Chương 8 - Bóng Dáng Của Cuộc Sống Hôn Nhân - Cưới Em Lấy Chị
Đoạn 8
-Người anh ấy yêu là tôi. Ai không được yêu thì người đó chính là kẻ thứ ba .
Tuệ An nhìn cô ta cười cong môi. Xem ra cô gái này không yếu đuối, mỏng manh như dì Nhân đã nói
-Vậy cô có dám công khai đi với chồng tôi không ?
-Tôi ..
Mẫn Nhi cứng họng, không biết phản bác thế nào lại được nữa. Hiện tại Tuệ An mới chính là người vợ hợp pháp
-Thôi. Cô không cần phải căng thẳng làm gì . Tôi cũng không có ý định cản trở hai người đâu. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cô và anh ta cũng nên tôn trọng tôi một chút , ví dụ như tối hôm nay cô cùng với chồng tôi về nhà thì chẳng coi trọng tôi rồi còn gì . Tôi chỉ là không bận tâm chứ không phải ngu. Hiểu chứ
Mẫn Nhi bị nói cho bẽ mặt, xấu hổ bỏ xuống dưới nhà. Tuệ An cũng chẳng thèm để ý nữa , cô đóng rầm cửa lại, âm thanh phát ra khá lớn đủ để người ở phía dưới nhà nghe thấy. Cô thừa biết vị trí của mình ở đâu, cũng chẳng tha thiết gì với cuộc sống hôn nhân này, càng không có tình cảm với người đàn ông mà cô gọi là chồng. Vậy thì có lý do gì để cô cản trở bọn họ. Thôi thì kệ , tốt nhất cứ giả mù giả điếc mà sống ở đây, như vậy không phải tốt hơn sao. Giờ cô đường đột muốn ly hôn cũng không dễ dàng gì, hơn nữa ba của cô còn chưa thực hiện hai điều kiện còn lại, ông ta cứ lấy lý do hẹn hết lần này đến lần khác.
Gia Lâm sắp xếp một phòng cho Mẫn Nhi ở tạm một đêm, sở dĩ hắn đưa cô ấy về đây là vì mẹ của Mẫn Nhi có việc đột xuất ở dưới quê chưa lên kịp. Trong khi đó, Mẫn Nhi lại bất cẩn làm rơi chìa khóa nhà nên không thể vào bên trong được , hắn đành phải đưa Mẫn Nhi về đây.
Sau khi sắp xếp cho Mẫn Nhi một phòng và căn dặn vài lời , hắn cũng định mở cửa đi ra ngoài cho Mẫn Nhi nghỉ ngơi . Nhưng bàn tay của hắn liền bị cô ta nắm chặt, hai mắt long lanh nhìn hắn nói
-Em cảm thấy trong người không được tốt. Anh có thể ở lại trong phòng với em không. Em sợ ở một mình lỡ có chuyện gì sẽ không thể xử lý kịp
-Được rồi. Em yên tâm nhắm mắt ngủ đi. Anh lại sofa ngủ, có gì gọi anh sẽ nghe thấy
-Anh ở cùng phòng với em sẽ không bất tiện gì chứ. Vợ của anh…
-Vừa rồi em cũng thấy sự thờ ơ của cô ta rồi đấy. Em nghĩ cô ta bận tâm đến sao ?
-Quả thật cô ấy không bận tâm gì đến chuyện của tụi mình. Như vậy em cũng đỡ thấy áy náy
Ngay khi đôi môi của Mẫn Nhi sắp chạm vào, hắn liền nghiêng đầu, nụ hôn của cô ta rơi vào khoảng không. Tình cảnh này khiến vẻ mặt của cô ta sượng đi trông thấy.
-Thời gian không còn sớm nữa. Ngủ sớm một chút đi
Nói rồi, Gia Lâm đi lại ghế sofa nằm xuống với tâm trạng khá bực bội. Còn bực bội vì chuyện gì chính hắn còn không thể rõ.
