Chương 8 - Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 36
Hai người đàn ông ngay lập tức vọt ra nấp sau lưng Linh Bảo.
"Đại sư! Mau cứu tôi!"
"Chị Linh Bảo cứu em!"
Con quỷ kia có vẻ ngơ ngác, ngay cả bước chân cũng khựng lại, nó không thể ngờ được tối nay lại có tận ba người đang chờ nó, có điều nó cũng chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó lại tiếp tục lao về phía mục tiêu của mình. Nó vừa di chuyển là lại khiến người ta có cảm giác như thịt trên người nó sắp rớt xuống.
Linh Bảo ghét bỏ tặc lưỡi một tiếng:
"Ngã thành bộ dạng xấu xí như vậy rồi thì tự giác chút đi được không? Cho anh hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn tiến vào thông đạo Luân Hồi, hai là bị tôi đánh một trận rồi tiến vào thông đạo Luân Hồi.”
Con quỷ kia hiển nhiên không để cô vào mắt, tiếp tục đi thẳng tới chỗ thế thân mà mình đã nhắm trúng. Quỷ quái có năng lực làm cho người ta nhìn thấy ảo giác, nó tự có cách tách người thế thân ra khỏi đồng bọn của anh ta.
Nhưng ngay sau đó nó liền phát ra những tiếng la hét đau đớn cực kỳ khó nghe, toàn thân con quỷ giống như bị sét đánh trúng, một lần nữa cảm nhận cảm giác bị điện giật làm cho bị thương giống như tối hôm qua.
Chu Đào Đào quả thực sợ đến mất hồn, cậu vừa tận mắt nhìn thấy tia lửa điện lóe lên từ lá bùa trông có vẻ tầm thường mà Linh Bảo thường ngày vẫn hay bán, còn Đàm Côn cầm bùa thoạt nhìn lại chẳng có cảm giác gì cả.
"Hồ đồ cố chấp. Xem ra anh thật sự muốn bị ăn đòn!" Linh Bảo cau mày nói, sau đó bước nhanh về phía con quỷ, vận linh lực đánh một đòn cật lực vào người nó, sau đó kéo cổ áo của con quỷ, tiếp tục đánh thêm vài cú thật mạnh nữa.
"Khè..." Con quỷ bị đánh cho oán khí tán loạn, không ngừng phát ra tiếng kêu không thuộc về con người, lúc này nó mới cảm nhận được sự lợi hại của Linh Bảo, không ngừng xin tha: "Đại sư tha mạng! Đại sư tha mạng!"
"Còn tìm thế thân nữa không?" Linh Bảo chất vấn.
"Không tìm! Không tìm nữa! Đại sư, tôi sai rồi!" Con quỷ vội vàng kêu lên. Ai mà dám mở miệng nói muốn tìm tiếp chứ, quỷ khí đều bị đánh cho tan tác cả rồi. Nó vốn là quỷ mới chết chưa được mấy tháng, sức vẫn còn rất yếu ớt. Nó biết nếu như cô gái trước mắt này mà đánh thêm mấy phát nữa thì nó chỉ có nước hồn phi phách tán, nên dứt khoát đầu hàng luôn.
Lúc này Linh Bảo mới dừng tay: "Vậy thì đi đến nơi anh nên đến đi." Cô dùng ngón giữa và ngón trỏ vẽ ra một hoa văn không biết tên, chỉ thấy trong phòng khách bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen thật lớn, Linh Bảo ném con quỷ vào bên trong, vòng xoáy màu đen lập tức nuốt chửng lấy con quỷ, chớp mắt một cái cả con quỷ và vòng xoáy đều không thấy đâu nữa.
Linh Bảo vỗ tay, nhìn hai người đàn ông mỗi người đang bám chặt lấy một bên chân cô nói: "Được rồi, xong rồi."
"Thế... Thế là đã xong rồi? " Đàm Côn không tin được mở miệng hỏi.
"Xong rồi, nó đã bị đưa vào luân hồi, sẽ không tới tìm anh nữa." Linh Bảo giải thích, sau đó lại nói: "Không còn sớm nữa, hai người mau đi nghỉ ngơi đi. ”
Đàm Côn thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn xong liền chuẩn bị vào phòng nằm ngủ, Chu Đào Đào thì lại bám lấy chân Linh Bảo không buông, mặt đầy vẻ khiếp sợ: "Chị Linh Bảo, em sợ!"
Tuy rằng con quỷ kia thậm chí còn chưa nhìn thẳng mặt cậu lấy một cái nhưng Chu Đào Đào vẫn sợ khiếp vía, còn Linh Bảo tay không đánh cho con quỷ phải la oai oái đã khiến cho hình tượng của cô trong lòng cậu phút chốc trở nên cao hơn hẳn, dáng người nhỏ nhắn của cô khiến cho người ta cảm thấy hết sức có cảm giác an toàn.
Chương 37
"Quỷ đi rồi còn gì nữa đâu mà sợ. Vừa rồi không phải chính em đòi xem cho bằng được à?" Linh Bảo cạn lời.
Chu Đào Đào chỉ hận không thể gõ cho bản thân mình của vài phút trước một cú chết đi cho xong: "Chị, chị chính là chị ruột của em, chị cho em một lá bùa đi, chứ không em không dám đi ngủ!"
Linh Bảo cũng không keo kiệt, trở tay lấy một tờ giấy bùa ra cho Chu Đào Đào, cậu coi nó như báu vật cất kỹ trong người, mà lúc này đốm sáng đại diện cho sự tín ngưỡng của Chu Đào Đào trong thức hải của cô cũng lớn hơn gấp mấy lần, ánh sáng rực rỡ, trong lòng cảm thấy được an ủi hơn hẳn.
Linh Bảo kết luận: Có vẻ như sau này phải thể hiện nhiều kỹ thuật tuyệt vời hơn để có thể nắm bắt được nhiều tín đồ tiềm năng hơn.
