Chương 32 - Duệ Nương
32.
Đây là lần đầu tiên ta biết nhị tỷ có thể hành động nhanh như vậy, chỉ mất mấy ngày để chọn địa điểm và tìm người làm.
Ta nghe hoàng hậu nhắc đến chuyện này, nhưng không ngờ nhị tỷ lại có đầu óc như vậy, nàng không dùng tiền của ta, nhưng nhờ danh nghĩa của ta, Thái hoàng Thái hậu, nên có nhiều tiểu thư cũng bị thu hút.
Từ góc độ này mà nói, do sự dạy dỗ d ở h ơi của phụ thân đã kìm hãm tỷ ấy , nếu không Nhị tỷ đã lập nghiệp từ lâu rồi, đây chẳng phải cũng là một chuyện tốt có lợi cho dân sao?
Ta cũng quan tâm tới việc này hơn, thậm chí còn mời rất nhiều tiểu thư từ các phủ vào cung, tiện thể nói, ta tin bọn họ đều là người thông minh. Loại chuyện này độ rủi ro thấp, nói trắng ra là tỷ lệ hoàn vốn thấp, nhưng những này đều không thiếu nhất là tiền, tiêu chút cho danh tiếng thì sao lại không tiêu?
Sự nghiệp của Nhị tỷ đang thăng hoa thì cuộc sống của Tam tỷ vẫn là một mớ hỗn độn, ta không yêu cầu tỷ ấy phải làm gì, chỉ mong tỷ ấy có thể sống bình thường. Nhưng tỷ ấy khác với nhị tỷ, tam tỷ chưa từng bị cuộc sống vùi dập nặng nề, tuy có bị Ngô Dục đánh nhưng vẫn không chịu tỉnh lại.
Ta có khi còn nghĩ hay ta đã bắt nạt tỷ ấy khi còn trong bụng nương và lấy đi toàn bộ lý trí, nếu không thì tại sao tỷ ấy lại sống bằng cảm xúc như vậy chứ?
Ta thừa nhận Tam tỷ không phải là người xấu nhưng tỷ ấy bị ng ốc. Nếu làm việc xấu, ta còn có thể trừng phạt, nhưng ngu thì khó. Dù sao chúng ta đều là máu mủ ruột thịt, ta thực sự không thể tàn nhẫn, tỷ ấy cũng không yêu cầu bất cứ điều gì, cho dù Ngô Dục cứ muốn làm quan, tỷ ấy cũng chỉ nhắc đến một lần.
Chỉ nghĩ đến tỷ ấy thôi cũng khiến ta đau đầu, chưa kể còn đứa cháu gái nhỏ đáng thương của ta từ nhỏ đã được người mẹ như vậy nuôi dưỡng, lớn lên không biết sẽ ra sao?
"Thái nãi nãi, người đang nghĩ gì vậy?" Tiểu hoàng tử vừa ăn bánh vừa tò mò hỏi. Ta nhìn thằng bé liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. "Nếu Thừa Nhi gặp phải một kẻ ngốc thì phải làm sao?"
Tiểu hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi chân thành nói với ta: "Thái nãi nãi, người ngu ngốc sẽ chẳng có cơ hội xuất hiện trước mặt con đâu."
Ta không thể bác bỏ câu này: “Sau này nếu gặp phải thì sao? Con sẽ trưởng thành mà”.
“Vậy sau này chúng ta nói được không ạ?"
Trẻ con thật vô tư. Khi ta bằng tuổi Tiểu hoàng tử, ta không thông minh bằng hắn, nhưng lúc đó ta đã hiểu có tiền quan trọng thế nào.
“Thái nãi nãi gặp phải kẻ ngốc ạ?” ta gật đầu, Tiểu hoàng tử đặt bánh ngọt xuống, chống cằm suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói với ta: “Sách nói kẻ ác có nỗi khổ riêng, kẻ ngu ngốc cũng có nỗi khổ riêng, ai cũng có nỗi khổ của riêng mình."
Ta mỉm cười xoa đầu thằng bé. Ta không ngại Tam tỷ đau khổ một chút, chỉ cần tỷ ấy có thể tỉnh lại như Nhị tỷ là được. ta nghe Nhị tỷ kể hiện giờ Tam tỷ vừa chăm con, vừa kiếm tiền bằng nghề thêu thùa hàng ngày. Cũng giống như cuộc sống của những người khác thôi, nhưng Tam tỷ của ta thì lại hơi khác.
