Chương 7 - Cuộc Sống Mới Và Những Biến Động - Cưới Em Lấy Chị

Đoạn 7
Căn biệt thự tuy lớn, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu người, chỉ có mỗi người phụ nữ trung tuổi ở trong bếp đang dọn dẹp , cô cũng không biết tên dì ấy là gì, cô đã từng thấy dì ấy làm việc ở nhà mẹ chồng cô mà thôi.
-Cô Tuệ An đã về rồi đấy à. Lễ cưới kết thúc chắc cô cũng mệt lắm nhỉ, mau lại đây ngồi nghỉ ngơi tôi pha cho cô ly trà gừng uống cho ấm bụng.
-Dạ . Cảm ơn dì
Không quá lâu, dì Nhân mang một ly trà gừng ra đưa cho Tuệ An. Cô lễ phép đưa hai tay ra đón nhận. Dì Nhân khá hài lòng bởi sự lễ phép của cô , không chảnh chọe, và coi thường người khác.
-Độ ấm vừa miệng của cô chứ ?
-Dạ vừa miệng lắm ạ. Nhưng con còn chưa biết tên của Dì
-Cứ gọi tôi là dì Nhân. Tôi là người chăm sóc cậu Gia Lâm từ nhỏ nên khi chuyển sang đây cậu ấy cũng muốn tôi đi theo cùng. Từ giờ cô cần gì thì cứ nói với tôi.
-Nói như vậy chắc anh ấy phải mến dì lắm
-Ừ. Cậu ấy quý tôi từ nhỏ, nhưng tôi là phận kẻ ăn người ở nên phải biết thân biết phận. Để bà chủ biết được lại quở trách.
-Dạ.
-Thôi để tôi đưa cô lên phòng nghỉ ngơi cho khoẻ.
-Dạ nhờ dì chỉ chỗ giúp con
Tuệ An đứng dậy đi theo sau dì Nhân đi lên trên lầu. Dì ấy mở cửa một căn phòng rồi quay lại nhìn cô nói :
-Đây là phòng của cậu Gia Lâm. Cô cứ cất đồ vào trong rồi nghỉ ngơi đi nhé
-Ơ khoan đã dì ơi….
-Còn chuyện gì nữa sao ?
-Con tưởng là ở một phòng khác chứ dì ?
-Chuyện này thì tôi không rõ vì cậu Gia Lâm không căn dặn gì. Tôi nghĩ vợ chồng thì phải ở chung phòng nên mới đưa cô lên phòng cậu ấy. Còn như thế nào thì cô đợi cậu ấy về rồi hỏi rõ sau nhé.
-Dạ vâng.
-Thôi. Tôi xuống dưới nhà chuẩn bị bữa cơm tối.
-Dạ
Dì Nhân xoay người ra khỏi phòng, đến cửa dì ấy ngoái đầu lại nói :
-Có lẽ đêm nay cậu Gia Lâm sẽ không về, hôm nay là sinh nhật của cô Mẫn Nhi. Tôi báo để cô biết mà không phải đợi cậu ấy.
-Mẫn Nhi là bạn gái của anh ấy ạ.
Dì Nhân là người biết rõ cuộc hôn nhân của cậu chủ là sắp đặt, hai người lấy nhau vốn không có một tình yêu nào cả . Nhưng dù gì Tuệ An cũng là phụ nữ, dì ấy sợ cô buồn nên không thừa nhận cũng không phủ nhận.
-Tôi không làm phiền cô nữa.
Tuy cô và hắn cưới nhau không phải vì tình yêu . Nhưng tốt xấu gì cô cũng là vợ trên pháp luật của hắn, hôm nay nói thế nào cũng là ngày cưới đầu tiên của cô. Hắn ở bên ngoài với người phụ nữ khác, dì Nhân thấy cô thật đáng thương, mới bước vào cuộc hôn nhân đã bị chồng lạnh nhạt như vậy, sau này chẳng biết cô phải sống thế nào ?