Ngày hôm sau, để bày tỏ lòng biết ơn, Đàm Côn đưa cho Linh Bảo một phong bao lì xì năm ngàn đồng, trong bao lì xì là một xấp tiền dày cộp. Cô vốn định cự tuyệt, thế nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm qua Đàm Côn thanh toán ở nhà hàng, cô nghe rõ ràng giá cả của bàn thức ăn kia, hơn một ngàn năm trăm.
Phải biết rằng tiền sinh hoạt của nguyên chủ ở đại học, tiền sinh hoạt phí của cả một tháng cũng chỉ được có tám trăm đồng, một bàn kia đã xấp xỉ gần bằng hai tháng tiền sinh hoạt phí của cô.
Thức ăn ngon thì ngon đấy, nhưng thức ăn ngon cần phải có tiền mới mua được, vì vậy Linh Bảo vui vẻ cất bao lì xì vào người. Tiền vốn dĩ là một thứ tốt, cô làm việc nhận tiền thù lao là điều đương nhiên!
Có năm ngàn đồng trong tay, đầu tiên Linh Bảo đi siêu thị mua năm cây kem, sau khi ăn đã thèm xong cô đi đến chợ tổng hợp lớn nhất thành phố, chuẩn bị mua một đống nguyên liệu nấu ăn đem về để bà ngoại nấu đồ ăn ngon cho cô ăn.
Sau mua sắm xong, khi cô và Chu Đào Đào xách túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi chợ, Chu Đào Đào đột nhiên bị một người đàn ông vạm vỡ đi ngang qua đụng phải, đồ đạc trong tay liền rớt xuống đất.
Hai người không kịp bắt đền thủ phạm đụng trúng người kia, vội vàng nhặt thức ăn rơi trên mặt đất lên.
Người qua kẻ lại ở chợ quá đông, nếu không nhanh chóng nhặt lên, nhất định sẽ bị người qua đường giẫm bẩn.
Khi hai người đang vội vàng nhặt thức ăn lên thì trước mắt xuất hiện một bàn tay trắng trẻo sạch sẽ được chăm sóc tốt, đó là một người phụ nữ trung niên khuôn mặt rất hiền lành, bà ấy có vẻ là người nhiệt tình, thấy bọn họ luống cuống tay chân, liền dừng xe đạp bước tới giúp đỡ.
Nhặt đồ đạc lên xong, Linh Bảo liền nói lời cảm ơn với người phụ nữ trung niên kia, đồng thời cũng thấy rõ mặt mũi của bà ấy.
Linh Bảo quan sát kỹ gương mặt của người phụ nữ trung niên, vốn định đưa ra vài lời khuyên để báo đáp lại lòng tốt của bà ấy, không ngờ, vừa nhìn cô liền phát hiện ra một vấn đề lớn.
Gần như không cần đến Thiên Nhãn Thông, chỉ bằng tướng thuật mà Linh Bảo nghiên cứu ra sau khi lướt qua những phàm nhân trước đây, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra khí đen trên ấn đường của người phụ nữ này nồng đậm đến kinh người. Đây là khí sắc mà chỉ có người sắp chết mới có!
Nhưng nếu chỉ quan sát tỉ lệ gương mặt của người này thì rõ ràng bà ấy là người có tướng giàu sang trường thọ.
Linh Bảo vận Thiên Nhãn thông tìm lá số tử vi của người phụ nữ trung niên, đường màu đỏ biểu thị thời gian hiện tại nằm ở phía bên phải, hầu như tất cả các đường đều đã biến thành màu xám tro, đây là tử vi của người bị người khác hãm hại vô cớ chết oan.
Chương 38
Trên đường sinh mệnh màu xanh lá cây, có một mốc thời gian chói mắt hơn cả. Linh Bảo dùng thần thức khẽ chạm vào đó, lập tức liền trông thấy được hình ảnh.
Người phụ nữ vẫn mặc bộ quần áo đang mặc trên người, lái một chiếc xe con băng qua đường, rõ ràng là đèn xanh, không ngờ lại có một chiếc xe tải lớn từ hướng vuông góc lao tới, tốc độ rất nhanh, cú đâm trực diện khiến cả người phụ nữ và chiếc xe đều bị lộn nhào, xe lăn vài vòng trên mặt đường mới dừng lại, máu tươi từ trên người bà ấy chảy ra, khi cảnh sát giao thông cứu được bà ấy ra khỏi xe thì phát hiện bà ấy đã không còn hơi thở.
"Bác là một người tốt bụng, cháu muốn nhắc bác đôi câu xem như lời cảm ơn, sắp tới đây bác sẽ gặp hạn, buổi chiều đừng đi đến đường Xuân Huy." Linh Bảo nhìn người phụ nữ trung niên, nói một cách nghiêm túc.
Người phụ nữ trung niên tên Mạnh Mẫn thoáng chút kinh ngạc, hôm qua bà ấy vừa mới đăng ký cho con gái một lớp học đàn piano ở đường Xuân Huy, chiều nay muốn đưa con đi học, chắc chắn sẽ đi con đường đó.
Nhưng sao cô gái này lại biết được? Nghĩ tới đây bà ấy bèn hỏi thẳng.
Linh Bảo nói: "Cháu có học qua chút thuật bói toán, có thể quan sát khí sắc của người khác, tất nhiên cũng biết một ít chuyện người bình thường không biết.”
Mạnh Mẫn bị dáng vẻ nghiêm trang của cô chọc cho bật cười thành tiếng, sau đó nói: "Ba cái đồ bói toán với phong thủy ấy mà, toàn là lừa người cả. Cháu còn nhỏ tuổi đừng sa đà vào những thứ tà đạo lệch lạc này, phải tin tưởng khoa học, học hành chăm chỉ mới là chuyện quan trọng.”
