Chương 6 - Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 26

Nào ngờ Vương Vĩ tự mình tìm đường chết, vậy mà lại chạy đến nơi âm khí dày đặc như bệnh viện, còn ở đó tận hai ngày, vốn nữ quỷ chính là oán hồn, được âm khí của bệnh viện tẩm bổ tức khắc gia tăng sức mạnh, bây giờ đã đủ năng lực để giết hắn.
Cô theo bản năng thi triển thuật phân thân, tức khắc có một phần thần thể thoát ra.
Thuật phân thân có thể làm thần linh ở những nơi khác nhau đồng thời xuất hiện cùng một lúc.
Linh Bảo “Ồ” lên một tiếng, không ngờ tuy thần thể không thể thoát xác ra hết, nhưng cô vẫn có thể sử dụng thuật phân thân. Lúc này cô cũng không có tâm trạng nghiên cứu mấy thứ này.
Bởi vì lúc trước Linh Bảo đã để lại một tia thần thức trên người Vương Vĩ, nên nháy mắt cô đã đến phòng bệnh của bệnh viện huyện cách đó mấy chục km. Phòng bệnh đang lâm vào hỗn loạn, vài nhân viên y tế đang ra sức ấn chặt Vương Vĩ, những người khác bận bịu lấy bình dưỡng khí, lúc này Vương Vĩ đã cận kề cái chết.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi và đau đớn đến tột cùng của hắn, nữ quỷ hung ác cười ha ha, tiếng cười quỷ dị lạnh lùng đặc biệt xuyên thấu giữa đêm khuya. “Dừng tay!”
Linh Bảo hét lớn một tiếng, giơ tay hất một cái, tóc của nữ quỷ đối với người phàm giống như dây thép lập tức tan chảy và đứt đoạn như thể đụng phải nhiệt độ cao.
Thần thể vốn chính là cực dương, hoàn toàn không cần sử dụng thần lực cũng có tác dụng khắc chế *quỷ thể.
*quỷ thể: thân thể của quỷ
Nữ quỷ hét lên đau đớn như bị bỏng, sau đó giương nanh múa vuốt xông về phía Linh Bảo:
"Cô dám cản trở tôi! Các người cùng đi chết đi!"
Linh Bảo giơ chân đá nữ quỷ va đập vào tường, sau đó tiến lên, một tay bóp chặt cổ nữ quỷ, tay còn lại tát mấy cái vào mặt nữ quỷ.
Nữ quỷ kêu gào giãy giụa, sắc xanh trên mặt dần dần biến mất, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo vô cùng thanh tú, nếu nhìn kĩ sẽ thấy gương mặt này trạc tuổi với thân thể Linh Bảo.
Thấy vậy, Linh Bảo thả cô ta ra, nữ quỷ trượt xuống góc tường. "Tỉnh táo lại chưa?"
Nữ quỷ không dám công kích cô nữa, oán khí tiêu tán, thực lực cũng yếu đi rất nhiều, trong mắt tràn đầy oán hận cùng sợ hãi nhìn Linh Bảo: “Vì sao lại ngăn cản tôi? Cái tên cặn bã Vương Vĩ này, là do hắn đáng chết!” “Chính bởi vì Vương Vĩ là tên cặn bã nên mới không đáng để cô làm vậy. Nhân gian có pháp luật của nhân gian, luân hồi có quy luật của luân hồi, cô giết hắn có thể cô sẽ cảm thấy vui sướng, nhưng sẽ mang theo nợ đời bị đọa vào đường luân hồi, chịu lửa nghiệp thiêu đốt.”
Quỷ hồn ở nhân gian sẽ dựa vào việc có nợ mạng người hay không mà khi vào Luân Hồi sẽ hưởng đãi ngộ khác nhau. Thiên đạo vô tình, đường luân hồi giống một cỗ máy lạnh băng, dù là nguyên nhân gì, chỉ cần dính vào nợ đời, nhất định sẽ bị đẩy vào nghiệp hỏa. Giết càng nhiều người, cường độ thiêu hủy càng lớn và thời gian chịu khổ cũng càng lâu.
Rất nhiều quỷ hồn bởi vì có quá nhiều nợ đời nên không thể thoát khỏi kết cục bị tra tấn đến hồn phi phách tán.
“Tôi không sợ! Tôi không sợ! Chỉ cần có thể giết hắn, cái gì tôi cũng không sợ!" Nữ quỷ cuồng loạn rống to.
“Cô thật sự không sợ sao?” Linh Bảo đi tới, ngón tay đặt ở trên trán nữ quỷ, nữ quỷ thống khổ kêu gào, giãy giụa.
Lúc này cô ta đang ở trong nghiệp hỏa, chịu đủ thống khổ đau đớn muốn chết, nhưng dù cô ta có trốn đi nơi nào đều bị những ngọn lửa bao quanh, linh hồn và quỷ thể của cô ta không bị thiêu thành tro bụi, mà sẽ khôi phục lại như cũ rất nhanh, sau khi khôi phục lại bị thiêu đốt lần nữa, vĩnh viễn không có kết thúc.

