Chương 37 - Để Yên Cho Chị Đây Hiền!
Buồn cười, trói buộc đạo đức gì vậy? Mà tôi có đạo đức à?
Tôi lườm anh ta một cái đầy vẻ khinh bỉ, tò mò không biết trong đầu anh ta đựng những thứ gì mà cứ mở miệng ra là toàn mùi tanh tưởi:
"Cười chết đi được, nhảy sexy và nhảy thoát y có giống nhau không? Mà đã biết hành động này sẽ hủy hoại cô ta, sao anh không nghĩ đến việc nó cũng sẽ hủy hoại tôi? Rốt cuộc thì cô ta hay tôi mới là bạn gái anh?"
"Ồ, không đâu, anh không còn là bạn trai của tôi nữa rồi. Nếu không, tôi sẽ buồn nôn đến mức không ngủ được, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi."
"Thôi nào, tôi đâu phải tổ tông của cô ta, việc của cô ta liên quan gì đến tôi. Nếu anh thương tiểu thanh mai của anh đến vậy thì anh cứ lên đó nhảy thay cô ta đi, với lại, một người đàn ông như anh nhảy thoát y thì chắc là sẽ rất thích thú đấy."
8
"!"
Gương mặt của Tề Hạo méo xệch, trông anh ta như vừa nuốt phải một cân phân vậy.
"Này! Ý tưởng này hay đấy! Đã bảo là thương Điềm Điềm đến thế, vậy tại sao anh không tự mình lên đó thay cô ta nhảy? Mà lại ở đây làm khó người yêu cũ của mình, tôi chưa từng thấy gã đàn ông nào hèn hạ như anh."
"À, chị đẹp! Em tên là Phó Phù, em thấy chị mặc đẹp lắm, toàn những gã đàn ông không biết thưởng thức thôi."
Phó Phù là cô gái dẫn đầu, tươi cười chạy đến khoác tay tôi, những lời khen ngợi cứ tuôn ra như suối.
Nhưng không phải ai cũng thích không khí vui vẻ này.
Mấy cô gái Phó Phù hôm nay đều ăn mặc theo phong cách gợi cảm, trong mắt Tề Hạo, đó chính là cách ăn mặc không đứng đắn giống như tôi.
Anh ta tức điên lên, lời lẽ cũng trở nên cay nghiệt hơn.
Anh ta đảo mắt nhìn chúng tôi một cách khinh bỉ, miệng lải nhải: "Mặc cái kiểu đó, chắc chắn ở nhà cũng chẳng ra gì. Nói thật với cô, Chử Điềm, lúc trước tán tỉnh cô chỉ là để chơi vui thôi. Với gia đình như chúng tôi, những người như các cô mãi mãi không thể với tới được."
Lời nói của anh ta vừa dứt, Sở Điềm đứng bên cạnh anh ta liền mỉm cười.
Con đường nhỏ ngăn cách giữa chúng tôi như một vách ngăn rõ rệt giữa hai tầng lớp xã hội trong mắt họ.
Tôi nghẹn lời, nắm chặt tay lại.
Anh ta dựa vào cách ăn mặc để đánh giá và kết tội chúng tôi sao? Từ bao giờ mà trang phục lại trở thành thước đo để đánh giá người khác?
Hơn nữa, chúng tôi chưa bao giờ muốn bám víu vào bất kỳ ai.
9
"Ha ha, cậu chủ Tề thật là có khẩu khí. Tôi không ngờ nhà họ Phó trong mắt nhà họ Tề lại trở nên tầm thường đến thế. Nếu vậy thì thương vụ hợp tác mà gia đình cậu với nhà họ Phó đang đàm phán cứ coi như chấm dứt đi, đỡ phải để người ta nói chúng tôi không xứng đáng."
Giọng nói trầm ấm, cuốn hút vang lên trong quán bar yên tĩnh khiến mọi người đều quay đầu lại. Tôi cũng không ngoại lệ, bị vẻ đẹp của người đàn ông này làm cho ngẩn ngơ một lúc.
Anh cao lớn, dáng người cân đối, khí chất lạnh lùng như một tảng băng, khuôn mặt tuấn tú như được tạc nên từ đá. Chỉ riêng vẻ ngoài thôi đã đủ để khiến Tề Hạo lép vế.
Phó Phù vui mừng chạy đến bên anh, lắc nhẹ cánh tay anh: "Anh! Sao anh lại đến đây?"
"Anh đến xem em có vui vẻ không."
Người đàn ông vỗ nhẹ lên tay em gái, rồi tiến đến trước mặt Tề Hạo. Với chiều cao vượt trội, anh tạo ra một bóng đen bao phủ lấy Tề Hạo.
Áp lực vô hình khiến Tề Hạo cảm thấy khó chịu, anh ta vội vàng kéo cà vạt, cố gắng hít thở sâu hơn nhưng vẫn không hiệu quả.
"Xem ra, thế hệ trẻ nhà họ Tề cũng chẳng ra sao."
Tiếng cười khẩy của người đàn ông như một cái tát giáng thẳng vào mặt Tề Hạo.
Lần này, anh ta không cãi lại mà cố gắng cười trừ: "Tổng giám đốc Phó, anh nói đùa rồi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Tôi…"
"Không có gì là hiểu lầm cả, tôi đã nghe thấy tất cả."
Nghe vậy, sắc mặt của Tề Hạo tái mét.
Tôi không khỏi nhìn người đàn ông kia thêm vài lần. Hóa ra anh có địa vị cao như vậy, đến cả Tề Hạo cũng phải dè chừng. Lần này, Tề Hạo đúng là đụng phải đối thủ rồi, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy hả hê.
10
Tôi không kìm được mà bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của tôi, anh quay sang nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng lúc nãy dịu đi đôi chút:
"Cô Chử đừng để những lời lẽ bẩn thỉu của một số người làm tổn thương. Con gái có quyền tự do ăn mặc, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Đáng ghét là những kẻ tâm địa xấu xa, họ nhìn đâu cũng thấy bẩn thỉu."
Tề Hạo biết rõ anh đang mỉa mai mình nhưng lại không dám phản bác, mặt đỏ tía tai vì tức giận.
Tôi gật đầu mạnh. Dù sao thì, lời anh nói cũng rất đúng.
Thấy Phó Phù có người chống lưng, Sở Điềm bắt đầu sợ hãi.
Cô ta không ngờ Phó Phù lại là em gái của Phó Hằng, nếu biết trước chắc chắn sẽ không dám đắc tội.