Chương 43 - Duệ Nương

43.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày hoàng hậu hạ sinh, bên ngoài phòng sinh, hoàng đế, tiểu hoàng tử và ta đều vô cùng hồi hộp. Hoàng đế rót hết chén này đến chén trà khác, Tiểu hoàng tử nghe tiếng động bên trong sợ hãi đến mức cứ đi loanh quanh và lẩm bẩm điều gì đó.

Ta muốn Tiểu hoàng tử về nghỉ ngơi nhưng thằng bé không chịu đi, còn ta, nghe giọng của hoàng hậu, ta thấy sợ nhưng cũng có chút vui. May mắn thay, ta không phải tự mình sinh. Quá đáng sợ rồi.

May mắn thay, quá trình chỉ khoảng hai giờ, ta nghe nói là khá nhanh. Bà đỡ bế công chúa mới sinh trên tay và cho chúng ta xem, nói thật đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh.

Đứa bé trông chẳng đẹp, thậm chí hơi xấu, và trong ấn tượng của ta thì trông không hề mập mạp chút nào.

Ta lén nhìn Tiểu hoàng tử, theo logic mà nói, không nên xấu xí như thế chứ. Ta chưa kịp nói gì thì Tiểu hoàng tử đã hét lên: "Sao muội muội ta lại xấu thế?"

Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn: “Hồi nhỏ ngươi cũng xấu như vậy.”

Bà đỡ liền giải thích, Tiểu hoàng tử dường như cũng hiểu được, nhưng không muốn nhìn muội muội mới sinh của mình nữa.

Ngày thứ ba, hoàng đế quyết định tước hiệu cho công chúa nhỏ là Phúc Lộc. Đây thực ra là một danh hiệu khá khó nghe nhưng lại mang ý nghĩa may mắn, trường thọ, sức khỏe và hạnh phúc lâu dài. Là một công chúa nhỏ từ khi sinh ra đã giành chiến thắng ở vạch xuất phát, có lẽ đời nàng chỉ cần mấy chữ này thôi, suy cho cùng nàng đã có tất cả những thứ khác.

Tiểu hoàng tử có lẽ hơi chua chát: “Phụ thân thích muội muội con”.

“Vậy con không thích à?” Chỉ sau ba ngày, công chúa nhỏ đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, Tiểu hoàng tử không còn chối bỏ nhìn nữa mà luôn kéo ta đến gặp muội muội.

“Ta thích em, nhưng——”

“Thái nãi nãi của em vẫn thích anh nhất.” ta nói, Tiểu hoàng tử mỉm cười rạng rỡ.

“Con cũng thích Thái nãi nãi.”

Thật ra ta vẫn thích Tiểu hoàng tử nhất, dù sao nàng công chúa nhỏ còn quá nhỏ, ngày nào cũng phải ăn ngủ, ngủ xong lại ăn, chẳng vui chút nào.

Nhưng tiểu hoàng tử cũng bận rộn, lúc này lại là Nam Nhi lấp đầy chỗ trống đó giúp ta.

Tam tỷ chắc chắn còn chưa tha thứ cho ta, Nam Nhi bị nhị tỷ mang đến đây, ăn mặc như búp bê sứ. Không ngờ Tam tỷ lại nhờ Nhị tỷ đưa Nam Nhi tới, dù sao trong thế giới của Tam tỷ có sự phân biệt trắng đen rõ ràng.

“Nàng không muốn, nhưng nàng vẫn phải cân nhắc đến tương lai của con mình.” Nhị tỷ nói xong, ta mới hiểu.

Trên đời này nam nữ chỉ nhìn thấy nhau khi kết hôn, phụ thân của Nam Nhi chỉ là một tên thư sinh, hiện tại họ đã hòa ly.

Hiện tại, Tam tỷ cũng sẽ chẳng giúp ích được gì nhiều cho Nam Nhi. Trong gia đình chúng ta, có lẽ ta là người sung túc nhất. Vì muốn có cơ hội tốt nên chỉ có thể bám vào danh tiếng của ta.

"Vậy Nam Nhi đến gặp ta thường xuyên hơn nhé?" ta hỏi Nam Nhi, Nam Nhi gật đầu, chắc nàng cũng chẳng biết điều này có ý nghĩa gì.