Chương 27

Linh Bảo rút tay lại, nữ quỷ lập tức tỉnh táo lại, sau đó phát hiện ra vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Đó là sự trừng phạt mà cô phải gánh chịu khi gánh phải nợ mệnh. Nếu một trăm năm sau cô không bị hồn phi phách tán thì sẽ đầu thai vào cõi súc sinh." Nữ quỷ nhất thời sụp đổ mà khóc lớn:
“Vì sao! Vì sao! Hắn cùng những anh em lưu manh cặn bã đó của hắn đã cưỡng bức tập thể tôi đến chết, vậy mà luật pháp cho phép hắn ung dung ngoài vòng
pháp luật, thậm chí bây giờ tôi đã làm quỷ rồi mà còn không thể giết hắn đền mạng!" Oán hận cô ta tích tụ lâu nay đã bị hóa giải, sát ý trong lòng cũng không còn mãnh liệt như trước, nhưng vẫn không cam lòng buông bỏ phẫn nộ. "Đó là tội nghiệt của hắn ta. Cho dù hắn không bị trừng phạt ở cõi dương gian, thì sau khi chết hắn vẫn sẽ bị phán xét khi bước vào thông đạo Luân Hồi." Linh Bảo lời lẽ chính nghĩa, đây là lời của thẩm quan thường nói, nhưng làm thần linh cô vẫn phải có nghĩa vụ cho những quỷ hồn biết những quy tắc này. "Hắn sống không bị trừng phạt, lúc hắn chết bị trừng phạt tôi cũng không nhìn thấy, như vậy có ý nghĩa gì nữa!" Nữ quỷ tiếp tục gào khóc.
"Được rồi." Linh Bảo thở dài, nữ quỷ này còn rất trẻ đã bị người khác hại chết, không báo thù được thật sự là quá đáng thương, cho dù là cô, cô cũng cảm thấy quy tắc này của Thiên Đạo rất bất công với những người bị hại. Trước kia cô từng ra tay giúp trừng trị kẻ ác, nhưng sau một vài lần bị phản ứng dữ dội, cô đã tìm ra cách lợi dụng sơ hở.
“Đừng khóc nữa, tôi chỉ nói cô không thể giết hắn, đâu có nói là cô không thể tiếp tục hành hạ hắn. Dù sao cô chỉ cần nhớ điểm mấu chốt là không thể hại chết tính mạng người khác, tôi cho cô thêm bảy ngày, bảy ngày sau tôi đưa đưa trở về luân hồi đầu thai.”
Nghe vậy, nữ quỷ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt từ bi của cô gái trẻ tuổi nhưng cao thâm khó lường này, cô ta lập tức hiểu ra, vừa rơi nước mắt vừa quỳ lạy Linh Bảo: “Đa tạ cao nhân!”
Thấy sát khí của cô ta biến mất, sau khi xác định cô ta sẽ không tạo thành thương tổn quá nặng nữa, Linh Bảo phất tay thả cô ta đi, còn cô trở về thân thể. Mà Vương Vĩ bên này, vừa mới hồi thần chưa được bao lâu, vết thương trong miệng mới băng bó được một chút, chưa ai kịp thở phào mấy hơi thì hắn lại bắt đầu náo loạn, bệnh viện đành phải tiêm cho hắn một liều thuốc an thần để hắn không thể tự làm tổn thương mình nữa. Lần này nhập viện giả lại thật sự thành nhập viện thật.
Viện trưởng bệnh viện là một người theo chủ nghĩa thuyết vô thần* không tin chuyện ma quỷ, ông ta kiên quyết bác bỏ giả thuyết Vương Vĩ bị quỷ nhập, đồng thời kết luận ràng Vương Vĩ có vấn đề về thần kinh dẫn đến hành vi tự bạo ngược hành hạ bản thân mình, sau đó đề nghị hắn tiếp tục ở lại bệnh viện để bác sĩ tiện theo dõi và tiếp tục điều trị bằng phương pháp vật lý trị liệu. *thuyết vô thần: không tin thần Phật, chuyện ma quỷ
Vương Đống thấy vậy càng suy đoán lần Trương thần côn tới nhà mình làm phép hoàn toàn chính là giả danh giả mạo lừa tiền của nhà gã, vốn dĩ gã cũng không tin mấy thứ đó. Lúc này càng nghiêng về cách giải thích theo khoa học, vì thế lập tức tiếp thu kiến nghị của viện trưởng.