Mặc dù dì Nhân không khẳng định nhưng Tuệ An cũng đoán phỏng đoán được. Cô chỉ cười nhạt một cái rồi để hành lý sang một bên , trèo lên giường ngã lưng một tí. Cả ngày hôm nay đi trên đôi giày cao gót khiến bàn chân cô đau buốt, cơ thể cũng mệt rã rời rồi. Đêm nay hắn không về không phải cô càng thoải mái hơn sao.
Đêm đầu tiên ở một nơi xa lạ thật khó để chìm vào giấc ngủ. Cô lại lấy điện thoại ra gọi cho mẹ nói chuyện lần nữa, cách đây hơn một tiếng cô đã gọi nói chuyện với mẹ một lần rồi. Nằm nói chuyện với mẹ một hồi cũng khá lâu, hai mắt cô cũng bắt đầu nhíu lại, cơn buồn ngủ cũng ấp đến. Cô chào mẹ một tiếng rồi cũng tắt điện thoại từ từ chìm vào giấc ngủ .
1h sáng…
Có chùm ánh sáng trắng từ bên ngoài chạy vào trong sân, một chiếc xe đắt tiền dừng lại. Cửa xe mở ra, bóng dáng cao lớn đi xuống, hắn sải bước vào trong nhà, nhịp bước cũng không vững vàng như bình thường, có mấy phần loạng choạng.
Gia Lâm kéo cổ áo, miệng lưỡi hơi khô khốc bước vào nhà rót một ly nước, yết hầu cứng rắn không ngừng cuộn lên cuộn xuống. Hắn uống ly nước xong, cảm giác cơn nóng nơi cổ họng cũng dịu đi không ít. Sinh nhật của Mẫn Nhi hắn lại uống quá chén . Người có tửu lượng cao như hắn cũng có hơi say.
Hắn cởi áo khoác để trên sofa, không đến phòng tắm mà đi thẳng lên phòng. Trong phòng không mở đèn, rất tối, hắn mơ hồ đi tới bên giường nằm xuống.
Tuệ An đang ngủ say cảm thấy có tiếng động, nhưng chẳng mấy chốc đã yên tĩnh trở lại. Cô co người tiếp tục ngủ.
Sáng sớm từng đợt ánh nắng rọi vào như sợi vàng chiếu sáng cả căn phòng. Hai người ngủ rất say, tựa như một đôi vợ chồng yêu nhau ngọt ngào vậy.
Lông mi hắn hơi cử động, từ từ mở mắt ra. Cả đêm say rượu, hắn chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, cần tắm để tỉnh táo lại. Khi hắn chống tay xuống giường muốn ngồi dậy, lại phát hiện có gì đó đè lên.
Hắn nghiêng đầu lập tức nhìn thấy một người phụ nữ nằm trong lòng mình.
Cô có mái tóc đen nhìn rất mượt, có lẽ đã tốn không ít thời gian để nuôi dưỡng và chăm sóc, gò má trắng ngần , lông mi cong vút, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên phát ra tiếng hít thở đều đều.
Ánh mắt hắn từ từ dI chuyển xuống cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh thanh thoát của cô. Yết hầu của hắn không nhìn được cuộn lên cuộn xuống, cảm xúc này hắn chưa từng có với bất kỳ người phụ nữ nào, kể cả đó là Mẫn Nhi. Hắn liền cau mày, không hề thích phản ứng không thể khống chế cảm xúc của mình thế này, nhưng lại không thể rời mắt đi được
Tuệ An còn đang đắm chìm trong giấc mơ, lúc cô giật mình tỉnh dậy đã thấy một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình. Đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, cô mở to hai mắt nhanh kéo tấm chăn lên che chắn trước ngực.
-Sao...sao anh lại ngủ ở đây ?
