Chương 19 - Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn
Tôi đột nhiên bật cười: “Có lý lắm. Được thôi, cứ làm theo cách của mày đi.”
Em trai tưởng tôi đồng ý thật, mặt nó lộ rõ vẻ tự mãn.
Tối hôm đó tôi và chị cả ở lại bệnh viện với chị hai, còn em trai và bố tôi ở lại chăm mẹ. Tôi kiếm cớ về nhà để cất hành lý nhưng thật ra là đi tìm sổ hộ khẩu.
Phải, lần này về mục đích chính của tôi là chuyển khẩu.
Lúc trước khi tôi lên đại học thì đã muốn chuyển hộ khẩu đi nhưng bố mẹ cứ tìm đủ mọi lý do để từ chối. Tôi biết họ sợ gì, chẳng qua là sợ sau này tôi định cư nơi khác, họ không thể hút máu tôi được nữa.
Mẹ tôi thích giấu đồ dưới đầu giường, quả nhiên tôi tìm thấy sổ hộ khẩu dưới tấm đệm.
10
Tôi nói với chị cả rằng tôi đi tìm luật sư tư vấn, chị cả tin ngay. Tôi cầm sổ hộ khẩu bắt taxi về làng, mang theo giấy báo nhập học, chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, và làm xong giấy chuyển khẩu.
Khi con dấu được đóng xuống, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị cả gọi điện: “Em ở đâu rồi? Luật sư nói sao?”
Tôi bịa chuyện: “Thôi đừng nhắc nữa, chuyện này ầm ĩ khắp nơi rồi. Em vừa mở miệng, người ta đã hỏi có phải vụ ở trường cấp hai không. Em hỏi ba nơi rồi, nơi nào cũng biết chuyện trường cấp hai, còn ngược lại dò hỏi nhà mình. Em sợ lộ hết nên không dám nói rõ.”
Thị trấn nhỏ, người không đông lắm nên ai cũng quen biết nhau, nhất là trường học, gần như nửa thị trấn có con em học ở trường cấp hai. Hôm qua chắc cả thị trấn đều đã nghe chuyện.
Vậy nên chị cả không nghi ngờ gì, chị có vẻ lo lắng: “Hay là em thuê xe đi sang huyện bên tìm luật sư đi.”
Nhưng tôi từ chối.
Giấy chuyển khẩu đã trong tay, mục đích về lần này của tôi đã hoàn thành, tôi không việc gì phải tự đẩy mình vào đống bùn nhơ này nữa.
Tôi nói: “Nếu không phải em phát hiện ra con dấu giả thì người hưởng lợi lớn nhất chính là thằng út. Giờ chuyện đã bung bét thế này, không thể giải quyết nổi nữa, chẳng lẽ không phải kẻ khởi xướng nên chịu trách nhiệm hay sao? Sao mình phải xông vào chịu trận chứ?”
Chị cả khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi lại đổi thái độ.
Tôi tiếp tục: “Để thằng quý tử nhà mình đi giải quyết đi, cùng lắm thì vào tù ngồi vài năm, cũng đâu có chết được.”
Chị cả: “Nó mới học năm nhất đại học thôi, vẫn còn là trẻ con mà…”
Tôi lạnh lùng đáp: “Trẻ con? Nó nhắm mắt tính toán, ăn máu thịt của chị hai không chút đắn đo, thế mà chị bảo nó là trẻ con? Chị thương thì chị đi mà lo cho nó.”
Tôi cúp máy rồi ngay lập tức mua vé máy bay sớm nhất, tôi chẳng hơi đâu mà rảnh rỗi ở lại giải quyết mớ bòng boong ấy.
Nhà bao việc.
Trước khi lên máy bay, tôi vẫn không nỡ nên đã chuyển khoản cho chị hai năm ngàn tệ.
11
Vừa đáp máy bay, tôi đã thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, nhưng tôi chỉ gọi lại cho chị cả.
Chị cả: “Sao em không nghe máy, làm chị sợ chết khiếp.”
Tôi: “Em về trường rồi.”
Tiếng ồn ào vọng lại từ đầu dây bên kia, tôi nghe thấy cả tiếng em trai đang chửi mắng.
Chị cả: “Sao em đi mà không nói gì…”
Tôi: “Chị đang bật loa ngoài đúng không? Vậy thì tôi cúp máy đây.”
Chị cả: “Đừng, đừng mà, không phải…”
Tôi: “Tắt loa ngoài đi, em có mấy lời muốn nói với chị.”
Tôi nghe thấy bên kia có tiếng động lộn xộn, sau đó không gian yên lặng trở lại.
Giọng chị cả vang lên: “Em nói đi.”
Tôi: “Thứ nhất, em không chắc nhà bên kia có báo công an hay không, vậy nên chị đừng đi theo gây chuyện với nhà họ. Nếu lỡ bị kết tội đánh nhau hoặc lừa đảo thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện thi cử, công việc của con chị sau này."
“Thứ hai, sau khi chị hai tỉnh lại, em khuyên nên bỏ tiền nhờ quan hệ, cố gắng để chị ấy làm thủ tục thôi việc chứ đừng để bị sa thải, như vậy trong hồ sơ sẽ không có kỷ luật gì. Để chị ấy chuyển đến một thành phố nhỏ xa nhà, dù sao cũng đã có vài năm kinh nghiệm giảng dạy, xin vào làm ở các trung tâm giáo dục không phải quá khó. Vừa làm vừa ôn thi viên chức giáo viên cũng ổn.