Sáng sớm, Tuệ An đánh răng rửa mặt và mặc đồ xong rồi đi ra. Gia Lâm đang ngồi trước bàn xem tin tức trên điện thoại . Mẫn Nhi có vẻ rất hiểu ý hắn , làm cho hắn một cốc cà phê đen nóng.
Dì Nhân cũng đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi. Cô không hề lên tiếng , lẳng lặng đi qua phía ghế bên này ngồi xuống, chậm rãi ăn phần của mình.
Dì Nhân bưng sữa ra, nhìn bộ dạng thờ ơ của Tuệ An thì nhíu mày, cô ấy mới là người có danh có phận, sao thấy một người phụ nữ khác ở bên cạnh chồng mình lại bình thản ngồi ăn, không nói gì thế cơ chứ. Dì Nhân lắc đầu bất lực, không thể hiểu cô đang suy nghĩ gì trong đầu nữa.
Dì Nhân cố ý lên tiếng :
-Cô Tuệ An , cô nên ngồi gần với chồng mới phải chứ
Tuệ An ngẩng đầu lên. Gia Lâm cũng đặt điện thoại trên tay xuống bàn. Bốn mắt sững sờ nhìn nhau
Suy cho cùng Tuệ An chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng vì lợi ích của mình. Cô cảm thấy không nên quấy rối cuộc sống riêng tư của hắn . Cô bỏ đũa xuống bàn, đứng dậy nói:
-Tôi ăn xong rồi . Hai người cứ từ từ ăn.
Nói rồi Tuệ An đẩy ghế ra đi thẳng lên trên phòng. Giống như phía sau có ma đang bám theo nên cô đi rất nhanh.
Gia Lâm nhìn bóng lưng vội vã của Tuệ An , đôi mắt hơi nheo lại. Mẫn Nhi cũng nhìn theo sau đó nhẹ giọng nói:
-Chắc do em ở đây nên cô ấy không được vui. Tối hôm qua em không nên đến đây thì hơn.
-Kệ cô ấy đi. Em ăn xong rồi thì anh đưa em về.
-Vâng.
Tuệ An đứng trên lầu nhìn xuống thấy xe của Gia Lâm đã ra khỏi cổng, cô biết hai người họ đã ra khỏi nhà . Lúc bấy giờ cô mới mở tủ thay một bộ đồ mới rồi chạy xe máy đến nhà tìm ba mình. Hôm nay , cô phải bắt ông ấy thực hiện hai điều kiện còn lại
Một lúc sau, xe cô dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc, nơi này đã từng là nhà của cô. Cô dựng xe đi đến bấm chuông . Người làm chạy ra nhìn thấy cô thì liền mở cổng.
Tuệ An hỏi ngay :
-Ba tôi có ở nhà không ?
-Ông chủ có ở nhà đấy cô
Ở trong phòng khách , bà Tuyết Nhi ngồi ở ghế sofa xem tivi. Nhìn thấy Tuệ An bước vào , bà ta nhướng đôi lông mày tinh xảo hỏi :
-Mày còn đến đây làm gì ?
Tuệ An nhìn bà ta chán ghét nói :
-Tôi tới tìm ba tôi.
-Mày tìm ông ấy làm gì. Tính moi tiền nữa đúng không ?
-Tôi chỉ lấy lại những gì đáng thuộc về mẹ tôi mà thôi
-Mày đừng tưởng được gả vào một gia đình giàu có thì ở đây lên mặt với tao. Vị trí đó đáng lẽ ra phải thuộc về con gái tao chứ không phải mày. Mày hiểu chưa.
-Ồ hoá ra là tôi thật may mắn đấy. Xui xẻo cho con gái bà rồi.
-Mày…
-Tôi đến đây gặp người cần gặp, không nhất thiết đứng đây đôi co với bà làm gì cho lãng phí nước bọt của tôi ra
Nói rồi, Tuệ An đẩy mạnh người bà Tuyết Nhi sáng một bên, còn mình thì đi lên trên lầu tìm gặp người cần gặp. Thái độ ngông cuồng của cô khiến bà Tuyết Nhi muốn tức tiết, bà ta đứng nhìn theo bóng lưng cô đi lên trên mà gầm gừ trong miệng
Đứng trước cửa phòng, khi Tuệ An còn chưa kịp đưa tay lên gõ cửa, thì cánh cửa đã mở ra. Người đứng trước mặt cô là ông Trung
-Con đến tìm ba sao ?