Gia Lâm bình tĩnh dời mắt đi, từ từ vén chăn lên:
-Đây là giường của tôi. Tôi không ngủ đây thì ngủ đâu
Tuệ An bước xuống giường, đứng sang một bên, giọng điệu chất vấn
-Không phải anh đi sinh nhật bạn gái sao ? Tự dưng lại về nửa đêm vậy
Hôm qua nghe dì Nhân nói buổi tối hắn không về, sau đó cô mới thả lỏng cảnh giác nên ngủ hơi say, thế nhưng cả việc hắn vào phòng cô cũng không hề biết.
Gia Lâm cởi cúc áo sơ mi, tối qua hắn không cởi quần áo, trên quần áo vẫn còn mang theo mùi rượu, còn nhăn nhúm dính trên người rất không thoải mái. Hắn nhìn cô ngại ngùng đứng bên giường không những không dừng lại mà vẫn tiếp tục cởi những cúc áo còn lại. Hắn cong môi nói :
-Nhà của tôi. Tôi thích về khi nào cũng phải hỏi ý kiến của cô sao ?
-Ý tôi không phải vậy. Anh về bất ngờ lại trèo lên giường ngủ làm tôi giật mình mà thôi. Nhưng mà anh có thể vào bên trong cởi áo được không, anh không ngại nhưng người ngại là tôi đấy
Tuệ An quay người đi, không nghĩ hắn có thể cởi áo ngay trước mặt cô như vậy đấy
Dường như hắn không để tâm đến lời nói của cô, vẫn thản nhiên cởi sạch chiếc áo sơ mi ra khỏi người, làm lộ ra cơ bắp săn chắc, cuồn cuộn. Quả nhiên không uổng công hắn dành thời gian luyện tập để có được thân hình cuốn hút này.
Tuệ An ngại đến đỏ cả mặt vội nói :
-Tôi...tôi đi ra ngoài cho anh thay đồ
Nói xong cô co chân chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp . Gia Lâm cũng không để tâm lắm, cởi thắt lưng đi vào phòng tắm. Hắn cần phải tắm rửa cho tỉnh táo.
Thấy Tuệ An ngồi thờ người ra ở ghế sofa, dì Nhân mang một ly cafe sữa ra cho cô hỏi thăm :
-Tối qua cô ngủ có ngon không ?
Dì ấy cho rằng tối qua Gia Lâm ở cùng với cô gái Mẫn Nhi sẽ không về. Ban đêm dì ấy nghe thấy tiếng động thì thức dậy xem thử , mới biết Gia Lâm không ở lại và về nhà , còn ngủ trong phòng nữa nên dì ấy mới hỏi thế.
Nghe hỏi gương mặt Tuệ An cứng ngắc cười gượng :
-Dạ ngon ạ.
-Vậy tốt rồi. Cô lên tắm rửa thay quần áo cho thoải mái , tôi thấy cô đã mặc bộ quần áo này từ hôm qua đến giờ.
-Vâng.
Cô cúi xuống nhìn bộ quần áo nhăn nhúm trên người mình, cũng phải nên thay ra rồi. Không biết hắn ở trên đó đã thay xong đồ chưa nhỉ ?
Cô đứng dậy đi tới của phòng , giơ tay lên gõ cửa, không ai đáp lời. Cô gõ lại lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì. Cô nhẹ tay đẩy cánh cửa ra, thấy hắn đang ngồi ở bàn trước laptop, có vẻ như đang làm việc. Cô biết ý đi nhẹ nhàng đến chỗ vali của mình , lấy đại một bộ quần áo nào đó rồi mang xuống dưới nhà thay ra.
-Lần sau vào phòng của mình cô không cần phải gõ cửa
" Phòng của mình sao ? " Ý hắn muốn nói là cô và hắn ở chung một phòng. Chuyện này cô còn chưa kịp hỏi thì đã nghe hắn nói như vậy rồi. Cô không đồng ý liền đi đến bên bàn nói:
-Căn biệt thự này rộng như vậy đâu thiếu phòng. Anh có thể cho tôi một phòng riêng để sinh hoạt cho thoải mái cũng được mà
-Cô có thấy vợ chồng nào ở hai phòng không ?