Tuy nhà nghèo nhưng từ nhỏ tỷ ấy đã thích đọc sách và được phụ thân vô cùng yêu quý, chưa bao giờ đụng đến những thứ lặt vặt này. Đặc biệt là thêu thùa, tỷ ấy rất trân trọng, không bao giờ bán nó, theo tỷ ấy, đó là sự xúc phạm.
Nhưng bây giờ, tỷ ấy không còn quan tâm nữa.
Khi biết chuyện, ta không phải là thương mà nghĩ tỷ ấy thật ngu ngốc, tại sao lại không buông bỏ dù đã thảm hại như thế?
Đấy không phải là đau khổ nhất thời rồi thấy được ánh sáng mà là đau khổ suốt đời.
"Thái nãi nãi nhìn xem, đây là hôm nay dì vào cung cho con." Tiểu hoàng tử lấy ra một bức tượng nhỏ bằng đất sét, bức tượng nhỏ đội chiếc mũ đầu hổ, trong tay cầm một thỏi vàng lớn, trông giống như Tiểu hoàng tử, rất dễ thương.
Nghe ta khen, Tiểu hoàng tử rất vui, cẩn thận đặt bức tượng nhỏ bằng đất sét vào tay ta: “Nhưng nương cháu không thích nên dì phải lén đưa cho cháu.”
Ta đã gặp dì của Tiểu hoàng tử vài lần, nàng là một tiểu thư rất thích cười, khuôn mặt tròn trịa rất phúc hậu.
"Nếu Thừa Nhi thích, sau này ta sẽ nghĩ cách đưa cho ngươi một ít."
Tiểu hoàng tử mở to mắt: “Có thật không ạ?”
Sau đó lại nghi ngờ: “Nhưng người không thể xuất cung, mà mấy thứ đó chỉ bên ngoài mới có thôi.”
“Nhưng thợ thủ công có thể vào được nè.”
Tiểu hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Nương sẽ nói rằng cháu chỉ chơi không lo học mất.”
Tiểu hoàng tử là con một của hoàng đế và hoàng hậu, dù chỉ mới năm tuổi, áp lực cũng không nhỏ, dựa vào số người thừa kế, có 99% khả năng tiểu hoàng tử sẽ tiếp quản vị trí Đế Vương trong tương lai. Vì vậy, để trở thành một vị hoàng đế tốt vẫn cần phải được tu dưỡng ngay từ khi còn nhỏ.
“Thái nãi nãi đã lớn tuổi rồi, có thể thích những thứ này chứ.”
Tiểu hoàng tử hiểu ý, vui vẻ tặng ta bức tượng nhỏ bằng đất sét quý giá của mình: “Cái này gọi là có đi có lại”.
Ta nhận món quà từ cháu trai, hứa sẽ trả lại. Ngày hôm sau ta đến gặp Hoàng hậu nói khéo chút. Nàng chỉ nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Từ khi mấy thợ thủ công này vào cung, cuộc sống của ta càng thêm nhiều màu sắc, không cần phải nói, họ biết rất nhiều thứ.
Trước khi vào cung, ta đã gặp vài lần trên đường, nhưng chỉ vội vã đi qua, ta lúc đó đang nghĩ cách kiếm thêm vài đồng, hay liệu có đủ tiền mua cái đùi gà về ăn tối không thôi?
Bây giờ, tâm trạng của ta đã khác. Ta không thích bức tượng nhỏ mà Tiểu hoàng tử rất thích, vì làm nó lâu lắm, mà ta lại không kiên nhẫn, ta chỉ muốn xem thành quả thôi.
Nhưng ta để họ vẽ một bức chân dung cho Tiểu hoàng tử. Ta thích các buổi biểu diễn múa rối bóng, và những thứ tương tự, rất thú vị.
Trong cung biết ta thích, liền chiêu mộ một lượng lớn thợ thủ công. Tiểu hoàng tử lại yêu thích vẽ kẹo đường. Nhưng hầu hết những thứ này đều giữ ở chỗ ta, chỉ có những thứ mà thằng bé siêu thích mới bí mật mang về Ngọc Tú cung. Vì thế, ta cũng mở thêm một nơi để cất giữ những thứ mà Tiểu hoàng tử thích.
