Chương 9 - Đoạn Trường Yêu
9.
Khi gia yến Trung Thu diễn ra, tàu hũ của ta đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi nồng nhiệt.
Đại công chúa là con gái của Lệ phi, nàng ta từ nhỏ đã bị mắc bệnh nặng, thân thể yếu ớt, vậy nên ta rất hiếm khi được gặp nàng ta, nghe nói rằng sau khi nàng ta ăn tàu hũ thì đã hỏi Hoàng Hậu nương nương là ngự trù là ai, có thể cho nàng ta mượn người một thời gian không?
Hoàng Thượng sủng ái nàng ta, nên đã bảo Hoàng Hậu để ta phụ việc trong tiểu trù phòng của đại công chúa.
Hoàng Hậu không đồng ý, bà cho rằng ta cư xử th/ô l/ỗ, tính tình lại hu/ng d/ữ, không chịu được quản giáo, sợ rằng sẽ quấy nhiễu đại công chúa dưỡng bệnh.
Thế nhưng khi đại công chúa nghe được điều này thì lại cảm thấy phấn khích, nói rằng muốn gặp ta.
Khi ta bước vào trong điện, hàng chục đôi mắt đang chăm chăm nhìn về phía ta, nhìn đến mức đầu ta cúi thấp chỉ muốn đào đất mà chui xuống đó.
“Ngươi, ngầng đầu lên.” Thanh âm quen thuộc quá, nhớ ra rồi! Cái ngày ở rừng trúc nhỏ đó…
Ta ngước mắt lên, sắc mặt của đại công chúa tái nhợt, lông mày hơi nhíu lại, giống như bị bệnh đã lâu: “Tàu hũ là do ngươi làm?”
Ta trả lời nàng ta là đúng.
Đại công chúa nhướn mày: “Phụ hoàng, nữ tử này nhìn qua cũng không phải là người nhiều chuyện, nữ nhi còn nghe nói ngày mà tam muội rời cung cũng là nữ tử này đã chăm sóc cho muội ấy? Khụ khụ…”
“Thân thể nữ nhi không tốt, không biết có thể để nàng ta chăm sóc con vài ngày không?”
Tam công chúa nghi/ến răng đứng dậy nói: “Đại tỷ, bây giờ A Hoa đang là người bên cạnh mẫu hậu, tỷ cũng không thể…”
Hoàng Thượng liếc nhìn tam công chúa, ông muốn nói gì đó thì bất ngờ vị hoàng tử mà ta chưa từng gặp lại lên tiếng.
“Phụ hoàng, nhi thần đóng quân ở biên ải, ngày ngày đều cùng với các tướng sĩ ăn những bữa cơm khó ăn, giờ hồi kinh, khó có thể có được nhiều món ngon như vậy, quả thực là rất lưu luyến, không bằng đại tỷ và tam tỷ đừng tranh cãi nữa, để thị nữ này lại cho đệ đệ được chứ?”
Khuôn mặt y mang theo nụ cười, thế nhưng trên khuôn mặt đó lại để lộ ra chút tà/n nhẫ/n, ta đột nhiên cảm thấy nếu như bản thân bị đem đến giao cho y, chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn nhiều so với đại công chúa.
Hoàng Hậu nương nương ở bên cạnh lên tiếng khiển trách: “Tiểu Ngũ đúng là không thay đổi chút nào, Hoàng Thượng, người cũng đừng khó xử, hãy nhìn xem bây giờ Tiểu Ngũ đã gầy đến như vậy rồi.” Đó là đứa con trai ruột thịt của bà, thế nhưng bà lại không thể làm gì y.
Hoàng Thượng ha ha cười, người vẫy bàn tay to lớn của mình mà nói: “Tùy con tùy con, Thanh Nhi sẽ phái thêm nô tì tới để chăm sóc con, muốn dưỡng thân thể cũng không cần quan tâm tới tiểu nha đầu này.”
Đại công chúa cười nói vâng, ánh mắt liếc nhìn ta sắc tựa như dao khiến ta run rẩy.
Không phải chứ… những người này, đến mức đó sao?
Ta chỉ vừa mới có được chút tiền đồ ở cung của Hoàng Hậu, quay đầu một cái lại bị đưa tới phủ của ngũ hoàng tử vừa mới hồi kinh, đường đời nhân sinh chỉ vừa bắt đầu được vài bước đã phải xuống dốc rồi sao?
Thế nhưng đây không phải là điều tuyệt vọng nhất.
Tiệc rư/ợu tà/n, ngũ hoàng tử đi bên cạnh ta, nhìn thấy ngọc bội quen thuộc đang đung đưa bên thắt lưng y, ta biết rằng mình xong đời rồi.
