Chương 45 - Duệ Nương

[Từ đoạn này hình như là hồi tưởng]

Vào mùa thu, khi Tiểu hoàng tử được mười hai tuổi, hoàng đế chợt muốn đi du ngoạn Mông Cổ.

Sau khi biết được, ta rất vui mừng, đây là lần đầu tiên ta đến thảo nguyên Mông Cổ, nhưng Tiểu hoàng tử lại cúi đầu hỏi: "Sao vậy? Con không vui à?"

“Thái nãi nãi, con không đi được.” Lúc này ta mới biết, lần này hoàng đế ra ngoài, mang theo hoàng hậu, tiểu công chúa và ta, nhưng không mang tiểu hoàng tử đi cùng. Bởi vì Tiểu hoàng tử phải ở lại lo việc chính sự.

Dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng hoàng đế cũng yên tâm vì vẫn còn một nhóm đại thần trung thành đi theo hỗ trợ hắn.

"Con phải làm sao đây?” ta cũng không biết, thấy tiếc cho Tiểu hoàng tử vì có cơ hội tốt như vậy mà không thể ra ngoài chơi.

An ủi hắn hồi lâu, tiểu hoàng tử cũng không vui, chỉ có thể nói: "Vậy ta ở lại với Thừa Nhi được không?"
Mặc dù ta cũng muốn ra ngoài chơi nhưng dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội mà. Không có gì đâu, để sau này rồi tính tiếp, ta tự an ủi mình.

May thay, Tiểu hoàng tử là một thiên thần nhỏ ân cần từ chối: “Thái nãi nãi của con phải giúp con xem đồng cỏ vui như thế nào nhé”.

Ngày chúng ta lên đường, Tiểu hoàng tử đến chào tạm biệt với đôi mắt đỏ hoe, quả là một cậu bé ngoan.

Đến đồng cỏ thì phải cưỡi ngựa, khả năng cưỡi ngựa của ta chỉ ở mức trung bình, ta đã học từ Tiểu hoàng tử trong vòng hai năm. Cho nên, ta không dám phi nhanh, dù sao mạng sống mới quan trọng.

Vì vậy, ta để người ta dẫn ngựa đi dạo, dù sao thì cũng như nhau thôi.

Thức ăn trên thảo nguyên cũng độc đáo, ta phái người đi tìm một ít gia súc và cừu để gửi cho Tiểu hoàng tử, coi như một phần tấm lòng của ta.

Công chúa nhỏ chơi còn điên cuồng hơn ta, nàng vốn xinh đẹp dịu dàng gần như biến thành than đen, hoàng hậu tức giận đến mức hoảng sợ.

“Nương không vui ạ?” công chúa nhỏ hỏi.

Ta quay lại thấy rằng nàng đã ném chiếc mũ của mình đi từ lúc nào rồi, "Nhìn xem con đã thành cái gì rồi?"

Công chúa nhỏ nghe vậy liền nở nụ cười như hoa, một đứa trẻ lớn như vậy mà không phân biệt được lời tốt và lời xấu, chỉ biết chơi đùa.

Khi chúng ta quay lại, Tiểu hoàng tử thấy màu da của công chúa nhỏ thay đổi rõ, công chúa nhỏ chạy về phía anh, ta thấy Tiểu hoàng tử lùi lại với vẻ không thể tin được. Khi không có ai xung quanh, Tiểu hoàng tử hỏi ta: "Thái nãi nãi, tại sao muội muội con lại như thế này?"

"Do phơi nắng chứ cũng không có gì."

Tiểu hoàng tử thở dài một hơi: “Thật may là ta không đi.”

Ta không nỡ nói với hắn rằng dù có đi thì hắn cũng có thể không có được làn da rám nắng như thế này đâu, dù sao Tiểu hoàng tử có lẽ cũng không thích suốt ngày đào hố trên thảo nguyên.

Tiểu hoàng tử lớn lên từng ngày, từ một hạt mè trắng nõn béo ngậy trở thành một cậu bé tuấn tú, cũng có nghĩa là không còn làm nhiều việc cùng ta như hái đào nữa.

Kể từ khi Thái Thượng Hoàng sai Hoàng hậu trồng thêm cây ở đây, ta đã trồng rất nhiều cây ăn quả. Chúng nở hoa vào mùa xuân và có quả để ăn vào mùa thu. Trong số đó chủ yếu là đào, vì ta rất thích đào.

Khi Tiểu hoàng tử còn nhỏ, mỗi khi đào chín, ta đều lén đưa thằng bé leo lên cây, ta muốn thằng bé biết rằng hương vị của đào mình hái khác với đào người khác hái.

Hơn nữa, Tiểu hoàng tử ngày nào cũng học bài và sẽ chán lắm nếu không chơi đùa.

Nhưng bây giờ lớn tuổi hơn, hắn càng phải chú ý học tập hơn.

Có lẽ vì cảm thấy một mình ta không vui nên Tiểu hoàng tử đẩy công chúa nhỏ ra và nói: “Để muội muội ta đi cùng Thái nãi nãi đi”.