-Tôi đến là muốn nhắc cho ông nhớ hai điều kiện còn lại mà thực hiện.
-Được rồi. Ba sẽ thực hiện lời hứa nhưng với điều kiện con phải giúp ba một việc
-Đến giờ rồi mà ông vẫn còn muốn ra điều kiện với tôi sao ?
-Thật sự chuyện này ba cần đến con giúp. Chỉ cần xong việc ngay lập tức ba sẽ thực hiện hai lời hứa còn lại
-Ông muốn tôi làm gì nữa ?
-Ba được biết chồng của con đang thực hiện một dự án ở ngoài Lăng cô. Ba muốn con thuyết phục cậu ta để công ty của ba đảm nhiệm chính trong dự án lần này.
-Ông nghĩ tôi có tiếng nói để bắt anh ta phải thế này thế kia sao ?
-Biết là khó vì thế ba mới nhờ con giúp. Chỉ cần con nghĩ cách là được mà. Không phải từ nhỏ con đã nổi trội hơn các bạn cùng trang lứa rồi sao ?
-Tôi không làm được đâu ?
-Vậy thì ba cũng chưa thể thực hiện lời hứa ngay được.
-Ông tính lật lọng sao ?
-Ba không muốn làm khó gì con đâu nhưng dự án đó rất quan trọng với ba. Chỉ cần con giúp ba lần này thôi
-Được rồi tôi sẽ thử. Nhưng sau khi xong việc ông vẫn không thực hiện lời hứa thì tôi không ngại làm ông mất mặt đâu
-Con yên tâm đi. Ba hứa mà. Cố gắng giúp ba nhé
Tuệ An về nhà rồi vẫn chưa nghĩ ra cách, lại còn nhận được điện thoại thông báo không trúng tuyển. Tâm trạng cô càng tệ hại hơn.
Buổi chiều nghe ngóng được những món mà Gia Lâm thích ăn từ dì Nhân . Tuệ An đích thân chuẩn bị bữa tối. Dì Nhân nhìn thấy vậy cũng cười nói :
-Đây là điều một người vợ nên làm. Cô làm đúng rồi đấy
Tuệ An cúi đầu cười, nếu không phải có việc cần nhờ thì cô sẽ không chủ động lấy lòng anh ta đâu.
-À hạt cafe mà anh ấy hay uống để ở đâu vậy dì ?
Dì Nhân nghe vậy thì cảm thấy cô đã để ý tới đến chồng rồi, vì thế lấy hạt cà phê đưa cho cô, còn dặn dò :
-Không cần cho sữa hay đường vào đâu. Gia Lâm chỉ thích uống cafe đơn thuần vậy thôi
Tuệ An gật đầu, nhanh chóng nhận lấy. Cô định đợi hắn về sẽ pha một ly bê vào phòng như thế sẽ dễ dàng nói chuyện hơn
Tối nay, hắn về nhà sớm hơn mọi khi. Tuệ An ở trong phòng nghe tiếng xe của hắn về liền chạy xuống. Cô ra đón còn chủ động xách túi cho chồng. Hành động lạ kỳ này khiến Gia Lâm không thể không đem lòng hoài nghi. Hắn nhíu mày đứng nhìn cô như người ngoài tinh mới xuống
-Anh đói chưa. Tôi dọn cơm cho anh luôn nhé
-Cũng được
-Vậy anh lên phòng tắm rửa gì đi. Tôi ở dưới hâm nóng đồ ăn lại là vừa.
-Ừ.
Mặc dù đem lòng hoài nghi nhưng hắn không mở miệng ra hỏi thẳng. Cứ chờ xem cô tính làm gì.