Về phần Linh Bảo làm sao biết chuyện bà ấy muốn đi đường Xuân Huy, bà ấy cảm thấy là trùng hợp, dù sao ở đường Xuân Huy cũng có rất nhiều lớp bồi dưỡng, tuổi của mình vừa nhìn đã biết là có con, rất có thể sẽ phải đưa đón con nhỏ đi học. Đây chỉ là suy luận ra mà thôi.
"Nếu bác không tin cháu có thể xem giúp bác một chút." Linh Bảo vốn định xem cho bà ấy một ít chuyện trong quá khứ để thể hiện năng lực của mình, không ngờ người phụ nữ trung niên hiền lành này lại tránh như tránh tà, cuống quýt xua tay nói: "Không cần, không cần, tôi không tin cái này."
Linh bảo hết cách, đành phải cho bà ấy một lá bùa: "Lá bùa này bác hãy giữ lấy, tuy rằng không thể hóa giải tai kiếp của bác, nhưng có thể giúp bác tránh được một lần bị tổn thương ngoài ý muốn. Lúc nào bác cảm thấy lời cháu đáng tin thì hãy đến thôn Bạch Đế tìm cháu.”
Thấy vẻ mặt không muốn nhận của người phụ nữ, Linh Bảo lại thêm một câu: "Tặng bác, không lấy tiền.”
Hầu hết mọi người khó có thể từ chối quà tặng miễn phí, chẳng hạn như quạt cầm tay và khăn giấy in quảng cáo của bệnh viện được phát ở bên đường, lúc nào cũng rất dễ phát.
Nghe Linh Bảo nói không lấy tiền, lúc này Mạnh Mẫn mới nhận lấy, dù sao cũng không tốn tiền, thôi thì cứ nhận lấy vậy.
Bà ấy vốn tưởng rằng Linh Bảo sẽ tiếp tục lôi kéo bà ấy cho tiền hóa kiếp, hoặc là để lại số điện thoại gì đó, ai ngờ đối phương chẳng nói thêm gì nữa cứ thể để cho bà ấy đi.
Mạnh Mẫn tiện tay cất lá bùa vào trong túi áo của mình rồi quẳng chuyện này ra sau đầu.
Bốn giờ chiều, bà ấy đưa con đến lớp đào tạo, sau đó định bụng lái xe đến trung tâm mua sắm mua đồ, trước giờ bà luôn lái xe rất cẩn thận, lần nào cũng chú ý quan sát kỹ đèn giao thông, sau khi chắc chắn đèn đã chuyển xanh, những chiếc xe khác đều đã bắt đầu đi bà ấy mới nổ máy xe.
Chương 39
Vạch qua đường ở ngã tư này hơi dài, tất cả mọi người đều giảm tốc độ, không một ai có thể ngờ được ngay lúc ấy đột nhiên có một chiếc xe tải từ hướng vuông góc lao ra đâm thẳng vào xe của bà ấy.
Mạnh Mẫn cố gắng bẻ lái để tránh nhưng không thể kịp được, chiếc xe tải kia lao đến quá bất ngờ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay sau đó mọi thứ như trời quay đất cuồng.
Khi được cảnh sát giao thông giải cứu khỏi xe Mạnh Mẫn đã bị chấn động đến choáng váng, đến khi nhìn thấy chiếc xe của mình bị tông nát bét, bà ấy sợ đến mức mồ hôi lạnh đầy người.
Chiếc xe đã bị đâm thành như thế này mà bà ấy… Bà ấy không bị thương chút nào, thậm chí ngay cả một vết trầy xước cũng không có, đây rõ ràng là chuyện vô cùng hy hữu.
"Đừng đi đường Xuân Huy", "Bùa này có thể giúp bác tránh được một lần chấn thương ngoài ý muốn".
Không hiểu sao bà ấy bỗng nhớ tới lời nói của cô gái ban sáng, sờ tay vào túi áo xem thử, thế nhưng khi cầm ra lại chỉ thấy một nắm tro tàn, nếu nhìn kỹ vẫn còn có thể nhìn ra được một góc còn sót lại của hình tam giác nhỏ. Chính là lá bùa mà ban sáng cô gái kia đưa cho bà ấy, không biết tại sao lại tự cháy thành tro, vừa chạm vào đã vỡ hơn phân nửa.
Bà ấy khiếp sợ một lúc lâu mới có thể tiêu hóa được một sự thật - thì ra người bà ấy gặp được lúc sáng thật sự là một cao nhân!
Nghĩ lại trước khi đi cô gái kia đã nói, bùa này chỉ có thể giúp bà tránh được một lần chấn thương ngoài ý muốn, không thể hóa giải tai kiếp, lúc này bà ấy liền quyết định ngày mai sẽ đến thôn Bạch Đế như lời cô nói để tìm cô.
Xử lý xong tai nạn giao thông rồi đi đón con, mãi đến khi hai mẹ con ăn cơm tối xong từ lâu, chồng bà ấy là Bao Tùng mới đi làm về, nhìn thấy Mạnh Mẫn đang ngồi yên lành trong phòng khách, ông ta đứng ngây ra ở cửa, dường như rất kinh ngạc.
"Sao thế?" Mạnh Mẫn thấy lạ bèn hỏi.
Bà ấy vốn là một người mạnh mẽ, dù sao người cũng không việc gì nên không lấy việc vặt trong nhà đi quấy rầy công việc của chồng, định bụng đợi đến buổi tối chồng đi làm về mới nói cho ông ta biết chuyện này.
"Anh nghe đồng nghiệp nói, bên đường Xuân Huy có tai nạn giao thông, em không sao chứ vợ?" Bao Tùng lập tức điều chỉnh sắc mặt, ra vẻ quan tâm hỏi.
