Chương 7 - Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 31

"Vậy theo ý của sinh viên Lục thì bây giờ phải làm thế nào mới tốt?" Đàm Côn hỏi.
Linh Bảo nhìn vẻ mặt của anh ta liền biết người này vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, cũng không nói nhiều nữa mà trực tiếp lấy ra một tờ giấy vàng đã cắt xong, ngón tay chấm chu sa, như rồng bay phượng múa vẽ ra một tấm bùa trừ tà, thành thục gấp thành hình tam giác nhỏ rồi đưa cho Đàm Côn:
"Tôi thấy anh cũng không phải là người xấu, thôi thì giúp anh một lần, anh hãy mang theo tấm bùa giấy này bên mình, đến lúc cần nó sẽ có thể cứu anh một mạng."
Bùa này tuy rằng nhìn qua bình thường không có gì lạ, nhưng lại là một tấm bùa trừ tà mang sức mạnh của sấm sét, có thể ngăn cản ba lần tấn công của tà vật, đồng thời cũng sẽ gây nên tổn thương cho tà vật, làm cho nó sợ hãi. Tuy rằng không thể tiêu diệt ác quỷ hoàn toàn, nhưng cũng có thể giúp cho người bị làm thế thân tạm thời tránh thoát một kiếp.
Đàm Côn không nhận, anh ta từng gặp nhiều kẻ lừa đảo chợ búa, sợ bước tiếp theo Lục Linh Bảo sẽ mở miệng đòi anh ta tiền.
Linh Bảo thấy thế, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Không lấy tiền, anh không muốn thì thôi." Nói rồi định cất tờ giấy bùa đi.
Nghe thấy cô nói vậy, Đàm Côn lập tức nhận lấy ngay: "Nếu đã là ý tốt của sinh viên Lục, thôi thì tôi cứ nhận lấy vậy."
Nếu cô gái này được người trong thôn đồn thổi một cách thần kỳ như thế, vậy anh ta vẫn nên nhận thì hơn, dù sao cũng không tốn tiền, cứ thử một lần cũng chẳng mất mát gì.
Bản chất con người là như vậy, người ta nhiệt tình mời mọc thì kiểu gì cũng cảm thấy người ta có ý đồ khác, nhưng nếu người ta tỏ vẻ thờ ơ muốn cất quà tặng đi thì lại cảm thấy người ta đáng tin hơn hẳn.
Có điều chung quy vẫn là vô ích, Đàm Côn cũng không quá coi trọng, tiện tay bỏ lá bùa vào túi áo sơ mi rồi cũng không để ý đến nó nữa.
*
Trong khi Vương Vĩ bị nữ quỷ tra tấn thì Đàm Côn tham gia tiệc sinh nhật của dì ở trong thôn, sau đó trở về thành phố.
Bởi vì vợ anh ta đã đưa theo bọn trẻ về nhà mẹ đẻ, anh ta ở một mình trong căn nhà vắng tanh, nghĩ đến lời cô gái kia nói, quả thật cũng có chút hoang mang lo sợ.
Tuy nhiên, đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra cả, anh ta ngủ một giấc yên ổn đến lúc trời sáng.
Vì thế, anh ta liền gạt chuyện này sang một bên, còn thầm cười nhạo mình đúng là đồ nhát gan, nghĩ thế nào mà lại đi tin mấy lời nói vô căn cứ kia. Xem ra quả nhiên đúng như những gì em họ anh ta nói, đó chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đảo.
Tuy nhiên, đến đêm thứ ba, anh ta ngủ đến nửa đêm thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng ai đó nói chuyện bên tai mình.
Anh ta mở mắt ra thì trông thấy một người đàn ông sắc mặt tái nhợt một cách kỳ lạ đang đứng ở bên giường mình, không biết tại sao, khi đối mặt với người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình này, trong lòng anh ta lại không có chút sợ hãi nào.
