Chương 9 - Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 41
Nhìn khí sắc của đứa trẻ, rất nhanh Linh Bảo đưa ra kết luận:
"Tiểu Đông không trúng tà, cũng không đụng phải thứ không sạch sẽ, chỉ là bác sĩ kê đơn thuốc không đúng nên mới bệnh mãi không khỏi."
"Hả?" Nghe cô nói vậy bà Tưởng mặt đầy thất vọng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Các bác sĩ trong thị trấn này bà đều đưa nó đi khám cả rồi..."
Linh Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy để cháu vẽ cho bà hai lá bùa sức khỏe đi, bà đem bùa này đi đốt thành tro rồi pha với nước, để cho lắng xuống rồi cho thằng bé uống phần nước thôi, không cần phải uống phần cặn phía dưới, bây giờ uống một lần, sáng mai chín giờ uống một lần nữa là được.”
Trước kia cô cũng thường xuyên ban những lá bùa như vậy cho tín đồ. Thân thể trẻ con yếu ớt, không thể trực tiếp chịu đựng linh khí để xua đuổi bệnh khí, phải thông qua giấy làm từ thảo mộc và nước để trung hòa lại mới được.
Linh Bảo vẽ xong bùa, cho Tiểu Đông uống một lá ở nhà cô, lá còn lại đưa cho bà Tưởng mang về.
Bởi vì được vẽ bùa nên bà Tưởng nhét cho Linh Bảo năm mươi đồng. Thầy bói Trương ở thôn bên cạnh bình thường lấy năm mươi đồng một lá bùa, bà Tưởng không hoàn toàn tin tưởng hiệu quả của bùa chú trong tay Linh Bảo nên mới đưa ít hơn.
Linh Bảo không từ chối, nhận lấy.
Cô bỏ công lao ra, nhận về tiền thù lao là hoàn toàn chính đáng. Trong bùa này ẩn chứa linh khí, giá trị vượt xa chút tiền này, cô bằng lòng với cái giá này đã là nể mặt quan hệ hàng xóm, cho đi rất nhiều nhân tình rồi.
Vốn tưởng rằng việc này cứ thế kết thúc, không ngờ khoảng độ hơn chín giờ sáng hôm sau Linh Bảo lại nghe thấy tiếng có người quát mắng trước cửa nhà mình:
"Lục Linh Bảo! Đồ lừa đảo gạt người lừa tiền này! Mày cút ra đây cho tao!”
Linh Bảo đi ra cửa xem thử thì thấy một người phụ nữ độ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mày hằm hằm đứng ở trước cửa nhà mình, phía sau cô ta là bà Tưởng, vẻ mặt vừa xấu hổ lại có chút khó xử.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy có biết người phụ nữ này, cô ta là con dâu của bà Tưởng - Chung Lỵ Hồng, trước nay đi làm thuê với chồng ở trên huyện thỉnh thoảng nghỉ phép sẽ trở về thăm con trai mình.
"Mày bảo mẹ chồng tao cho Tiểu Đông uống cái gì quỷ quái gì? Mày giả thần giả quỷ, cũng chỉ lừa được mấy người già cả kém hiểu biết thôi, muốn lừa tao không có cửa đâu! Tao nói cho mày biết, ngay bây giờ tao sẽ đưa Tiểu Đông đến bệnh viện huyện kiểm tra, nếu con tao uống bùa kia của mày mà có mệnh hệ gì tao tuyệt đối không tha cho mày đâu!”
Cô ta vừa trông thấy Lục Linh Bảo đi ra, liền chỉ vào mặt cô mà mắng xa xả.
Thì ra Chung Lỵ Hồng biết được con trai mấy ngày nay bệnh mãi mà chưa khỏi liền xin nghỉ phép về nhà. Nào biết được, sáng nay vừa về đến nhà thì đúng lúc bắt gặp mẹ chồng đang cho con trai mình uống thứ nước gì đó màu vàng vàng, dưới đáy còn đọng một lớp cặn màu xám tro, hỏi ra mới biết là bùa mua từ chỗ Lục Linh Bảo, tức thời máu dồn lên não, ngay lập tức xông sang nhà Linh Bảo chửi bới.
"Linh Bảo à, chuyện này… Chuyện này thật sự xin lỗi cháu nhé..." Bà Tưởng áy náy nói, rồi lại quay sang bảo con dâu im miệng: "Lỵ Hồng, con đừng nói nữa, Linh Bảo nó cũng chỉ có ý tốt thôi!”
Chương 42
"Ý tốt cái con khỉ! Chung Lỵ Hồng tỏ vẻ khinh miệt sau đó oán hận nói: "Tôi đã nói rồi mà, giao con cho người già như bà chăm sóc đâu có được, bà lại cứ muốn tranh với tôi, còn nói cái gì mà giảm bớt gánh nặng cho tôi! Bây giờ bà nhìn đi, bà chăm con tôi kiểu gì vậy, suốt ngày cho nó uống những thứ tầm bậy tầm bạ!”
"Để cho bà chăm nó tiếp, bà giết chết con tôi lúc nào tôi cũng không hay!
Nói xong cô ta lập tức về nhà, muốn đưa con trai lên huyện.
Lời này như xát muối vào tim bà Tưởng, bà ấy cuống đến chảy cả nước mắt. Làm gì có bà nào không thương cháu, lúc nào chẳng trông cho nó được khỏe mạnh, bà ấy thật sự không ngờ mình chỉ nhất thời hồ đồ mà bị con dâu tước đoạt mất cơ hội được chăm nom cháu trai.
"Lỵ Hồng, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa, mẹ nghe con hết, con đừng đưa Tiểu Đông đi, công việc con bận rộn như thế, con không chăm nó được đâu..." Bà Tưởng van nài.
