Chương 9 - Cưới Em Lấy Chị

Đoạn 9
Gia Lâm khẽ cười, khá thích với màn đối đáp của Tuệ An . Hắn thả lỏng người , lười biết dựa lưng vào ghế .
-Không phải mối quan hệ giữa cô và ba cô không được tốt sao ? Nguyên nhân gì khiến cô phải ra sức thuyết phục tôi đem bản hợp đồng về cho ông ấy vậy.
-Tất nhiên phải có lợi cho tôi thì tôi mới làm chứ. Đó là điều hiển nhiên mà anh cũng phải hỏi sao ?
-Quà nhiên cô rất thẳng thắn nhưng đáng tiếc sự thẳng thắn của cô vẫn chưa đủ để thuyết phục được tôi.
-Nói như vậy là anh từ chối ?
-Đúng vậy.
Nét mặt Tuệ An trở nên căng thẳng, xem ra dùng cách mềm dẻo, lấy lòng thật sự không hiệu quả. Vậy thì cô đành phải ủy hiếp hắn thôi.
-Anh không thể không đồng ý được.
Hắn bất ngờ bởi khẩu khí của cô.
-Dựa vào đâu ?
-Dựa vào cô bạn gái bé nhỏ của anh.
Lúc này hắn có vẻ như nghiêm túc hơn một chút , ngồi thẳng người dậy , mặt đối mặt với cô hỏi :
-Ý cô là gì đây ?
-Tôi có thể giúp anh che giấu việc anh qua lại với cô bạn gái nhỏ với mẹ của anh, thậm chí nếu anh muốn có thể tự do thoải mái đưa cô ấy về đây. Với điều kiện anh phải chọn công ty của ba tôi là đơn vị thi công chính trong dự án ở Lăng Cô
-Nghe giọng điệu của cô có vẻ như giống uy hiếp hơn là đang thoả thuận nhỉ ?
-Tôi nào dám có gan uy hiếp ai. Chỉ là tôi sợ anh quên nên muốn nhắc cho anh nhớ, mẹ anh cấm cản việc anh qua lại với cô gái đó. Nếu như anh muốn cuộc sống hai người yên ổn thì chấp nhận đánh đối lần này cũng đáng mà.
Gia Lâm xoay chiếc nhẫn cưới trên tay, rồi tiện thể nhìn xuống bàn tay của cô. Hắn bật cười
-Cô không đeo nhẫn cưới ?
-Tôi có đeo nhưng cảm thấy hơi cấn cấn nên tháo ra cất rồi. Nhưng mà hình như anh đang đi lệch chủ đề rồi thì phải.
-Nếu như tôi nói vẫn không đồng ý thì sao ?
-Vậy thì tôi sẽ không đảm bảo được cái miệng của mình đâu. Đến lúc đó phiền phức như thế nào anh tự chịu lấy.
Gia Lâm nhìn cô một lúc lâu, thật sự cô không thể đoán được gì từ trong đôi mắt của hắn. Ánh mắt đó quá đỗi bình thản
Cô nóng lòng muốn biết kết quả, hỏi lại một lần nữa :
-Anh suy nghĩ xong chưa ?
-Được. Tôi chấp nhận.
Lúc bấy giờ cả người cô mới thả lỏng, hắn đồng ý là quá tốt rồi. Cô không cần phải tốn công suy nghĩ phải làm như thế nào nữa.
-Vậy còn hợp đồng.
-Tôi sẽ trực tiếp làm việc với ba của cô.
-Được. Xem như thỏa thuận của chúng ta thành công. Hy vọng anh sẽ không lật lọng
-Cô nên dùng từ cho đúng, không phải " thoả thuận " mà là " uy hiếp ".
-Gì cũng được. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả. Vậy tôi không làm phiền anh làm việc nữa. Tôi xuống dưới nhà đây.
Đạt được thứ mình muốn Tuệ An vui vẻ đi xuống dưới nhà. Gia Lâm ngước nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi đi khuất mới quay lên tập trung vào công việc. Hắn mải miết làm việc, cho đến khi nhìn đồng hồ đã là 1 giờ sáng. Hắn gập laptop lại đứng dậy chuẩn bị đi ngủ. Nhìn về phía giường trống trơn hắn liền chau mày suy nghĩ, cô không về phòng ngủ thì đã ngủ ở đâu.
