“Là chị Trần Thư phải không? Con gái chị – Niệm Niệm – gặp chuyện rồi, chị mau đến trường một chuyến!”
Vừa nghe điện thoại của cô giáo chủ nhiệm Lưu Vân, tim tôi thót lại. Tôi vội vơ lấy chìa khóa xe rồi lao ra ngoài.
Tôi phóng như bay đến cổng Trường Tiểu học Thực nghiệm trọng điểm của thành phố. Vừa đến nơi, tôi lập tức nhìn thấy con gái mình.
Gió cuối thu cuốn theo lá vàng xào xạc. Niệm Niệm – đứa con gái mới năm tuổi của tôi – đang quỳ cô độc giữa cổng trường lạnh lẽo.
Thân hình nhỏ bé của con co rúm lại, môi và mặt tím tái vì lạnh, cả người run lẩy bẩy như chiếc lá trong gió.
Bên cạnh con là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, tay chắp sau lưng, thần thái ngạo mạn.
“Niệm Niệm!” Tôi đau lòng chạy đến định bế con lên.
“Đứng lại!” Người đàn ông quát lớn, vung tay chặn tôi lại.
Trên bảng tên trước ngực ông ta ghi: Phó Hiệu trưởng – Tiền Vệ Quốc.
“Chị là phụ huynh của Trần Niệm?”
Bình luận