Chương 36 - Duệ Nương
36.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tiết trời giữa hè là nóng nhất, trong sảnh đặt vài chậu nước đá, mỗi ngày ta đều ăn chút trái cây ướp lạnh.
Ngoài việc thích ra ngoài đi dạo sau khi mặt trời lặn, ta còn thích ở trong phòng cả ngày.
Tiểu hoàng tử mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết, thích dẫn ta đi chơi, ta chỉ có thể cố gắng trốn tránh, nhưng từ khi phát hiện ra, thằng bé thường giả vờ đáng thương: “Thái nãi nãi không thích Thừa Nhi nữa à?”
Với vẻ mặt phiền não này, chỉ là bắt ta ra ngoài nắng như đổ lửa, cho dù là nhờ bắt cá trong mùa đông lạnh giá, ta cũng có thể làm được. Dễ thương thì không cần lý do.
Vì vậy, sau nửa tháng, Tiểu hoàng tử vẫn trắng trẻo, dịu dàng và tràn đầy sức sống, nhưng khi nhìn vào gương, ta thấy mình đen sạm đi. Ta muốn bật khóc. Chẳng lẽ nắng đen cũng tùy người sao?
Dù có lẽ chỉ mình ta quan tâm đến việc mình có bị đen hay không nhưng ta vẫn sai người bào chế thuốc tẩy trắng, con gái thì phải đẹp chứ.
Sau khi Tiểu hoàng tử biết, đã đặc biệt mang bột ngọc trai đến cho ta, “nương ta nói rằng nếu bôi lên mặt thì sẽ trắng . Nhưng Thái nãi nãi dù thế nào cũng rất đẹp.”
"Cảm ơn Thừa Nhi nhé."
Nói thật thì da rám nắng chỉ mất một ngày nhưng phải mất một năm mới trắng lại được. Khi tiết trời vào mùa, ta nhìn vào gương, thấy mặt mình vẫn chưa trắng lại.
Ta có chút nản lòng, quyết định ra ngoài cung vui đùa một chút, liền phái người đến xin hoàng, tuy hoàng đế tỏ vẻ không bằng lòng nhưng vẫn phái người tới chỗ ta.
Ta đi dạo phố mua vài bộ quần áo để tặng cho Nhị tỷ.
Tóm tắt đoạn này do mình thấy nó cứ dài dòng thế nào ý:
Chị 2 để chị Thái gặp tình địch của chị 3. Chị này muốn thương lượng chỉ cần chị Thái chi tiền thì sẽ có cách để chị 3 thoát khỏi thằng cha Ngô Dục.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tiết trời giữa hè là nóng nhất, trong sảnh đặt vài chậu nước đá, mỗi ngày ta đều ăn chút trái cây ướp lạnh.
Ngoài việc thích ra ngoài đi dạo sau khi mặt trời lặn, ta còn thích ở trong phòng cả ngày.
Tiểu hoàng tử mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết, thích dẫn ta đi chơi, ta chỉ có thể cố gắng trốn tránh, nhưng từ khi phát hiện ra, thằng bé thường giả vờ đáng thương: “Thái nãi nãi không thích Thừa Nhi nữa à?”
Với vẻ mặt phiền não này, chỉ là bắt ta ra ngoài nắng như đổ lửa, cho dù là nhờ bắt cá trong mùa đông lạnh giá, ta cũng có thể làm được. Dễ thương thì không cần lý do.
Vì vậy, sau nửa tháng, Tiểu hoàng tử vẫn trắng trẻo, dịu dàng và tràn đầy sức sống, nhưng khi nhìn vào gương, ta thấy mình đen sạm đi. Ta muốn bật khóc. Chẳng lẽ nắng đen cũng tùy người sao?
Dù có lẽ chỉ mình ta quan tâm đến việc mình có bị đen hay không nhưng ta vẫn sai người bào chế thuốc tẩy trắng, con gái thì phải đẹp chứ.
Sau khi Tiểu hoàng tử biết, đã đặc biệt mang bột ngọc trai đến cho ta, “nương ta nói rằng nếu bôi lên mặt thì sẽ trắng . Nhưng Thái nãi nãi dù thế nào cũng rất đẹp.”
"Cảm ơn Thừa Nhi nhé."
Nói thật thì da rám nắng chỉ mất một ngày nhưng phải mất một năm mới trắng lại được. Khi tiết trời vào mùa, ta nhìn vào gương, thấy mặt mình vẫn chưa trắng lại.
Ta có chút nản lòng, quyết định ra ngoài cung vui đùa một chút, liền phái người đến xin hoàng, tuy hoàng đế tỏ vẻ không bằng lòng nhưng vẫn phái người tới chỗ ta.
Ta đi dạo phố mua vài bộ quần áo để tặng cho Nhị tỷ.
Tóm tắt đoạn này do mình thấy nó cứ dài dòng thế nào ý:
Chị 2 để chị Thái gặp tình địch của chị 3. Chị này muốn thương lượng chỉ cần chị Thái chi tiền thì sẽ có cách để chị 3 thoát khỏi thằng cha Ngô Dục.