Nói đến chuyện này Mạnh Mẫn lập tức có chút kích động: "Thì chính là xe nhà chúng ta bị tông đấy! Nhưng may mà hôm nay em gặp được cao nhân cho nên bây giờ mới bình an vô sự mà ngồi được ở đây.”
Bà ấy kể lại hết đầu đuôi câu chuyện cho chồng nghe, cũng tỏ vẻ ngày mai sẽ đi đến thôn Bạch Đế tìm cao nhân giải hạn.
Lại không ngờ rằng chồng bà ấy chẳng có chút gì là vui mừng khi bà may mắn sống sót sau tai nạn mà lại xị mặt nghiêm túc phê bình bà:
"Giải hạn với chả hóa kiếp gì chứ, đó chính là trùng hợp, dụ em vào tròng để lừa tiền của em mà thôi! Cô ta chẳng qua cứ nói bừa vậy, ai bị nói trúng thì tin, bị lừa cho chẳng biết gì cả. Bẫy rõ ràng như vậy mà em còn định tự tìm đến cửa cho người ta lừa tiếp à!”
"Hơn nữa sao em có thể nói ra những lời mê tín dị đoan phong kiến này trước mặt con gái, nó học theo thì phải làm sao?"
Chương 40
Ông ta vậy mà không cho bà ấy đi tìm cao nhân kia.
Thái độ của chồng làm cho Mạnh Mẫn có chút không thoải mái, chẳng lẽ một ít tiền tài còn không quan trọng bằng mạng của bà ấy sao? Bà ấy cảm thấy bây giờ mà mở miệng tranh luận chắc chắn hai người sẽ cãi nhau một trận.
Bà ấy và chồng, lúc kết hôn gia đình bà ấy điều kiện khá giả còn chồng bà thì xuất thân từ gia cảnh bần hàn, bây giờ bà ấy làm ăn kinh doanh lại kiếm được nhiều hơn chồng gấp mấy lần, khiến cho chồng của bà vẫn luôn rất tự ti rất nhạy cảm. Mấy năm nay bà ấy nghe bạn thân nói về bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình, không muốn cãi nhau làm tổn thương tình cảm, vì thế đành bấm bụng nhịn sự không thoải mái kia xuống.
Con gái sắp học lớp 12, cần một hoàn cảnh gia đình hòa thuận, bà ấy không thể thường xuyên cãi nhau với chồng vì những chuyện vặt vãnh, có thể nhịn được bao nhiêu thì nhịn bấy nhiêu.
Cùng lắm thì ngày mai bà ấy lén đi đến thôn Bạch Đế không nói cho ông ta biết là được chứ gì.
Nhưng Mạnh Mẫn không biết một điều là, thấy bà ấy từ bỏ ý định đi tìm "cao nhân", chồng bà ấy lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Linh Bảo và Chu Đào Đào xách theo túi lớn túi nhỏ về đến thôn thì thấy bà Tưởng cùng thôn ôm đứa cháu trai hai tuổi đang đứng chờ trước cửa nhà, trên mặt đứa bé kia có chút ửng đỏ bất thường, sắc mặt cũng vàng như nghệ, trông có vẻ như đang bị bệnh.
Những người trẻ tuổi trong thôn phần lớn đều đi ra ngoài làm việc, để lại con cái cho cha mẹ chăm sóc, bà Tưởng cũng là một trong những người già ở nhà chăm cháu giúp con trai và con dâu.
Thấy Linh Bảo trở về, bà Tưởng niềm nở: "Linh Bảo à, nghe nói cháu bây giờ biết vẽ bùa, rất linh nghiệm, cháu có thể giúp bà một việc được không?"
Linh Bảo thả đồ xuống, mời hai bà cháu vào nhà nói chuyện, bà Tưởng lúc này mới bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra, mấy ngày nay bà Trương đem chuyện Linh Bảo vẽ bùa giúp bà ấy tìm lại được trâu đi kể khắp nơi, bà Chu hàng xóm của bà ấy cũng nói, cháu trai mình được Linh Bảo vẽ cho cái bùa trạng nguyên gì gì đấy, bây giờ tốc độ học thuộc bài tăng vượt bậc. Lúc phá miếu Sơn thần, hình như lần nào sét đánh xuống Linh Bảo cũng đều biết được gì đó, dần dần người dân trong thôn liền phát giác ra chút bất thường.
Đại khái là đầu óc mấy người già mê tín suy nghĩ cũng không khác nhau là mấy, người dân trong thôn xì xầm với nhau, nói không chừng Lục Linh Bảo kia được Sơn Thần Bồ Tát chỉ điểm cho rồi, tự nhiên lại có chút bản lĩnh thần thông.
Cháu trai của bà Tưởng bị bệnh đã gần hai mươi ngày nay, đã đi khám bác sĩ trong thôn mấy lần rồi mà vẫn không chữa được chứng ho khan và sốt cao liên tục này, vì thế bà liền nghĩ đến liệu pháp dân gian.
Mọi người đều nói đứa bé vô duyên vô cớ sinh bệnh, chắc có lẽ là vì đã dính phải tà khí gì đó, vì thế bà Tưởng mới nghĩ đến chuyện tới tìm Lục Linh Bảo xem thử xem sao. Nói không chừng vẽ một cái bùa nướng một quả trứng gì đó xong bệnh của cháu trai bà sẽ được chữa khỏi thì sao.
Nghe bà Tưởng nói xong, Linh Bảo cũng không từ chối.
Dù sao cũng là bà con chòm xóm trong thôn, đến khi cô kết thúc kỳ nghỉ hè quay lại trường học cũng vẫn phải nhờ đến những người này để mắt đến Ngô Xảo Trân giùm cô, giúp họ một chút cũng không vấn đề gì, hơn nữa sau khi giúp họ cô cũng có thể thu được sức mạnh từ tín ngưỡng chi lực.