Cô con dâu này của bà ấy từ trước đến nay vô cùng ghê gớm, bà ấy chỉ có một đứa con trai duy nhất, sợ sau này già yếu nằm một chỗ con dâu không đối xử tốt với mình nên trước mặt cô ta bà ấy luôn cẩn thận lấy lòng.
"Không đời nào, bà đừng có mơ, cùng lắm thì tôi từ chức ở nhà chăm nó! Chung Lỵ Hồng vẻ mặt kiên quyết nói, hiển nhiên là phẫn nộ cực điểm đối với hành động của mẹ chồng.
Linh Bảo quan sát tướng mạo của Chung Lỵ Hồng rồi lên tiếng:
"Con cái tự mình chăm sóc đúng là sẽ tốt hơn, nhưng gần đây tốt nhất chị không nên đưa thằng bé lên huyện. Nếu không, không quá ba ngày, hai mẹ con sẽ phải chia lìa.”
Vận mệnh của con người đều không ngừng thay đổi, có lẽ là do ngày hôm qua cô đưa bùa, khiến cho Chung Lỵ Hồng kiên quyết muốn đưa đứa nhỏ lên huyện, bây giờ từ diện mạo của cô ta Linh Bảo đã nhìn ra cô ta sắp phải trải qua đại hạn, gặp phải tình cảnh thảm thương mẹ con chia lìa.
Linh Bảo tìm đường con cái trong lá số tử vi của Chung Lị Hồng xem thử, không ngờ lại phát hiện trong vòng ba ngày tới Tiểu Đông sẽ bị bọn buôn người bắt cóc bên ngoài bệnh viện. Bà cụ và bố mẹ mất con, mất cháu thực sự đáng thương, thế nên cô mới không nhịn được mà nói thêm một câu.
Lời này hiển nhiên lại chọc trúng cơn điên của Chung Lị Hồng: "Mẹ mày, có phải đầu óc mày có vấn đề không! Dám nguyền rủa con trai tao! Tao xé rách miệng mày ra bây giờ con đĩ này!”
Cô ta vừa chửi vừa giơ tay muốn đánh Lục Linh Bảo.
Linh Bảo chưa từng bị người ta mạo phạm như vậy, có chút tức giận dùng lực đẩy một cái, Chung Lỵ Hồng nhất thời lảo đảo.
Ý thức được thể lực chênh lệch so với cô, Chung Lị Hồng không dám ra tay nữa những vẫn tiếp tục mắng chửi om sòm. Linh Bảo đau đầu không chịu được, cô nhéo nhéo huyệt thái dương bị làm ầm ĩ đến ong ong, quyết định từ nay về sau hễ là chuyện liên quan đến trẻ con đều phải hết sức cẩn thận, không bao giờ nhiều lời nữa.
Ầm ĩ đến nước này, Linh Bảo dứt khoát lấy năm mươi đồng hôm qua đưa cho bà Tưởng, đau đầu phất phất tay nói:
"Trả lại tiền cho các người, đi nhanh đi, để cho tôi được yên."
Mạnh Mẫn đi vào thôn Bạch Đế, bà ấy tìm bừa một người bên đường hỏi thăm đường, lại vừa khéo hỏi trúng bà Trương. Lúc này Mạnh Mẫn mới phát hiện cô gái kia có danh tiếng rất cao trong lĩnh vực này, không chỉ biết xem bói, còn có thể vẽ bùa, bắt quỷ, xem chừng là rất là thần thông quảng đại.
Chương 43
Nghe bà Trương kể lại sự tích về Linh Bảo một cách đầy tự hào, lúc này Mạnh Mẫn mới biết được, hôm trước người nhà của một gia đình ở thôn Bạch Đế gặp phải quỷ chết oan, con quỷ muốn biến anh ta thành thế thân, người kia đến tìm Linh Bảo nhờ cô diệt quỷ giúp cho nên bà ấy mới có thể gặp được Lục Linh Bảo ở thành phố.
Mạnh Mẫn đi sắp đến nơi thì nghe thấy có tiếng quát mắng ồn ào, bà ấy đi tới gần mới biết được người ta đang chửi cái gì, thấy Lục Linh Bảo rất muốn đuổi người phụ nữ kia đi, Mạnh Mẫn liền ân cần tiến lên giúp cô giải vây.
“Lục đại sư, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài rồi!”
Nghe bà ấy nói như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đó đều tò mò nhìn qua, không ngờ lại trông thấy một người phụ nữ đến từ thành phố ăn mặc sang trọng đẹp đẽ.
Chung Lỵ Hồng liếc mắt quan sát bà ấy rồi cười khẩy một tiếng:
"Ha ha, đại sư, bà đừng có làm kẻ ngu để người ta lừa như thế chứ! Người trong thành phố như bà mà cũng tin ba đồ mê tín dị đoan phong kiến này à!”
Mạnh Mẫn vừa nhìn thấy biểu cảm của người nọ liền biết ngay cô ta cũng giống mình lúc trước, căn bản cũng không tin vào những chuyện tâm linh này. Nếu không phải đích thân trải nghiệm qua, những người thuộc thế hệ như bọn họ thực sự rất khó tin rằng trên đời này thật sự có tồn tại sức mạnh thần kỳ như thế.
"Trên đời này đúng thật là không thiếu mấy kẻ bói toán bịp bợm, đám lừa đảo lừa đời lấy tiếng, nhưng Lục đại sư quả thật là người có bản lĩnh, mạng này của tôi chính là nhờ Lục đại sư cứu!" Mạnh Mẫn không sợ Chung Lỵ Hồng châm chọc, cao giọng đáp lại.