Mở cửa đi xuống dưới nhà, đập vào mắt hắn là một bóng người dài đang nằm trên ghế sofa ở phòng khách. Chẳng cần đoán, hắn cũng biết đó là cô, bởi trong nhà này có bao nhiêu người đâu. Dì Nhân nghe tiếng động thì mở cửa đi ra, thấy hắn đích thân bế cô đi lên phòng , dì ấy chỉ khẽ cười rồi quay người đi vào lại trong phòng
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhưng không biết thế nào tóc của cô lại dính vào cúc áo sơ mi đang mặc trên người của hắn. Khi hắn đứng thẳng người dậy thì cũng kéo theo tóc của cô. Cơn đau nhanh chóng ập đến, cô giật mình tỉnh ngủ. Mở mắt ra thì ngay lập tức nhìn thấy một gương mặt điển trai đang ghé sát vào mặt của cô. Tình huống này là gì đây ? Đừng nói thừa lúc cô ngủ say mà anh ta hôn trộm cô đấy chứ.
-Á..anh làm gì vậy ?
Hắn biết trước thế nào cô cũng đẩy hắn ra và la ó lên, vì thế hắn đã nhanh tay trước giữ lấy một đầu tóc tránh làm cho tóc bị kéo mạnh sẽ khiến cho da đầu của cô đau.
-Nằm im tóc của cô đang dính vào cúc áo của tôi đấy.
Nghe hắn nói bấy giờ cô mới nhìn xuống, quả nhiên là tóc của cô đang dính vào cúc áo của hắn thật. Vậy là làm cô cứ tưởng, cũng may là cô chưa cho hắn ăn một cái bạt tai nào không thì cũng quê lắm chứ bộ
-Sao tóc của tôi lại dính vào cúc áo của anh được
Hắn vừa khom người nhẹ tay gỡ tóc của cô ra , vừa trả lời câu hỏi của cô :
-Lúc bế cô lên đây tóc nó mới dính vào
-Gì cơ ? Anh bế tôi á.
-Tôi thấy cô nằm ngủ say trên ghế, không muốn làm mất giấc ngủ của cô nên tôi mới phải bế.
-Trời anh gọi tôi dậy một tiếng thì có sao đâu chứ
-Sao cô không lên phòng ngủ mà ngủ ở dưới đó
-Tôi có lên phòng đấy chứ mà thấy anh vẫn còn ngồi làm việc nên đi xuống lại. Tôi sợ trong lúc ngủ tôi ngáy to làm ảnh hưởng đến anh
-Được rồi. Từ ngày mai tôi sẽ làm việc ở một phòng khác.
-Hay là anh cứ làm việc ở trong phòng này đi, nhường phòng đó cho tôi.
Hắn nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, với tư thế kẻ trên người dưới trong bóng đèn ngủ mở ảo, không gian lắng đọng. Phút chốc trong người hắn lại xuất hiện một cảm giác rạo rực khó chịu, cảm giác này hắn không tài nào khống chế được.
-Xong chưa vậy ?
Câu hỏi của cô khiến hắn như bừng tỉnh , vẻ mặt cũng trở nên lúng túng.
-Xong cái gì ?
-Anh gỡ tóc của tôi ra được chưa
-À còn một ít nữa. Cô chờ chút.
-Có phải vừa rồi tay anh muốn sờ vào mặt tôi đúng không ?
Câu hỏi của cô khiến hắn càng thêm ngượng.
-Không có
-Rõ ràng tôi thấy tay anh nâng lên tính chạm vào mặt tôi còn gì
-Xong rồi đấy. Ngủ đi
Hắn như bị kiến cắn rần rần khắp cả người, đi lại ghế sofa nằm xuống không kịp. Nhưng cô nào có ý định buông tha cho hắn, vẫn cứ muốn hỏi xoáy vào
-Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy.
-Này anh ngủ rồi đấy à. Sao nằm im vậy
-Vừa rồi là anh chỉ tính sờ mặt tôi thôi hay là muốn hôn tôi đấy.