Hai người đàn ông ngay lập tức vọt ra nấp sau lưng Linh Bảo.
"Đại sư! Mau cứu tôi!"
"Chị Linh Bảo cứu em!"
Con quỷ kia có vẻ ngơ ngác, ngay cả bước chân cũng khựng lại, nó không thể ngờ được tối nay lại có tận ba người đang chờ nó, có điều nó cũng chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó lại tiếp tục lao về phía mục tiêu của mình. Nó vừa di chuyển là lại khiến người ta có cảm giác như thịt trên người nó sắp rớt xuống.
Linh Bảo ghét bỏ tặc lưỡi một tiếng:
"Ngã thành bộ dạng xấu xí như vậy rồi thì tự giác chút đi được không? Cho anh hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn tiến vào thông đạo Luân Hồi, hai là bị tôi đánh một trận rồi tiến vào thông đạo Luân Hồi.”
Con quỷ kia hiển nhiên không để cô vào mắt, tiếp tục đi thẳng tới chỗ thế thân mà mình đã nhắm trúng. Quỷ quái có năng lực làm cho người ta nhìn thấy ảo giác, nó tự có cách tách người thế thân ra khỏi đồng bọn của anh ta.
Nhưng ngay sau đó nó liền phát ra những tiếng la hét đau đớn cực kỳ khó nghe, toàn thân con quỷ giống như bị sét đánh trúng, một lần nữa cảm nhận cảm giác bị điện giật làm cho bị thương giống như tối hôm qua.
Chu Đào Đào quả thực sợ đến mất hồn, cậu vừa tận mắt nhìn thấy tia lửa điện lóe lên từ lá bùa trông có vẻ tầm thường mà Linh Bảo thường ngày vẫn hay bán, còn Đàm Côn cầm bùa thoạt nhìn lại chẳng có cảm giác gì cả.
"Hồ đồ cố chấp. Xem ra anh thật sự muốn bị ăn đòn!" Linh Bảo cau mày nói, sau đó bước nhanh về phía con quỷ, vận linh lực đánh một đòn cật lực vào người nó, sau đó kéo cổ áo của con quỷ, tiếp tục đánh thêm vài cú thật mạnh nữa.
"Khè..." Con quỷ bị đánh cho oán khí tán loạn, không ngừng phát ra tiếng kêu không thuộc về con người, lúc này nó mới cảm nhận được sự lợi hại của Linh Bảo, không ngừng xin tha: "Đại sư tha mạng! Đại sư tha mạng!"
"Còn tìm thế thân nữa không?" Linh Bảo chất vấn.
"Không tìm! Không tìm nữa! Đại sư, tôi sai rồi!" Con quỷ vội vàng kêu lên. Ai mà dám mở miệng nói muốn tìm tiếp chứ, quỷ khí đều bị đánh cho tan tác cả rồi. Nó vốn là quỷ mới chết chưa được mấy tháng, sức vẫn còn rất yếu ớt. Nó biết nếu như cô gái trước mắt này mà đánh thêm mấy phát nữa thì nó chỉ có nước hồn phi phách tán, nên dứt khoát đầu hàng luôn.
Lúc này Linh Bảo mới dừng tay: "Vậy thì đi đến nơi anh nên đến đi." Cô dùng ngón giữa và ngón trỏ vẽ ra một hoa văn không biết tên, chỉ thấy trong phòng khách bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen thật lớn, Linh Bảo ném con quỷ vào bên trong, vòng xoáy màu đen lập tức nuốt chửng lấy con quỷ, chớp mắt một cái cả con quỷ và vòng xoáy đều không thấy đâu nữa.
Linh Bảo vỗ tay, nhìn hai người đàn ông mỗi người đang bám chặt lấy một bên chân cô nói: "Được rồi, xong rồi."
"Thế... Thế là đã xong rồi? " Đàm Côn không tin được mở miệng hỏi.
"Xong rồi, nó đã bị đưa vào luân hồi, sẽ không tới tìm anh nữa." Linh Bảo giải thích, sau đó lại nói: "Không còn sớm nữa, hai người mau đi nghỉ ngơi đi. ”
Đàm Côn thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn xong liền chuẩn bị vào phòng nằm ngủ, Chu Đào Đào thì lại bám lấy chân Linh Bảo không buông, mặt đầy vẻ khiếp sợ: "Chị Linh Bảo, em sợ!"
Tuy rằng con quỷ kia thậm chí còn chưa nhìn thẳng mặt cậu lấy một cái nhưng Chu Đào Đào vẫn sợ khiếp vía, còn Linh Bảo tay không đánh cho con quỷ phải la oai oái đã khiến cho hình tượng của cô trong lòng cậu phút chốc trở nên cao hơn hẳn, dáng người nhỏ nhắn của cô khiến cho người ta cảm thấy hết sức có cảm giác an toàn.
Chương 37
"Quỷ đi rồi còn gì nữa đâu mà sợ. Vừa rồi không phải chính em đòi xem cho bằng được à?" Linh Bảo cạn lời.
Chu Đào Đào chỉ hận không thể gõ cho bản thân mình của vài phút trước một cú chết đi cho xong: "Chị, chị chính là chị ruột của em, chị cho em một lá bùa đi, chứ không em không dám đi ngủ!"
Linh Bảo cũng không keo kiệt, trở tay lấy một tờ giấy bùa ra cho Chu Đào Đào, cậu coi nó như báu vật cất kỹ trong người, mà lúc này đốm sáng đại diện cho sự tín ngưỡng của Chu Đào Đào trong thức hải của cô cũng lớn hơn gấp mấy lần, ánh sáng rực rỡ, trong lòng cảm thấy được an ủi hơn hẳn.
Linh Bảo kết luận: Có vẻ như sau này phải thể hiện nhiều kỹ thuật tuyệt vời hơn để có thể nắm bắt được nhiều tín đồ tiềm năng hơn.
