Chương 19 - Duệ Nương

19.

Từ sau khi hoàng đế giảng đạo, ta cũng không dám cuồng nhiệt như vậy nữa.

Có lẽ cháu trai lo lắng ta bị đánh nên đặc biệt đưa cho ta một viên kẹo.

“Hôm nay bệ hạ lại dẫn con đi chơi à?” Ta vừa nhìn kẹo hình Tôn Ngộ Không hôm nay tiểu hoàng đế đưa cho ta vừa hỏi.

"Dạ, Hoàng gia gia dẫn cháu ra đường, người đông như vậy, so với lần trước ra đồng thú vị hơn rất nhiều, tiếc là Thái nãi nãi không đi được."

“Không sao đâu,con có thể kể lại cho ta mà.” ta thấy tâm trạng của cháu trai có chút không tốt, liền an ủi.

Đúng là trẻ con thích ra ngoài chơi còn ta thì thích ở nhà cho mát hơn.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì thấy có gì đó không đúng lắm, nếu bây giờ ra ngoài, ta chỉ cần vẫy tay là có thể mua mọi thứ mình thích mà không cần phải đắn đo xin vài đồng.

Vừa nảy ra ý tưởng này, lòng ta đau nhói, ta muốn ra ngoài mua một món ngon gì đó và thưởng thức quá.

Nhưng còn chưa kịp phục hồi tinh thần, tiểu hoàng tử lại nói: "Nhưng mà, Hoàng gia gia nói, ngày mai Quốc sư đại nhân sẽ tới đây, không thể đem ta ra ngoài."

"Ai tới?" Ta giật mình, nghe cháu trai lặp lại lần nữa, ta nghĩ xong rồi.

Sở dĩ ta có thể vào cung là vì ta thay thế tam tỷ.

Tam tỷ vì sao dù chỉ là con gái của một viên quan nghèo lại được chọn làm hoàng hậu?

Bởi vì quốc sư nói nàng có tử vi tốt, là số vượng phu, vượng quốc.

Dù chẳng biết tử vi của ta có tốt hay không, nhưng vượng phu là không rồi đấy, nếu không thì sao lão hoàng đế lại ra đi?

Nếu Hoàng Thượng phát hiện ra ta là kẻ giả mạo, chẳng phải những ngày tháng tốt đẹp của ta bây giờ sẽ bị hủy hoại sao?

Ta không muốn sống cuộc sống nghèo khó như trước đây đâu, nhưng ta cũng đã nghe nói về khả năng của Quốc sư từ trước rồi.

Mấy năm trước ở miền Nam xảy ra một đợt hạn hán nghiêm trọng, quốc sư tính toán, chọn ngày lập đàn tế cầu mưa, kết quả chỉ trong vòng vài ngày đã nhận được tin rằng vào ngày làm lễ có mưa thật.
Vì vậy, ta nghĩ khó có thể lừa được quốc sư.

“Thái nãi nãi, người đang nghĩ gì vậy?” Cháu trai kéo tay áo ta hỏi.

Ta nhân cơ hội vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cháu trai, thấy nó muốn nói chuyện với ta, ta nhanh chóng làm ra vẻ buồn bã: “Thừa Nhi, sợ rằng ta lần này sẽ gặp một tai họa lớn rồi.”

“Vậy con có thể giúp được gì không ạ?”

Ta suy nghĩ một chút rồi nói với cháu trai nhỏ: "Con phải nhớ rằng con là anh hùng nhỏ của Thái nãi nãi."

Cháu trai vỗ ngực nói: "Thái nãi nãi yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ người. Nhưng tại sao người lại sợ Quốc sư đại nhân ạ?"

"Đó là một câu chuyện dài."

"Con muốn nghe." Cháu trai trên mặt tràn đầy tò mò, ta lắc đầu nói với hắn: "Không, con không muốn."