Chương 33 - Duệ Nương

33.

Mùa hè chớp mắt đã đến, ta mặc bộ quần áo mỏng, đang nghĩ năm nay nên đi hành cung tránh nóng thì nghe thấy Tiểu hoàng tử nói: “Hôm kia phụ thân nói rằng năm nay không đi."

"Tại sao?" ta kinh ngạc ngồi dậy, hiếm khi mới được ra ngoài đi dạo mà.

"Con không biết, dù sao phụ thân không đi, chúng ta cũng không thể đi." Tiểu hoàng tử cũng bất đắc dĩ, nhưng nói không sai.

Hoàng thượng không đi, chúng ta cũng phải ngoan ngoãn ở lại, ta là bà nội của hắn, có lẽ có thể thuyết phục để ta tự đi, nhưng ta cũng sẽ không thể vô liêm sỉ như vậy.

“Nhưng bây giờ trong cung của người đã trồng rất nhiều cây, chúng ta cũng có thể bắt ve trong cung.” Tiểu hoàng tử đột nhiên nói.

Đúng, lúc đầu ở đây ta không có nhiều cây, nhưng ai ngờ trước khi đi, Thái thượng hoàng đã dặn hoàng hậu trồng thêm vài cây cho ta.

Chắc sợ ta không chịu được mà trèo ra ngoài tìm cây, sẽ mất phẩm giá nên đã trồng thêm cây trong cung Từ Ninh để ta có thể tận hưởng niềm hạnh phúc mà không cần rời khỏi cung.

Ta mắng Tiểu hoàng tử: "Năm nay cháu làm sao có thời gian ở cạnh ta? Cháu học thuộc hết sách rồi à?"

Tiểu hoàng tử nghe xong liền ủ rũ: "Thái nãi nãi, chúng ta có thể nói điều gì vui vẻ được không?"

“Ai là người nói chuyện trèo cây trước chứ?”

“Là Thừa Nhi.” Tiểu hoàng tử buồn bực nói, sau đó lại gần nói: “Thái nãi nãi, có cách nào làm cho Thừa Nhi nhớ ít sách hơn không?”

Ta thật sự không nỡ đánh hắn, nhưng hắn là hoàng tử, nhất định sẽ gặp những khó khăn lớn hơn.” Nếu bây giờ con không chăm chỉ học hành thì làm sao có thể bảo vệ bà cố của con?" ta nói.

Ta vỗ về thằng bé. Dù rất thích chơi cùng thằng bé nhưng ta cũng biết tầm quan trọng của việc học.

Dù sao thằng bé cũng là cái đùi vàng tương lai của ta, chỉ cần thằng bé là một vị vua sáng suốt, cuộc sống vinh hoa phú quý của ta mới có thể thuận lợi.

Tuy nhiên, ta không ngờ thằng bé lại nói: “Thật ra, chỉ cần phụ thân có thể sống lâu như ông cố, cháu cũng có thể giống như ông nội giao trách nhiệm cho con trai cháu.”

Nghĩ đi nghĩ lại, ý tưởng này dường như không có gì sai, nhìn tiểu hoàng tử vẻ mặt đắc ý, ta nói: "Cháu có thể nói thế với phụ hoàng cháu xem!"

Tiểu hoàng tử buồn bã cúi đầu, nhưng lại nhanh chóng ngước mắt lên nhìn ta: “Thái nãi nãi, chúng ta ra ngoài chơi nhé.”

" Lại đùa ta nữa à?"

Tiểu hoàng tử lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cháu có thể lén lút đưa người ra khỏi cung.”

Sau khi tra hỏi, ta được biết, từ khi có thư đồng, hoàng đế đã dễ chịu hơn với tiểu hoàng tử rất nhiều, đặc biệt là thỉnh thoảng cũng cho phép ra khỏi cung chơi.

Suy cho cùng, Tiểu hoàng tử là con một trong cung, cần có bạn chơi, nên thỉnh thoảng Tiểu hoàng tử lại dẫn theo một đám nhóc đến xin hoàng đế, rồi lại cùng nhau đi chơi, chỉ cần bí mật lẻn vào thì ta có thể giấu được.