"Có một số chuyện cần thời gian chứng minh, tốt hơn hết là đừng vội đưa ra kết luận quá sớm."
Đối với việc này, Chung Lỵ Hồng chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn như nhìn kẻ ngốc.
Chí đã không hợp nói thêm nửa câu cũng là nói nhiều, Mạnh Mẫn cũng không đôi co với cô ta nữa. Mà Chung Lỵ Hồng bị một người ngoài xuất hiện chen ngang, cũng không còn hơi sức để mắng người nữa, nghĩ đến con nhỏ còn ở nhà, cô ta quyết định nhanh chóng đưa thằng bé lên huyện kiểm tra, nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề gì sẽ tới tìm Lục Linh Bảo tính sổ sau.
Những người đứng hóng chuyện quanh đó cũng giải tán, lúc này Linh Bảo mới mời Mạnh Mẫn vào trong nhà, đóng cửa lại.
"Lục đại sư, lúc trước thật sự có lỗi với cô, cô có ý tốt như vậy mà tôi lại..." Mạnh Mẫn mở miệng nói câu đầu tiên chính là xin lỗi. Bây giờ bà ấy là người có chuyện cần cô giúp đỡ, vẫn có chút lo Linh Bảo sẽ làm khó bà ấy vì chuyện lúc trước.
Linh Bảo khoát tay áo, ý bảo không sao, vốn dĩ cô tặng bà ấy một lá bùa chẳng qua cũng chỉ là để đáp lại lòng tốt của người phụ nữ này. Lúc ấy đồ đạc của bọn họ rơi xuống đất, trong chợ người qua kẻ lại đông như vậy, cũng chỉ có mình Mạnh Mẫn dừng lại giúp bọn họ nhặt đồ. Cô chưa bao giờ keo kiệt khi báo đáp người lương thiện cả.
Mạnh Mẫn thấy cô không so đo sự bất kính lúc trước của mình, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bà ấy kể lại chuyện ngày hôm qua xảy ra cho Linh Bảo nghe rồi lại nói với Linh Bảo: "Tôi chỉ sợ lần sau sẽ lại xảy ra chuyện như vậy thì biết phải làm sao. Cho nên tôi tới đây là muốn nhờ đại sư giúp đỡ, giúp tôi hóa giải hoàn toàn tai kiếp này. Đương nhiên, về chuyện thù lao tôi nhất định sẽ không để đại sư tốn công vô ích.”
Chương 44
Sau khi quan sát tỉ mỉ lá số tử vi của Mạnh Mẫn, Linh Bảo đã biết nguyên nhân gốc rễ của vấn đề.
"Cháu có thể bói ra được một vài thứ, nhưng muốn giải hạn, chủ yếu phải dựa vào bản thân bác."
Lời này khiến Mạnh Mẫn rất bất ngờ: "Bản thân tôi? Một người bình thường như tôi thì làm được gì? Chẳng phải bình thường giải hạn cần phải làm một cái lễ, hoặc là quyên góp chút công đức gì đó sao?”
Vốn dĩ những chuyện như thế không cần bản thân phải động tay vào quá nhiều, sao đến chỗ Lục đại sư lại biến thành chủ yếu phải dựa vào bà ấy vậy.
"Nếu hạn này của bác đến từ quỷ thần hoặc thế lực siêu hình nào đó, quả thật không cần bản thân bác phải làm cái gì cả, nhưng lần này, nguồn gốc tai họa là do con người."
Mạnh Mẫn nhíu mày, trong lòng sinh ra dự cảm không lành: "Ý cô là, có người muốn hại tôi sao... Vụ tai nạn xe hơi là do có người bày ra? Đó là ai vậy?”
Linh Bảo gật đầu đáo: "Là người bên gối của bác.”
"Không thể nào? Chồng tôi không phải là loại người này!" Mạnh Mẫn khó lòng tin nổi.
Mặc dù trước đây bà ấy và chồng thường xuyên cãi nhau, nhưng gần đây bà ấy đã cố gắng để gìn giữ mối quan hệ của họ, cố hết sức tránh khỏi những cuộc cãi vã. Sống chung một nhà lời qua tiếng lại là chuyện thường tình, chồng bà ấy sao có thể vì những chuyện như thế này mà nảy sinh ý nghĩ muốn giết bà.
Nhưng bản lĩnh của Lục Linh Bảo bà ấy đã tự mình trải qua, chỉ một lá bùa nhỏ mà có thể bảo vệ bà ấy vượt qua tai nạn xe thảm khốc như vậy, không để lại chút thương tích nào. Cao nhân như vậy cần gì phải lừa gạt bà ấy mấy chuyện như thế này?
Linh Bảo nhìn ra được bà ấy rất khó chấp nhận chuyện này, vì thế liền nói: "Bác hãy nhờ người kiểm tra các giao dịch tài chính của ông ta trong mười ngày gần đây sẽ thấy có thời điểm ông ta rút một khoản tiền mặt lớn, chú ý nơi cuối cùng mà ông ta đã đến. Sau đó đối chiếu với các giao dịch tài chính của người lái xe gây tai nạn là bác sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Chuyện tiếp theo, phải xem bác tự xử lý như thế nào.”
Các thầy bói thông thường không ai nói một cách cụ thể như Linh Bảo cả, mà sẽ úp úp mở mở để lỡ có chỗ nào nói không trúng còn có nước xoay chuyển. Vị đại sư trẻ tuổi trước mắt này, nếu dám nói như vậy, chỉ sợ là đã nắm chắc mười phần.
Ý của cô là người chồng đã mua chuộc người lái xe cố tình đâm chết bà ấy.
