Chương 37 - Duệ Nương
37.
Sau khi nàng ta rời đi, ta hỏi Nhị tỷ sao họ gặp nhau được.
"Nàng tự mình đến đấy chứ,” Nhị tỷ nói.
“Tỷ có biết nàng ta muốn gì không?” ta tưởng Nhị tỷ không biết, nhưng thật ngạc nhiên, Nhị tỷ lại gật đầu.
Sốc nhiều chút!
Sau khi hồi cung, ta nhận được thư của phụ thân, đọc xong không ngờ phụ thân ta lại nhờ ta giúp ông chăm sóc vài học sinh của lão.
Học sinh? Phụ thân ta chưa mệt mỏi với việc dạy dỗ người khác à?
Chuyện nhỏ này đối với ta không khó. Chỉ cần bảo vài câu thôi, nhưng không ngờ cậu học sinh mà phụ thân ta nói là thực sự rất tài năng, đứng thứ 2 trong kỳ thi.
Thật sự là do phụ thân ta dạy sao?
Ta không tin!
Vì vậy, ta đã tìm mọi cách để gặp được hắn, người này là một người tài giỏi với gương mặt hiền lành.
Sau vài câu, ta nhận ra có vẻ như phụ thân chỉ góp tiền giúp hắn thôi, nhưng việc này đã chẳng hề dễ dàng với phụ thân ta rồi. Ta hiểu phụ thân ta mà, phụ thân ta luôn thấy ông ta không tiêu nhiều tiền.
Quần áo được giặt sạch, quần áo bên trong đều được vá nên có thể mặc được. Về thức ăn, một ngày ba bữa là đủ, bữa ăn đơn giản. Về chỗ ở, có thể thấy khi nhìn vào nhà ta, yêu cầu không cao.
Nhưng hắn ta tiêu tiền lương của mình như thế nào? Giấy, bút, mực đều phải có chất lượng tốt cơ, không được kém hơn, nuôi một học giả rất tốn kém thế đấy, đặc biệt là một người như phụ thân ta.
Vì vậy, ta cũng rất ngạc nhiên khi hắn sẵn sàng chi tiền để đưa mấy người học sinh đến Kinh thành.
Sau khi nàng ta rời đi, ta hỏi Nhị tỷ sao họ gặp nhau được.
"Nàng tự mình đến đấy chứ,” Nhị tỷ nói.
“Tỷ có biết nàng ta muốn gì không?” ta tưởng Nhị tỷ không biết, nhưng thật ngạc nhiên, Nhị tỷ lại gật đầu.
Sốc nhiều chút!
Sau khi hồi cung, ta nhận được thư của phụ thân, đọc xong không ngờ phụ thân ta lại nhờ ta giúp ông chăm sóc vài học sinh của lão.
Học sinh? Phụ thân ta chưa mệt mỏi với việc dạy dỗ người khác à?
Chuyện nhỏ này đối với ta không khó. Chỉ cần bảo vài câu thôi, nhưng không ngờ cậu học sinh mà phụ thân ta nói là thực sự rất tài năng, đứng thứ 2 trong kỳ thi.
Thật sự là do phụ thân ta dạy sao?
Ta không tin!
Vì vậy, ta đã tìm mọi cách để gặp được hắn, người này là một người tài giỏi với gương mặt hiền lành.
Sau vài câu, ta nhận ra có vẻ như phụ thân chỉ góp tiền giúp hắn thôi, nhưng việc này đã chẳng hề dễ dàng với phụ thân ta rồi. Ta hiểu phụ thân ta mà, phụ thân ta luôn thấy ông ta không tiêu nhiều tiền.
Quần áo được giặt sạch, quần áo bên trong đều được vá nên có thể mặc được. Về thức ăn, một ngày ba bữa là đủ, bữa ăn đơn giản. Về chỗ ở, có thể thấy khi nhìn vào nhà ta, yêu cầu không cao.
Nhưng hắn ta tiêu tiền lương của mình như thế nào? Giấy, bút, mực đều phải có chất lượng tốt cơ, không được kém hơn, nuôi một học giả rất tốn kém thế đấy, đặc biệt là một người như phụ thân ta.
Vì vậy, ta cũng rất ngạc nhiên khi hắn sẵn sàng chi tiền để đưa mấy người học sinh đến Kinh thành.