Chương 36 - Để Yên Cho Chị Đây Hiền!
"Đúng rồi! Phải biết rằng, nếu chúng tôi thua thì bây giờ người lên sân khấu nhảy thoát y là chúng tôi rồi."
"Chúng tôi không thua, coi như chúng tôi may mắn hơn, ai rảnh rỗi mà thương hại cô ta chứ."
Các cô gái lần lượt chất vấn, Tề Hạo rối bời, hoàn toàn không phản bác được.
"Xin lỗi, anh Tề Hạo, em đã làm anh phiền."
Sở Điềm lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Nếu em có thể độc lập, hiểu chuyện như chị Chử Điềm, không làm anh phiền thì tốt rồi. Thôi được rồi, anh Tề Hạo đừng lo cho em nữa, em lên nhảy vậy."
"Chử Điềm?"
Câu nói này khiến Tề Hạo sực tỉnh.
Anh ta cầm điện thoại, lật xem danh bạ, tìm số của tôi rồi gọi.
Trong không gian nhộn nhịp của sàn nhảy, tiếng chuông điện thoại của tôi dần bị âm nhạc át đi.
Thực ra, tôi đang đứng ngay sau lưng anh ta nhưng anh ta hoàn toàn không để ý.
Hoặc nói cách khác, từ khi bước vào, toàn bộ tâm trí của anh ta đều đặt vào tiểu thanh mai.
Anh ta thậm chí còn gọi cô ta bằng cái tên thân mật Điềm Điềm.
Cô bạn thân liếc nhìn tôi, tinh tế nhận ra tôi đang rất tức giận, rụt cổ lại, không dám nói gì.
5
"Anh Tề Hạo, anh đang gọi cho chị Chử Điềm à? Có phải vì anh đi lâu quá nên chị ấy gọi điện kiểm tra rồi? Vậy anh mau về với chị ấy đi, không có anh, một mình em cũng sẽ ổn mà!"
Sở Điềm nắm chặt tay, tự nhủ cố lên, rồi quay người định trở lại sân khấu nhưng Tề Hạo đã ôm chặt lấy cô ta.
Một tay anh ta vẫn cầm điện thoại, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, an ủi: "Ngoan, đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, làm sao anh có thể bỏ mặc em được. Còn chuyện đánh cược, em đừng lo, anh sẽ bảo Chử Điềm thay em lên."
Có lẽ vì tôi không có mặt ở đó, Tề Hạo cũng không còn kiêng dè nữa, anh ta cười nhạo một cách khinh bỉ: "Dù sao thì cô ta cũng khác em, cô ta thích ăn mặc gợi cảm, lên sân khấu nhảy thoát y chắc cũng vui lắm."
6
"Bốp!"
Một cái tát giòn tan vang vọng khắp sàn nhảy, thậm chí cả bản nhạc đang rộn rã trong quán bar cũng như bị nghẹn lại một nhịp.
Tôi vung tay tát thẳng vào mặt anh ta, dùng hết sức lực của mình.
Một vệt đỏ ửng nhanh chóng xuất hiện trên má trái của anh ta. Để công bằng, tôi không ngần ngại tung thêm một cái tát nữa, lần này là vào má phải.
Rất tốt, rất cân đối, tôi hài lòng rút tay về.
Tề Hạo như bị sét đánh, anh ta nhìn tôi với đôi mắt trợn tròn, lắp bắp: "Chử Điềm, cô bị điên à? Cô dám đánh tôi!"
Câu trả lời của tôi dành cho anh ta là những ly rượu lạnh lẽo. Nhân danh chúc mừng khai trương, tôi không tiếc liên tiếp mời anh ta "Uống" vài ly.
Khi những dòng rượu lạnh buốt ào ạt từ trên cao xuống, chảy qua má anh ta rồi tí tách rơi trên bộ vest đắt tiền, lớp mặt nạ bình tĩnh của Tề Hạo hoàn toàn sụp đổ.
"Tôi điên? Người điên là anh, Tề Hạo.
"Anh nghĩ phụ nữ ăn mặc gợi cảm là lẳng lơ à? Tôi thấy rõ trong đầu anh chỉ toàn những thứ bẩn thỉu. Tôi mặc gì thì cần một kẻ vừa ngu vừa độc như anh xen vào chuyện riêng của tôi à? Đánh giá tôi, anh còn chưa đủ tư cách!"
Tôi thật sự đã mù quáng khi nghĩ anh ta là một người đàn ông tốt, tôn trọng sự tự do ăn mặc của tôi. Thật nực cười!
"Cô…" Tề Hạo nghiến răng, một lúc lâu vẫn không tìm được lời nào để đáp trả.
Sở Điềm nhẹ nhàng chạm vào vết sưng trên má anh ta, anh ta rên lên vì đau. Cô ta tỏ ra vô cùng đau lòng.
Ngay lập tức, cô ta quay sang trách móc tôi: "Chị Chử Điềm, sao chị lại đối xử với anh Tề Hạo như vậy? Anh ấy đã cứu em mà, chị muốn trả thù thì cứ trút lên người em đi! Đừng làm hại anh ấy, hu hu hu…"
7
"À." Tôi khoanh tay, lạnh lùng đáp lại một tiếng, khiến Sở Điềm đang giả vờ khóc sụt sùi bối rối.
Cô ta cắn môi, dậm chân rồi quay sang nháy mắt với Tề Hạo: "Anh Tề Hạo, em không muốn anh vì em mà cãi nhau với chị Chử Điềm. Chỉ cần em lên cởi quần áo, chị Chử Điềm sẽ không làm tổn thương anh nữa."
Trời ơi! Tôi nhéo mũi, thật là nực cười.
Quả nhiên, Tề Hạo nghe vậy liền cảm động, vội vàng ngăn cản cô ta:
"Không được! Điềm Điềm, em là một cô gái sạch sẽ thuần khiết, anh không thể trơ mắt nhìn em sa đọa."
"Vậy thì cứ nhắm mắt lại là được rồi." Tôi không kìm được mà buột miệng, tất nhiên nhận lại một cái lườm nguýt từ anh ta.
Tề Hạo nổi giận: "Chử Điềm, cô cũng là con gái, sao không thể có chút lương thiện? Điềm Điềm còn quá trẻ, lại được giáo dục rất nghiêm khắc. Nếu để gia đình em ấy biết chuyện này, em ấy sẽ sống sao đây? Mọi người sẽ nghĩ gì về em ấy?"
"Cô không biết hành động này sẽ hủy hoại em ấy sao? Dù sao thì cô cũng đã từng làm như vậy, giúp em ấy một lần có khó khăn gì đâu?"