Hai người ngồi trong bàn ăn, Tuệ An liên tục lén nhìn hắn, mục đích của cô là muốn xem sắc mặt hắn tối nay thế nào. Nếu tâm trạng hắn tốt thì tối này là cơ hội để cô mở lời.
-Những món tôi nấu anh ăn có vừa miệng hay không vậy ?
Miệng hắn đang nhai cơm trong miệng, nghe cô hỏi thì nhìn lại một lượt thức ăn trên bàn . Hoá ra bữa cơm tối nay là do cô nấu
-Tất cả là cô nấu ?
-Phải. Khi chiều tôi buồn tay quá nên cũng muốn vào bếp trổ tài một chút ấy mà. Cũng không tệ đúng không.
-Ừ. Không tệ
-Vậy anh ăn nhiều vào.
-Cô cũng ăn đi đừng ngồi thăm dò tôi mãi như thế
Bỗng trong lòng cô thấy chột dạ gì đâu. Cô giả bộ cười :
-Tôi có thăm dò gì đâu cơ chứ ? Anh đa nghi quá rồi.
-Không phải cô ngồi thăm dò xem tôi ăn có ngon hay không sao ?
-À..đúng là như vậy….
-Được rồi. Cảm ơn bữa tối rất ngon của cô. Tôi ăn no rồi cô cứ thong thả ngồi ăn
Nhìn thấy hắn đứng dậy đi lên phòng. Tuệ An cũng nhanh đứng lên đi vào bếp lấy bịch cafe mà hắn hay uống ra, tỉ mỉ pha đúng theo tỉ lệ mà khi chiều dì Nhân đã chỉ cho cô. Nếm thử một tí sao mà đắng ngắt đến vậy, có ngon gì đâu mà hắn lại thích uống kiểu này nhỉ. Cafe thì thơm thật đấy , bỏ thêm sữa và đá vào không phải là ngon hơn sao. Nhưng thôi kệ, hắn thích uống kiểu này cô cứ thế mà bê lên phòng thôi
Bước vào phòng quả nhiên là hắn đang làm việc. Cô nhẹ nhàng đi đến đặt cốc cafe xuống bàn làm việc của hắn.
-Anh uống chút cafe cho tỉnh táo, làm việc sẽ hiệu quả hơn đấy.
Hắn nhìn lên mặt cô rồi từ từ di chuyển xuống cốc cà phê trên bàn, hơi híp mắt lại. Vừa rồi là bữa cơm tối, giờ lại là cốc cafe đúng với khẩu vị của hắn. Quả thật là có điều gì muốn nói với hắn đây mà. Hắn bưng cafe lên uống, im lặng không nói gì , để xem tiếp theo cô sẽ làm gì.
-Không biết có hợp với khẩu vị của anh không .
-Cô đã pha đúng thế này rồi chẳng hẳn cũng đã thăm dò từ dì Nhân rồi nhỉ ?
-À...đúng là dì ấy đã chỉ tôi cách pha.
-Bỗng nhiên lấy lòng là muốn nói với tôi chuyện gì đây ?
Hắn đã mở lời như vậy rồi thì ngại gì mà cô không đi thẳng vào vấn đề chính. Không cần phải làm ra bộ mặt lấy lòng nữa.
-Tôi nghe nói anh đang thực hiện một dự án khá lớn ở Lăng Cô ?
-Thì sao ?
-Nếu được anh có thể để công ty ba tôi là đơn vị thiết kế và thi công chính được không ?
-Cô thử nói xem lý do để tôi đồng ý .
-Công ty ba tôi đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành xây dựng, với đội ngũ nhân viên tài giỏi . Anh có thể yên tâm khi chọn công ty ba tôi làm đối tác.
-Ở ngoài kia không thiếu những công ty nhiều kinh nghiệm cùng đội ngũ nhân viên tài giỏi hơn công ty của ba cô . Vậy tại sao tôi phải chọn công ty của ông ấy.
-Dù gì hợp tác với người trong nhà vẫn uy tín và an toàn hơn không phải sao ?
-Người trong nhà ?
