Chương 18 - Duệ Nương

18.

Cháu trai đã giữ lời nhưng ta lại bị lộ vụ trèo cây.

Những ngày ở hành cung cũng giống như ở kinh đô, chỉ là mát mẻ hơn thôi.

Ta thấy rằng cuộc sống có tiền bạc và quyền lực chẳng hề khó khăn chút nào.

Cháu trai nhỏ thường đến gặp ta vào buổi chiều, một hôm chúng ta thảo luận về một trong những loài côn trùng nổi tiếng nhất vào mùa hè - ve sầu.

Cháu trai hỏi ta: "Thái nãi nãi, hôm nay con đã đọc và học được một bài thơ,"

Rừng ồn ào tiếng ve sầu, rừng tĩnh lặng, núi có tiếng chim hót càng vắng vẻ hơn.

『蝉噪林逾静,鸟鸣山更幽』

Con thấy chim rồi, nhưng ve sầu là gì ạ?”

Ta rất nhiệt tình giải thích cho hắn, sau đó cháu trai nói: “Con rất muốn xem.”

"Không khó, Thái nãi nãi sẽ dẫn con đi."

Ve sầu thích kêu vào buổi chiều, bọn ta tìm thấy chúng dễ dàng, vấn đề bây giờ là ai có thể trèo cây và bắt ve sầu xuống.

Mặc dù mang theo cung nữ và thái giám nhưng ta cảm thấy mình có thể tự đi được.

Rốt cuộc, vẫn phải tập thể dục.

Cháu trai lo lắng nói: "Thái nãi nãi, người phải cẩn thận đó."

"Không thành vấn đề." ta vuốt thẳng váy, ta từng trèo cây bắt ve ở nhà, cũng rất được đấy.

Hơn nữa, lúc này, chẳng có ai ở đây cả.

Tuy nhiên, giữa ý tưởng và thực tế vẫn có khoảng cách.

Ta nín thở, cẩn thận vươn tay bắt một con ve sầu, vừa định nói chuyện với cháu trai thì thấy hắn nháy mắt với ta, tò mò quay đầu lại, thấy Hoàng đế đang nhìn ta. ... ta sợ đến nỗi trượt cả tay.

"Còn không mau giúp Thái hậu xuống đây."

Kết quả là ta và cháu trai cúi đầu nghe giảng dạy, cũng may hoàng đế không thuyết giảng trước công khai để cứu thể diện cho một Thái hậu như ta.

"Mẫu hậu cũng nên có chút dáng vẻ chứ, sao có thể như thế này được?"

Đứa cháu trai muốn mở miệng nhưng ta nhanh chóng nháy mắt để nó ngừng lại.

Ta nói mấy câu chống chế đã chuẩn bị, cháu trai còn nhỏ, giữ chút thể diện, để không bị hoàng hậu và thái tử phi mắng.

"Ta chỉ muốn làm hoạt động một chút, nếu không sẽ rất nhàm chán."

"Nhưng Thái hậu cũng không cần phải trèo cây chứ. Ta thấy Tiên Thái hậu thường thích mời con gái các gia tộc vào cung trò chuyện, hoặc chép kinh Phật để tu tâm."

Mặc dù điều này là thật, nhưng bà nội của hoàng đế đã ngoài năm mươi khi lên ngôi Thái hậu, một bà già ở độ tuổi năm mươi chẳng phải đều thích nhìn những cô gái xinh đẹp và dịu dàng đến mức véo nước sao?

Mà ta cũng vẫn còn bé, được thôi, do ta chẳng muốn nhìn thấy một đám cô nàng đi dạo trước mặt mình mỗi ngày.

Còn việc chép kinh Phật, có lẽ ta sẽ có sở thích này khi đã ngoài năm mươi.

Vì vậy, ta hỏi hoàng đế: “Vậy ta phải chép kinh Phật hàng chục năm sao?”

Hoàng đế tựa hồ có chút bối rối trước câu hỏi của ta, cũng nhớ tới tuổi của ta, sắc mặt lại thay đổi:

“Ta biết Thái hậu còn trẻ, nhưng Thái hậu, nhưng thật sự không tốt khi dẫn Thừa Nhi leo cây. "

"Nhưng Thừa Nhi không có trèo."

Cháu trai cũng vội vàng gật đầu: “Hoàng gia gia yên tâm, Thừa nhi sẽ không bắt chước Thái nãi nãi đâu.”

Hoàng đế trên mặt không thể tin liếc nhìn hai người chúng ta, "Ta cũng đã từng bằng tuổi ngươi, còn không biết ngươi nghĩ thế nào?"

“Bệ hạ khi còn nhỏ?” ta ngập ngừng hỏi.

“Không phải.” Hoàng đế vội vàng phủ nhận, ta nghĩ đến thân thể ốm yếu của ngài, nhìn ngài cũng không giống người biết trèo cây, nên ta lại hỏi:

“Không phải lúc này hoàng đế nên nghỉ trưa sao?”

"Để bắt được các người chứ sao?"

Được rồi, sau khi hoàng đế rời đi, ta và cháu trai nhìn nhau, là cháu trai lên tiếng trước và hứa với ta: “Thái nãi nãi yên tâm, sau này cháu sẽ hiếu kinh bà thật tốt. Đến lúc đó, người thích thì có thể trèo cây, ta nhất định sẽ không nói gì.”

Ta sờ đầu thằng bé ngốc nghếch, khi nó trở thành hoàng đế, bà cố nội như ta có lẽ sẽ không thể trèo cây được nữa, “Ta sẽ nhớ những gì cháu hứa.”

"Nào, hãy móc ngoéo đi."