Ngày hôm sau, để bày tỏ lòng biết ơn, Đàm Côn đưa cho Linh Bảo một phong bao lì xì năm ngàn đồng, trong bao lì xì là một xấp tiền dày cộp. Cô vốn định cự tuyệt, thế nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm qua Đàm Côn thanh toán ở nhà hàng, cô nghe rõ ràng giá cả của bàn thức ăn kia, hơn một ngàn năm trăm.
Phải biết rằng tiền sinh hoạt của nguyên chủ ở đại học, tiền sinh hoạt phí của cả một tháng cũng chỉ được có tám trăm đồng, một bàn kia đã xấp xỉ gần bằng hai tháng tiền sinh hoạt phí của cô.
Thức ăn ngon thì ngon đấy, nhưng thức ăn ngon cần phải có tiền mới mua được, vì vậy Linh Bảo vui vẻ cất bao lì xì vào người. Tiền vốn dĩ là một thứ tốt, cô làm việc nhận tiền thù lao là điều đương nhiên!
Có năm ngàn đồng trong tay, đầu tiên Linh Bảo đi siêu thị mua năm cây kem, sau khi ăn đã thèm xong cô đi đến chợ tổng hợp lớn nhất thành phố, chuẩn bị mua một đống nguyên liệu nấu ăn đem về để bà ngoại nấu đồ ăn ngon cho cô ăn.
Sau mua sắm xong, khi cô và Chu Đào Đào xách túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi chợ, Chu Đào Đào đột nhiên bị một người đàn ông vạm vỡ đi ngang qua đụng phải, đồ đạc trong tay liền rớt xuống đất.
Hai người không kịp bắt đền thủ phạm đụng trúng người kia, vội vàng nhặt thức ăn rơi trên mặt đất lên.
Người qua kẻ lại ở chợ quá đông, nếu không nhanh chóng nhặt lên, nhất định sẽ bị người qua đường giẫm bẩn.
Khi hai người đang vội vàng nhặt thức ăn lên thì trước mắt xuất hiện một bàn tay trắng trẻo sạch sẽ được chăm sóc tốt, đó là một người phụ nữ trung niên khuôn mặt rất hiền lành, bà ấy có vẻ là người nhiệt tình, thấy bọn họ luống cuống tay chân, liền dừng xe đạp bước tới giúp đỡ.
Nhặt đồ đạc lên xong, Linh Bảo liền nói lời cảm ơn với người phụ nữ trung niên kia, đồng thời cũng thấy rõ mặt mũi của bà ấy.
Linh Bảo quan sát kỹ gương mặt của người phụ nữ trung niên, vốn định đưa ra vài lời khuyên để báo đáp lại lòng tốt của bà ấy, không ngờ, vừa nhìn cô liền phát hiện ra một vấn đề lớn.
Gần như không cần đến Thiên Nhãn Thông, chỉ bằng tướng thuật mà Linh Bảo nghiên cứu ra sau khi lướt qua những phàm nhân trước đây, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra khí đen trên ấn đường của người phụ nữ này nồng đậm đến kinh người. Đây là khí sắc mà chỉ có người sắp chết mới có!
Nhưng nếu chỉ quan sát tỉ lệ gương mặt của người này thì rõ ràng bà ấy là người có tướng giàu sang trường thọ.
Linh Bảo vận Thiên Nhãn thông tìm lá số tử vi của người phụ nữ trung niên, đường màu đỏ biểu thị thời gian hiện tại nằm ở phía bên phải, hầu như tất cả các đường đều đã biến thành màu xám tro, đây là tử vi của người bị người khác hãm hại vô cớ chết oan.
Chương 38
Trên đường sinh mệnh màu xanh lá cây, có một mốc thời gian chói mắt hơn cả. Linh Bảo dùng thần thức khẽ chạm vào đó, lập tức liền trông thấy được hình ảnh.
Người phụ nữ vẫn mặc bộ quần áo đang mặc trên người, lái một chiếc xe con băng qua đường, rõ ràng là đèn xanh, không ngờ lại có một chiếc xe tải lớn từ hướng vuông góc lao tới, tốc độ rất nhanh, cú đâm trực diện khiến cả người phụ nữ và chiếc xe đều bị lộn nhào, xe lăn vài vòng trên mặt đường mới dừng lại, máu tươi từ trên người bà ấy chảy ra, khi cảnh sát giao thông cứu được bà ấy ra khỏi xe thì phát hiện bà ấy đã không còn hơi thở.
"Bác là một người tốt bụng, cháu muốn nhắc bác đôi câu xem như lời cảm ơn, sắp tới đây bác sẽ gặp hạn, buổi chiều đừng đi đến đường Xuân Huy." Linh Bảo nhìn người phụ nữ trung niên, nói một cách nghiêm túc.
Người phụ nữ trung niên tên Mạnh Mẫn thoáng chút kinh ngạc, hôm qua bà ấy vừa mới đăng ký cho con gái một lớp học đàn piano ở đường Xuân Huy, chiều nay muốn đưa con đi học, chắc chắn sẽ đi con đường đó.
Nhưng sao cô gái này lại biết được? Nghĩ tới đây bà ấy bèn hỏi thẳng.
Linh Bảo nói: "Cháu có học qua chút thuật bói toán, có thể quan sát khí sắc của người khác, tất nhiên cũng biết một ít chuyện người bình thường không biết.”
Mạnh Mẫn bị dáng vẻ nghiêm trang của cô chọc cho bật cười thành tiếng, sau đó nói: "Ba cái đồ bói toán với phong thủy ấy mà, toàn là lừa người cả. Cháu còn nhỏ tuổi đừng sa đà vào những thứ tà đạo lệch lạc này, phải tin tưởng khoa học, học hành chăm chỉ mới là chuyện quan trọng.”
