Chương 35 - Duệ Nương
35.
Chớp mắt một tháng trôi qua, ta sai người chuẩn bị một món gì đó làm quà sinh nhật cho Tam tỷ. Lần này ta đặc biệt dặn dò họ không cần theo lần trước, chọn thứ gì hữu dụng ấy.
Trước đây, ta luôn lo lắng nàng sẽ sống khổ cực nên cố gắng đưa cho nàng càng nhiều càng tốt. Nhưng tiền của ta không phải để hỗ trợ một người vô tâm.
Nghĩ lại, đã lâu không gặp Tam tỷ, không biết dạo này tỷ ấy thế nào rồi.
Nhưng chưa được mấy ngày, Tam tỷ lại đến xin gặp. Gặp rồi, ta phát hiện nàng tăng cân một chút, không phải tỷ ấy đang khó khăn sao?
Ta sai người mang Nam Nhi đi xuống, để chúng ta nói chuyện, đối mặt với khuôn mặt giống ta này, ta thực sự chẳng biết nói gì.
Nhưng Tam tỷ lại mỉm cười, nói với ta rằng tỉ ấy lại có thai.
Ta biết rằng phụ nữ rất dễ mềm lòng, đặc biệt là sau khi có con. Nhìn Nhị tỷ xem, sau bao nhiêu là chuyện, hiện tại tỷ ấy vẫn ổn, ta nghĩ một trong những lý do là tỷ ấy không có con, còn có thể nhảy ra khỏi hố lửa được.
Khi có con, người ta luôn phải suy nghĩ nhiều, càng nhiều con cái thì càng nhiều việc. Cũng giống như nương ta, không biết cuối cùng nương có hối hận không, nhưng còn chúng ta đây, hối hận thì nương có thể làm gì đâu chứ?
"Duệ Nương, đừng như vậy, ta hiểu chồng ta mà." nàng ngồi lên ghế, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng chưa lộ rõ của mình, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Có những điều ta đã nói chán, nàng đọc nhiều sách như vậy, theo logic mà nói thì không nên sống như thế này. Nhưng tầm nhìn của tỷ ấy thật sự rất kém, nếu không, đã không dễ dàng ly hôn với thằng chồng vô dụng kia rồi.
Ta biết ta không thể làm gì nhưng ta không thể nào chấp nhận nổi thằng cha Ngô Dục vô dụng bất tài kia. Hắn còn tệ hơn phụ thân ta, phụ thân ta không đủ khả năng nuôi ông ấy, nhưng ít nhất ông ấy cũng là một viên quan nhỏ có lương, chỉ là ông ấy lại thích mua những thứ vô dụng, hậu quả thì do nương chúng ta gánh.
Nhưng về phần Ngô Dục, hắn ta không kiếm được một xu, uống rượu bét nhè rồi đánh vợ, cực kỳ cặn bã.
Ta phàn nàn trong lòng, nghe Tam tỷ nói: “Chồng ta nói rằng hắn sẽ không lấy thêm thê thiếp khi ta đang mang thai. Ta biết hắn rất tốt với ta.”
Ta nhìn Tam tỷ, ngượng ngùng nói thật: "Lấy vợ lẽ không phải tốn tiền sao? Hai người có bao nhiêu tiền?"
Đàn ông không cần lấy vợ lẽ có được không? Hơn nữa, hắn ta còn chẳng có tiền.
"Không phải như vậy, Duệ Nương, đừng lúc nào cũng nghĩ xấu người khác như thế chứ." Tam tỷ sắc mặt tái nhợt, vặn lại.
"Được rồi được rồi." ta theo ý của tỷ ấy luôn, ngăn tỷ ấy lại phải phản bác ta.
Vào đêm trước sinh nhật của ta, nhị tỷ vào cung gặp ta, vừa mang quà cho ta còn mang theo một tin: “Hắn ta đã đưa Đỗ tiểu thư về nhà, hình như muốn lấy nàng ta làm vợ."
Đỗ gia tiểu thư là cô nương mà Ngô Dục lấy làm trước đó. Bảo sao hắn lại hứa không lấy thêm thiếp, vì hắn lấy vợ luôn cơ mà.
"Tam tỷ đồng ý?"
"Không đồng ý thì phải làm sao? Đỗ tiểu thư còn mang theo một đứa bé, nói là của Ngô Dục."
Ôi trời ơi, Ngô Dục có năng lực gì mà khiến hai người phụ nữ sẵn sàng sinh con cho hắn ta mà lại chẳng đòi hỏi gì?
Thấy vậy, Nhị tỷ lại nói: “Đau quá, người ta sẽ tỉnh ra thôi.”
Ta chợt nghĩ đến tấm gương của Nhị tỷ, nhưng lại lo lắng không biết sức khỏe của Tam tỷ có chịu được không, Nam Nhi có bị bắt nạt không.
Sau khi nghe những lo lắng của ta, Nhị tỷ nói: “Làm sao người ta có thể tỉnh táo lại mà không chịu đau đớn được?”
Ta nhìn Nhị tỷ, thấy tỷ ấy đã thực sự thay đổi, ta hy vọng Tam tỷ cũng có thể như vậy.