"Anh sống cũng vất vả quá, mụ vợ kia không chịu làm việc, ngày nào cũng chỉ biết có mua mua mua, cãi nhau dăm ba câu là lại mang con về nhà mẹ đẻ, chẳng hề thông cảm cho anh một chút nào." Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông vang lên bên tai anh ta.
"Đúng vậy." Lời này đã chạm đến đáy lòng của Đàm Côn.

Chương 32

"Con anh bị cô ta dạy dỗ như vậy, sau này cũng sẽ chẳng hiếu thảo với anh đâu. Anh nói xem anh vất vả ngược xuôi vì bọn họ như thế, có nghĩa lý gì không, còn không bằng chết sớm đi cho thoải mái.”
Đàm Côn vốn dĩ không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, lúc này lại cảm thấy lời kẻ này nói hết sức có lý, đúng vậy, đàn ông sống trên đời này sao mà mệt mỏi quá, chi bằng chết quách đi cho xong.
"Nhảy xuống đi, nhảy xuống là được giải thoát rồi." Người đàn ông chỉ vào ban công lớn trong phòng ngủ của anh ta và nói.
Vì thế, Đàm Côn đờ đẫn đi về hướng kẻ này chỉ, nơi đó có một cửa sổ sát đất, mặt bên có thể mở ra. Bởi vì nhà có con nhỏ nên giữa giường và cửa sổ có một hàng rào ngăn cách, anh ta thường quen tay ném quần áo mình mặc lên trên đó, bởi vậy suốt ngày bị vợ càm ràm.
Đàm Côn trèo qua lan can một cách dễ dàng, mở cửa sổ cạnh sườn ra, cửa sổ này mở ở vị trí ngang hông của anh ta, chỉ cần chúi người xuống thì sẽ lập tức ngã ra ngoài rớt xuống dưới.
Gió đêm mang theo hơi nóng của mùa hè thổi lên mặt, Đàm Côn bỗng nhiên tỉnh táo lại, từ trước đến nay anh ta mắc chứng sợ độ cao, nhà lại ở tầng 22, lúc này liếc mắt nhìn xuống liền cảm thấy nhũn hết cả chân, vội vã lui về phía sau một bước.
Anh ta đang làm gì vậy? Trước đây anh ta chưa bao giờ đến gần cái cửa sổ này.
"Anh làm sao vậy, mau nhảy xuống đi chứ!" Giữa đêm khuya khoắt giọng nói của người đàn ông lạ mặt kia từ phía sau truyền đến, quỷ dị đến lạ thường.
Anh ta điếng người quay đầu lại nhìn, người đàn ông sắc mặt tái nhợt cái gì chứ, kẻ này tuy rằng mặc quần áo của người nhưng đã hoàn toàn không còn dáng vẻ của con người nữa, đầu giống như một quả dưa hấu bị vỡ nát bét, cơ thể cũng vặn vẹo một cách bất thường, toàn thân đều là máu.
"Quỷ!" Đàm Côn hoảng sợ hét lên một tiếng, ngay sau đó liền trèo qua lan can muốn chạy ra ngoài.
Nhưng trong lúc anh ta không đề phòng, con quỷ kia liền bắt lấy cánh tay của anh ta, sức lực của nó vô cùng lớn, chẳng mấy chốc anh ta lại bị kéo qua lan can một lần nữa, phút chốc đã đến trước cánh cửa đang bị mở ra kia.
Lực đẩy mạnh mẽ từ đằng sau truyền đến, phía dưới là khoảng cách 22 tầng lầu, không cẩn thận rơi xuống sẽ tan xương nát thịt.
Lúc này anh ta bỗng nhớ tới lời nói của cô gái kia, người đàn ông bị ngã lầu bên đường Hối Giang, trong vòng ba ngày tới sẽ đến tìm anh ta làm thế thân. Hôm nay không phải chính là ngày thứ ba sao!