Đây là lần đầu tiên ta biết nhị tỷ có thể hành động nhanh như vậy, chỉ mất mấy ngày để chọn địa điểm và tìm người làm.
Ta nghe hoàng hậu nhắc đến chuyện này, nhưng không ngờ nhị tỷ lại có đầu óc như vậy, nàng không dùng tiền của ta, nhưng nhờ danh nghĩa của ta, Thái hoàng Thái hậu, nên có nhiều tiểu thư cũng bị thu hút.
Từ góc độ này mà nói, do sự dạy dỗ d ở h ơi của phụ thân đã kìm hãm tỷ ấy , nếu không Nhị tỷ đã lập nghiệp từ lâu rồi, đây chẳng phải cũng là một chuyện tốt có lợi cho dân sao?
Ta cũng quan tâm tới việc này hơn, thậm chí còn mời rất nhiều tiểu thư từ các phủ vào cung, tiện thể nói, ta tin bọn họ đều là người thông minh. Loại chuyện này độ rủi ro thấp, nói trắng ra là tỷ lệ hoàn vốn thấp, nhưng những này đều không thiếu nhất là tiền, tiêu chút cho danh tiếng thì sao lại không tiêu?
Sự nghiệp của Nhị tỷ đang thăng hoa thì cuộc sống của Tam tỷ vẫn là một mớ hỗn độn, ta không yêu cầu tỷ ấy phải làm gì, chỉ mong tỷ ấy có thể sống bình thường. Nhưng tỷ ấy khác với nhị tỷ, tam tỷ chưa từng bị cuộc sống vùi dập nặng nề, tuy có bị Ngô Dục đánh nhưng vẫn không chịu tỉnh lại.
Ta có khi còn nghĩ hay ta đã bắt nạt tỷ ấy khi còn trong bụng nương và lấy đi toàn bộ lý trí, nếu không thì tại sao tỷ ấy lại sống bằng cảm xúc như vậy chứ?
Ta thừa nhận Tam tỷ không phải là người xấu nhưng tỷ ấy bị ng ốc. Nếu làm việc xấu, ta còn có thể trừng phạt, nhưng ngu thì khó. Dù sao chúng ta đều là máu mủ ruột thịt, ta thực sự không thể tàn nhẫn, tỷ ấy cũng không yêu cầu bất cứ điều gì, cho dù Ngô Dục cứ muốn làm quan, tỷ ấy cũng chỉ nhắc đến một lần.
Chỉ nghĩ đến tỷ ấy thôi cũng khiến ta đau đầu, chưa kể còn đứa cháu gái nhỏ đáng thương của ta từ nhỏ đã được người mẹ như vậy nuôi dưỡng, lớn lên không biết sẽ ra sao?
"Thái nãi nãi, người đang nghĩ gì vậy?" Tiểu hoàng tử vừa ăn bánh vừa tò mò hỏi. Ta nhìn thằng bé liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. "Nếu Thừa Nhi gặp phải một kẻ ngốc thì phải làm sao?"
Tiểu hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi chân thành nói với ta: "Thái nãi nãi, người ngu ngốc sẽ chẳng có cơ hội xuất hiện trước mặt con đâu."
Ta không thể bác bỏ câu này: “Sau này nếu gặp phải thì sao? Con sẽ trưởng thành mà”.
“Vậy sau này chúng ta nói được không ạ?"
Trẻ con thật vô tư. Khi ta bằng tuổi Tiểu hoàng tử, ta không thông minh bằng hắn, nhưng lúc đó ta đã hiểu có tiền quan trọng thế nào.
“Thái nãi nãi gặp phải kẻ ngốc ạ?” ta gật đầu, Tiểu hoàng tử đặt bánh ngọt xuống, chống cằm suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói với ta: “Sách nói kẻ ác có nỗi khổ riêng, kẻ ngu ngốc cũng có nỗi khổ riêng, ai cũng có nỗi khổ của riêng mình."
Ta mỉm cười xoa đầu thằng bé. Ta không ngại Tam tỷ đau khổ một chút, chỉ cần tỷ ấy có thể tỉnh lại như Nhị tỷ là được. ta nghe Nhị tỷ kể hiện giờ Tam tỷ vừa chăm con, vừa kiếm tiền bằng nghề thêu thùa hàng ngày. Cũng giống như cuộc sống của những người khác thôi, nhưng Tam tỷ của ta thì lại hơi khác.