Mạnh Mẫn nhớ lại phản ứng của chồng mình ngày hôm qua, trong lòng lại càng tăng thêm chút nghi ngờ. Nhưng rốt cuộc bà ấy vẫn không thể tin được chồng mình lại có ý đồ độc ác như vậy với mình, trong lúc nhất thời lòng dạ bà ấy rối tung rối mù lên… Nếu thật sự là chồng bà ấy muốn giết bà ấy thật thì biết phải làm thế nào đây?
Có điều thân là một người làm ăn kinh doanh, bà ấy vẫn rất biết nắm bắt trọng điểm.
Nếu thật sự là chồng bà ấy muốn hại bà ấy, một lần không thành nhất định sẽ có lần sau, để phòng ngừa lỡ như, bà ấy nhất định phải có biện pháp để tự bảo vệ mình.
"Đại sư, việc này tạm thời tôi cũng không chắc chắn được, nhưng tôi sợ lại gặp phải chuyện giống như ngày hôm qua, cô xem có thể bán cho tôi thêm mấy lá bùa giống hôm qua không, tôi mua của cô hai ngàn một lá, cô thấy giá này đã thích hợp chưa?"
Chương 45
Tiền lương bình quân đầu người ở thành phố chưa được hơn hai ngàn một tháng, cho dù là người làm ăn như Mạnh Mẫn, ngoại trừ nhà cửa ra, tài sản tổng cộng cũng chỉ được khoảng năm sáu triệu, còn phải duy trì hoạt động bình thường của công ty, hai ngàn đồng một tấm bùa, trong khái niệm tiêu dùng của cư dân thành phố đã là rất đắt rồi.
Đương nhiên, nếu Như Linh Bảo cảm thấy giá cả thấp thì bà ấy vẫn bằng lòng bỏ thêm tiền. Dù sao thì không có gì quan trọng hơn tính mạng của mình được cả.
Hai ngàn đồng một tờ, so với giá mà bà Tưởng đưa cho đã chênh lệch gần trăm lần rồi. Trong trí nhớ của nguyên chủ, hai ngàn đồng cũng không phải là một số tiền nhỏ. Linh Bảo cảm thấy hết sức vừa ý liền vui vẻ đồng ý:
"Bác muốn mấy lá?"
"Tôi muốn năm lá có được không?"
Hiệu quả của loại bùa này bà ấy đã đích thân trải nghiệm, thời điểm xảy ra chuyện ngoài ý muốn có lá bùa này tương đương với có thêm một lớp bảo vệ cho tính mạng, nhân cơ hội này, bà ấy cũng muốn xin thêm cho cha mẹ và con của mình một tấm để đề phòng.
Linh Bảo vẽ năm tấm bùa bình an đưa cho Mạnh Mẫn xong, bà ấy liền mang theo bùa giấy trở về thành phố, những chuyện Linh Bảo nói, bà ấy cần đích thân đi kiểm chứng lại. Nếu mọi thứ quả đúng như vậy, đến lúc đó bà ấy sẽ cho Lục đại sư thêm một khoản thù lao.
Mà Linh Bảo chỉ mất có chút công sức đã có có thêm mười ngàn tiền để dành, cộng thêm chỗ tiền lúc trước Đàm Côn đưa cho, tổng cộng cô đang có trong tay mười bốn ngàn.
Cứ thế này thì chi phí sinh hoạt và học phí đầu năm học không cần người khác phải hỗ trợ nữa rồi.
Thế là cô liền đi báo tin tốt này cho Ngô Xảo Trân. Ngô Xảo Trân không thể nào ngờ được, bản lĩnh của Linh Bảo lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, lập tức vui mừng chạy tới miếu Sơn thần thắp hương khấu đầu tạ ơn.
Mạnh Mẫn trở lại thành phố, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, nếu thật sự là chồng bà ấy có lòng muốn hại bà, bà và ông ta sống chung dưới một mái nhà, có quá nhiều cơ hội để ông ta ra tay. Bà ấy không muốn lúc nào cũng phải dè chừng mỗi khi đối mặt với ông ta.
Vì vậy, bà ấy ngay lập tức bắt đầu kiểm tra các giao dịch ngân hàng của chồng. Chồng bà ấy chỉ có ba cái thẻ ngân hàng, mật khẩu giống y như nhau. Tuy rằng bình thường bà ấy cũng không quản thúc tiền của chồng, nhưng dù sao hai người cũng đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy, thường xuyên cùng nhau đi rút tiền, vô tình cũng biết được mật mã của ông ta.
Bây giờ thanh toán điện tử tiên tiến như thế, thậm chí không cần phải đi đến ngân hàng, chỉ cần số chứng minh nhân dân và mật khẩu giao dịch là đã có thể trực tiếp đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến, tìm thấy chi tiết giao dịch của thẻ ngân hàng.
Nghĩ đến cách này bà ấy lập tức hành động.
Thẻ ngân hàng nông nghiệp là thẻ lương của chồng, thẻ của ngân hàng công nghiệp là thẻ vay tiền mua xe hơi còn thẻ ngân hàng thành phố là thẻ tiết kiệm.
Hai thẻ đầu tiên đều không có khoản giao dịch nào lớn cả, nhưng thẻ thứ ba thì ba ngày trước vừa bị rút đi sáu mươi ngàn.
Rút một khoản tiền mặt lớn, trùng với lời Linh Bảo nói. Trong lòng Mạnh Mẫn có chút căng thẳng, lúc này liền gọi điện thoại cho bạn ở cục cảnh sát, nhờ ông ấy điều tra camera giám sát giúp bà, bắt đầu từ ngân hàng rút tiền, điều tra xem ngày hôm đó Bao Tùng đã đi những đâu.