Chương 28

Bản thân Vương Vĩ bị thương ở đầu lưỡi nên căn bản không nói được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ tiếp tục để hắn ở lại bệnh viện, ngày nào cũng bị nữ quỷ tạo ra đủ loại cảnh tượng khủng bố, rõ ràng vô cùng sợ hãi nhưng lại bởi vì bị tiêm thuốc an thần nên không thể trốn thoát, ba ngày sau, hắn đã sợ tới mức mất trí.
Hắn càng ngày càng điên cuồng, không có thuốc an thần thì nổi điên, vì thế dưới lời khuyên của viện trưởng hắn đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, dù chỉ là điên tạm thời cũng biến thành điên thực sự, hắn không bao giờ được thả ra nữa. Bảy ngày sau, nhìn Vương Vĩ ở bệnh viện tâm thần bị điện giật, đánh thuốc mê, còn bị bệnh nhân tâm thần đánh đập hàng ngày trong bệnh viện, oán khí trên người nữ quỷ đã hoàn toàn tiêu tán.
Hóa ra để hắn sống không bằng chết mới càng làm cô ta sung sướng, sau khi xác định Vương Vĩ sẽ không được ra khỏi bệnh viện tâm thần, cô ta mới nhẹ nhõm nhảy vào thông đạo Luân Hồi mà Linh Bảo mở ra cho mình. Nhưng đây là chuyện sau này.
Một ngày sau khi Vương Vĩ gặp lại nữ quỷ trong bệnh viện, Linh Bảo đã lên thị trấn với Ngô Xảo Trân.
Mặc dù phần lớn dân cư hiện nay đều tập trung ở thành phố, nhưng một hai nghìn người đi họp chợ trong trấn nhỏ vẫn làm Linh Bảo cảm thấy rất náo nhiệt.
Sau khi bán thịt lợn với giá sỉ ở chợ rau, Linh Bảo bắt đầu lang thang đi dạo khắp thị trấn. Cô tìm thấy một quán trà sữa bán kem, vị kem bơ ngọt ngào quả thật quyến rũ chết người.
Linh Bảo lập tức bước tới như bị câu hồn. Thịt lợn hôm nay bán được gần 1.000 đồng, Ngô Xảo Trân rất vui, thấy Linh Bảo muốn ăn kem, từ trước tới nay bà luôn tiết kiệm vẫn bỏ ra 10 đồng mua một ly kem cho Linh Bảo. Linh Bảo dùng thìa múc kem, nheo mắt thích thú.
Kem mát lạnh, ngọt ngào, hương vị mềm mịn tinh tế, còn có mùi sữa tràn ngập trong miệng, quả thực là hương vị tuyệt nhất trên đời!
Đáng tiếc tiền trong tay bà eo hẹp, cô cũng không thể đòi hỏi nhiều hơn, đành phải kìm nén ham muốn ăn một bữa thịnh soạn, lưu luyến bước ra khỏi quán trà sữa.
Nghĩ đến lần trước túng quẫn phải dùng lá cây vẽ bùa, Linh Bảo quyết định tới cửa hàng bán hương trầm và tiền giấy mua một chút đồ dùng làm bùa chú. Nói không chừng sau này lúc gặp nguy hiểm dùng công cụ chuyên nghiệp vẽ bùa sẽ càng làm người khác tin phục hơn.
Vì thế, hai bà cháu đi mua một ít giấy vàng và chu sa.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, cô chạm trán với hai người đàn ông. Trong đó có một người nguyên chủ từng gặp, là bạn trong thôn của Vương Vĩ, tên là Trương Dũng Quân. Một người đàn ông khác ăn mặc bảnh bao hơn Trương Dũng Quân, rõ ràng là người thành phố, ước chừng ngoài ba mươi tuổi, trông giống một người làm buôn, không phải người xấu.
Tất nhiên, đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, ấn đường của người này màu đen, cả người tràn ngập tà khí, đây là dấu hiệu bị vong linh ám, trong vòng ba ngày nhất định sẽ bị làm thế thân.

Thân là một vị thần, cô không thể trơ mắt nhìn quỷ quái làm việc ác mà chỉ biết khoanh tay đứng nhìn. Thế là Linh Bảo đi tới cản đường hai người.
"Anh gì ơi, trên người anh có luồng khí rất bất thường, chỉ sợ là đã bị ác quỷ quấn thân." Linh Bảo đi lên phía trước, nói một cách chân thành.