-Phải. Dù gì anh cũng là con rể trong nhà
Tôi nghĩ anh chọn người ngoài sẽ không được hay cho lắm
-Người anh ấy yêu là tôi. Ai không được yêu thì người đó chính là kẻ thứ ba .
Tuệ An nhìn cô ta cười cong môi. Xem ra cô gái này không yếu đuối, mỏng manh như dì Nhân đã nói
-Vậy cô có dám công khai đi với chồng tôi không ?
-Tôi ..
Mẫn Nhi cứng họng, không biết phản bác thế nào lại được nữa. Hiện tại Tuệ An mới chính là người vợ hợp pháp
-Thôi. Cô không cần phải căng thẳng làm gì . Tôi cũng không có ý định cản trở hai người đâu. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cô và anh ta cũng nên tôn trọng tôi một chút , ví dụ như tối hôm nay cô cùng với chồng tôi về nhà thì chẳng coi trọng tôi rồi còn gì . Tôi chỉ là không bận tâm chứ không phải ngu. Hiểu chứ
Mẫn Nhi bị nói cho bẽ mặt, xấu hổ bỏ xuống dưới nhà. Tuệ An cũng chẳng thèm để ý nữa , cô đóng rầm cửa lại, âm thanh phát ra khá lớn đủ để người ở phía dưới nhà nghe thấy. Cô thừa biết vị trí của mình ở đâu, cũng chẳng tha thiết gì với cuộc sống hôn nhân này, càng không có tình cảm với người đàn ông mà cô gọi là chồng. Vậy thì có lý do gì để cô cản trở bọn họ. Thôi thì kệ , tốt nhất cứ giả mù giả điếc mà sống ở đây, như vậy không phải tốt hơn sao. Giờ cô đường đột muốn ly hôn cũng không dễ dàng gì, hơn nữa ba của cô còn chưa thực hiện hai điều kiện còn lại, ông ta cứ lấy lý do hẹn hết lần này đến lần khác.
Gia Lâm sắp xếp một phòng cho Mẫn Nhi ở tạm một đêm, sở dĩ hắn đưa cô ấy về đây là vì mẹ của Mẫn Nhi có việc đột xuất ở dưới quê chưa lên kịp. Trong khi đó, Mẫn Nhi lại bất cẩn làm rơi chìa khóa nhà nên không thể vào bên trong được , hắn đành phải đưa Mẫn Nhi về đây.
Sau khi sắp xếp cho Mẫn Nhi một phòng và căn dặn vài lời , hắn cũng định mở cửa đi ra ngoài cho Mẫn Nhi nghỉ ngơi . Nhưng bàn tay của hắn liền bị cô ta nắm chặt, hai mắt long lanh nhìn hắn nói
-Em cảm thấy trong người không được tốt. Anh có thể ở lại trong phòng với em không. Em sợ ở một mình lỡ có chuyện gì sẽ không thể xử lý kịp
-Được rồi. Em yên tâm nhắm mắt ngủ đi. Anh lại sofa ngủ, có gì gọi anh sẽ nghe thấy
-Anh ở cùng phòng với em sẽ không bất tiện gì chứ. Vợ của anh…
-Vừa rồi em cũng thấy sự thờ ơ của cô ta rồi đấy. Em nghĩ cô ta bận tâm đến sao ?
-Quả thật cô ấy không bận tâm gì đến chuyện của tụi mình. Như vậy em cũng đỡ thấy áy náy
Ngay khi đôi môi của Mẫn Nhi sắp chạm vào, hắn liền nghiêng đầu, nụ hôn của cô ta rơi vào khoảng không. Tình cảnh này khiến vẻ mặt của cô ta sượng đi trông thấy.
-Thời gian không còn sớm nữa. Ngủ sớm một chút đi
Nói rồi, Gia Lâm đi lại ghế sofa nằm xuống với tâm trạng khá bực bội. Còn bực bội vì chuyện gì chính hắn còn không thể rõ.
Sáng sớm, Tuệ An đánh răng rửa mặt và mặc đồ xong rồi đi ra. Gia Lâm đang ngồi trước bàn xem tin tức trên điện thoại . Mẫn Nhi có vẻ rất hiểu ý hắn , làm cho hắn một cốc cà phê đen nóng.