Nhìn khí sắc của đứa trẻ, rất nhanh Linh Bảo đưa ra kết luận:
"Tiểu Đông không trúng tà, cũng không đụng phải thứ không sạch sẽ, chỉ là bác sĩ kê đơn thuốc không đúng nên mới bệnh mãi không khỏi."
"Hả?" Nghe cô nói vậy bà Tưởng mặt đầy thất vọng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Các bác sĩ trong thị trấn này bà đều đưa nó đi khám cả rồi..."
Linh Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy để cháu vẽ cho bà hai lá bùa sức khỏe đi, bà đem bùa này đi đốt thành tro rồi pha với nước, để cho lắng xuống rồi cho thằng bé uống phần nước thôi, không cần phải uống phần cặn phía dưới, bây giờ uống một lần, sáng mai chín giờ uống một lần nữa là được.”
Trước kia cô cũng thường xuyên ban những lá bùa như vậy cho tín đồ. Thân thể trẻ con yếu ớt, không thể trực tiếp chịu đựng linh khí để xua đuổi bệnh khí, phải thông qua giấy làm từ thảo mộc và nước để trung hòa lại mới được.
Linh Bảo vẽ xong bùa, cho Tiểu Đông uống một lá ở nhà cô, lá còn lại đưa cho bà Tưởng mang về.
Bởi vì được vẽ bùa nên bà Tưởng nhét cho Linh Bảo năm mươi đồng. Thầy bói Trương ở thôn bên cạnh bình thường lấy năm mươi đồng một lá bùa, bà Tưởng không hoàn toàn tin tưởng hiệu quả của bùa chú trong tay Linh Bảo nên mới đưa ít hơn.
Linh Bảo không từ chối, nhận lấy.
Cô bỏ công lao ra, nhận về tiền thù lao là hoàn toàn chính đáng. Trong bùa này ẩn chứa linh khí, giá trị vượt xa chút tiền này, cô bằng lòng với cái giá này đã là nể mặt quan hệ hàng xóm, cho đi rất nhiều nhân tình rồi.
Vốn tưởng rằng việc này cứ thế kết thúc, không ngờ khoảng độ hơn chín giờ sáng hôm sau Linh Bảo lại nghe thấy tiếng có người quát mắng trước cửa nhà mình:
"Lục Linh Bảo! Đồ lừa đảo gạt người lừa tiền này! Mày cút ra đây cho tao!”
Linh Bảo đi ra cửa xem thử thì thấy một người phụ nữ độ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mày hằm hằm đứng ở trước cửa nhà mình, phía sau cô ta là bà Tưởng, vẻ mặt vừa xấu hổ lại có chút khó xử.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy có biết người phụ nữ này, cô ta là con dâu của bà Tưởng - Chung Lỵ Hồng, trước nay đi làm thuê với chồng ở trên huyện thỉnh thoảng nghỉ phép sẽ trở về thăm con trai mình.
"Mày bảo mẹ chồng tao cho Tiểu Đông uống cái gì quỷ quái gì? Mày giả thần giả quỷ, cũng chỉ lừa được mấy người già cả kém hiểu biết thôi, muốn lừa tao không có cửa đâu! Tao nói cho mày biết, ngay bây giờ tao sẽ đưa Tiểu Đông đến bệnh viện huyện kiểm tra, nếu con tao uống bùa kia của mày mà có mệnh hệ gì tao tuyệt đối không tha cho mày đâu!”
Cô ta vừa trông thấy Lục Linh Bảo đi ra, liền chỉ vào mặt cô mà mắng xa xả.
Thì ra Chung Lỵ Hồng biết được con trai mấy ngày nay bệnh mãi mà chưa khỏi liền xin nghỉ phép về nhà. Nào biết được, sáng nay vừa về đến nhà thì đúng lúc bắt gặp mẹ chồng đang cho con trai mình uống thứ nước gì đó màu vàng vàng, dưới đáy còn đọng một lớp cặn màu xám tro, hỏi ra mới biết là bùa mua từ chỗ Lục Linh Bảo, tức thời máu dồn lên não, ngay lập tức xông sang nhà Linh Bảo chửi bới.
"Linh Bảo à, chuyện này… Chuyện này thật sự xin lỗi cháu nhé..." Bà Tưởng áy náy nói, rồi lại quay sang bảo con dâu im miệng: "Lỵ Hồng, con đừng nói nữa, Linh Bảo nó cũng chỉ có ý tốt thôi!”
Chương 42
"Ý tốt cái con khỉ! Chung Lỵ Hồng tỏ vẻ khinh miệt sau đó oán hận nói: "Tôi đã nói rồi mà, giao con cho người già như bà chăm sóc đâu có được, bà lại cứ muốn tranh với tôi, còn nói cái gì mà giảm bớt gánh nặng cho tôi! Bây giờ bà nhìn đi, bà chăm con tôi kiểu gì vậy, suốt ngày cho nó uống những thứ tầm bậy tầm bạ!”
"Để cho bà chăm nó tiếp, bà giết chết con tôi lúc nào tôi cũng không hay!
Nói xong cô ta lập tức về nhà, muốn đưa con trai lên huyện.
Lời này như xát muối vào tim bà Tưởng, bà ấy cuống đến chảy cả nước mắt. Làm gì có bà nào không thương cháu, lúc nào chẳng trông cho nó được khỏe mạnh, bà ấy thật sự không ngờ mình chỉ nhất thời hồ đồ mà bị con dâu tước đoạt mất cơ hội được chăm nom cháu trai.
"Lỵ Hồng, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa, mẹ nghe con hết, con đừng đưa Tiểu Đông đi, công việc con bận rộn như thế, con không chăm nó được đâu..." Bà Tưởng van nài.