Bùa! Bùa hộ mệnh!
Đàm Côn nhớ rõ anh ta đã bỏ tấm bùa kia vào chiếc áo sơ mi hôm trước mặc, bộ quần áo kia anh ta đã vắt lên lan can. Liếc mắt qua nhìn thử, lại phát hiện vừa rồi anh ta đã làm bộ quần áo có đựng lá bùa kia rớt xuống đất, còn lá bùa được gấp thành hình tam giác kia đã rơi xuống mặt đất cách mình khoảng hơn một mét.
Ngay lúc đó anh ta như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, cơ thể bộc phát sức mạnh to lớn, trong nháy mắt đã có thể thoát khỏi sự kìm chế của con quỷ, nhào về phía lá bùa hình tam giác kia.
Còn thiếu một chút nữa, Đàm Côn đang muốn bò về phía trước thì cảm giác lạnh như băng từ mắt cá chân truyền đến, con quỷ kia đã bắt lấy chân anh ta. Anh ta ra sức vươn tay về phía trước, đầu ngón tay khó khăn lắm mới chạm được đến lá bùa kia.

Chương 33

Phía sau lập tức vang lên tiếng thét chói tai không thuộc về con người, như là vừa bị tổn thương nặng nề, trong tiếng thét kia còn mang theo đau đớn, mà bàn tay đang nắm chặt chân anh ta cũng nhất thời buông lỏng.
Đàm Côn nhân cơ hội bò về phía trước, nắm chặt lá bùa trong tay sau đó vịn vào lan can đứng lên.
Con quỷ lại nhanh chóng nhào tới, Đàm Côn cũng vội vàng lùi về phía sau, nhưng trong lúc hoảng loạn anh ta đã bị ép vào góc tường, không còn đường nào để lui nữa.
Trông thấy con quỷ lại muốn xông lên bắt lấy mình, Đàm Côn theo bản năng dùng tay đang cầm bùa kia đánh về phía con quỷ.
Cảnh tượng lật đổ nhân sinh quan của anh ta xuất hiện, con quỷ bị anh ta đánh trúng, toàn thân lóe lên ánh chớp, nó phát ra tiếng gầm đau đớn sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ mất tăm mất tích.
Tay chân Đàm Côn mềm nhũn ngã xuống đất, tuy rằng con quỷ đã chạy, nhưng anh ta cũng không dám ở nhà nữa, đợi khôi phục được chút sức lực, anh ta nhanh chóng cầm theo lá bùa chạy xuống dưới lầu, vào tiệm net bên ngoài tiểu khu, đến khi trông thấy đám thiếu niên nghiện game đang chơi game anh ta mới có chút cảm giác an toàn.
Nghĩ đến lời cô gái kia nói, lá bùa này có thể tạm thời cứu anh ta một mạng... Chứng tỏ con quỷ kia sẽ còn trở về tìm anh ta, cả đêm hôm đó Đàm Côn ớn lạnh đến tê dại cả da đầu.
Khi trời vừa sáng, anh ta lập tức bắt xe chạy như điên về thôn của em họ.
Vì thế, sáng hôm đó bà Trương dậy sớm, đang đi bộ trên đường đã nhìn thấy một chuyện thần kỳ, một người đàn ông trên người còn mặc nguyên đồ ngủ, vừa mới bước từ trên xe xuống vệ đường đã ngay lập tức dùng tốc độ đáng kinh ngạc chạy vào con đường nhỏ dẫn vào thôn.
"Này cậu, cậu làm sao vậy?" Bà Trương tò mò hỏi.
Đàm Côn quay đầu nhìn, là một người phụ nữ lớn tuổi làm nông trong thôn, trước kia đến nhà dì thỉnh thoảng cũng có gặp. Giờ phút này có người nói chuyện với Đàm Côn, trong lòng anh ta mới cảm thấy có chút hơi ấm, đúng lúc bèn hỏi ngay: "Thím, thím có biết, cô gái tên Lục Linh Bảo kia ở đâu không?"