“Không sao chứ?” Con gái lẽ ra vẫn phải hiền lành, dịu dàng chứ.

“Con đi cùng Thái nãi nãi.” Công chúa nhỏ bướng bỉnh chạy tới, đôi mắt sáng ngời nhìn những quả đào trên cây, vẻ mặt rất giống dáng vẻ của Tiểu hoàng tử khi còn nhỏ.

“Vậy thì đừng khóc nếu bị ngã nhé.” ta nói, công chúa nhỏ gật đầu.

Nhưng ta nhầm, công chúa nhỏ trông có vẻ yếu đuối nhưng thực sự có tài ở lĩnh vực trèo cây, rất nhanh và rất vững vàng.

Điều tệ nhất là nàng ném không chính xác lắm, đào không được ném vào giỏ mấy.

Khi nàng đi xuống, không thấy rõ bộ quần áo màu hồng đào trên người nữa, ta dẫn nàng đi thay quần áo, ai biết tiểu công chúa đã túm lấy váy của ta, xoa xoa nịnh nọt.

Ta bế nàng lên nhưng đã quá muộn, quần áo của ta cũng dính đầy nước đào, “Muội làm bẩn quần áo của Thái nãi nãi rồi” Tiểu hoàng tử nhắc nhở ta.

Công chúa nhỏ chớp mắt, chắc là cảm thấy xấu hổ, dùng đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của mình vỗ nhẹ, chắc là muốn cứu vãn nhưng chỉ khiến nó bẩn hơn mà thôi.

Thế là cả hai chúng ta đều bẩn, chỉ có Tiểu hoàng tử là sạch sẽ ôm đào cười vui vẻ.

[Hồi tưởng: Quốc sư]

Lúc hoàng tử mười tuổi, Quốc sư trở về, ta cảm giác như đã mấy năm không gặp hắn vẫn như trước, đến chỗ ta uống trà.

Nói thật, bầu không khí có chút ngượng ngùng, duy nhất không ngượng ngùng chính là A Trung mũm mĩm đang kêu meo meo bên cạnh hắn.

Ta sợ Quốc sư không thích A Trung, sai người bê hắn xuống, khiến bầu không khí càng thêm khó xử, ta uống rất nhiều trà.

Ngay khi ta tưởng hôm nay Quốc sư chỉ đến đây để ngồi thì ngài lại nói: "Nương nương dạo này thế nào rồi?"

"Tốt."

Tưởng rằng sau khi nhận được câu trả lời, hắn sẽ rời đi, nhưng đột nhiên hắn hỏi: Nương nương có muốn nghe chuyện giữa ta và Bệ hạ không?”

Hoàng thượng mà hắn nhắc tới chính là chồng ta, bao nhiêu năm xương cốt có lẽ đã mục nát.

"Muốn nói gì cứ nói đi."

Buổi trò chuyện này kéo dài suốt một buổi chiều, nói một cách đơn giản thì đó là mối quan hệ cảm động giữa nhà vua và quan đại thần, họ gặp nhau khi còn trẻ, một người là đệ tử danh nghĩa trong chùa, còn người kia là một tiểu hoàng tử. Trong cung có chút chán nản, từ tuổi trẻ đến tuổi già đều trải qua mấy năm, mười năm xuân thu chứng kiến ​​đất nước hưng thịnh.

"Hôm nay Quốc sư chỉ muốn nói như vậy thôi sao?"

"Khi con người già đi, họ thường thích nói về quá khứ."

Ta trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Quẻ của Quốc sư đều chính xác sao?”

Hắn lắc đầu, "Người tính thường không bằng trời tính."

"Mọi thứ có thể dự đoán trước không?"

Hắn tiếp tục lắc đầu nói: "Ta không dám tính hết quẻ, sợ trời vô thường. Nếu hết thảy đều trông cậy vào quẻ, cuộc sống sẽ nhàm chán lắm."

“Quẻ mà Quốc sư tính toán cho bệ hạ thì sao?”

Quốc sư rõ ràng hiểu rõ mọi việc, nhưng vẫn sẵn sàng vì bệ hạ, vì lợi ích cá nhân để đổi lấy trường thọ. Thật đáng tiếc là cuối cùng mọi thứ đều không như ý.

Mọi sự đều theo ý trời.

"Nương nương rất thông minh."

“Hôm nay ta đến đây để từ biệt nương nương.”

Ta hoảng hốt: “Ngài đi đâu sao?”

"Đi theo bệ hạ." Hắn nói lời này, trong mắt hắn có ánh sáng, háo hức và mong đợi lắm.

Đêm đến, chuông An Quốc Tháp vang lên báo hiệu quốc sư đã viên tịch.

Cuối cùng hắn cũng đi tìm bệ hạ, mơ hồ có cảm giác, sự ra đi của Quốc sư dường như báo hiệu việc phong ấn hết một giai đoạn lịch sử.

(Hết toàn văn)