Chương 8 - Đoạn Trường Yêu
8.
Những ngày tháng ở trong cung của Hoàng Hậu thật nhàm chán, ngày đó công chúa nói rằng ta nghĩ rằng người kể từ khi sinh ra đã là người có mệnh tốt được cưng chiều mà lớn lên, bây giờ khi ta được trải nghiệm điều đó, ta thực sự cảm thấy mình đã sai.
Mỗi ngày khi mặt trời ló rạng, công chúa sẽ phải tới Phượng Hi Cung thỉnh an, hơn nữa người còn bị ra lệnh rằng không được phép nói chuyện riêng với ta, một lúc sau người sẽ phải tới điện của Hoàng Thượng để thỉnh an, ngược lại nếu như Hoàng Thượng không có thời gian rảnh, người sẽ phải tham gia thêm một lớp thư pháp và học thêm mười chữ viết nhỏ thông thường.
Sau đó là đàn tranh, là thứ mà người không được phép dừng lại cho dù cả đôi bàn tay có bị phồng rộp.
Người còn phải luyện đánh cờ, mỗi lần luyện tập, người sẽ phải ngồi đối diện với một ông lão hơn bảy mươi tuổi trong ít nhất một giờ. Còn việc khiêu vũ, người khiêu vũ rất đẹp nhưng điều đó cũng khiến cho eo và chân của người cảm thấy rất đau.
Hơn nữa còn có một số các quy tắc và lễ nghi, yến tiệc của hoàng cung được tổ chức cả ngày, thật sự rất mệt mỏi.
Buổi tối ngày hôm đó, công chúa và Hoàng Hậu cùng nhau dùng bữa, người nói với ta khi ta đang mang thức ăn lên rằng: “A Hoa, bây giờ, ngươi đã biết ta làm công chúa có bao nhiêu khó chịu rồi chứ.”
Ta gật đầu.
“Nếu như có thể, ngươi có nguyện ý trở thành công chúa không?”
Hoàng Hậu nương nương không khiển trách người, bà chỉ ngước lên nhìn ta, ta lắc đầu, không dám kh/inh suất.
Nhưng nếu như có thể, ta vẫn muốn được trở thành ông chúa, chịu khổ cũng được, học các quy tắc cũng không sao, không phải vì được ăn ngon mặc đẹp, một đời phú quý, ta chỉ muốn được gần hắn hơn một chút mà thôi.
Ta gạt bỏ suy nghĩ của mình, nghe công chúa và Hoàng Hậu nói rằng gia yến Trung Thu sẽ sớm được bắt đầu, ngũ hoàng tử mới vừa hồi kinh không lâu, hơn nữa lại giành được quân công, gia yến cần phải được tổ chức long trọng hơn.
Những món ăn cơm bản đã được chuẩn bị xong, ta được hỏi rằng có thể thêm tàu hũ vào làm điểm tâm hay không, ta nhanh chóng đồng ý, ngự yến của hoàng gia mà, nếu như ông nội biết được có một ngày tàu hũ của Ngưu gia có tiền đồ như vậy, nói không chừng ông sẽ vui đến mức mà đạp mồ sống dậy mất.
Hoàng Hậu nương nương đồng ý cho phép ta ra vào ngự trù để chuẩn bị thức ăn, ta lại càng vui hơn khi bản thân có thể vùi mình trong đó cả ngày.
Hôm đó khi ta đẩy cửa bước ra, mới phát hiện rằng trời đã khuya rồi.
Đột nhiên có một đôi bàn tay to lớn cy lại sau đó ôm ta vào phòng, ta ngước lên nhìn, là Hà Tụng.
Vết sẹo trên gương mặt hắn vẫn còn đó, vết sẹo đó vẫn như cũ mà khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, thấy ta cứ nhìn hắn chằm chằm, hắn có chút khó chịu mà xoay người lại.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Muốn ăn tàu hũ rồi.” Trong giọng nói của hắn có chút không vui, ta quay người, mạnh mẽ đi cho hắn một cái bát, cũng không vui mà ném lại nó xuống bàn.
Ta nhìn dáng vẻ ăn như h/ổ đ/ói của hắn, vẫn là có chút mềm lòng, trong khoảng thời gian hắn đang dưỡng thương, e rằng hắn cũng không ăn được mấy bữa ăn ngon.
“Đừng nhìn ta.” Hắn quay đầu lại.
“Ta cứ nhìn đấy.” Ta ra sức nghiêng đầu sáp lại gần hắn, nghiêng tới đuổi theo khuôn mặt hắn.
Hắn thở dài rồi nói: “Nhìn không đẹp.”
“Đẹp, ta nói rồi, ngươi rất đẹp.”
Hắn nghe được lời ta nói, yết hầu khẽ động, hắn đột nhiên quay đầu lại, ở trên môi ta lưu lại một nụ hôn nặng nề, kiềm chế lại triền miên.
???
Đầu óc ta trở nên choáng váng và cơ thể không thể cử động, toàn bộ đều s/ững s/ờ.
“Cảm ơn ngươi, A Hoa.”
Tới khi ta phản ứng lại, Hà Tụng đã mang theo khuôn mặt đỏ bừng phi thân ra khỏi trù phòng.