"Cậu tìm Linh Bảo làm gì?"
Đàm Côn nghe giọng điệu của người phụ nữ, ắt là có biết Lục Linh Bảo, vì thế liền kể rõ ngọn ngành sự việc cho bà ấy nghe.
Bà Trương nghe xong lập tức cảm thấy giống như đã tìm được tri kỷ nói: "Tôi đã nói rồi mà, Linh Bảo có bản lĩnh rất lớn, ấy thế mà một số người trẻ tuổi cứ không chịu tin, nói chúng tôi là người già ngu xuẩn mê muội!
Bà ấy nhờ có bùa Linh Bảo vẽ cho mà tìm được trâu, không chỉ khen ngợi Linh Bảo với người trong thôn, còn gọi điện thoại cho con trai đang làm việc ở xa nhà, không ngờ lại bị con trai lên lớp một trận, nói bà ấy ở nhà toàn tin vào những mê tín dị đoan phong kiến, đám thầy bà kia chuyên môn lừa gạt những người già đầu óc không minh mẫn như bọn họ. Đúng là làm bà ấy tức muốn chết.
Bây giờ thấy Đàm Côn thừa nhận bản lĩnh của Linh Bảo, bà ấy cảm thấy người trẻ tuổi này rất có mắt nhìn, nom anh ta cũng thuận mắt hơn hẳn. Thế là bà ấy bèn đích thân dẫn Đàm Côn tìm đến nhà Linh Bảo.
"Đại... Đại sư!" Đàm Côn vừa nhìn thấy Linh Bảo liền hết sức kích động, nhanh nhảu đổi xưng hô: "Lần trước là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn, kính xin ngài đại nhân đại lượng ra tay giúp đỡ! Tối hôm qua thật sự có quỷ tới tìm tôi, nó muốn kéo tôi nhảy lầu! Cầu xin ngài cứu tôi với!"

Chương 34

Linh Bảo cảm giác được sức mạnh tín ngưỡng đang chảy vào trong cơ thể, biết được người đàn ông này đã hoàn toàn tin tưởng mình, thái độ cũng dịu xuống.
Cô vẫy tay, tỏ vẻ không so đo với anh ta, đồng thời khuyên răn: "Bây giờ anh đã biết rồi thì phải có lòng kính sợ đối với quỷ thần.”
"Vâng, vâng, vâng!" Đàm Côn vội vàng nói.
"Quỷ ở nhà anh, phải đến buổi tối mới tìm tới. Buổi chiều chúng ta sẽ vào thành phố, anh đến nhà em họ gì gì đó của anh chờ tôi trước đi." Linh Bảo nói.
Đàm Côn và Linh Bảo trao đổi số điện thoại xong liền ngoan ngoãn đến nhà dì anh ta chờ.
Linh Bảo vừa trở về liền nói với Ngô Xảo Trân chuyện buổi chiều sẽ đi lên thành phố làm phép cho người ta.
Biết Linh Bảo lên thành phố là do được Sơn Thần Bồ Tát "phái đi", Ngô Xảo Trân không chút phản đối, chỉ là bà có hơi lo cho cô, dù sao cô cũng là một cô gái trẻ tuổi, buổi tối một mình ở nhà người lạ không an toàn, suy nghĩ một hồi, bà định bụng sẽ nhờ bà Châu hàng xóm chăm sóc gà vịt heo dê trong nhà giúp bà, còn bà thì sẽ theo Linh Bảo lên thành phố.
Không nghĩ tới Chu Đào Đào đang ngồi đọc sách ở bên cạnh vừa nghe bà nói thế liền nổi hứng: "Bà Ngô, để cháu đi với chị Linh Bảo cho!"
Cậu còn trẻ tính vốn tò mò, lại xem nhiều phim cương thi bắt quỷ, rất muốn được tận mắt chứng kiến xem thế nào.
