Chương 18 - Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn

Chị cả bảo: “Em bình tĩnh lại đi! Sự việc đã bung bét ra thế này, cho dù không bị đuổi, thì em cũng không thể tiếp tục ở đây nữa. Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà thôi.”

Chị hai bỗng nhiên như chiếc lốp xe bị xì hơi, ánh mắt vô hồn nhìn xuống đất. Chị cả rốt cuộc vẫn mềm lòng, giọng điệu dịu xuống: “Chị với em ba xuống dưới chờ em, em tự suy nghĩ cho kỹ.” Rồi chị cả kéo tôi đi.

Dưới tầng ký túc xá có một bồn hoa, tôi và chị cả ngồi cạnh nhau trên thành gạch của bồn hoa, chị cả thở dài: “Số nó khổ quá, đám cưới thì tan vỡ, công việc chắc cũng tiêu rồi.”

Tôi nói: “Do bản thân chị ấy không biết suy nghĩ thì tự chị ấy đi mà gánh chịu, chuyện này mà nói ra với nhà chồng, ai dám cưới chị ấy nữa? Người ta sợ mất trắng hai mươi vạn tiền sính lễ nên mới làm ầm lên như vậy, đã làm to chuyện thế này, rõ ràng là không có ý định cưới xin gì nữa rồi.”

Chị cả đấm tay xuống đất, mặt đầy vẻ bất lực: “Con bé hai đúng là, dại dột quá…”

Tôi với chị cả nói chuyện không đầu không cuối cũng gần cả tiếng đồng hồ. Chị hai vẫn chưa xuống, hai chúng tôi thấy không ổn, bèn quay lại, không ngờ…

… Chị hai cắt cổ tay t/ự t//ử!

Sau khi xe cấp cứu đưa chị hai đến bệnh viện huyện, chị cả với tôi tiện đường đến thăm mẹ tôi. Mẹ tôi nghe tin chị hai đang cấp cứu, lập tức hoảng hốt, lắp bắp nói: “Là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ…”

Em trai ngồi bên cạnh giường mẹ vội ngắt lời: “Mẹ nói gì thế, là lỗi của bên nhà chồng chị hai, không liên quan gì đến chúng ta.”

Tôi cười nhạt: “Sao lại không liên quan? Nếu không phải từ vụ lừa đảo mà các người nói, nhà chồng chị hai sao lại đến trường làm loạn? Chị hai làm sao mà chịu nổi khi bị bôi nhọ như thế… tự trọng của chị ấy mạnh như vậy, sao chị ấy có thể chịu đựng được…”

Em trai bị tôi nói đến mức á khẩu, không còn lời nào để thốt ra nữa.

Chị cả: “Bây giờ còn rắc rối hơn, gia đình nhà chồng của em gái chắc sắp đến đòi tiền rồi. Mẹ chuẩn bị tiền đi.”

Em trai xen vào: “Chị cả nói gì vậy? Nhà mình còn tiền đâu mà đưa?”

Tôi liếc mắt: “Một nhà, tôi không muốn làm cho mọi chuyện quá căng, nhưng rốt cuộc chuyện gì thì ai cũng rõ trong lòng, không cần thiết phải vạch trần ra đúng không?”

Bố tôi đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt tôi mắng: “Con nhỏ này có ý gì? Rõ ràng là mày đang gây chuyện.”

Tôi cười nhạt: “Sao nào? Hay là để tôi báo công an, cả nhà mình ra đồn nói chuyện về vụ làm giả con dấu?”

Bố tôi lập tức im lặng, nhưng vẫn cố gắng cứng miệng: “Học hành đổ hết vào bụng chó rồi, nói chuyện với người lớn như thế à?”

Chị cả thở dài: “Bố, em ba đã nói rất tử tế rồi, nếu không chúng ta đã báo công an từ sớm rồi.”

Mẹ tôi lúng túng kéo áo bố: “Giải quyết chuyện nhà con hai trước đi.”

Bố tôi ngồi xuống với vẻ tức tối.

Chị cả nói tiếp: “Ý con vẫn như thế, lấy tiền sính lễ ra mà giải quyết, mọi chuyện sẽ yên.”

Mẹ tôi thử lên tiếng: “Nếu không đưa tiền, nhà bên đó cũng sẽ không bỏ qua đâu. Họ đã ép con hai đến mức cắt cổ tay rồi…”

Em trai đột nhiên nói, vẻ mặt đầy hứng khởi: “Đúng rồi, họ đã ép chị hai cắt cổ tay, thế là bên họ đuối lý rồi. Họ dám làm ầm lên với nhà mình, sao mình không làm ầm lên ngược lại? Bố, mình kéo vài bác chú ra, lấy chuyện chị hai tự tử để ép nhà họ, xem họ còn dám làm gì!”

Tôi hiểu ra ý của em trai, nó muốn đẩy vụ t/ự t//ử của chị hai cho nhà chồng khiến cả hai bên đều có lỗi, từ đó kéo dài chuyện đòi tiền sính lễ. Tôi nhìn đứa em này với vẻ ghê tởm và khinh bỉ, trên khuôn mặt nó hiện rõ sự hoảng loạn, hưng phấn, và cả ác ý, nhưng tuyệt nhiên không thấy một chút lo lắng nào cho chị hai.

Tôi nói: “Đó là chị ruột của mày đấy. Miếng bánh máu thịt của chị mày, mày cũng nuốt nổi sao?”

Em trai không tỏ vẻ xấu hổ chút nào: “Chị ba, công việc của chị hai đã mất rồi. Nếu nhà mình còn đưa nguyên vẹn tiền sính lễ trả lại, chẳng phải nhà mình thua thiệt lớn sao?”

Bố mẹ tôi gật đầu đồng tình.