Tuy nhà nghèo nhưng từ nhỏ tỷ ấy đã thích đọc sách và được phụ thân vô cùng yêu quý, chưa bao giờ đụng đến những thứ lặt vặt này. Đặc biệt là thêu thùa, tỷ ấy rất trân trọng, không bao giờ bán nó, theo tỷ ấy, đó là sự xúc phạm.
Nhưng bây giờ, tỷ ấy không còn quan tâm nữa.
Khi biết chuyện, ta không phải là thương mà nghĩ tỷ ấy thật ngu ngốc, tại sao lại không buông bỏ dù đã thảm hại như thế?
Đấy không phải là đau khổ nhất thời rồi thấy được ánh sáng mà là đau khổ suốt đời.
"Thái nãi nãi nhìn xem, đây là hôm nay dì vào cung cho con." Tiểu hoàng tử lấy ra một bức tượng nhỏ bằng đất sét, bức tượng nhỏ đội chiếc mũ đầu hổ, trong tay cầm một thỏi vàng lớn, trông giống như Tiểu hoàng tử, rất dễ thương.
Nghe ta khen, Tiểu hoàng tử rất vui, cẩn thận đặt bức tượng nhỏ bằng đất sét vào tay ta: “Nhưng nương cháu không thích nên dì phải lén đưa cho cháu.”
Ta đã gặp dì của Tiểu hoàng tử vài lần, nàng là một tiểu thư rất thích cười, khuôn mặt tròn trịa rất phúc hậu.
"Nếu Thừa Nhi thích, sau này ta sẽ nghĩ cách đưa cho ngươi một ít."
Tiểu hoàng tử mở to mắt: “Có thật không ạ?”
Sau đó lại nghi ngờ: “Nhưng người không thể xuất cung, mà mấy thứ đó chỉ bên ngoài mới có thôi.”
“Nhưng thợ thủ công có thể vào được nè.”
Tiểu hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Nương sẽ nói rằng cháu chỉ chơi không lo học mất.”
Tiểu hoàng tử là con một của hoàng đế và hoàng hậu, dù chỉ mới năm tuổi, áp lực cũng không nhỏ, dựa vào số người thừa kế, có 99% khả năng tiểu hoàng tử sẽ tiếp quản vị trí Đế Vương trong tương lai. Vì vậy, để trở thành một vị hoàng đế tốt vẫn cần phải được tu dưỡng ngay từ khi còn nhỏ.
“Thái nãi nãi đã lớn tuổi rồi, có thể thích những thứ này chứ.”
Tiểu hoàng tử hiểu ý, vui vẻ tặng ta bức tượng nhỏ bằng đất sét quý giá của mình: “Cái này gọi là có đi có lại”.
Ta nhận món quà từ cháu trai, hứa sẽ trả lại. Ngày hôm sau ta đến gặp Hoàng hậu nói khéo chút. Nàng chỉ nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Từ khi mấy thợ thủ công này vào cung, cuộc sống của ta càng thêm nhiều màu sắc, không cần phải nói, họ biết rất nhiều thứ.
Trước khi vào cung, ta đã gặp vài lần trên đường, nhưng chỉ vội vã đi qua, ta lúc đó đang nghĩ cách kiếm thêm vài đồng, hay liệu có đủ tiền mua cái đùi gà về ăn tối không thôi?
Bây giờ, tâm trạng của ta đã khác. Ta không thích bức tượng nhỏ mà Tiểu hoàng tử rất thích, vì làm nó lâu lắm, mà ta lại không kiên nhẫn, ta chỉ muốn xem thành quả thôi.
Nhưng ta để họ vẽ một bức chân dung cho Tiểu hoàng tử. Ta thích các buổi biểu diễn múa rối bóng, và những thứ tương tự, rất thú vị.
Trong cung biết ta thích, liền chiêu mộ một lượng lớn thợ thủ công. Tiểu hoàng tử lại yêu thích vẽ kẹo đường. Nhưng hầu hết những thứ này đều giữ ở chỗ ta, chỉ có những thứ mà thằng bé siêu thích mới bí mật mang về Ngọc Tú cung. Vì thế, ta cũng mở thêm một nơi để cất giữ những thứ mà Tiểu hoàng tử thích.