Cô con dâu này của bà ấy từ trước đến nay vô cùng ghê gớm, bà ấy chỉ có một đứa con trai duy nhất, sợ sau này già yếu nằm một chỗ con dâu không đối xử tốt với mình nên trước mặt cô ta bà ấy luôn cẩn thận lấy lòng.
"Không đời nào, bà đừng có mơ, cùng lắm thì tôi từ chức ở nhà chăm nó! Chung Lỵ Hồng vẻ mặt kiên quyết nói, hiển nhiên là phẫn nộ cực điểm đối với hành động của mẹ chồng.
Linh Bảo quan sát tướng mạo của Chung Lỵ Hồng rồi lên tiếng:
"Con cái tự mình chăm sóc đúng là sẽ tốt hơn, nhưng gần đây tốt nhất chị không nên đưa thằng bé lên huyện. Nếu không, không quá ba ngày, hai mẹ con sẽ phải chia lìa.”
Vận mệnh của con người đều không ngừng thay đổi, có lẽ là do ngày hôm qua cô đưa bùa, khiến cho Chung Lỵ Hồng kiên quyết muốn đưa đứa nhỏ lên huyện, bây giờ từ diện mạo của cô ta Linh Bảo đã nhìn ra cô ta sắp phải trải qua đại hạn, gặp phải tình cảnh thảm thương mẹ con chia lìa.
Linh Bảo tìm đường con cái trong lá số tử vi của Chung Lị Hồng xem thử, không ngờ lại phát hiện trong vòng ba ngày tới Tiểu Đông sẽ bị bọn buôn người bắt cóc bên ngoài bệnh viện. Bà cụ và bố mẹ mất con, mất cháu thực sự đáng thương, thế nên cô mới không nhịn được mà nói thêm một câu.
Lời này hiển nhiên lại chọc trúng cơn điên của Chung Lị Hồng: "Mẹ mày, có phải đầu óc mày có vấn đề không! Dám nguyền rủa con trai tao! Tao xé rách miệng mày ra bây giờ con đĩ này!”
Cô ta vừa chửi vừa giơ tay muốn đánh Lục Linh Bảo.
Linh Bảo chưa từng bị người ta mạo phạm như vậy, có chút tức giận dùng lực đẩy một cái, Chung Lỵ Hồng nhất thời lảo đảo.
Ý thức được thể lực chênh lệch so với cô, Chung Lị Hồng không dám ra tay nữa những vẫn tiếp tục mắng chửi om sòm. Linh Bảo đau đầu không chịu được, cô nhéo nhéo huyệt thái dương bị làm ầm ĩ đến ong ong, quyết định từ nay về sau hễ là chuyện liên quan đến trẻ con đều phải hết sức cẩn thận, không bao giờ nhiều lời nữa.
Ầm ĩ đến nước này, Linh Bảo dứt khoát lấy năm mươi đồng hôm qua đưa cho bà Tưởng, đau đầu phất phất tay nói:
"Trả lại tiền cho các người, đi nhanh đi, để cho tôi được yên."
Mạnh Mẫn đi vào thôn Bạch Đế, bà ấy tìm bừa một người bên đường hỏi thăm đường, lại vừa khéo hỏi trúng bà Trương. Lúc này Mạnh Mẫn mới phát hiện cô gái kia có danh tiếng rất cao trong lĩnh vực này, không chỉ biết xem bói, còn có thể vẽ bùa, bắt quỷ, xem chừng là rất là thần thông quảng đại.
Chương 43
Nghe bà Trương kể lại sự tích về Linh Bảo một cách đầy tự hào, lúc này Mạnh Mẫn mới biết được, hôm trước người nhà của một gia đình ở thôn Bạch Đế gặp phải quỷ chết oan, con quỷ muốn biến anh ta thành thế thân, người kia đến tìm Linh Bảo nhờ cô diệt quỷ giúp cho nên bà ấy mới có thể gặp được Lục Linh Bảo ở thành phố.
Mạnh Mẫn đi sắp đến nơi thì nghe thấy có tiếng quát mắng ồn ào, bà ấy đi tới gần mới biết được người ta đang chửi cái gì, thấy Lục Linh Bảo rất muốn đuổi người phụ nữ kia đi, Mạnh Mẫn liền ân cần tiến lên giúp cô giải vây.
“Lục đại sư, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài rồi!”
Nghe bà ấy nói như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đó đều tò mò nhìn qua, không ngờ lại trông thấy một người phụ nữ đến từ thành phố ăn mặc sang trọng đẹp đẽ.
Chung Lỵ Hồng liếc mắt quan sát bà ấy rồi cười khẩy một tiếng:
"Ha ha, đại sư, bà đừng có làm kẻ ngu để người ta lừa như thế chứ! Người trong thành phố như bà mà cũng tin ba đồ mê tín dị đoan phong kiến này à!”
Mạnh Mẫn vừa nhìn thấy biểu cảm của người nọ liền biết ngay cô ta cũng giống mình lúc trước, căn bản cũng không tin vào những chuyện tâm linh này. Nếu không phải đích thân trải nghiệm qua, những người thuộc thế hệ như bọn họ thực sự rất khó tin rằng trên đời này thật sự có tồn tại sức mạnh thần kỳ như thế.
"Trên đời này đúng thật là không thiếu mấy kẻ bói toán bịp bợm, đám lừa đảo lừa đời lấy tiếng, nhưng Lục đại sư quả thật là người có bản lĩnh, mạng này của tôi chính là nhờ Lục đại sư cứu!" Mạnh Mẫn không sợ Chung Lỵ Hồng châm chọc, cao giọng đáp lại.