Dì Nhân cũng đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi. Cô không hề lên tiếng , lẳng lặng đi qua phía ghế bên này ngồi xuống, chậm rãi ăn phần của mình.
Dì Nhân bưng sữa ra, nhìn bộ dạng thờ ơ của Tuệ An thì nhíu mày, cô ấy mới là người có danh có phận, sao thấy một người phụ nữ khác ở bên cạnh chồng mình lại bình thản ngồi ăn, không nói gì thế cơ chứ. Dì Nhân lắc đầu bất lực, không thể hiểu cô đang suy nghĩ gì trong đầu nữa.
Dì Nhân cố ý lên tiếng :
-Cô Tuệ An , cô nên ngồi gần với chồng mới phải chứ
Tuệ An ngẩng đầu lên. Gia Lâm cũng đặt điện thoại trên tay xuống bàn. Bốn mắt sững sờ nhìn nhau
Suy cho cùng Tuệ An chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng vì lợi ích của mình. Cô cảm thấy không nên quấy rối cuộc sống riêng tư của hắn . Cô bỏ đũa xuống bàn, đứng dậy nói:
-Tôi ăn xong rồi . Hai người cứ từ từ ăn.
Nói rồi Tuệ An đẩy ghế ra đi thẳng lên trên phòng. Giống như phía sau có ma đang bám theo nên cô đi rất nhanh.
Gia Lâm nhìn bóng lưng vội vã của Tuệ An , đôi mắt hơi nheo lại. Mẫn Nhi cũng nhìn theo sau đó nhẹ giọng nói:
-Chắc do em ở đây nên cô ấy không được vui. Tối hôm qua em không nên đến đây thì hơn.
-Kệ cô ấy đi. Em ăn xong rồi thì anh đưa em về.
-Vâng.
Tuệ An đứng trên lầu nhìn xuống thấy xe của Gia Lâm đã ra khỏi cổng, cô biết hai người họ đã ra khỏi nhà . Lúc bấy giờ cô mới mở tủ thay một bộ đồ mới rồi chạy xe máy đến nhà tìm ba mình. Hôm nay , cô phải bắt ông ấy thực hiện hai điều kiện còn lại
Một lúc sau, xe cô dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc, nơi này đã từng là nhà của cô. Cô dựng xe đi đến bấm chuông . Người làm chạy ra nhìn thấy cô thì liền mở cổng.
Tuệ An hỏi ngay :
-Ba tôi có ở nhà không ?
-Ông chủ có ở nhà đấy cô
Ở trong phòng khách , bà Tuyết Nhi ngồi ở ghế sofa xem tivi. Nhìn thấy Tuệ An bước vào , bà ta nhướng đôi lông mày tinh xảo hỏi :
-Mày còn đến đây làm gì ?
Tuệ An nhìn bà ta chán ghét nói :
-Tôi tới tìm ba tôi.
-Mày tìm ông ấy làm gì. Tính moi tiền nữa đúng không ?
-Tôi chỉ lấy lại những gì đáng thuộc về mẹ tôi mà thôi
-Mày đừng tưởng được gả vào một gia đình giàu có thì ở đây lên mặt với tao. Vị trí đó đáng lẽ ra phải thuộc về con gái tao chứ không phải mày. Mày hiểu chưa.
-Ồ hoá ra là tôi thật may mắn đấy. Xui xẻo cho con gái bà rồi.
-Mày…
-Tôi đến đây gặp người cần gặp, không nhất thiết đứng đây đôi co với bà làm gì cho lãng phí nước bọt của tôi ra
Nói rồi, Tuệ An đẩy mạnh người bà Tuyết Nhi sáng một bên, còn mình thì đi lên trên lầu tìm gặp người cần gặp. Thái độ ngông cuồng của cô khiến bà Tuyết Nhi muốn tức tiết, bà ta đứng nhìn theo bóng lưng cô đi lên trên mà gầm gừ trong miệng
Đứng trước cửa phòng, khi Tuệ An còn chưa kịp đưa tay lên gõ cửa, thì cánh cửa đã mở ra. Người đứng trước mặt cô là ông Trung
-Con đến tìm ba sao ?
