũng không quan tâm, ông ta luôn thích Tam tỷ hơn.
Mãi đến khi ông ta mất ta mới biết nguyên nhân, đó là vì tính tình và ngoại hình của Tam tỷ giống nương ta nhất, ta và Tam tỷ tuy là song sinh nhưng ta chỉ có khuôn mặt giống nương thôi, tính tình lại khó ưa. Đại tỷ và Nhị tỷ có thể tính tình cũng ngoan ngoãn như nương ta nhưng ngoại hình lại không giống bằng.
Tuy nhiên, nương trong ký ức của ta là một người phụ nữ luôn phải cúi đầu kiếm mấy lạng bạc nuôi gia đình, bà cũng nhạy cảm với tiền bạc như ta, tự lập như Nhị tỷ, nhiều con như Đại tỷ nhưng lại không như Tam tỷ.
Hoặc có lẽ, nương ta thực sự giống Tam tỷ của ta, nếu được yêu thương có thể viết những bài thơ hay, có thể tự do ca hát với phụ thân, thêm hương vào tay áo đỏ và đổ mực pha trà. Tiếc thay đôi vợ chồng nghèo hèn hèn mọn đã trải qua đủ thứ, vẫn thua củi, gạo, dầu, muối.
Nam Nhi lớn lên và kết hôn, ta và Nhị tỷ sắp xếp hôn sự cho nàng, Tam tỷ cũng không phản đối gì. Gia cảnh của đối phương có thể coi là nhỉnh hơn, hắn là một trong những đối tượng tốt có thể lựa chọn, hắn cũng là người có chí tiến thủ, lại rất hợp với tính tình của Nam Nhi.
Ta đặc biệt đến gặp hoàng đế để xin phong cho nàng chức Quận chúa. Hoàng đế và Nam Nhi quen nhau từ nhỏ, ngài hỏi ta có muốn để nàng làm công chúa không, nhưng ta từ chối. ta đã tự mình chọn phong hào, Khang Bình. Ta hy vọng Nam Nhi sẽ có một cuộc sống bình yên, không cần quá giàu có hay quá may mắn làm gì.
Đại tỷ chưa về Kinh thành, chị em chúng ta kiếp này có lẽ sẽ không bao giờ được đoàn tụ. Nhưng con trai cả của tỷ ấy đã về, dự đám cưới của Nam Nhi, thi được Tiến sĩ, hoàng đế cũng nhận hắn vào Hàn Lâm viện. Phải nói rằng trong số các chị em chúng ta, cuộc đời của Đại tỷ có lẽ là hoàn hảo nhất.
Sau đó, A Trung già đi và cuối cùng ra đi vào một buổi sáng sớm. Cơ thể mũm mĩm không còn ấm nữa, bộ lông màu cam xỉn màu. Hoàng tử đã trở thành hoàng đế đã đưa hoàng tử nhỏ của mình đến, Tiểu hoàng tử chỉ mới 4 tuổi, cũng mũm mĩm như hoàng đế năm đó, thằng bé chạm vào A Trung và khóc lớn.
Ta chợt nhớ đến Tiểu hoàng tử đã đưa A Trung đến đây vào mùa đông năm đó, chớp mắt đã nhiều năm như vậy.
Hoàng đế không khóc, nhưng mắt lại đỏ hoe. Không có A Trung, nơi ở của ta bỗng trở nên vắng vẻ rất nhiều, mỗi lần Tiểu hoàng tử đến, khi nhìn thấy những thứ mà A Trung dùng, miệng nhỏ của thằng bé méo xệch đi, dường như giây tiếp theo sẽ khóc òa lên.
Ta muốn cất chúng đi, nhưng khi đó, ta nhận ra rằng A Trung đã để lại quá nhiều thứ, trước khi Tiểu hoàng tử ra đời và hoàng đế quá bận rộn, A Trung đã lấp đầy những chỗ trống trong cuộc đời ta.
Ta không muốn những thứ này dính bụi nên nuôi thêm một con mèo sữa nhỏ nữa, đó là một con mèo trắng sữa với đôi mắt rất đẹp, nhìn có vẻ rất đắt đỏ. Nó đến với ta vào mùa hè, không giống với A Trung của ta.
Tiểu hoàng tử hỏi ta, tại sao ta không nuôi một con mèo màu cam giống A Trung?
Tuy hoàng đế không nói, nhưng trong mắt cũng có vẻ nghi hoặc, ta sờ sờ con mèo sữa nhỏ, nhưng thực ra ta cũng không biết, “Bởi vì, dù có giống A Trung đến mấy thì cũng không phải là A Trung. Không có ai thay thế được."
Tiểu hoàng tử bối rối cúi đầu, đưa tay ôm lấy chú mèo con.