Chương 34 - Duệ Nương
34.
Tầm trưa Tiểu hoàng tử đến đón ta, Nhị tỷ nắm tay ta, có vẻ không muốn để ta rời đi.
“Ta tưởng Thừa Nhi sau bữa trưa mới tới cơ.” Ta đi theo Tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử quay lại nhìn ta: “Con biết trên đường bên kia có một quán rất ngon nên muốn dẫn Thái nãi nãi tới đó.”
Thằng bé đưa ta đến nơi, đó là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Kinh thành. Quán này mở nhiều năm rồi, trước đây ta cũng chỉ dám đi ngang qua vì đồ ăn thì ngon mà ta lại không có tiền.
Tiểu hoàng tử đưa ta lên tầng hai, gọi một bàn các món ăn, khi tiểu nhị ra ngoài rồi, Tiểu hoàng tử nói với ta: “Lần trước con đã ăn mấy món này rồi, siêu ngon luôn, người chắc chắn sẽ thích.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của thằng bé, lòng ta thấy rất ấm áp, đứa cháu trai cách ta mấy thế hệ này lại ngoan ngoãn, biết quan tâm và hiếu thảo đến thế.
Ăn xong chúng ta đi mua chút đồ, Tiểu hoàng tử tuy còn nhỏ nhưng có rất nhiều tiền. Bất cứ khi nào ta nhìn vào thứ gì đó, hắn sẽ mua luôn không cần suy nghĩ.
Hạnh phúc của người giàu có giản dị và khiêm tốn như vậy.
Những thứ bên ngoài tuy không đẹp đẽ và xa xỉ như trong cung nhưng vẫn rất thú vị, đặc biệt hơn là Tiểu hoàng tử đã mua cho ta. Ta lo thằng bé không có tiền nên bảo mua ít thôi hoặc tự mình trả tiền cũng được, ta cũng giả vờ có nhiều tiền.
Kết quả, Tiểu hoàng tử trịnh trọng nói: "Hôm nay Thừa Nhi đưa bà cố của ta ra ngoài, nhất định phải làm cho người vui vẻ. Thừa Nhi giàu mà." Hắn vỗ vỗ cái ngực nhỏ của mình. Nếu không phải có nhiều người quá thì ta thực sự muốn bế hắn lên ngay tại đây và đem khoe khắp nơi mất.
Cuối cùng, chúng ta mua một đống đồ dùng, vội vàng trở về trước khi trời tối, Tiểu hoàng tử nói với ta: “Thừa Nhi sẽ mang những thứ này về trước, Thái nãi nãi sai người đến lấy sau nhé.”
Ta gật đầu đồng ý, dù sao thì việc tự mình vác đống đồ kia ta cũng không có làm được.
Tuy nhiên, khi vui vẻ đến cung, ta thấy bầu không khí không bình thường cho lắm, tiểu thái giám canh cửa nháy mắt với ta, ta nhận ra có gì đó bất ổn rồi.
Ta chậm rãi bước vào, hoàng đế đang ngồi trên ghế, khi thấy ta đến, hắn vẫn hành lễ thường lệ, nhưng ta lại hèn ngang, hình như hắn đã biết.
Sau khi chúng ta ngồi xuống, hắn cho người hầu ra ngoài và nghiêm túc nói với ta: “Thái hoàng Thái hậu, người có biết tại sao hôm nay trẫm lại đến đây không?”
Ta cúi đầu: “Không biết.” ta thầm nghĩ, chẳng phải là để bắt ta sao?
Nhưng ta nghe hắn nói: “Ta muốn hỏi Thái hoàng Thái hậu dự định tổ chức sinh nhật năm nay như thế nào, nhưng không ngờ Thái hoàng Thái hậu lại đi vắng.”
Giọng điệu lạnh lùng này khiến ta cảm thấy hơi ớn lạnh. Còn hơn một tháng nữa là đến ngày sinh nhật của ta, hai năm nay ta không thể tổ chức vì để tang Tiên hoàng. Hơn nữa, sinh nhật là để vui vẻ. Bây giờ ta cảm thấy ngày nào ta cũng hạnh phúc. Nói tóm lại, ngày nào cũng giống như sinh nhật.