Về phần Linh Bảo làm sao biết chuyện bà ấy muốn đi đường Xuân Huy, bà ấy cảm thấy là trùng hợp, dù sao ở đường Xuân Huy cũng có rất nhiều lớp bồi dưỡng, tuổi của mình vừa nhìn đã biết là có con, rất có thể sẽ phải đưa đón con nhỏ đi học. Đây chỉ là suy luận ra mà thôi.
"Nếu bác không tin cháu có thể xem giúp bác một chút." Linh Bảo vốn định xem cho bà ấy một ít chuyện trong quá khứ để thể hiện năng lực của mình, không ngờ người phụ nữ trung niên hiền lành này lại tránh như tránh tà, cuống quýt xua tay nói: "Không cần, không cần, tôi không tin cái này."
Linh bảo hết cách, đành phải cho bà ấy một lá bùa: "Lá bùa này bác hãy giữ lấy, tuy rằng không thể hóa giải tai kiếp của bác, nhưng có thể giúp bác tránh được một lần bị tổn thương ngoài ý muốn. Lúc nào bác cảm thấy lời cháu đáng tin thì hãy đến thôn Bạch Đế tìm cháu.”
Thấy vẻ mặt không muốn nhận của người phụ nữ, Linh Bảo lại thêm một câu: "Tặng bác, không lấy tiền.”
Hầu hết mọi người khó có thể từ chối quà tặng miễn phí, chẳng hạn như quạt cầm tay và khăn giấy in quảng cáo của bệnh viện được phát ở bên đường, lúc nào cũng rất dễ phát.
Nghe Linh Bảo nói không lấy tiền, lúc này Mạnh Mẫn mới nhận lấy, dù sao cũng không tốn tiền, thôi thì cứ nhận lấy vậy.
Bà ấy vốn tưởng rằng Linh Bảo sẽ tiếp tục lôi kéo bà ấy cho tiền hóa kiếp, hoặc là để lại số điện thoại gì đó, ai ngờ đối phương chẳng nói thêm gì nữa cứ thể để cho bà ấy đi.
Mạnh Mẫn tiện tay cất lá bùa vào trong túi áo của mình rồi quẳng chuyện này ra sau đầu.
Bốn giờ chiều, bà ấy đưa con đến lớp đào tạo, sau đó định bụng lái xe đến trung tâm mua sắm mua đồ, trước giờ bà luôn lái xe rất cẩn thận, lần nào cũng chú ý quan sát kỹ đèn giao thông, sau khi chắc chắn đèn đã chuyển xanh, những chiếc xe khác đều đã bắt đầu đi bà ấy mới nổ máy xe.
Chương 39
Vạch qua đường ở ngã tư này hơi dài, tất cả mọi người đều giảm tốc độ, không một ai có thể ngờ được ngay lúc ấy đột nhiên có một chiếc xe tải từ hướng vuông góc lao ra đâm thẳng vào xe của bà ấy.
Mạnh Mẫn cố gắng bẻ lái để tránh nhưng không thể kịp được, chiếc xe tải kia lao đến quá bất ngờ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay sau đó mọi thứ như trời quay đất cuồng.
Khi được cảnh sát giao thông giải cứu khỏi xe Mạnh Mẫn đã bị chấn động đến choáng váng, đến khi nhìn thấy chiếc xe của mình bị tông nát bét, bà ấy sợ đến mức mồ hôi lạnh đầy người.
Chiếc xe đã bị đâm thành như thế này mà bà ấy… Bà ấy không bị thương chút nào, thậm chí ngay cả một vết trầy xước cũng không có, đây rõ ràng là chuyện vô cùng hy hữu.
"Đừng đi đường Xuân Huy", "Bùa này có thể giúp bác tránh được một lần chấn thương ngoài ý muốn".
Không hiểu sao bà ấy bỗng nhớ tới lời nói của cô gái ban sáng, sờ tay vào túi áo xem thử, thế nhưng khi cầm ra lại chỉ thấy một nắm tro tàn, nếu nhìn kỹ vẫn còn có thể nhìn ra được một góc còn sót lại của hình tam giác nhỏ. Chính là lá bùa mà ban sáng cô gái kia đưa cho bà ấy, không biết tại sao lại tự cháy thành tro, vừa chạm vào đã vỡ hơn phân nửa.
Bà ấy khiếp sợ một lúc lâu mới có thể tiêu hóa được một sự thật - thì ra người bà ấy gặp được lúc sáng thật sự là một cao nhân!
Nghĩ lại trước khi đi cô gái kia đã nói, bùa này chỉ có thể giúp bà tránh được một lần chấn thương ngoài ý muốn, không thể hóa giải tai kiếp, lúc này bà ấy liền quyết định ngày mai sẽ đến thôn Bạch Đế như lời cô nói để tìm cô.
Xử lý xong tai nạn giao thông rồi đi đón con, mãi đến khi hai mẹ con ăn cơm tối xong từ lâu, chồng bà ấy là Bao Tùng mới đi làm về, nhìn thấy Mạnh Mẫn đang ngồi yên lành trong phòng khách, ông ta đứng ngây ra ở cửa, dường như rất kinh ngạc.
"Sao thế?" Mạnh Mẫn thấy lạ bèn hỏi.
Bà ấy vốn là một người mạnh mẽ, dù sao người cũng không việc gì nên không lấy việc vặt trong nhà đi quấy rầy công việc của chồng, định bụng đợi đến buổi tối chồng đi làm về mới nói cho ông ta biết chuyện này.
"Anh nghe đồng nghiệp nói, bên đường Xuân Huy có tai nạn giao thông, em không sao chứ vợ?" Bao Tùng lập tức điều chỉnh sắc mặt, ra vẻ quan tâm hỏi.