Lần này thì hắn cáu gắt ngồi bật dậy đi lại giường , lật ngửa người cô ra rồi ngồi trên người cô.
-Cô muốn tôi hôn cô đúng không ?
Lần này người phải hốt hoảng là cô rồi. Cô chỉ muốn chọc ghẹo hắn một tí thôi mà. Không nghĩ hắn lại phản ứng mạnh như vậy.
-Không có. Tôi chỉ muốn chọc anh một tí cho không khí thêm vui thôi . Anh có thể rời khỏi người tôi rồi nói chuyện được không.
-Cô biết chọc vào lửa sẽ bỏng tay chứ ?
Cô ngoan ngoãn gật đầu răm rắp. Giờ phút này hắn nói gì cũng đúng cả, cô nào dám cãi cũng như phản bác lại.
-Đúng..đúng..tôi không nên chọc vào lửa. Nhưng người tôi toàn da với xương, anh ngồi mãi như thế không êm một chút nào đâu.
Cũng may là hắn tha cho cô mà trèo xuống. Không nói gì thêm nữa đi lại ghế sofa nằm xuống. Lúc bấy giờ cô mới thổi phù một cái , làm hết cả hồn. Chẳng may vừa rồi dục vọng trong người hắn mà trỗi dậy thật thì chẳng phải cô đã bị hắn thịt rồi sao. Nguy hiểm quá , đúng là lần này cô chơi ngu thật, lần sau không dám chọc ghẹo như thế nữa. Xem ra cô đã chừa rồi.
Sáng sớm ngủ dậy, Gia Lâm đã chạy bộ, khi chạy về đồ ăn sáng đã được dì Nhân làm xong, bày ra bàn sẵn hết rồi. Hắn đảo mắt nhìn quanh nhà một lượt, không thấy bóng dáng của cô liền hỏi dì Nhân :
-Cô ấy vẫn chưa dậy sao dì ?
-Vẫn chưa, có phải con nên lên xem vợ như thế nào không ?
-Không cần đâu dì ?
-Cần chứ. Nhỡ đâu vợ con đau ốm gì trong người thì sao. Dù gì hai đứa cũng thành vợ chồng rồi, con nên quan tâm , để ý đến vợ một chút. Con biết không trưa hôm qua mới vừa về, vợ con đã chạy vào bếp hỏi dì xem con thích ăn món gì , uống gì, khẩu vị ra làm sao. Đấy con xem, vợ con cũng quan tâm thế còn gì.
Quân tâm đến chồng sao ? Gia Lâm cảm thấy nực cười. Hắn quay đầu nhìn dì Nhân nói :
-Nếu không có chuyện nhờ vả thì cũng chẳng có sự quan tâm nào ở đây đâu dì. Dì đừng để bị lừa
Hắn đi lên phòng tắm rửa chuẩn bị quần áo rồi lên công ty. Lúc hắn tắm xong trở ra vẫn thấy Tuệ An nằm ngủ nướng trên giường. Cô không phải là một người thích ngủ nướng, bởi khi tối cô bị mất ngủ, cộng thêm cũng chưa xin được việc ,hiện tại không có việc gì làm nên cô mới nằm ráng thêm một chút nữa mà thôi. Hắn nhìn thấy lại làm lơ đi xuống , lúc đi ngang qua tivi tiện tay mở lên, còn tăng âm lượng lên hết cỡ.
Tiếng ồn của tivi làm Tuệ An giật mình tỉnh ngủ. Cô đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn về phía tivi, mới sáng mà ai mở tivi to tiếng dữ vậy. Đúng thật là
Cô ngồi dậy ra khỏi giường đi lại tắt tivi rồi đi vào trong vệ sinh cá nhân. Lúc xuống dưới nhà, cô đã thấy hắn ngồi ăn sáng ở bàn.
-Tuệ An dậy rồi đấy hả con. Mau lại đây ăn sáng luôn cho nóng.
-Dạ.
Kể từ ngày dì Nhân thay đổi cách xưng hô , cô cũng thấy gần gũi và dễ chịu hơn nhiều
Cô kéo ghế ngồi xuống, quả nhiên là hắn xem cô như người vô hình vậy, chẳng thèm ngẩng mặt lên chào hỏi lấy một câu. Hắn không chào thì thôi cô việc gì phải mở miệng ra chào trước chứ
Dì Nhân từ trong bếp bê ra một tô phở nóng đặt trước mặt Tuệ An.
