Chương 20 - Duệ Nương
20.
Đúng như dự đoán, ta vẫn không thể trốn thoát, Quốc sư lại đích thân đến thăm ta, nghe nói sau khi ra khỏi chỗ của Hoàng đế, ông ấy đã thẳng tới chỗ ta, ta có thể nói không gặp sao?
Rốt cuộc, ông ấy cũng được mời vào.
Ông ấy trông giống như Quốc sư mà ta tưởng tượng, là một ông già với mái tóc và bộ râu màu hoa râm.
Sau khi hành lễ, ông cười cười cho người hầu xung quanh ra ngoài, ta có thể làm gì chứ, tất nhiên là phải nghe theo rồi!
Ngay từ đầu hắn nhìn ta, ta đã có cảm giác lo lắng, luôn cảm thấy rằng hắn đã nhìn thấy điều đó.
“Dạo này nương nương thế nào?”
"Tốt."
Hắn sờ râu nói: “Tuy nhiên, tiên hoàng lại có chút ngoài ý muốn. Ngày hôm đó, lão thần quan sát bầu trời vào ban đêm, phát hiện khi hoàng hậu tiến vào trung cung, đây là điềm lành, rồng phượng trình tường."
Ừm, không biết có phải thật hay không nhưng ta vẫn biết người vào cung đã được thay đổi mà.
“Ai gia nghe nói năm nay thời tiết khắp nơi đều tốt, chẳng phải là điềm lành sao?”
"Nương nương biết lão thần đang nói gì mà? Tiên hoàng đối với ta có ân tri ngộ."
"Vậy ngươi nhẫn tâm để ai gia sống hai mươi tám năm với một lão già sao?"
Hắn nhìn ta rồi đột nhiên mỉm cười, ta tưởng hắn sẽ tức giận: "Nương nương nói đúng. Mọi thứ trên đời đều có số phận, ta đã ép buộc." Nói xong, hắn đứng dậy, như muốn bỏ đi.
Ta nhanh chóng hỏi: "Ngươi đã nói chuyện này với ai khác chưa?"
Hắn đứng yên nhìn ta, trong lòng ta có chút hoảng sợ, nếu hoàng đế biết phụ thân hắn có thể bị ta g iết, ta sợ rằng ta cũng xong luôn, may mắn thay, ta nghe hắn nói: "Nương nương yên tâm, chuyện này chỉ có trời biết đất biết, ta biết và người biết thôi."
"Tại sao ngươi không nói ra?"
"Ta đã nói, vạn vật đều có số phận của nó, mỗi người đều có cơ hội của riêng mình, ta đã phạm sai lầm một lần, không thể lặp lại lần nữa."
"Vậy ngươi không muốn lập lại trật tự à ?"
Hắn lắc đầu: “Theo lão thần thấy, Tam nương tử không hiểu chuyện bằng Thái hậu.”
Ta nghe Triệu Thái nói đêm đó Quốc sư đã rời đi, nhưng ta không hiểu vì sao hắn lại nói với ta như vậy, hắn thật sự muốn tha cho ta, hay là còn có âm mưu gì?
Tuy nhiên, sống thoải mái được ngày nào thì tốt ngày ấy , chỉ đáng tiếc cho ông chồng hoàng đế bạc mệnh của ta, nếu không cưới ta thì có khi còn có thể sống thêm được vài ngày nữa.
Tuy nhiên, ta lại nhớ rằng ông ta dường như không phải là một hoàng đế muốn trường sinh bất tử, vậy việc muốn cưới Tam tỷ mặc cho bị phản đối là có ý gì?
Đúng như dự đoán, ta vẫn không thể trốn thoát, Quốc sư lại đích thân đến thăm ta, nghe nói sau khi ra khỏi chỗ của Hoàng đế, ông ấy đã thẳng tới chỗ ta, ta có thể nói không gặp sao?
Rốt cuộc, ông ấy cũng được mời vào.
Ông ấy trông giống như Quốc sư mà ta tưởng tượng, là một ông già với mái tóc và bộ râu màu hoa râm.
Sau khi hành lễ, ông cười cười cho người hầu xung quanh ra ngoài, ta có thể làm gì chứ, tất nhiên là phải nghe theo rồi!
Ngay từ đầu hắn nhìn ta, ta đã có cảm giác lo lắng, luôn cảm thấy rằng hắn đã nhìn thấy điều đó.
“Dạo này nương nương thế nào?”
"Tốt."
Hắn sờ râu nói: “Tuy nhiên, tiên hoàng lại có chút ngoài ý muốn. Ngày hôm đó, lão thần quan sát bầu trời vào ban đêm, phát hiện khi hoàng hậu tiến vào trung cung, đây là điềm lành, rồng phượng trình tường."
Ừm, không biết có phải thật hay không nhưng ta vẫn biết người vào cung đã được thay đổi mà.
“Ai gia nghe nói năm nay thời tiết khắp nơi đều tốt, chẳng phải là điềm lành sao?”
"Nương nương biết lão thần đang nói gì mà? Tiên hoàng đối với ta có ân tri ngộ."
"Vậy ngươi nhẫn tâm để ai gia sống hai mươi tám năm với một lão già sao?"
Hắn nhìn ta rồi đột nhiên mỉm cười, ta tưởng hắn sẽ tức giận: "Nương nương nói đúng. Mọi thứ trên đời đều có số phận, ta đã ép buộc." Nói xong, hắn đứng dậy, như muốn bỏ đi.
Ta nhanh chóng hỏi: "Ngươi đã nói chuyện này với ai khác chưa?"
Hắn đứng yên nhìn ta, trong lòng ta có chút hoảng sợ, nếu hoàng đế biết phụ thân hắn có thể bị ta g iết, ta sợ rằng ta cũng xong luôn, may mắn thay, ta nghe hắn nói: "Nương nương yên tâm, chuyện này chỉ có trời biết đất biết, ta biết và người biết thôi."
"Tại sao ngươi không nói ra?"
"Ta đã nói, vạn vật đều có số phận của nó, mỗi người đều có cơ hội của riêng mình, ta đã phạm sai lầm một lần, không thể lặp lại lần nữa."
"Vậy ngươi không muốn lập lại trật tự à ?"
Hắn lắc đầu: “Theo lão thần thấy, Tam nương tử không hiểu chuyện bằng Thái hậu.”
Ta nghe Triệu Thái nói đêm đó Quốc sư đã rời đi, nhưng ta không hiểu vì sao hắn lại nói với ta như vậy, hắn thật sự muốn tha cho ta, hay là còn có âm mưu gì?
Tuy nhiên, sống thoải mái được ngày nào thì tốt ngày ấy , chỉ đáng tiếc cho ông chồng hoàng đế bạc mệnh của ta, nếu không cưới ta thì có khi còn có thể sống thêm được vài ngày nữa.
Tuy nhiên, ta lại nhớ rằng ông ta dường như không phải là một hoàng đế muốn trường sinh bất tử, vậy việc muốn cưới Tam tỷ mặc cho bị phản đối là có ý gì?