Linh Bảo nhớ tới bà ngoại của nguyên chủ bị say xe bèn nói: "Vậy bà ngoại đừng đi, để Đào Đào đi với cháu là được rồi.”
Thế là đã quyết định xong người đi lên thành phố cùng với Linh Bảo, đến khoảng bốn năm giờ chiều, hai người và Đàm Côn cùng đi bộ tới thị trấn bắt xe lên thành phố.
Khi ba người đến thành phố thì trời đã tối, ngoài đường xe cộ nườm nượp, khắp nơi đều là ánh đèn điện sáng trưng, cả thành phố đèn hoa rực rỡ trông đến là đẹp đẽ, khác hoàn toàn với ấn tượng trong ký ức và những gì được biết qua khái niệm. Linh Bảo lần đầu tiên vào thành phố, suốt dọc đường nhìn không chớp mắt, trong lòng không ngừng tán thưởng thành thị phồn hoa của người phàm ngày nay.
Đàm Côn rất biết điều, bởi vì đã đến giờ cơm tối nên anh ta đưa hai người đến nhà hàng cao cấp nhất thành phố, cung kính đưa thực đơn cho Linh Bảo: "Đại sư, cô muốn ăn cái gì cứ gọi!"
Tuy rằng suốt dọc đường Chu Đào Đào đều nghe Đàm Côn lải nhải cái xưng hô này nhưng mỗi lần nghe đến khóe mắt cậu vẫn có chút co giật, người đàn ông này chắc là bị quỷ dọa cho hết hồn rồi chứ không sao có thể gọi một cô gái trẻ hơn anh ta mười mấy hai mươi tuổi là đại sư mà không thấy ngượng miệng một chút nào, cho đến khi cậu nhìn thấy gần hai mươi món ăn bày đầy cả bàn.
Vừa nãy Linh Bảo cầm thực đơn đọc xong cũng không hiểu đó là món gì thế là bèn bảo Đàm Côn xem tình hình mà gọi món, không ngờ anh ta lại âm thầm gọi nhiều như vậy.
Chu Đào Đào nuốt nước miếng, hôm nay được hưởng ké hào quang của chị Linh Bảo rồi!
Hai chị em nhìn đồ ăn đầy bàn, bốn mắt lóa sáng, chẳng cần Đàm Côn phải mời mọc mà tự động cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Đàm Côn không có tâm trạng ăn cơm, nhưng anh ta quả thực bị sức ăn của Linh Bảo làm cho kinh hãi, hơn hai mươi món ăn, hai người ăn sạch sẽ không còn một mẩu, Chu Đào Đào bỏ cuộc giữa chừng còn Linh Bảo gầy yếu một mình chiến đấu đến cuối cùng...
Cơm nước xong, Linh Bảo lại có chút cảm khái.

Chương 35

Vốn tưởng rằng bà ngoại của nguyên chủ làm đồ ăn đã ngon lắm rồi, không ngờ đồ ăn trong nhà hàng này còn ngon hơn nữa, bữa này cô ăn rất đã đời, ánh mắt nhìn về phía Đàm Côn tràn ngập tán thưởng: "Anh tìm chỗ này được đấy, đồ ăn ngon.”
Cơm nước xong, ba người cùng về nhà của Đàm Côn.
Đây là một căn hộ một phòng khách ba phòng ngủ, bài trí theo phong cách đơn giản hiện đại, nhìn sàn nhà trắng sáng bóng loáng, đèn pha lê lấp lánh, Linh Bảo mới ý thức được nơi mình đang ở hiện tại nghèo nàn đơn sơ đến mức nào.
Trong lòng bắt đầu lên kế hoạch, tương lai nhất định phải tu sửa miếu thần của cô thành như vậy, là một vị thần bắt kịp thời đại, cô cũng phải hưởng thụ thành tựu của khoa học kỹ thuật hiện đại chứ.