-Phở của con đây.
-Cảm ơn dì. À mà tivi trong phòng là dì bật ạ
-Đâu có. Sáng nay dì còn chưa lên phòng dọn dẹp mà.
Hai con mắt của cô ngay lập tức đảo sang nhìn hắn. Trong nhà này chỉ có ba người, cô không bật, dì Nhân không bật, thì còn ai ngoài hắn nữa. Muốn đánh thức cô dậy thì gọi một tiếng , có cần phải làm thế không.
-Trong nhà này có người trẻ con thật dì nhỉ ?
-Con nói ai cơ ?
Cô hất đầu về phía hắn, dì Nhân hiểu ý liền bật cười.
Nói hắn trẻ con sao ? Được rồi hắn không thèm chấp, hắn bị quê rồi không ăn nữa, đứng dậy lấy áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài xe.
Nhìn biểu cảm của hắn lúc đó khiến Tuệ An không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
-Dì xem với biểu cảm đó có phải là đang bị quê đúng không dì.
-Chứ còn gì nữa. Nhìn chồng con vậy thôi chứ tính tình cũng dễ thương lắm đấy. Để dì kể cho nghe, lúc nhỏ mỗi khi trời sấm chớp là nó sợ không chịu ngủ một mình, thế là lại chạy sang phòng dì ngủ. Nửa đêm thế nào, lại phát hiện cu cậu tè dầm hết ra giường. Lúc đó là đã 8 tuổi rồi đấy
-8 tuổi rồi mà ngủ vẫn còn tè dầm hả dì ?
-Ừ. Mãi đến 10 tuổi nó mới bỏ được cái tật tè dầm đấy chứ
-Dì Nhân…
Hắn đã ra đến ngoài xe rồi, chợt nhớ quên một ít đồ nên quay vào nhà lấy. Thế nào lại nghe được hai người phụ nữ ấy đang ngồi nói xấu mình. Mặt hắn đỏ bừng bừng ngượng không biết giấu mặt vào đâu.
-À dì có nói gì đâu. Dì không biết gì hết
Dì Nhân đánh trống lảng nhanh đi vào bếp giả bộ lau chùi. Chỉ còn mỗi Tuệ An ngồi đó, nhìn sắc mặt đỏ bừng bừng của hắn cô cũng không ngu gì mà ngồi chịu trận. Cô đứng dậy giả vờ ôm lấy bụng nhăn nhó:
-Sao đau bụng dữ dằn vậy kìa.
Nói rồi cô chạy thật nhanh lên phòng, không cho hắn có cả cơ hội lườm. Hắn vậy mà chỉ biết đứng nhìn , cái nhà này loạn hết rồi lại dám đem hắn ra làm đề tài cười đùa.
….
Hai ngày sau đó, Tuệ An gọi điện cho ba mình hẹn ông ấy ra quán cafe để nói chuyện.
8h sáng cô đa có mặt tại quán, chọn một bàn ở một góc yên tĩnh kéo ghế ngồi xuống. Tầm 10 phút sau thì ông Trung đến, từ xa nhìn vẻ mặt ông ấy vui vẻ, phấn khởi như vậy Tuệ An đoán chắc bản hợp động đã được ký xong
-Con chờ ba lâu không ?
-Nhìn ông vui vẻ như vậy chắc đã ký được hợp đồng rồi đúng không ?
-Đúng vậy. Cũng nhờ hết cả vào con . Ba thật sự cảm ơn
-Ông không cần phải cảm ơn chỉ cần ông thực hiện ngay hai điều kiện còn lại là được
-Được rồi. Trong ngày hôm nay ba sẽ đi làm hết tất cả thủ tục. Ba cũng muốn bù đắp một phần nào đó cho mẹ của con mà
-Nếu thật sự ông muốn bù đắp thì đã không đem bệnh tình của mẹ tôi ra để đặt điều kiện với tôi
-Con thông cảm cho ba, thật sự lúc đó ba hết cách nên mới phải làm như vậy. Em gái con tính tình bướng bỉnh lại bồng bột. Lúc đó nó thà chết chứ cũng không chịu lấy một người chồng tàn phế. Mà hủy hôn thì ba lại không dám, bất đắc dĩ ba mới…
-Mình Trang là con gái ông vậy còn tôi là con ai ? Ông sợ con gái rượu của ông lấy một người chồng tàn phế sẽ chịu thiệt thòi, chịu khổ nhưng tôi thì không sao đúng không ?