Nói đến chuyện này Mạnh Mẫn lập tức có chút kích động: "Thì chính là xe nhà chúng ta bị tông đấy! Nhưng may mà hôm nay em gặp được cao nhân cho nên bây giờ mới bình an vô sự mà ngồi được ở đây.”
Bà ấy kể lại hết đầu đuôi câu chuyện cho chồng nghe, cũng tỏ vẻ ngày mai sẽ đi đến thôn Bạch Đế tìm cao nhân giải hạn.
Lại không ngờ rằng chồng bà ấy chẳng có chút gì là vui mừng khi bà may mắn sống sót sau tai nạn mà lại xị mặt nghiêm túc phê bình bà:
"Giải hạn với chả hóa kiếp gì chứ, đó chính là trùng hợp, dụ em vào tròng để lừa tiền của em mà thôi! Cô ta chẳng qua cứ nói bừa vậy, ai bị nói trúng thì tin, bị lừa cho chẳng biết gì cả. Bẫy rõ ràng như vậy mà em còn định tự tìm đến cửa cho người ta lừa tiếp à!”
"Hơn nữa sao em có thể nói ra những lời mê tín dị đoan phong kiến này trước mặt con gái, nó học theo thì phải làm sao?"
Chương 40
Ông ta vậy mà không cho bà ấy đi tìm cao nhân kia.
Thái độ của chồng làm cho Mạnh Mẫn có chút không thoải mái, chẳng lẽ một ít tiền tài còn không quan trọng bằng mạng của bà ấy sao? Bà ấy cảm thấy bây giờ mà mở miệng tranh luận chắc chắn hai người sẽ cãi nhau một trận.
Bà ấy và chồng, lúc kết hôn gia đình bà ấy điều kiện khá giả còn chồng bà thì xuất thân từ gia cảnh bần hàn, bây giờ bà ấy làm ăn kinh doanh lại kiếm được nhiều hơn chồng gấp mấy lần, khiến cho chồng của bà vẫn luôn rất tự ti rất nhạy cảm. Mấy năm nay bà ấy nghe bạn thân nói về bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình, không muốn cãi nhau làm tổn thương tình cảm, vì thế đành bấm bụng nhịn sự không thoải mái kia xuống.
Con gái sắp học lớp 12, cần một hoàn cảnh gia đình hòa thuận, bà ấy không thể thường xuyên cãi nhau với chồng vì những chuyện vặt vãnh, có thể nhịn được bao nhiêu thì nhịn bấy nhiêu.
Cùng lắm thì ngày mai bà ấy lén đi đến thôn Bạch Đế không nói cho ông ta biết là được chứ gì.
Nhưng Mạnh Mẫn không biết một điều là, thấy bà ấy từ bỏ ý định đi tìm "cao nhân", chồng bà ấy lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Linh Bảo và Chu Đào Đào xách theo túi lớn túi nhỏ về đến thôn thì thấy bà Tưởng cùng thôn ôm đứa cháu trai hai tuổi đang đứng chờ trước cửa nhà, trên mặt đứa bé kia có chút ửng đỏ bất thường, sắc mặt cũng vàng như nghệ, trông có vẻ như đang bị bệnh.
Những người trẻ tuổi trong thôn phần lớn đều đi ra ngoài làm việc, để lại con cái cho cha mẹ chăm sóc, bà Tưởng cũng là một trong những người già ở nhà chăm cháu giúp con trai và con dâu.
Thấy Linh Bảo trở về, bà Tưởng niềm nở: "Linh Bảo à, nghe nói cháu bây giờ biết vẽ bùa, rất linh nghiệm, cháu có thể giúp bà một việc được không?"
Linh Bảo thả đồ xuống, mời hai bà cháu vào nhà nói chuyện, bà Tưởng lúc này mới bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra, mấy ngày nay bà Trương đem chuyện Linh Bảo vẽ bùa giúp bà ấy tìm lại được trâu đi kể khắp nơi, bà Chu hàng xóm của bà ấy cũng nói, cháu trai mình được Linh Bảo vẽ cho cái bùa trạng nguyên gì gì đấy, bây giờ tốc độ học thuộc bài tăng vượt bậc. Lúc phá miếu Sơn thần, hình như lần nào sét đánh xuống Linh Bảo cũng đều biết được gì đó, dần dần người dân trong thôn liền phát giác ra chút bất thường.
Đại khái là đầu óc mấy người già mê tín suy nghĩ cũng không khác nhau là mấy, người dân trong thôn xì xầm với nhau, nói không chừng Lục Linh Bảo kia được Sơn Thần Bồ Tát chỉ điểm cho rồi, tự nhiên lại có chút bản lĩnh thần thông.
Cháu trai của bà Tưởng bị bệnh đã gần hai mươi ngày nay, đã đi khám bác sĩ trong thôn mấy lần rồi mà vẫn không chữa được chứng ho khan và sốt cao liên tục này, vì thế bà liền nghĩ đến liệu pháp dân gian.
Mọi người đều nói đứa bé vô duyên vô cớ sinh bệnh, chắc có lẽ là vì đã dính phải tà khí gì đó, vì thế bà Tưởng mới nghĩ đến chuyện tới tìm Lục Linh Bảo xem thử xem sao. Nói không chừng vẽ một cái bùa nướng một quả trứng gì đó xong bệnh của cháu trai bà sẽ được chữa khỏi thì sao.
Nghe bà Tưởng nói xong, Linh Bảo cũng không từ chối.
Dù sao cũng là bà con chòm xóm trong thôn, đến khi cô kết thúc kỳ nghỉ hè quay lại trường học cũng vẫn phải nhờ đến những người này để mắt đến Ngô Xảo Trân giùm cô, giúp họ một chút cũng không vấn đề gì, hơn nữa sau khi giúp họ cô cũng có thể thu được sức mạnh từ tín ngưỡng chi lực.