Hắn đây là… đang cảm ơn?
Những ngày tháng ở trong cung của Hoàng Hậu thật nhàm chán, ngày đó công chúa nói rằng ta nghĩ rằng người kể từ khi sinh ra đã là người có mệnh tốt được cưng chiều mà lớn lên, bây giờ khi ta được trải nghiệm điều đó, ta thực sự cảm thấy mình đã sai.
Mỗi ngày khi mặt trời ló rạng, công chúa sẽ phải tới Phượng Hi Cung thỉnh an, hơn nữa người còn bị ra lệnh rằng không được phép nói chuyện riêng với ta, một lúc sau người sẽ phải tới điện của Hoàng Thượng để thỉnh an, ngược lại nếu như Hoàng Thượng không có thời gian rảnh, người sẽ phải tham gia thêm một lớp thư pháp và học thêm mười chữ viết nhỏ thông thường.
Sau đó là đàn tranh, là thứ mà người không được phép dừng lại cho dù cả đôi bàn tay có bị phồng rộp.
Người còn phải luyện đánh cờ, mỗi lần luyện tập, người sẽ phải ngồi đối diện với một ông lão hơn bảy mươi tuổi trong ít nhất một giờ. Còn việc khiêu vũ, người khiêu vũ rất đẹp nhưng điều đó cũng khiến cho eo và chân của người cảm thấy rất đau.
Hơn nữa còn có một số các quy tắc và lễ nghi, yến tiệc của hoàng cung được tổ chức cả ngày, thật sự rất mệt mỏi.
Buổi tối ngày hôm đó, công chúa và Hoàng Hậu cùng nhau dùng bữa, người nói với ta khi ta đang mang thức ăn lên rằng: “A Hoa, bây giờ, ngươi đã biết ta làm công chúa có bao nhiêu khó chịu rồi chứ.”
Ta gật đầu.
“Nếu như có thể, ngươi có nguyện ý trở thành công chúa không?”
Hoàng Hậu nương nương không khiển trách người, bà chỉ ngước lên nhìn ta, ta lắc đầu, không dám kh/inh suất.
Nhưng nếu như có thể, ta vẫn muốn được trở thành ông chúa, chịu khổ cũng được, học các quy tắc cũng không sao, không phải vì được ăn ngon mặc đẹp, một đời phú quý, ta chỉ muốn được gần hắn hơn một chút mà thôi.
Ta gạt bỏ suy nghĩ của mình, nghe công chúa và Hoàng Hậu nói rằng gia yến Trung Thu sẽ sớm được bắt đầu, ngũ hoàng tử mới vừa hồi kinh không lâu, hơn nữa lại giành được quân công, gia yến cần phải được tổ chức long trọng hơn.
Những món ăn cơm bản đã được chuẩn bị xong, ta được hỏi rằng có thể thêm tàu hũ vào làm điểm tâm hay không, ta nhanh chóng đồng ý, ngự yến của hoàng gia mà, nếu như ông nội biết được có một ngày tàu hũ của Ngưu gia có tiền đồ như vậy, nói không chừng ông sẽ vui đến mức mà đạp mồ sống dậy mất.
Hoàng Hậu nương nương đồng ý cho phép ta ra vào ngự trù để chuẩn bị thức ăn, ta lại càng vui hơn khi bản thân có thể vùi mình trong đó cả ngày.
Hôm đó khi ta đẩy cửa bước ra, mới phát hiện rằng trời đã khuya rồi.
Đột nhiên có một đôi bàn tay to lớn cy lại sau đó ôm ta vào phòng, ta ngước lên nhìn, là Hà Tụng.
Vết sẹo trên gương mặt hắn vẫn còn đó, vết sẹo đó vẫn như cũ mà khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, thấy ta cứ nhìn hắn chằm chằm, hắn có chút khó chịu mà xoay người lại.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Muốn ăn tàu hũ rồi.” Trong giọng nói của hắn có chút không vui, ta quay người, mạnh mẽ đi cho hắn một cái bát, cũng không vui mà ném lại nó xuống bàn.
Ta nhìn dáng vẻ ăn như h/ổ đ/ói của hắn, vẫn là có chút mềm lòng, trong khoảng thời gian hắn đang dưỡng thương, e rằng hắn cũng không ăn được mấy bữa ăn ngon.
“Đừng nhìn ta.” Hắn quay đầu lại.
“Ta cứ nhìn đấy.” Ta ra sức nghiêng đầu sáp lại gần hắn, nghiêng tới đuổi theo khuôn mặt hắn.
Hắn thở dài rồi nói: “Nhìn không đẹp.”
“Đẹp, ta nói rồi, ngươi rất đẹp.”
Hắn nghe được lời ta nói, yết hầu khẽ động, hắn đột nhiên quay đầu lại, ở trên môi ta lưu lại một nụ hôn nặng nề, kiềm chế lại triền miên.
???
Đầu óc ta trở nên choáng váng và cơ thể không thể cử động, toàn bộ đều s/ững s/ờ.
“Cảm ơn ngươi, A Hoa.”
Tới khi ta phản ứng lại, Hà Tụng đã mang theo khuôn mặt đỏ bừng phi thân ra khỏi trù phòng.
Hắn đây là… đang cảm ơn?