Ngồi xuống ghế sofa mềm mại, Linh Bảo nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, mới hơn tám giờ, cô nói với Đàm Côn: "Anh ngủ một lát đi đã, bây giờ hẵng còn sớm, nó có muốn đến cũng phải mười hai giờ khuya mới đến.”
Sắc mặt Đàm Côn cứng ngắc, cười gượng nói: "Đại sư, tôi không buồn ngủ, tôi ở đây nói chuyện với hai người, hay là chúng xem phim, đánh bài gì đó đi?"
Bây giờ cứ hễ anh ta nghĩ tới phòng ngủ của mình là lại sợ phát khiếp, căn bản không dám đi vào.
"Vậy cũng được, tùy anh thôi.”
Linh Bảo không để tâm đáp lại, bắt đầu thưởng thức hạt dưa vị hoa quả Đàm Côn mua về, dựa theo trí nhớ tìm một bộ phim trên TV, còn Chu Đào Đào thì ngồi bên cạnh chơi game.
Đồng hồ quay hết vòng này đến vòng khác, đã là mười một giờ năm mươi, Linh Bảo cảm giác một cách rõ ràng âm khí trong thiên địa đang từng bước tới gần đỉnh điểm của một ngày.
"Sắp tới rồi." Cô đột nhiên nói.
Đàm Côn đã sắp ngủ bị làm cho giật mình, nhất thời tỉnh cả ngủ, cầu khẩn nói: "Đại sư, lát nữa nhất ngài định phải bảo vệ tôi đấy nhé!"
"Yên tâm đi, đây, cầm lấy cái này." Linh Bảo đưa thêm một lá bùa trừ tà cho Đàm Côn, Đàm Côn lập tức nhận lấy, coi nó như bảo bối, nắm chặt trong tay.
Chu Đào Đào hưng phấn khỏi phải nói, không thèm chơi game nữa mà quay sang hỏi: "Chị Linh Bảo, có phải sắp được nhìn thấy quỷ rồi không? Chà chà, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi, trước nay em chưa được nhìn thấy quỷ thật bao giờ!"
"Em không nhìn thấy nó được đâu." "Linh Bảo dội cho cậu một gáo nước lạnh.
"Hả!" Chu Đào Đào thất vọng ra mặt: "Không có cách nào mở cho em một con mắt âm dương gì đó sao?" Cậu cố tình đến đây để hóng chuyện cơ mà, với cả cũng muốn tiện thể xác định rõ bản lĩnh của Linh Bảo.
"Được rồi." Linh Bảo bất đắc dĩ vươn tay: "Đây là do em cứ đòi xem đấy nhé.”
Nói xong, cô tóm lấy một ít âm khí trong trời đất rồi điểm vào giữa trán Chu Đào Đào, Chu Đào Đào chỉ cảm thấy như có một luồng khí lạnh lướt qua mặt.
"Đến rồi." Linh Bảo nói.
Đàm Côn rùng mình, ngay sau đó, rèm cửa phòng khách không có gió tự lay động, đèn pha lê cũng bắt đầu chớp tắt, phát ra tiếng xẹt xẹt của dòng điện.
"Òa, giống hiệu ứng trong phim kinh dị ghê!" Chu Đào Đào vốn còn đang thích thú dùng ánh mắt đã nhiễm âm khí quan sát khắp nơi, ngay giây sau bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảng thốt, run lẩy bẩy chỉ vào ban công ngoài phòng khách: "Mẹ mẹ mẹ mẹ ơi, bên kia...chị Linh, bên kia kìa..."
Linh Bảo nhìn theo hướng cậu chỉ, quả nhiên nhìn thấy một con quỷ bị ngã đến tan xương nát thịt trông hết sức đáng sợ, chính chủ Đàm Côn thì không cần phải mở mắt âm dương cũng thấy được.