Theo lời của Tiểu hoàng tử: “Dù sao thì nương cũng không thường đến thăm người, nên người cứ tin vào con."

Ta đồng ý, chỉ cần về đúng giờ thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Kể từ khi lấy chồng, ta chưa ra ngoài chơi tí nào cả.

Ta bắt đầu mong chờ ngày xuất cung.

Vài ngày sau, Tiểu hoàng tử sai người đến nói với ta rằng ta có thể đi rồi, vì vậy ta lấy một bộ quần áo cung nữ, sắp xếp rồi đi tìm Tiểu hoàng tử.

Nhóm của chúng ta rất suôn sẻ, nằm ngoài sự mong đợi của ta. Tiểu hoàng tử nói rằng hắn phải đến Phủ Thừa Ân Công trước, hỏi ta muốn làm gì không?

Ta quyết định đi tìm Nhị tỷ xem mái ấm của tỷ ấy, ta nghe người khác nói nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Tiểu hoàng tử đưa ta đến cửa rồi dẫn những người khác đi, trước khi đi còn liên tục nói với ta: "Thái nãi nãi, người đừng chạy lung tung nhé, Thừa Nhi lát nữa sẽ đến đón người."

Ta gật đầu: “Đừng lo lắng cho ta nhé"

Sau khi nhìn Tiểu hoàng tử rời đi, ta liền đi vào. Nơi này không hề nhỏ, vừa bước vào cửa đã có một khoảng sân rộng. Trong sân có một đám trẻ con, mỗi đứa làm một việc khác nhau, đều mặc quần áo sạch sẽ, dù đơn giản thôi.

"Tỷ tỷ, ngươi tới tìm người sao?" Một cô bé tầm 7 8 tuổi hỏi ta.

"Ta đang tìm nàng Yến Nương"

Cô bé nghe xong nói: "Con sẽ đưa người đến đó nhé."

Nàng quen thuộc dẫn ta ra sân sau, Nhị tỷ đang cầm một cuốn sách, xung quanh là một đám trẻ con, trên bàn có đồ ăn nhẹ, hình như đang kể chuyện cho bọn trẻ nghe.

Nhị tỷ quay lại thấy ta thì giật mình, cuốn sách rơi xuống đất lạch cạch, một cậu bé khoảng ba bốn tuổi nhặt lên, đưa cho tỷ ấy. Nhị tỷ cầm lấy, nhìn ta lẩm bẩm nói: "Duệ Nương?"

Mặc dù ta và Tam tỷ song sinh, trông giống nhau nhưng tính tình của chúng ta phân biệt rất rõ ràng. Vì vậy, ai quen với một người trong chúng ta đều có thể dễ dàng nhận ra.

Nhị tỷ vội vàng kéo ta vào nhà, hỏi sao ta lại ra ngoài.

Nhìn trông như trời sắp sập, tỷ ấy nghĩ rằng ta bị đuổi ra ngoài cơ. Khi ta nói với rằng ta lẻn ra ngoài với Tiểu hoàng tử, nàng nhìn như khi còn nhỏ: “Người lớn như vậy sao còn có thể hành động không suy nghĩ thế?”

"Tỷ không nhớ ta sao?"

Nhị tỷ không tin: "Muội muốn đi chơi thì cứ đi đi, kéo ta vào làm gì.” ta thấy Nhị tỷ thực sự khác hẳn.

Nói thế nào nhỉ? Ví dụ nếu lúc trước ta mà lẻn ra ngoài, Nhị tỷ sẽ như kiểu trời sắp sập ấy, sẽ nói với ta quy tắc, đưa ta về càng sớm càng tốt. Nhưng bây giờ biết ta lẻn đi chơi, tỷ ấy chỉ nhẹ nhàng nói vài câu rồi nhiệt tình kéo ta đi cùng, cho ta xem bọn trẻ trong mái ấm thôi.