Chương 7 - Đoạn Trường Yêu
7.
Chỉ trong vài ngày, ta từ một tiểu muội bán tàu hũ ở nông thôn đã trở thành thị nữ trong cung của Hoàng Hậu, đột nhiên trở thành một nhân vật nhỏ trong cung, nhóm thị nữ có một số người trở nên ghen tị, trong khi những người khác cho rằng ta có rất nhiều thủ đoạn và ta đã âm mưu dựa vào công chúa để có thể vào được Phượng Hi Cung.
Bọn họ thích nói gì thì nói, ta không quan tâm.
Ta chỉ đau lòng cho bảo bối Hà Tụng của ta, khi hắn được ra khỏi Chiêu ngục, hai chân đã không thể đứng thẳng được nữa, tóc tai rối bù, từ mắt đến khóe miệng hắn là một thương đỏ tươi kéo dài, khuôn mặt hắn khi đó dường như có một con rồng đỏ đang ở trên đó vậy.
Ta đã khó chịu đến mức bật khóc.
Nhưng khi hắn nhìn thấy ta khóc, điều đầu tiên hắn nói là: “A Hoa, đừng khóc, là lỗi của ta khi đã không chăm sóc tốt cho công chúa. Ta đáng bị như vậy.”
Đáng cái r/ắm!
Chỉ có ta là người duy nhất nhìn thấy dưới ánh trăng đêm khuya đó, vết thương dài nửa tấc trên vai hắn hiện ra khi hắn cởi bỏ y phục, nghe thấy những tiếng r/ên đau đớn của hắn khi tự mình bôi thuốc, còn có lần công chúa bị đ/ầu đ/ộc, ánh mắt hu/ng d/ữ của hắn khi hắn cầm d/ao gă/m chĩa về phía ta.
Hắn đã quan tâm đến công chúa đủ rồi, đến mức hắn có thể vì công chúa mà sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của mình.
Dường như ta đã nhận ra điều gì đó.
Lau đi nước mắt, ta lấy thuốc mỡ ra cẩn thận bôi lên từng vết thương của hắn, mỗi lần hắn nghi/ến răng r/ên r/ỉ, trong lòng ta lại đau nhói một lần.
Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống như đê vỡ, ta lại thầm tự hỏi, bản thân đã yêu hắn từ khi nào?
Là khi hắn cầm d/ao gă/m muốn giế*t ta nhưng ta lại nghĩ rằng hắn lớn lên rất đẹp trai?
Là khi ta ngồi cắn hạt dưa, nhìn hắn mồ hôi đầm đìa vẫn cố gắng xay đậu cho ta, khi mà ta nghĩ rằng hắn có năng lực phù hợp để sinh tồn sao?
Hay là khi ta sánh bước bên hắn, tham lam muốn được gần hắn hơn dù chỉ một chút?
Ta không biết, nhưng ta biết rằng, ta cũng giống như hắn, nếu như đánh đổi mạng sống của mình mà có thể cứu được hắn, ta tình nguyện.
Dường như Hà Tụng nhận thấy ta có gì đó không ổn, hắn liền quay lại nhìn, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt ta đầm đìa nước mắt, tay hắn run run, trong mắt hắn lại có chút đau lòng: “A Hoa, ta không sao, ngươi… ngươi đừng khóc nữa.”
Trên tay hắn đang được cuốn băng gạc vậy mà lại muốn đưa tay lên để lau nước mắt cho ta, trông vừa ngốc nghếch lại vừa buồn cười.
Ta đẩy tay hắn ra chạy ra ngoài.
Ngưu A Hoa, ngươi cần phải bình tĩnh một khoảng thời gian.
Chỉ trong vài ngày, ta từ một tiểu muội bán tàu hũ ở nông thôn đã trở thành thị nữ trong cung của Hoàng Hậu, đột nhiên trở thành một nhân vật nhỏ trong cung, nhóm thị nữ có một số người trở nên ghen tị, trong khi những người khác cho rằng ta có rất nhiều thủ đoạn và ta đã âm mưu dựa vào công chúa để có thể vào được Phượng Hi Cung.
Bọn họ thích nói gì thì nói, ta không quan tâm.
Ta chỉ đau lòng cho bảo bối Hà Tụng của ta, khi hắn được ra khỏi Chiêu ngục, hai chân đã không thể đứng thẳng được nữa, tóc tai rối bù, từ mắt đến khóe miệng hắn là một thương đỏ tươi kéo dài, khuôn mặt hắn khi đó dường như có một con rồng đỏ đang ở trên đó vậy.
Ta đã khó chịu đến mức bật khóc.
Nhưng khi hắn nhìn thấy ta khóc, điều đầu tiên hắn nói là: “A Hoa, đừng khóc, là lỗi của ta khi đã không chăm sóc tốt cho công chúa. Ta đáng bị như vậy.”
Đáng cái r/ắm!
Chỉ có ta là người duy nhất nhìn thấy dưới ánh trăng đêm khuya đó, vết thương dài nửa tấc trên vai hắn hiện ra khi hắn cởi bỏ y phục, nghe thấy những tiếng r/ên đau đớn của hắn khi tự mình bôi thuốc, còn có lần công chúa bị đ/ầu đ/ộc, ánh mắt hu/ng d/ữ của hắn khi hắn cầm d/ao gă/m chĩa về phía ta.
Hắn đã quan tâm đến công chúa đủ rồi, đến mức hắn có thể vì công chúa mà sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của mình.
Dường như ta đã nhận ra điều gì đó.
Lau đi nước mắt, ta lấy thuốc mỡ ra cẩn thận bôi lên từng vết thương của hắn, mỗi lần hắn nghi/ến răng r/ên r/ỉ, trong lòng ta lại đau nhói một lần.
Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống như đê vỡ, ta lại thầm tự hỏi, bản thân đã yêu hắn từ khi nào?
Là khi hắn cầm d/ao gă/m muốn giế*t ta nhưng ta lại nghĩ rằng hắn lớn lên rất đẹp trai?
Là khi ta ngồi cắn hạt dưa, nhìn hắn mồ hôi đầm đìa vẫn cố gắng xay đậu cho ta, khi mà ta nghĩ rằng hắn có năng lực phù hợp để sinh tồn sao?
Hay là khi ta sánh bước bên hắn, tham lam muốn được gần hắn hơn dù chỉ một chút?
Ta không biết, nhưng ta biết rằng, ta cũng giống như hắn, nếu như đánh đổi mạng sống của mình mà có thể cứu được hắn, ta tình nguyện.
Dường như Hà Tụng nhận thấy ta có gì đó không ổn, hắn liền quay lại nhìn, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt ta đầm đìa nước mắt, tay hắn run run, trong mắt hắn lại có chút đau lòng: “A Hoa, ta không sao, ngươi… ngươi đừng khóc nữa.”
Trên tay hắn đang được cuốn băng gạc vậy mà lại muốn đưa tay lên để lau nước mắt cho ta, trông vừa ngốc nghếch lại vừa buồn cười.
Ta đẩy tay hắn ra chạy ra ngoài.
Ngưu A Hoa, ngươi cần phải bình tĩnh một khoảng thời gian.