-Đó là họ yêu nhau còn anh với tôi thì khác. Chắc gì cuộc hôn nhân giữa tôi với anh kéo dài được lâu đâu.
-Chưa gì cô đã có ý định bỏ chồng rồi sao ?
-Anh cũng biết rồi đấy , có cuộc hôn nhân không tình yêu nào kéo dài được lâu đâu. Hơn nữa anh vẫn còn đang qua lại với bạn gái, chẳng lẽ hai người cứ như thế này mãi sao ?.
-Tôi nghe cứ như cô đang oán trách tôi thì đúng hơn
-Anh nghe đừng có hiểu lầm. Ngày từ đầu anh đã cho tôi cơ hội để rút lui nhưng tôi vẫn muốn đâm đầu vào thì có lý do gì để tôi trách anh chứ. Chỉ là tôi đang nhìn nhận sự việc một cách thực tế mà thôi
Bàn tay Gia Lâm gập laptop lại. Bấy giờ hắn mới quay qua trực tiếp nhìn cô nói :
-Mẹ tôi sẽ thường xuyên đến đây kiểm tra bất chợt cho nên tôi và cô không thể ở riêng phòng được. Cô chịu khó ở chung với tôi, mọi sinh hoạt đều không ảnh hưởng gì hết. Cô ngủ ở trên giường còn tôi sẽ ngủ ở ghế. Như thế đã hài lòng cô chưa ?
-Anh nói vậy tôi còn có thể nói gì được nữa đây, đành phải chấp nhận thôi.
-Ngày hôm nay cô có muốn về nhà ba cô không ?
-Không cần.
-Xem ra mối quan hệ giữa cô với ba mình không được tốt ?.
-Phải. Ông ấy đã từng bỏ rơi vợ và đứa con gái 10 tuổi của mình , để chạy theo một người phụ nữ khác. Đàn ông ai cũng giống nhau cả thôi
-Cô đang ám chỉ cả tôi ?
-Đấy là do anh tự nhận.
-Được rồi không nói chuyện này nữa. Cô có thể cất đồ của mình vào trong tủ kia.
-Tôi biết rồi. Mà anh làm việc ở trong phòng này luôn sao ?
-Có vấn đề gì không ?
-Tôi chỉ buộc miệng hỏi vậy thôi. Tôi nghĩ anh nên có một không gian yên tĩnh để làm việc sẽ tốt hơn
-Trong lúc tôi làm việc cô đừng làm ồn là được.
-Được. Vậy tôi xuống dưới nhà không làm phiền anh nữa
Ăn bữa sáng xong, Tuệ An cũng lái con xe máy của mình đến công ty, nhưng vừa mới ngồi vào bàn làm việc, một chị đồng nghiệp kế tên đã nhắc nhở :
-Tuệ An. Sếp nói khi nào em đến thì vào phòng gặp sếp.
-Vâng. Em biết rồi chị.
Tuệ An không chậm trễ, đứng dậy đi đến phòng của sếp. Cô đứng bên ngoài, gõ cửa ba tiếng rồi mới đẩy cửa bước vào
-Dạ. Sếp cho gọi em.
-Cô Tuệ An làm việc ở đây bao lâu rồi nhỉ ?
-Dạ cũng hơn 3 năm rồi ạ
-Chắc cô cũng có nghe nói công ty đang cắt giảm nhân sự . Tôi thấy cô dạo gần đây hãy xin nghỉ làm và về sớm, có một tuần cô nghĩ đến 4 ngày. Với tình hình này tôi nghĩ cô không cần phải đến công ty làm việc nữa
Nghe thấy mình sắp bị đuổi việc , Tuệ An cố gắng năn nỉ sếp
-Dạ sếp ơi. Em biết thời gian gần đây em nghỉ hơi nhiều nhưng cũng vì gia đình em có chuyện sếp ạ. Em chắc chắn từ giờ em sẽ không nghỉ nữa. Xin sếp hãy suy nghĩ lại mà châm chước cho em lần này.