"Ta……"
Hoàng đế thở dài: “Ta biết Thái hoàng Thái hậu buồn chán, nhưng việc hôm nay của người thực sự quá phận rồi.”
Người dưới mái hiên phải cúi đầu, ta chơi cùng Tiểu hoàng tử, nhưng liên quan đến hoàng thượng thì ta chẳng dám lên tiếng, “Ai gia biết sai rồi.”
"Ý của ta không phải như vậy."
Ta nghe xong liền ngập ngừng hỏi: “Vậy lần sau ta có thể ra ngoài được không?”
Hoàng đế muốn nói gì đó nhưng lại bị câu hỏi của ta chặn lại, ta nhìn hắn đầy mong đợi, cuối cùng hắn bất lực nói: “Mấy hôm trước, hoàng hậu đã chọn mấy nghệ nhân ở dân gian vào cung để giải sầu cho người rồi còn gì?”
"Cái đó đâu có giống."
Cuối cùng, ta đã có dũng khí hơn, hoàng đế thì lùi một bước: “Nếu Thái hoàng Thái hậu thực sự muốn ra ngoài, thì nên báo trước ta, đừng tự mình quyết định như thế.”
Thật là bất ngờ, nên khi hoàng đế hỏi sinh nhật ta, ta đã từ chối. Ta biết hoàng gia tổ chức sinh nhật rất phiền phức, hơn nữa ta lại còn thuộc thế hệ cao niên.
Dù sao thì ta cũng không thích mọi người tụ tập nên ta đã từ chối. Khi hắn chuẩn bị rời đi, ta chợt nghĩ đến Tiểu hoàng tử, ta lấy hết can đảm hỏi hắn xem liệu Tiểu hoàng tử có bị phạt gì không.
Có lẽ do ta đã nhận hết lỗi lầm về mình nên hoàng đế nhìn ta chằm chằm, nói: “Lần sau đừng làm như vậy nữa là được”.
Khi hoàng đế rời đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế, sai người lấy đồ chỗTiểu hoàng tử.
Than ôi, Tiểu hoàng tử của ta tốt biết mấy.
Tầm trưa Tiểu hoàng tử đến đón ta, Nhị tỷ nắm tay ta, có vẻ không muốn để ta rời đi.
“Ta tưởng Thừa Nhi sau bữa trưa mới tới cơ.” Ta đi theo Tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử quay lại nhìn ta: “Con biết trên đường bên kia có một quán rất ngon nên muốn dẫn Thái nãi nãi tới đó.”
Thằng bé đưa ta đến nơi, đó là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Kinh thành. Quán này mở nhiều năm rồi, trước đây ta cũng chỉ dám đi ngang qua vì đồ ăn thì ngon mà ta lại không có tiền.
Tiểu hoàng tử đưa ta lên tầng hai, gọi một bàn các món ăn, khi tiểu nhị ra ngoài rồi, Tiểu hoàng tử nói với ta: “Lần trước con đã ăn mấy món này rồi, siêu ngon luôn, người chắc chắn sẽ thích.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của thằng bé, lòng ta thấy rất ấm áp, đứa cháu trai cách ta mấy thế hệ này lại ngoan ngoãn, biết quan tâm và hiếu thảo đến thế.
Ăn xong chúng ta đi mua chút đồ, Tiểu hoàng tử tuy còn nhỏ nhưng có rất nhiều tiền. Bất cứ khi nào ta nhìn vào thứ gì đó, hắn sẽ mua luôn không cần suy nghĩ.
Hạnh phúc của người giàu có giản dị và khiêm tốn như vậy.
Những thứ bên ngoài tuy không đẹp đẽ và xa xỉ như trong cung nhưng vẫn rất thú vị, đặc biệt hơn là Tiểu hoàng tử đã mua cho ta. Ta lo thằng bé không có tiền nên bảo mua ít thôi hoặc tự mình trả tiền cũng được, ta cũng giả vờ có nhiều tiền.
Kết quả, Tiểu hoàng tử trịnh trọng nói: "Hôm nay Thừa Nhi đưa bà cố của ta ra ngoài, nhất định phải làm cho người vui vẻ. Thừa Nhi giàu mà." Hắn vỗ vỗ cái ngực nhỏ của mình. Nếu không phải có nhiều người quá thì ta thực sự muốn bế hắn lên ngay tại đây và đem khoe khắp nơi mất.