"Có một số chuyện cần thời gian chứng minh, tốt hơn hết là đừng vội đưa ra kết luận quá sớm."
Đối với việc này, Chung Lỵ Hồng chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn như nhìn kẻ ngốc.
Chí đã không hợp nói thêm nửa câu cũng là nói nhiều, Mạnh Mẫn cũng không đôi co với cô ta nữa. Mà Chung Lỵ Hồng bị một người ngoài xuất hiện chen ngang, cũng không còn hơi sức để mắng người nữa, nghĩ đến con nhỏ còn ở nhà, cô ta quyết định nhanh chóng đưa thằng bé lên huyện kiểm tra, nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề gì sẽ tới tìm Lục Linh Bảo tính sổ sau.
Những người đứng hóng chuyện quanh đó cũng giải tán, lúc này Linh Bảo mới mời Mạnh Mẫn vào trong nhà, đóng cửa lại.
"Lục đại sư, lúc trước thật sự có lỗi với cô, cô có ý tốt như vậy mà tôi lại..." Mạnh Mẫn mở miệng nói câu đầu tiên chính là xin lỗi. Bây giờ bà ấy là người có chuyện cần cô giúp đỡ, vẫn có chút lo Linh Bảo sẽ làm khó bà ấy vì chuyện lúc trước.
Linh Bảo khoát tay áo, ý bảo không sao, vốn dĩ cô tặng bà ấy một lá bùa chẳng qua cũng chỉ là để đáp lại lòng tốt của người phụ nữ này. Lúc ấy đồ đạc của bọn họ rơi xuống đất, trong chợ người qua kẻ lại đông như vậy, cũng chỉ có mình Mạnh Mẫn dừng lại giúp bọn họ nhặt đồ. Cô chưa bao giờ keo kiệt khi báo đáp người lương thiện cả.
Mạnh Mẫn thấy cô không so đo sự bất kính lúc trước của mình, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bà ấy kể lại chuyện ngày hôm qua xảy ra cho Linh Bảo nghe rồi lại nói với Linh Bảo: "Tôi chỉ sợ lần sau sẽ lại xảy ra chuyện như vậy thì biết phải làm sao. Cho nên tôi tới đây là muốn nhờ đại sư giúp đỡ, giúp tôi hóa giải hoàn toàn tai kiếp này. Đương nhiên, về chuyện thù lao tôi nhất định sẽ không để đại sư tốn công vô ích.”
Chương 44
Sau khi quan sát tỉ mỉ lá số tử vi của Mạnh Mẫn, Linh Bảo đã biết nguyên nhân gốc rễ của vấn đề.
"Cháu có thể bói ra được một vài thứ, nhưng muốn giải hạn, chủ yếu phải dựa vào bản thân bác."
Lời này khiến Mạnh Mẫn rất bất ngờ: "Bản thân tôi? Một người bình thường như tôi thì làm được gì? Chẳng phải bình thường giải hạn cần phải làm một cái lễ, hoặc là quyên góp chút công đức gì đó sao?”
Vốn dĩ những chuyện như thế không cần bản thân phải động tay vào quá nhiều, sao đến chỗ Lục đại sư lại biến thành chủ yếu phải dựa vào bà ấy vậy.
"Nếu hạn này của bác đến từ quỷ thần hoặc thế lực siêu hình nào đó, quả thật không cần bản thân bác phải làm cái gì cả, nhưng lần này, nguồn gốc tai họa là do con người."
Mạnh Mẫn nhíu mày, trong lòng sinh ra dự cảm không lành: "Ý cô là, có người muốn hại tôi sao... Vụ tai nạn xe hơi là do có người bày ra? Đó là ai vậy?”
Linh Bảo gật đầu đáo: "Là người bên gối của bác.”
"Không thể nào? Chồng tôi không phải là loại người này!" Mạnh Mẫn khó lòng tin nổi.
Mặc dù trước đây bà ấy và chồng thường xuyên cãi nhau, nhưng gần đây bà ấy đã cố gắng để gìn giữ mối quan hệ của họ, cố hết sức tránh khỏi những cuộc cãi vã. Sống chung một nhà lời qua tiếng lại là chuyện thường tình, chồng bà ấy sao có thể vì những chuyện như thế này mà nảy sinh ý nghĩ muốn giết bà.
Nhưng bản lĩnh của Lục Linh Bảo bà ấy đã tự mình trải qua, chỉ một lá bùa nhỏ mà có thể bảo vệ bà ấy vượt qua tai nạn xe thảm khốc như vậy, không để lại chút thương tích nào. Cao nhân như vậy cần gì phải lừa gạt bà ấy mấy chuyện như thế này?
Linh Bảo nhìn ra được bà ấy rất khó chấp nhận chuyện này, vì thế liền nói: "Bác hãy nhờ người kiểm tra các giao dịch tài chính của ông ta trong mười ngày gần đây sẽ thấy có thời điểm ông ta rút một khoản tiền mặt lớn, chú ý nơi cuối cùng mà ông ta đã đến. Sau đó đối chiếu với các giao dịch tài chính của người lái xe gây tai nạn là bác sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Chuyện tiếp theo, phải xem bác tự xử lý như thế nào.”
Các thầy bói thông thường không ai nói một cách cụ thể như Linh Bảo cả, mà sẽ úp úp mở mở để lỡ có chỗ nào nói không trúng còn có nước xoay chuyển. Vị đại sư trẻ tuổi trước mắt này, nếu dám nói như vậy, chỉ sợ là đã nắm chắc mười phần.
Ý của cô là người chồng đã mua chuộc người lái xe cố tình đâm chết bà ấy.