Khi gia yến Trung Thu diễn ra, tàu hũ của ta đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi nồng nhiệt.
Đại công chúa là con gái của Lệ phi, nàng ta từ nhỏ đã bị mắc bệnh nặng, thân thể yếu ớt, vậy nên ta rất hiếm khi được gặp nàng ta, nghe nói rằng sau khi nàng ta ăn tàu hũ thì đã hỏi Hoàng Hậu nương nương là ngự trù là ai, có thể cho nàng ta mượn người một thời gian không?
Hoàng Thượng sủng ái nàng ta, nên đã bảo Hoàng Hậu để ta phụ việc trong tiểu trù phòng của đại công chúa.
Hoàng Hậu không đồng ý, bà cho rằng ta cư xử th/ô l/ỗ, tính tình lại hu/ng d/ữ, không chịu được quản giáo, sợ rằng sẽ quấy nhiễu đại công chúa dưỡng bệnh.
Thế nhưng khi đại công chúa nghe được điều này thì lại cảm thấy phấn khích, nói rằng muốn gặp ta.
Khi ta bước vào trong điện, hàng chục đôi mắt đang chăm chăm nhìn về phía ta, nhìn đến mức đầu ta cúi thấp chỉ muốn đào đất mà chui xuống đó.
“Ngươi, ngầng đầu lên.” Thanh âm quen thuộc quá, nhớ ra rồi! Cái ngày ở rừng trúc nhỏ đó…
Ta ngước mắt lên, sắc mặt của đại công chúa tái nhợt, lông mày hơi nhíu lại, giống như bị bệnh đã lâu: “Tàu hũ là do ngươi làm?”
Ta trả lời nàng ta là đúng.
Đại công chúa nhướn mày: “Phụ hoàng, nữ tử này nhìn qua cũng không phải là người nhiều chuyện, nữ nhi còn nghe nói ngày mà tam muội rời cung cũng là nữ tử này đã chăm sóc cho muội ấy? Khụ khụ…”
“Thân thể nữ nhi không tốt, không biết có thể để nàng ta chăm sóc con vài ngày không?”
Tam công chúa nghi/ến răng đứng dậy nói: “Đại tỷ, bây giờ A Hoa đang là người bên cạnh mẫu hậu, tỷ cũng không thể…”
Hoàng Thượng liếc nhìn tam công chúa, ông muốn nói gì đó thì bất ngờ vị hoàng tử mà ta chưa từng gặp lại lên tiếng.
“Phụ hoàng, nhi thần đóng quân ở biên ải, ngày ngày đều cùng với các tướng sĩ ăn những bữa cơm khó ăn, giờ hồi kinh, khó có thể có được nhiều món ngon như vậy, quả thực là rất lưu luyến, không bằng đại tỷ và tam tỷ đừng tranh cãi nữa, để thị nữ này lại cho đệ đệ được chứ?”
Khuôn mặt y mang theo nụ cười, thế nhưng trên khuôn mặt đó lại để lộ ra chút tà/n nhẫ/n, ta đột nhiên cảm thấy nếu như bản thân bị đem đến giao cho y, chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn nhiều so với đại công chúa.
Hoàng Hậu nương nương ở bên cạnh lên tiếng khiển trách: “Tiểu Ngũ đúng là không thay đổi chút nào, Hoàng Thượng, người cũng đừng khó xử, hãy nhìn xem bây giờ Tiểu Ngũ đã gầy đến như vậy rồi.” Đó là đứa con trai ruột thịt của bà, thế nhưng bà lại không thể làm gì y.
Hoàng Thượng ha ha cười, người vẫy bàn tay to lớn của mình mà nói: “Tùy con tùy con, Thanh Nhi sẽ phái thêm nô tì tới để chăm sóc con, muốn dưỡng thân thể cũng không cần quan tâm tới tiểu nha đầu này.”
Đại công chúa cười nói vâng, ánh mắt liếc nhìn ta sắc tựa như dao khiến ta run rẩy.
Không phải chứ… những người này, đến mức đó sao?
Ta chỉ vừa mới có được chút tiền đồ ở cung của Hoàng Hậu, quay đầu một cái lại bị đưa tới phủ của ngũ hoàng tử vừa mới hồi kinh, đường đời nhân sinh chỉ vừa bắt đầu được vài bước đã phải xuống dốc rồi sao?
Thế nhưng đây không phải là điều tuyệt vọng nhất.
Tiệc rư/ợu tà/n, ngũ hoàng tử đi bên cạnh ta, nhìn thấy ngọc bội quen thuộc đang đung đưa bên thắt lưng y, ta biết rằng mình xong đời rồi.