Chớp mắt một tháng trôi qua, ta sai người chuẩn bị một món gì đó làm quà sinh nhật cho Tam tỷ. Lần này ta đặc biệt dặn dò họ không cần theo lần trước, chọn thứ gì hữu dụng ấy.
Trước đây, ta luôn lo lắng nàng sẽ sống khổ cực nên cố gắng đưa cho nàng càng nhiều càng tốt. Nhưng tiền của ta không phải để hỗ trợ một người vô tâm.
Nghĩ lại, đã lâu không gặp Tam tỷ, không biết dạo này tỷ ấy thế nào rồi.
Nhưng chưa được mấy ngày, Tam tỷ lại đến xin gặp. Gặp rồi, ta phát hiện nàng tăng cân một chút, không phải tỷ ấy đang khó khăn sao?
Ta sai người mang Nam Nhi đi xuống, để chúng ta nói chuyện, đối mặt với khuôn mặt giống ta này, ta thực sự chẳng biết nói gì.
Nhưng Tam tỷ lại mỉm cười, nói với ta rằng tỉ ấy lại có thai.
Ta biết rằng phụ nữ rất dễ mềm lòng, đặc biệt là sau khi có con. Nhìn Nhị tỷ xem, sau bao nhiêu là chuyện, hiện tại tỷ ấy vẫn ổn, ta nghĩ một trong những lý do là tỷ ấy không có con, còn có thể nhảy ra khỏi hố lửa được.
Khi có con, người ta luôn phải suy nghĩ nhiều, càng nhiều con cái thì càng nhiều việc. Cũng giống như nương ta, không biết cuối cùng nương có hối hận không, nhưng còn chúng ta đây, hối hận thì nương có thể làm gì đâu chứ?
"Duệ Nương, đừng như vậy, ta hiểu chồng ta mà." nàng ngồi lên ghế, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng chưa lộ rõ của mình, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Có những điều ta đã nói chán, nàng đọc nhiều sách như vậy, theo logic mà nói thì không nên sống như thế này. Nhưng tầm nhìn của tỷ ấy thật sự rất kém, nếu không, đã không dễ dàng ly hôn với thằng chồng vô dụng kia rồi.
Ta biết ta không thể làm gì nhưng ta không thể nào chấp nhận nổi thằng cha Ngô Dục vô dụng bất tài kia. Hắn còn tệ hơn phụ thân ta, phụ thân ta không đủ khả năng nuôi ông ấy, nhưng ít nhất ông ấy cũng là một viên quan nhỏ có lương, chỉ là ông ấy lại thích mua những thứ vô dụng, hậu quả thì do nương chúng ta gánh.
Nhưng về phần Ngô Dục, hắn ta không kiếm được một xu, uống rượu bét nhè rồi đánh vợ, cực kỳ cặn bã.
Ta phàn nàn trong lòng, nghe Tam tỷ nói: “Chồng ta nói rằng hắn sẽ không lấy thêm thê thiếp khi ta đang mang thai. Ta biết hắn rất tốt với ta.”
Ta nhìn Tam tỷ, ngượng ngùng nói thật: "Lấy vợ lẽ không phải tốn tiền sao? Hai người có bao nhiêu tiền?"
Đàn ông không cần lấy vợ lẽ có được không? Hơn nữa, hắn ta còn chẳng có tiền.
"Không phải như vậy, Duệ Nương, đừng lúc nào cũng nghĩ xấu người khác như thế chứ." Tam tỷ sắc mặt tái nhợt, vặn lại.
"Được rồi được rồi." ta theo ý của tỷ ấy luôn, ngăn tỷ ấy lại phải phản bác ta.
Vào đêm trước sinh nhật của ta, nhị tỷ vào cung gặp ta, vừa mang quà cho ta còn mang theo một tin: “Hắn ta đã đưa Đỗ tiểu thư về nhà, hình như muốn lấy nàng ta làm vợ."
Đỗ gia tiểu thư là cô nương mà Ngô Dục lấy làm trước đó. Bảo sao hắn lại hứa không lấy thêm thiếp, vì hắn lấy vợ luôn cơ mà.
"Tam tỷ đồng ý?"
"Không đồng ý thì phải làm sao? Đỗ tiểu thư còn mang theo một đứa bé, nói là của Ngô Dục."
Ôi trời ơi, Ngô Dục có năng lực gì mà khiến hai người phụ nữ sẵn sàng sinh con cho hắn ta mà lại chẳng đòi hỏi gì?
Thấy vậy, Nhị tỷ lại nói: “Đau quá, người ta sẽ tỉnh ra thôi.”
Ta chợt nghĩ đến tấm gương của Nhị tỷ, nhưng lại lo lắng không biết sức khỏe của Tam tỷ có chịu được không, Nam Nhi có bị bắt nạt không.
Sau khi nghe những lo lắng của ta, Nhị tỷ nói: “Làm sao người ta có thể tỉnh táo lại mà không chịu đau đớn được?”
Ta nhìn Nhị tỷ, thấy tỷ ấy đã thực sự thay đổi, ta hy vọng Tam tỷ cũng có thể như vậy.