Chương 20 - Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn

“Thứ ba, điều quan trọng nhất, hãy để cái thằng quý tử của ba mẹ và ba mẹ tự đi mà giải quyết, tại sao nó hưởng lợi còn chị lại phải đứng mũi chịu sào? Sao suốt ngày chị cứ cam chịu vậy? Chị không mệt à? Em đã rất mệt rồi.”

Chị cả im lặng.

Tôi thở dài rồi cúp máy.

12.

Tôi cũng không rõ sau đó mọi chuyện giải quyết thế nào, chỉ thỉnh thoảng nghe vài câu khi nói chuyện với chị cả.

Chị cả nói: “Vì chị hai t/ự t//ử nên nhà trai cũng áy náy, cuối cùng họ không dám báo công an. Nhà mình trả lại mười vạn tiền sính lễ coi như xong chuyện. Em nói với chị là làm giả con dấu là phạm pháp, thế là chị với chị hai lấy chuyện đó ép bố mẹ, họ cũng đành đưa mười vạn còn lại cho chị hai. Chị hai cuối cùng vẫn thôi việc, bây giờ nó rất hối hận, hối hận vì đã làm em giận bỏ đi.”

Tôi nói: “Chị cả, chị cứ nói thẳng ra đi.”

Chị cả cười ngượng: “Chị hai lần này thực sự nhận lỗi rồi, nó muốn gặp em để xin lỗi, từ nay chúng ta hãy sống hòa thuận với nhau. Nên… nó vẫn muốn đến chỗ em…”

Trong lòng tôi chùng xuống, tôi luôn lo sợ và cảnh giác cao độ trước gia đình mình, vì tôi không thể chịu thêm bất cứ rủi ro nào nữa.

Tôi điềm tĩnh đáp: “Bằng cấp của chị hai ở thành phố lớn chẳng là gì, tôi vẫn khuyên nên tìm việc ở một thành phố nhỏ.”

Chị cả: “Chị không khuyên được nó, nó đã mua vé tàu đến thành phố A rồi. Em học ở Đại học A đúng không?”

Tôi gần như không kiềm chế được cơn giận: “Các người có ý gì? Đề cập đến trường tôi là muốn uy hiếp tôi, ép tôi phải lo cho nó à?”

Chị cả vội vàng phủ nhận: “Không, không phải, sao lại như vậy được, chỉ là muốn hai chị em có thể giúp đỡ nhau thôi. Em yên tâm, chị đã dặn nó không được làm phiền em…”

Tôi cắt lời chị cả: “Chị hai đối xử với tôi thế nào thì chị biết rõ. Còn tôi cũng đã hết lòng với chị rồi, bây giờ hai người tránh xa tôi ra, tốt nhất hai chị em mình đừng ở gần nhau, tránh làm nhau thêm mệt mỏi.”

Chị cả tiếp tục nói: “Nó chưa từng ra khỏi tỉnh, em bắt nó đến nơi không ai quen biết, làm sao nó chịu được?”

Tôi nhẹ nhàng đáp: “Chị à, năm đó khi tôi đi học cũng chẳng quen ai.”

Chị cả im lặng vài phút, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của chị.

Tôi tiếp tục: “Chị cả, tôi với chị hai đều là em của chị, chị cũng phải thương tôi chứ.”

Giọng chị cả lưỡng lự: “Em ba à, nó đã từng tự tử, giờ nó rất yếu đuối. Nếu một mình đến thành phố lạ, em có yên tâm không? Hơn nữa, nó đang trên tàu đến thành phố A rồi…”

Tôi thầm nghĩ, đúng là con người luôn thiên vị kẻ yếu hơn.

Tôi lạnh lùng đáp: “Năm tôi mười tám tuổi, lên đại học chỉ với một nghìn tệ trong túi, sao khi đó chị lại yên tâm? Chị cả, tôi biết ơn chị vì những năm qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nên tôi thật sự coi chị là người thân. Chị đã mở lời thì tôi cũng không thể không nể mặt chị. Thế này nhé, tôi có một người bạn làm ở trung tâm giáo dục tại thành phố A, tôi sẽ đưa cho chị hai số WeChat của anh ấy, còn có xin việc được hay không thì phải xem vào khả năng của chị hai.”

Chị cả có vẻ như thấy tôi đã đồng ý: “Ồ tốt quá, em đúng là tài giỏi, có quan hệ rộng, nó nhất định phải gặp mặt xin lỗi em mới phải…”

Tôi đáp: “Tôi không học ở thành phố A, cũng không học ở Đại học A. Lần trước về nhà tôi đã chuyển tàu cao tốc giữa chừng để lên máy bay. Vậy nên hãy nhắn lại với chị hai, không cần gặp mặt xin lỗi đâu.”

Chị cả rõ ràng bất ngờ khi biết tôi không học ở thành phố A.

Tôi thầm cười lạnh, thật may mắn khi tôi đã đề phòng từ trước, chưa bao giờ tiết lộ mình thực sự ở thành phố nào để đề phòng những tình huống như hôm nay.

Chị cả nhận ra thái độ kiên quyết của tôi, thấy tôi quyết tâm không muốn dính dáng gì với gia đình nên chỉ đành tặc lưỡi rồi cúp máy.

13.

Tôi nộp giấy chuyển hộ khẩu cho trường, và hộ khẩu của tôi đã được chuyển vào hộ khẩu tập thể. Tôi tràn đầy hy vọng mong chờ sau khi tốt nghiệp sẽ có thể làm việc tại một doanh nghiệp, chuyển hộ khẩu về trung tâm nhân tài. Đợi thêm vài năm nữa, tôi có thể tiết kiệm tiền mua một căn nhà nhỏ và chính thức nhập hộ khẩu vào thành phố này.

Tôi đang dần cắt đứt mối quan hệ với gia đình, đến mức Tết tôi cũng thà ở lại trường thuê nhà hơn là về quê.

Một năm trôi qua trong yên bình, cho đến khi tôi lại nhận được cuộc gọi từ bố mẹ.

Đứa cháu đích tôn của nhà họ Chu sắp thi cao học.

Chuyên ngành của em trai tôi không chọn khéo, học tự nhiên, hơi ít người theo đuổi, nên kỳ thi đầu vào có hai môn do trường tự ra đề. Nó không biết nên chọn trường nào, cũng chẳng biết tìm tài liệu ôn thi ở đâu, cả người hoang mang bối rối.