-Quyết định cũng có rồi, cô Tuệ An không cần phải nói gì nữa. Cô ra ngoài được rồi
-Sếp…
Biết không thể thuyết phục được nữa, Tuệ An hai mắt rủ rượu , buồn bà mở cửa đi ra ngoài. Vậy là từ giờ cô chính thức trở thành một người thất nghiệp. Thời buổi khó khăn, để kiếm một công việc mới không phải dễ. Nhưng cô cũng không thể ở không như vậy được, phải tích cực tìm một công ty khác thôi
Trở về căn biệt thự, cô lao vào phòng mở laptop lên vào mạng tìm kiếm thông tin việc làm. Mất hơn một tiếng đồng hồ tìm kiếm cô cũng nhắm được hai công ty và dự định sẽ làm hồ sơ nộp vào xem thế nào. Hy vọng cô sẽ trúng tuyển.
Đến tối, Gia Lâm không về ăn cơm tối, cô chỉ có thể ngồi ăn một mình trước một bàn ăn rộng lớn. Dì Nhân nấu toàn những món sơn hào hải vị, nhìn rất bắt mắt, nhưng khi cô ăn vào thì lại thấy nhạt nơi đầu lưỡi. Không phải vì dì Nhân nấu không ngon mà do tâm trạng cô không được tốt, ngồi ăn một mình trong căn nhà rộng lớn cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Cô lại nhớ đến mẹ, nhớ đến những bữa ăn mà mẹ nấu, tuy đạm bạc nhưng cô ăn lại rất ngon và không bao giờ ngán.
Thấy chén cơm của Tuệ An vẫn còn nguyên, dì Nhân quan tâm hỏi :
-Sao thế ? Những thức ăn tôi nấu không vừa miệng cô sao ?
Tuệ An vội khua tay cười với dì ấy
-Dạ không ạ. Chỉ là con nhớ cơm mẹ con nấu thôi
-Thế thường ngày mẹ cô hay nấu những món gì , tôi sẽ ghi nhớ lần sau sẽ nấu cho cô ăn
-Những món bình thường ở dưới quê thôi dì. Như là canh rau tập tàng, cá bống kho tiêu, rau muống xào tỏi,..nhiều lắm dì.
Dì Nhân nở nụ cười hiền hậu, dì ấy thích sự đơn giản của cô gái này
-Vậy mà cô không nói sớm. Ngày mai tôi sẽ đi chợ nấu cho cô ăn
-Cảm ơn dì, nhưng mà anh Gia Lâm có ăn được những món đó không dì.
-Tất nhiên là không thể ăn được rồi. Tôi sẽ nấu riêng cho cậu ấy
-Vậy thì phiền dì quá.
-Phiền dì đâu, nấu ăn là sở thích của tôi mà. Cô không cần phải ngại gì cả.
-Cảm ơn dì. Ở đây chỉ có mỗi dì là tốt với con. Cũng may có dì trò chuyện nếu không con buồn đến chết mất
-Cô và cậu Gia Lâm không thường xuyên nói chuyện sao ?
Tuệ An lắc đầu :
-Con với anh ấy thì có gì để nói với nhau hả dì. Dì cũng biết hôn nhân của tụi con có giống với người khác đâu
-Biết là thế nhưng dù gì hai người cũng đã cưới nhau rồi. Cố gắng mà vun bồi tình cảm rồi con cái sau này nữa chứ. Đâu thể cứ lạnh nhạt, thờ ơ mãi thế được.
-Con cũng chẳng biết cuộc hôn nhân này kéo dài bao lâu nữa.
-Cô không thể nói thế được. Dù cô và cậu không yêu nhau nhưng ván cũng đã đóng thuyền rồi, cố gắng mà chèo lái đến bến bờ hạnh phúc chứ. Tôi thấy cậu Gia Lâm vẫn còn đang qua lại với cô Mẫn Nhi đó, cô không thể để chồng tự do thoải mái như thế được.