Chương 29

Nghe cô nói như vậy, cả hai người đều ngơ ngác.
Người đàn ông được cô kêu lại tên là Đàm Côn, là anh họ của Trương Dũng Quân. Hôm nay là sinh nhật mẹ Trương Dũng Quân, anh ta tới đây ăn cơm, tiện thể mua ít đồ trên thị trấn. Nghe cô nói như vậy, anh ta có chút ngờ vực nhíu mày.
"Ô, tôi nghe người ta nói sinh viên đại học hay làm ba cái trò phong kiến mê tín dị đoan nhất, vốn dĩ còn không tin, hóa ra là thật à!" Trương Dũng Quân nói bằng giọng điệu pha chút châm chọc.
Từ trí nhớ của nguyên chủ, Linh Bảo biết người này và Vương Vĩ là cá mè một lứa, không phải hạng người đứng đắn gì, có điều cô cũng không thèm để bụng mấy câu anh ta nói mà chỉ đáp lại: "Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở thế thôi."
Nếu như đã gặp, lại vừa đúng lúc mình đã mua giấy bùa thì đây đúng là cơ duyên, nếu để mặc kệ thì không hay cho lắm. Nhưng cô cũng biết, trong thời đại vô thần này, đa số người trẻ tuổi đều không tin quỷ thần, đột nhiên bị người ta nói bị ác quỷ quấn thân gì gì đó thì phản ứng đầu tiên của đa số mọi người đều sẽ cảm thấy đối phương là lừa đảo.
Muốn lấy lòng tin của người khác, tất nhiên phải thể hiện ra chút bản lĩnh.
Linh Bảo lập tức vận Thiên Nhãn Thông, nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi hơn kia.
Cái gọi là Thiên Nhãn Thông không phải là mở thêm một con mắt, nói một cách tương đối khoa học như ngày nay thì có thể coi là một phương pháp để sinh vật cấp cao quan sát sinh vật cấp thấp. Cô thân là thần linh cao hơn người phàm một bậc, chỉ cần vận chuyển công pháp, là có thể nhìn thấy tử vi của người phàm.
Dưới công pháp nhìn thấu, phía trước mỗi người đều sẽ xuất hiện một cái lưới được kết thành từ những đường nét đủ màu sắc đan xen lẫn nhau, đây chính là tử vi. Mỗi đường tượng trưng cho một thứ khác nhau như tình thân, tình bạn, tình yêu, sự nghiệp, tiền tài, sức khỏe, tuổi thọ, vận mệnh, vân vân. Trên mỗi lá số tử vi đều có một đường màu đỏ nằm dọc, biểu thị cho thời điểm hiện tại, lấy đó làm ranh giới, bên trái thuộc về quá khứ, bên phải thuộc về tương lai. Ở tất cả những mốc thời gian quan trọng, các đường nét đều vô cùng dày đặc.
Chỉ cần dùng thần thức chạm nhẹ vào mốc thời gian kia là có thể đọc được thông tin cụ thể.
Đương nhiên, những việc này đều cần phải tiêu tốn linh khí.
Đường màu đỏ trên tử vi của người này đã sắp di chuyển đến phía cuối tử vi, điều này cũng có nghĩa là nếu như không có gì thay đổi thì người này sắp xong đời rồi.
Nếu người này bị quỷ chết oan chọn trúng, như vậy đường bị ảnh hưởng lớn nhất hẳn là đường sinh mệnh, Linh Bảo nhìn về phía đường màu xanh lá cây tượng trưng cho sinh mệnh, khẽ chạm vào mốc thời gian cuối cùng. Trong nháy mắt một vài hình ảnh ngay lập tức tràn vào trong thức hải.
"Xin hỏi anh đây, ba ngày trước vào lúc hơn một giờ sáng, anh có lái xe qua ngã tư đường Hối Giang đúng không? Lúc đó anh cảm thấy mình đã đụng trúng thứ gì đó, nhưng sau khi xuống xem lại không có gì cả.” Linh Bảo tổng hợp lại những hình ảnh mình vừa nhìn thấy rồi hỏi người đàn ông kia.
Đàm Côn nghe vậy, nhất thời kinh ngạc nhìn cô: "Quả thật có chuyện như vậy, sao cô lại biết được?"
Ba ngày trước, anh ta đi nhậu ở quán ven đường với bạn, đến tận hơn một giờ mới về nhà. Khi đi ngang qua đường Hối Giang, anh ta có cảm giác đụng trúng vật gì đó, nhưng đi xuống xem thử thì lại không thấy gì cả.