Cuối cùng, chúng ta mua một đống đồ dùng, vội vàng trở về trước khi trời tối, Tiểu hoàng tử nói với ta: “Thừa Nhi sẽ mang những thứ này về trước, Thái nãi nãi sai người đến lấy sau nhé.”
Ta gật đầu đồng ý, dù sao thì việc tự mình vác đống đồ kia ta cũng không có làm được.
Tuy nhiên, khi vui vẻ đến cung, ta thấy bầu không khí không bình thường cho lắm, tiểu thái giám canh cửa nháy mắt với ta, ta nhận ra có gì đó bất ổn rồi.
Ta chậm rãi bước vào, hoàng đế đang ngồi trên ghế, khi thấy ta đến, hắn vẫn hành lễ thường lệ, nhưng ta lại hèn ngang, hình như hắn đã biết.
Sau khi chúng ta ngồi xuống, hắn cho người hầu ra ngoài và nghiêm túc nói với ta: “Thái hoàng Thái hậu, người có biết tại sao hôm nay trẫm lại đến đây không?”
Ta cúi đầu: “Không biết.” ta thầm nghĩ, chẳng phải là để bắt ta sao?
Nhưng ta nghe hắn nói: “Ta muốn hỏi Thái hoàng Thái hậu dự định tổ chức sinh nhật năm nay như thế nào, nhưng không ngờ Thái hoàng Thái hậu lại đi vắng.”
Giọng điệu lạnh lùng này khiến ta cảm thấy hơi ớn lạnh. Còn hơn một tháng nữa là đến ngày sinh nhật của ta, hai năm nay ta không thể tổ chức vì để tang Tiên hoàng. Hơn nữa, sinh nhật là để vui vẻ. Bây giờ ta cảm thấy ngày nào ta cũng hạnh phúc. Nói tóm lại, ngày nào cũng giống như sinh nhật.
"Ta……"
Hoàng đế thở dài: “Ta biết Thái hoàng Thái hậu buồn chán, nhưng việc hôm nay của người thực sự quá phận rồi.”
Người dưới mái hiên phải cúi đầu, ta chơi cùng Tiểu hoàng tử, nhưng liên quan đến hoàng thượng thì ta chẳng dám lên tiếng, “Ai gia biết sai rồi.”
"Ý của ta không phải như vậy."
Ta nghe xong liền ngập ngừng hỏi: “Vậy lần sau ta có thể ra ngoài được không?”
Hoàng đế muốn nói gì đó nhưng lại bị câu hỏi của ta chặn lại, ta nhìn hắn đầy mong đợi, cuối cùng hắn bất lực nói: “Mấy hôm trước, hoàng hậu đã chọn mấy nghệ nhân ở dân gian vào cung để giải sầu cho người rồi còn gì?”
"Cái đó đâu có giống."
Cuối cùng, ta đã có dũng khí hơn, hoàng đế thì lùi một bước: “Nếu Thái hoàng Thái hậu thực sự muốn ra ngoài, thì nên báo trước ta, đừng tự mình quyết định như thế.”
Thật là bất ngờ, nên khi hoàng đế hỏi sinh nhật ta, ta đã từ chối. Ta biết hoàng gia tổ chức sinh nhật rất phiền phức, hơn nữa ta lại còn thuộc thế hệ cao niên.
Dù sao thì ta cũng không thích mọi người tụ tập nên ta đã từ chối. Khi hắn chuẩn bị rời đi, ta chợt nghĩ đến Tiểu hoàng tử, ta lấy hết can đảm hỏi hắn xem liệu Tiểu hoàng tử có bị phạt gì không.
Có lẽ do ta đã nhận hết lỗi lầm về mình nên hoàng đế nhìn ta chằm chằm, nói: “Lần sau đừng làm như vậy nữa là được”.
Khi hoàng đế rời đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế, sai người lấy đồ chỗTiểu hoàng tử.
Than ôi, Tiểu hoàng tử của ta tốt biết mấy.