Mạnh Mẫn nhớ lại phản ứng của chồng mình ngày hôm qua, trong lòng lại càng tăng thêm chút nghi ngờ. Nhưng rốt cuộc bà ấy vẫn không thể tin được chồng mình lại có ý đồ độc ác như vậy với mình, trong lúc nhất thời lòng dạ bà ấy rối tung rối mù lên… Nếu thật sự là chồng bà ấy muốn giết bà ấy thật thì biết phải làm thế nào đây?
Có điều thân là một người làm ăn kinh doanh, bà ấy vẫn rất biết nắm bắt trọng điểm.
Nếu thật sự là chồng bà ấy muốn hại bà ấy, một lần không thành nhất định sẽ có lần sau, để phòng ngừa lỡ như, bà ấy nhất định phải có biện pháp để tự bảo vệ mình.
"Đại sư, việc này tạm thời tôi cũng không chắc chắn được, nhưng tôi sợ lại gặp phải chuyện giống như ngày hôm qua, cô xem có thể bán cho tôi thêm mấy lá bùa giống hôm qua không, tôi mua của cô hai ngàn một lá, cô thấy giá này đã thích hợp chưa?"
Chương 45
Tiền lương bình quân đầu người ở thành phố chưa được hơn hai ngàn một tháng, cho dù là người làm ăn như Mạnh Mẫn, ngoại trừ nhà cửa ra, tài sản tổng cộng cũng chỉ được khoảng năm sáu triệu, còn phải duy trì hoạt động bình thường của công ty, hai ngàn đồng một tấm bùa, trong khái niệm tiêu dùng của cư dân thành phố đã là rất đắt rồi.
Đương nhiên, nếu Như Linh Bảo cảm thấy giá cả thấp thì bà ấy vẫn bằng lòng bỏ thêm tiền. Dù sao thì không có gì quan trọng hơn tính mạng của mình được cả.
Hai ngàn đồng một tờ, so với giá mà bà Tưởng đưa cho đã chênh lệch gần trăm lần rồi. Trong trí nhớ của nguyên chủ, hai ngàn đồng cũng không phải là một số tiền nhỏ. Linh Bảo cảm thấy hết sức vừa ý liền vui vẻ đồng ý:
"Bác muốn mấy lá?"
"Tôi muốn năm lá có được không?"
Hiệu quả của loại bùa này bà ấy đã đích thân trải nghiệm, thời điểm xảy ra chuyện ngoài ý muốn có lá bùa này tương đương với có thêm một lớp bảo vệ cho tính mạng, nhân cơ hội này, bà ấy cũng muốn xin thêm cho cha mẹ và con của mình một tấm để đề phòng.
Linh Bảo vẽ năm tấm bùa bình an đưa cho Mạnh Mẫn xong, bà ấy liền mang theo bùa giấy trở về thành phố, những chuyện Linh Bảo nói, bà ấy cần đích thân đi kiểm chứng lại. Nếu mọi thứ quả đúng như vậy, đến lúc đó bà ấy sẽ cho Lục đại sư thêm một khoản thù lao.
Mà Linh Bảo chỉ mất có chút công sức đã có có thêm mười ngàn tiền để dành, cộng thêm chỗ tiền lúc trước Đàm Côn đưa cho, tổng cộng cô đang có trong tay mười bốn ngàn.
Cứ thế này thì chi phí sinh hoạt và học phí đầu năm học không cần người khác phải hỗ trợ nữa rồi.
Thế là cô liền đi báo tin tốt này cho Ngô Xảo Trân. Ngô Xảo Trân không thể nào ngờ được, bản lĩnh của Linh Bảo lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, lập tức vui mừng chạy tới miếu Sơn thần thắp hương khấu đầu tạ ơn.
Mạnh Mẫn trở lại thành phố, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, nếu thật sự là chồng bà ấy có lòng muốn hại bà, bà và ông ta sống chung dưới một mái nhà, có quá nhiều cơ hội để ông ta ra tay. Bà ấy không muốn lúc nào cũng phải dè chừng mỗi khi đối mặt với ông ta.
Vì vậy, bà ấy ngay lập tức bắt đầu kiểm tra các giao dịch ngân hàng của chồng. Chồng bà ấy chỉ có ba cái thẻ ngân hàng, mật khẩu giống y như nhau. Tuy rằng bình thường bà ấy cũng không quản thúc tiền của chồng, nhưng dù sao hai người cũng đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy, thường xuyên cùng nhau đi rút tiền, vô tình cũng biết được mật mã của ông ta.
Bây giờ thanh toán điện tử tiên tiến như thế, thậm chí không cần phải đi đến ngân hàng, chỉ cần số chứng minh nhân dân và mật khẩu giao dịch là đã có thể trực tiếp đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến, tìm thấy chi tiết giao dịch của thẻ ngân hàng.
Nghĩ đến cách này bà ấy lập tức hành động.
Thẻ ngân hàng nông nghiệp là thẻ lương của chồng, thẻ của ngân hàng công nghiệp là thẻ vay tiền mua xe hơi còn thẻ ngân hàng thành phố là thẻ tiết kiệm.
Hai thẻ đầu tiên đều không có khoản giao dịch nào lớn cả, nhưng thẻ thứ ba thì ba ngày trước vừa bị rút đi sáu mươi ngàn.
Rút một khoản tiền mặt lớn, trùng với lời Linh Bảo nói. Trong lòng Mạnh Mẫn có chút căng thẳng, lúc này liền gọi điện thoại cho bạn ở cục cảnh sát, nhờ ông ấy điều tra camera giám sát giúp bà, bắt đầu từ ngân hàng rút tiền, điều tra xem ngày hôm đó Bao Tùng đã đi những đâu.