-Dì muốn con kiểm soát anh ấy sao ?
-Đó là việc mà một người vợ nên làm. Thôi chuyện của cô và cậu tôi không tiện xen vào. Cô ăn đi thức ăn nguội hết rồi.
Ăn bữa tối xong cô đi dạo một vòng trong biệt thự cho tiêu cơm, tiện thể xem thử quan cảnh xung quanh. Một lúc sau trời cũng tối muộn rồi, cô về phòng nhưng lại thấy khát, nên đến phòng bếp rót một ly nước để uống.
Uống nước xong, lúc cô chuẩn bị về phòng ngủ, cửa nhà vang lên tiếng mở chốt, sau đó bị đẩy ra. Sau đó, một bóng dáng cao lớn sải bước đi vào, rồi đến một bóng dáng xinh đẹp đi ra từ sau lưng hắn. Tuệ An sửng sốt, không ngờ đã muộn thế này rồi, hắn vẫn còn dẫn bạn gái về nhà
Mẫn Nhi đứng nép sau lưng Gia Lâm không dám lộ mặt , vì đang có cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Tuệ An cũng không muốn làm bóng đèn khiến người ta khó chịu. Cô nói :
-Tôi về phòng đây không làm phiền hai người.
-Đợi đã.
Cánh tay của cô bị bàn tay của Gia Lâm giữ lại. Cô nhìn xuống nơi bàn tay của anh ta rồi ngẩng mặt lên hỏi với giọng điệu lạnh tanh :
-Còn chuyện gì nữa ?
-Chuyện tôi đưa Mẫn Nhi về nhà cô không được nói lại với mẹ tôi. Biết chưa.
Tuệ An vung mạnh tay mình ra, bực bội nói :
-Tôi không rảnh để làm chuyện đó. Hai người cứ tự nhiên.
Nói rồi cô quay người đi về phòng của mình. Mẫn Nhi nhìn thấy vậy cũng để cho Gia Lâm ở dưới nhà, còn cô ta thì đi lên phòng gõ cửa.
-Cô Tuệ An. Tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không ?
Cánh cửa mở ra, Tuệ An nhìn cô gái trước mặt không cảm xúc
-Không nghĩ cô lại có chuyện muốn nói với tôi đấy.
-Tùy cô và Gia Lâm đã cưới nhau, nhưng hai chúng tôi quen biết nhau lâu hơn cô. Nếu không phải cô thì có thể tôi đã trở thành vợ của anh ấy. Hai chúng tôi thật lòng yêu nhau cho nên...
-Cho nên cái gì ?
-Chỉ là tôi cảm thấy cô lấy anh Gia Lâm rồi nhưng anh ấy lại không yêu cô là vì có liên quan đến tôi. Cho nên tôi cảm thấy rất náy náy.
-Không cần đâu. Nhưng mà cô nói xong chưa ?
-Tôi nói xong rồi
-Xong rồi thì đi xuống với người đàn ông của cô đi. À mà nhớ nhắc anh ta có làm gì thì cũng nhỏ nhẹ một chút để cho người khác còn ngủ
-Cô không ghen sao ?
-Với một người không có tình cảm cô nghĩ tôi có thể ghen được không. Ghen cũng là một loại cảm xúc, đâu phải muốn ghen là ghen được.
-Vậy tại sao cô còn ràng buộc mình trong cuộc hôn nhân này. Cô có thể chọn cách ly hôn được mà
-Cô đang xúi tôi bỏ chồng đấy sao ?
-Tôi chỉ là đưa ra lời khuyên mà thôi.
-Hoá ra cũng có nhiều người quan tâm đến tôi đấy chứ. Nhưng tôi không cần. Tôi biết mình cần gì và muốn gì trong cuộc hôn nhân này. À mà nói cho đúng ra thì hiện tại cô đang ngoại tình với chồng của tôi đấy. Tôi không nghĩ cô lại gan dạ lên đây đứng nói chuyện trực tiếp với tôi nữa cơ