-Tôi đến là muốn nhắc cho ông nhớ hai điều kiện còn lại mà thực hiện.
-Được rồi. Ba sẽ thực hiện lời hứa nhưng với điều kiện con phải giúp ba một việc
-Đến giờ rồi mà ông vẫn còn muốn ra điều kiện với tôi sao ?
-Thật sự chuyện này ba cần đến con giúp. Chỉ cần xong việc ngay lập tức ba sẽ thực hiện hai lời hứa còn lại
-Ông muốn tôi làm gì nữa ?
-Ba được biết chồng của con đang thực hiện một dự án ở ngoài Lăng cô. Ba muốn con thuyết phục cậu ta để công ty của ba đảm nhiệm chính trong dự án lần này.
-Ông nghĩ tôi có tiếng nói để bắt anh ta phải thế này thế kia sao ?
-Biết là khó vì thế ba mới nhờ con giúp. Chỉ cần con nghĩ cách là được mà. Không phải từ nhỏ con đã nổi trội hơn các bạn cùng trang lứa rồi sao ?
-Tôi không làm được đâu ?
-Vậy thì ba cũng chưa thể thực hiện lời hứa ngay được.
-Ông tính lật lọng sao ?
-Ba không muốn làm khó gì con đâu nhưng dự án đó rất quan trọng với ba. Chỉ cần con giúp ba lần này thôi
-Được rồi tôi sẽ thử. Nhưng sau khi xong việc ông vẫn không thực hiện lời hứa thì tôi không ngại làm ông mất mặt đâu
-Con yên tâm đi. Ba hứa mà. Cố gắng giúp ba nhé
Tuệ An về nhà rồi vẫn chưa nghĩ ra cách, lại còn nhận được điện thoại thông báo không trúng tuyển. Tâm trạng cô càng tệ hại hơn.
Buổi chiều nghe ngóng được những món mà Gia Lâm thích ăn từ dì Nhân . Tuệ An đích thân chuẩn bị bữa tối. Dì Nhân nhìn thấy vậy cũng cười nói :
-Đây là điều một người vợ nên làm. Cô làm đúng rồi đấy
Tuệ An cúi đầu cười, nếu không phải có việc cần nhờ thì cô sẽ không chủ động lấy lòng anh ta đâu.
-À hạt cafe mà anh ấy hay uống để ở đâu vậy dì ?
Dì Nhân nghe vậy thì cảm thấy cô đã để ý tới đến chồng rồi, vì thế lấy hạt cà phê đưa cho cô, còn dặn dò :
-Không cần cho sữa hay đường vào đâu. Gia Lâm chỉ thích uống cafe đơn thuần vậy thôi
Tuệ An gật đầu, nhanh chóng nhận lấy. Cô định đợi hắn về sẽ pha một ly bê vào phòng như thế sẽ dễ dàng nói chuyện hơn
Tối nay, hắn về nhà sớm hơn mọi khi. Tuệ An ở trong phòng nghe tiếng xe của hắn về liền chạy xuống. Cô ra đón còn chủ động xách túi cho chồng. Hành động lạ kỳ này khiến Gia Lâm không thể không đem lòng hoài nghi. Hắn nhíu mày đứng nhìn cô như người ngoài tinh mới xuống
-Anh đói chưa. Tôi dọn cơm cho anh luôn nhé
-Cũng được
-Vậy anh lên phòng tắm rửa gì đi. Tôi ở dưới hâm nóng đồ ăn lại là vừa.
-Ừ.
Mặc dù đem lòng hoài nghi nhưng hắn không mở miệng ra hỏi thẳng. Cứ chờ xem cô tính làm gì.
Hai người ngồi trong bàn ăn, Tuệ An liên tục lén nhìn hắn, mục đích của cô là muốn xem sắc mặt hắn tối nay thế nào. Nếu tâm trạng hắn tốt thì tối này là cơ hội để cô mở lời.