-Tuệ An à , đối với ba con nào cũng là con, đứa nào ba cũng coi trọng. Dù gì con cũng lấy được một người chồng tốt, có tiền đồ. Em gái con còn đang tiếc đấy
-Nếu nó tiếc thì cứ nhảy vào mà giành lấy. Tôi đây sẵn sàng nhường.
-Sao con có thể ăn nói tùy tiện như vậy được. Hôn nhân chứ có phải là bánh kẹo gì đâu mà nhường nhịn. Dù gì con cũng đi lấy chồng rồi, ba nghĩ con nên vun đắp tình cảm thì sẽ tốt hơn là oán trách.
-Vun đắp để làm gì ? Để rồi cũng bị phản bội giống mẹ tôi sao ?
-Con đừng mất niềm tin vào đàn ông như thế chứ
-Chính ông là người làm tôi mất niềm tin đấy. Bây giờ lại ngồi đây khuyên nhủ tôi sắp ? Thật nực cười
-Ba biết dù ba có nói gì, làm gì con cũng hận ba mà thôi. Nhưng những điều ba muốn nói thì ba vẫn phải nói.
-Thôi đi. Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời giả tạo nào nữa. Sau khi ông làm xong hết thủ tục thì mang đến nhà bàn giao nó cho mẹ tôi. Tôi không biết ông làm thế nào nhưng phải làm cho mẹ tôi tin đó là những gì mà ông muốn bù đắp cho mẹ tôi. Tuyệt đối không được nói sự thật cho mẹ tôi biết.
-Con đâu thể giấu mãi được việc con đã lấy chồng chứ. Rồi mẹ con cũng phải biết thôi.
-Đến thời điểm thích hợp tôi sẽ chủ động nói chuyện với bà ấy. Bây giờ thì chưa phải lúc
-Được rồi. Nếu con nghĩ như thế sẽ tốt cho mẹ con thì cứ như lời con nói mà làm. Khi nào xong thủ tục ba sẽ trao lại cho mẹ con
-Tôi tin ông thêm lần này
Nói xong Tuệ An đứng dậy rời khỏi quán cafe, trên đường đi cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mẹ và cả những lời nói của ba mình. Ông ấy nói đúng cô chẳng thể giấu mãi được việc mình đi lấy chồng vì muốn mẹ được phẫu thuật. Nếu mẹ cô biết được chắc chắn sẽ rất tức giận nhưng dù biết trước kết quả là thế cô vẫn phải làm.
Đang đi chợt Tuệ An nhìn thấy một nhà hàng đang treo biển tuyển nhân viên. Nghề này không cần bằng cấp, chỉ cần cô đủ nhanh nhẹn, phản ứng nhanh là được. Hiện tại chưa có công ty nào nhận cô vào làm , cô không thể ở không như vậy được, cô vẫn phải cần tiền để chi tiêu và lo cho mẹ sau này. Tình hình hiện tại không cho phép cô kén cá chọn canh, tạm thời xin vào đây làm một thời gian rồi sau này tính tiếp.
Tuệ An vào gặp quản lý, vì nhà hàng đang cần nhân viên nên khi nhìn qua dáng vẻ cao ráo, gương mặt sáng sủa của cô thì ứng ngay. Quản lý ngay ngày mai cô có thể đến đây làm việc, còn hồ sơ có thể bổ sung sau. Cô không nghĩ mình lại được nhận vào làm nhanh như vậy. Dù sao cũng có công việc để làm, tâm trạng của Tuệ An cũng tốt hơn một chút, ra khỏi nhà hàng nhìn đằng kia có một chú bán xe ổi ngon, cô cũng đi lại mua vài quả về ăn.