Chương 35 - Để Yên Cho Chị Đây Hiền!

[FULL] Bạn Trai Muốn Tôi Nhảy Thoát Y

Tác giả: Bánh Trôi Ngọt Ngào

 

Tiểu thanh mai của bạn trai tôi đã thua cược và phải lên sân khấu mặc váy ngắn siêu ngắn rồi nhảy thoát y. 

 

Bạn trai tôi, người thường rất lạnh lùng, đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Không sao, để Chử Điềm thay em, dù sao bình thường cô ta cũng ăn mặc lẳng lơ, không chừng còn thấy thích thú khi lên sân khấu.”

1

 

"A hú hú! Chị Điềm nhảy thêm một điệu nữa đi! Nhảy thêm một điệu nữa!"

 

Khi điệu nhảy nóng bỏng kết thúc, tiếng reo hò vang lên như sấm rền dưới sân khấu, đẩy không khí trong quán bar lên cao trào.

 

Tôi lắc lư mái tóc xoăn sóng, không để ý tới tiếng la hét dưới đài, nhẹ nhàng nhảy xuống sân khấu.

 

Hôm nay là ngày khai trương quán bar của cô bạn thân, với tư cách là một trong những người góp vốn, tất nhiên tôi phải làm nóng không khí cho buổi tiệc.

 

"Điềm Điềm, cậu nhảy quá đỉnh luôn! Nếu tớ là đàn ông, chắc chắn sẽ bị mũi chảy máu mất."

 

Vừa xuống sân khấu, cô bạn thân đã nhanh chóng đưa cho tôi một ly rượu. Tôi uống một hơi cạn ly, định mở miệng nói thì bỗng nhiên đám đông ồn ào lên.

 

"Ôi trời! Con gái bây giờ thật táo bạo, dám nhảy thoát y ngay trong quán bar."

 

Thoát y?

 

Tôi ngước mắt lên sân khấu, một cô gái mặc váy siêu ngắn đang bị đẩy lên.

 

Có lẽ không quen mặc váy ngắn đến vậy, cô ta đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, hai tay nắm chặt chiếc điện thoại đến mức khấu tay.

 

Đôi mắt to tròn, gương mặt ngây thơ, trông cứ như tiểu thanh mai của Tề Hạo.

 

2

 

Trong ấn tượng của tôi, cô ta luôn mặc váy dài trắng kín đáo, tóc dài bay bay, vậy mà giờ đây lại trang điểm đậm, mặc váy ngắn, thậm chí còn phải nhảy thoát y?

 

Dù không hợp nhau nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của chúng tôi, nếu một cô gái như cô ta xảy ra chuyện gì thì cũng không hay.

 

Chưa kịp hỏi rõ tình hình, cửa quán bar bị đẩy mạnh ra, Tề Hạo với vẻ mặt u ám bước vào.

 

Có lẽ anh ta vừa từ công ty đến, trên người là bộ vest đắt tiền vừa vặn.

 

Thật không phù hợp với không khí náo nhiệt của quán bar.

 

Ánh đèn trong quán bar khá mờ, anh ta không để ý đến tôi, sải bước đi qua tôi rồi nhảy lên sân khấu bế cô gái tên Sở Điềm đang hoảng loạn xuống.

 

Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía họ, Tề Hạo cau mày đặt cô ta vào ghế sofa rồi lạnh lùng lấy chiếc áo vest đang mặc phủ lên đôi chân của cô ta.

 

"Anh Tề Hạo... em..." Sở Điềm cắn môi, kéo tay áo của Tề Hạo, đôi mắt long lanh nước.

 

Tề Hạo vẫn còn đang tức giận, thấy cô ta sắp khóc thì giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Sao lại ăn mặc hở hang như vậy? Thay đồ đi về nhà với anh."

 

Hở hang?

 

Ha! Nghe Tề Hạo nói ra câu này thật lạ, tôi trợn mắt nhìn xuống bộ đồ gợi cảm của mình, không nói nên lời.

 

Nếu nói về hở hang thì tôi cũng chẳng kém cạnh gì cô ta?

 

Nhưng Tề Hạo chưa bao giờ vì tôi ăn mặc ít vải mà tức giận, cũng chẳng bao giờ can thiệp vào việc tôi mặc gì.

 

Dù tôi có ăn mặc gợi cảm đến đâu thì đứng trước mặt anh ta, anh ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó.

 

Nhưng giờ đây, anh ta lại tức giận vì cô bạn thanh mai của mình mặc váy ngắn.

 

Tôi hiểu rồi, hóa ra anh ta chỉ không quan tâm đến tôi.

 

3

 

"Ê! Tại sao cô ta lại được đi thế? Cô ta đã thua cược mà, phải nhảy thoát y trước đám đông chứ, đã đánh cược thì phải chịu thôi."

 

Thấy Sở Điềm định chạy trốn, mấy cô gái ban nãy ngồi xem náo nhiệt không đồng ý, vội vàng chặn lại.

 

"Anh Tề Hạo..." Sở Điềm sợ hãi nép sau lưng anh ta, cô gái cầm đầu chộp lấy khoảng không.

 

Dám bắt người trước mặt anh ta, Tề Hạo cũng hoàn toàn lạnh mặt, anh ta nhìn lướt qua trang phục của các cô gái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

 

"Cược? Điềm Điềm là một cô gái ngoan, không thể nào chơi bời với mấy người không ra gì như các cô, thức thời thì cút ngay."

 

Cô gái đứng đầu nghe vậy bật cười, nói Sở Điềm ngoan, còn nói họ không ra gì? Thật nực cười:

 

"Ồ! Bé ngoan à? Bé ngoan nhà ai lại chủ động nói người thua lên sân khấu nhảy thoát y chứ? Không phải chúng tôi ép cô ta nói đâu, anh cứ hỏi cô ta xem."

 

Bị vạch trần trước đám đông, Sở Điềm cũng tái mặt.

 

Cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi."

4

 

"Các cô có cần phải quá đáng như vậy không? Ép một cô gái có lòng tự trọng phải nhảy thoát y trước đám đông, không thấy quá độc ác sao?"

 

Tề Hạo lạnh lùng quét mắt qua đám cô gái, cố gắng dùng đạo lý để buộc họ từ bỏ. Nhưng không ai để ý đến anh ta, họ thậm chí còn cười nhạo ngay trước mặt anh ta:

 

"Ban đầu chúng tôi chỉ đề nghị tìm một người qua đường mượn tiền, có gì quá đáng đâu? Nhưng có người không chịu, nhất định phải nói người thua phải lên sân khấu nhảy thoát y, rốt cuộc ai mới là người độc ác?"