-Những món tôi nấu anh ăn có vừa miệng hay không vậy ?
Miệng hắn đang nhai cơm trong miệng, nghe cô hỏi thì nhìn lại một lượt thức ăn trên bàn . Hoá ra bữa cơm tối nay là do cô nấu
-Tất cả là cô nấu ?
-Phải. Khi chiều tôi buồn tay quá nên cũng muốn vào bếp trổ tài một chút ấy mà. Cũng không tệ đúng không.
-Ừ. Không tệ
-Vậy anh ăn nhiều vào.
-Cô cũng ăn đi đừng ngồi thăm dò tôi mãi như thế
Bỗng trong lòng cô thấy chột dạ gì đâu. Cô giả bộ cười :
-Tôi có thăm dò gì đâu cơ chứ ? Anh đa nghi quá rồi.
-Không phải cô ngồi thăm dò xem tôi ăn có ngon hay không sao ?
-À..đúng là như vậy….
-Được rồi. Cảm ơn bữa tối rất ngon của cô. Tôi ăn no rồi cô cứ thong thả ngồi ăn
Nhìn thấy hắn đứng dậy đi lên phòng. Tuệ An cũng nhanh đứng lên đi vào bếp lấy bịch cafe mà hắn hay uống ra, tỉ mỉ pha đúng theo tỉ lệ mà khi chiều dì Nhân đã chỉ cho cô. Nếm thử một tí sao mà đắng ngắt đến vậy, có ngon gì đâu mà hắn lại thích uống kiểu này nhỉ. Cafe thì thơm thật đấy , bỏ thêm sữa và đá vào không phải là ngon hơn sao. Nhưng thôi kệ, hắn thích uống kiểu này cô cứ thế mà bê lên phòng thôi
Bước vào phòng quả nhiên là hắn đang làm việc. Cô nhẹ nhàng đi đến đặt cốc cafe xuống bàn làm việc của hắn.
-Anh uống chút cafe cho tỉnh táo, làm việc sẽ hiệu quả hơn đấy.
Hắn nhìn lên mặt cô rồi từ từ di chuyển xuống cốc cà phê trên bàn, hơi híp mắt lại. Vừa rồi là bữa cơm tối, giờ lại là cốc cafe đúng với khẩu vị của hắn. Quả thật là có điều gì muốn nói với hắn đây mà. Hắn bưng cafe lên uống, im lặng không nói gì , để xem tiếp theo cô sẽ làm gì.
-Không biết có hợp với khẩu vị của anh không .
-Cô đã pha đúng thế này rồi chẳng hẳn cũng đã thăm dò từ dì Nhân rồi nhỉ ?
-À...đúng là dì ấy đã chỉ tôi cách pha.
-Bỗng nhiên lấy lòng là muốn nói với tôi chuyện gì đây ?
Hắn đã mở lời như vậy rồi thì ngại gì mà cô không đi thẳng vào vấn đề chính. Không cần phải làm ra bộ mặt lấy lòng nữa.
-Tôi nghe nói anh đang thực hiện một dự án khá lớn ở Lăng Cô ?
-Thì sao ?
-Nếu được anh có thể để công ty ba tôi là đơn vị thiết kế và thi công chính được không ?
-Cô thử nói xem lý do để tôi đồng ý .
-Công ty ba tôi đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành xây dựng, với đội ngũ nhân viên tài giỏi . Anh có thể yên tâm khi chọn công ty ba tôi làm đối tác.
-Ở ngoài kia không thiếu những công ty nhiều kinh nghiệm cùng đội ngũ nhân viên tài giỏi hơn công ty của ba cô . Vậy tại sao tôi phải chọn công ty của ông ấy.
-Dù gì hợp tác với người trong nhà vẫn uy tín và an toàn hơn không phải sao ?
-Người trong nhà ?
-Phải. Dù gì anh cũng là con rể trong nhà
Tôi nghĩ anh chọn người ngoài sẽ không được hay cho lắm