Chương 30

Lúc ấy anh ta còn tưởng là mình bị ảo giác do rượu.
Linh Bảo không trả lời anh ta mà nói tiếp: "Thời gian trước trong chung cư cao tầng ở chỗ ngã tư đèn xanh đèn đỏ đó có một người trượt chân ngã chết tại chỗ. Thật không may, ba ngày trước con quỷ ngã chết tại chỗ đó đã lên xe theo anh về nhà rồi. Bây giờ trên người anh toàn là âm sát khí của nó, không quá ba ngày, nó nhất định sẽ tới bắt anh làm thế thân cho nó."
"Làm thế thân?"
"Tức là khiến anh chết thảm giống như cách nó đã chết, thay nó chịu đựng nỗi đau khổ lặp đi lặp lại khi bị chết thảm."
Thật ra quỷ chết oan bình thường sẽ không tìm người thế thân, lũ biết tìm người thế thân là quỷ tự sát, bởi vì chúng sẽ không được đường thông đến luân hồi chủ động tiếp nhận.
Quỷ chết oan này là trường hợp đặc biệt, chủ yếu là do vị trí địa lý tạo thành, ngã tư, bốn phía đều là đường, dễ khiến cho vong hồn mất phương hướng. Mà bất kể là quỷ tự sát hay quỷ chết oan, một khi không kịp thời tiến vào thông đạo Luân Hồi thì ngày nào cũng phải chịu đựng nỗi đau đớn lúc trước khi chết.
Vì thế cho nên chẳng rõ tại sao lũ hồn quỷ xưa nay lại có nhận thức sai lầm rằng chỉ cần tìm người thay thế mình, là có thể được giải thoát khỏi đau đớn.
Quả thực nếu giết chết một người bằng phương thức tương tự thì trong khoảnh khắc người kia chết đi sẽ có thông đạo Luân Hồi được mở ra, mà quỷ cũ đương nhiên thông minh hơn quỷ mới, bình thường đều sẽ giành nhảy vào thông đạo Luân Hồi trước.Sau khi thông đạo Luân Hồi hấp thu một vong hồn sẽ lập tức đóng lại, thế là quỷ mới sẽ bị giữ lại chỗ cũ, mỗi ngày đều phải trải qua nỗi đau trước khi chết một lần.
Nhưng mà không có hồn quỷ nào biết rằng tìm người thế thân sẽ phải gánh hậu quả như thế nào cả. Chúng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc trong thông đạo Luân Hồi bởi tội lỗi mang trên thân mình.
Đàm Côn đã từng nghe qua chuyện chung cư ở ngã tư kia có người ngã chết, nay nghe cô nói như vậy cũng có chút sợ hãi. Anh ta là người làm ăn, tiếp xúc với nhiều người, thỉnh thoảng trên bàn rượu cũng sẽ nghe bạn bè nói về một số điều khoa học không thể giải thích. Nhưng từ nhỏ anh ta đã tiếp nhận nền giáo dục vô thần, những chuyện chưa tự mình trải qua anh ta đều coi như người ta đang chém gió.
Đàm Côn thấy em họ của mình hình như có quen biết cô gái kỳ quái này, liền ném cho hắn ta một ánh mắt dò hỏi.
Trương Dũng Quân vốn không đồng tình với những lời Linh Bảo nói, nhưng cô lại có thể nói một cách chính xác và cụ thể về chuyện ba ngày trước anh họ mình gặp phải.
Trong thôn lui tới cũng chỉ được có từng ấy người, ai đi thành phố mọi người đều biết cả. Trương Dũng Quân rất chắc chắn, mấy ngày nay Linh Bảo chưa từng đi thành phố.
Thế thì cũng kỳ quái thật, sao cô ta lại biết chứ?
Nhớ lại chuyện mấy ngày nay trong thôn có tin đồn Lục Linh Bảo vẽ bùa và mỗi lần miếu Sơn thần giáng sấm sét đánh người cô đều có mặt ở hiện trường, tam quan xưa nay kiên định với chủ nghĩa vô thần của hắn ta cũng có chút dao động.
"Cô ta, ở trong thôn có vài tin đồn liên quan đến thần thánh gì đó..." Tuy rằng chuyện của Vương Vĩ đã khiến Trương Dũng Quân nhìn Linh Bảo có chút không vừa mắt, nhưng dù sao đây cũng là anh họ của mình nên hắn ta vẫn kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay trong thôn cho Đàm Côn nghe..