Chương 4 - Quyết định và Thỏa thuận - Cưới Em Lấy Chị

Đoạn 4
Buổi sáng ở nhà ông Trung, tiếng cãi vã của hai vợ chồng vọng khắp cả căn biệt thự rộng lớn. Câu chuyện khiến hai người bất đồng chỉ có thể là hôn sự của cô con gái diễn ra sắp đến. Bà Tuyết Nhi đứng về phía phe con gái ủng hộ việc hủy hôn làm cho ông Trung muốn điên hết cả đầu
-Anh nói em là đi khuyên nhủ con gái chứ không bảo em đi hùa theo con
-Vậy anh có nghĩ cho cảm giác của con gái mình không ? Bảo nó lấy một người chồng tàn phế làm sao con nó chịu nỗi
-Chịu thiệt thòi một tí nhưng đổi lại yên ổn thì có làm sao đâu. Sao hai mẹ con em không chịu hiểu cho anh gì hết vậy. Người khó xử là anh đây này, làm sao ăn nói với người ta
-Có gì mà nói không được. Nói thẳng ra cho người ta hiểu.
-Em thừa biết bà Như Ngọc là người rất coi trọng danh dự. Giờ mà hủy hôn thì chẳng khác gì tạt một gáo nước lạnh vào mặt bà ta. Đến lúc đó em thử nghĩ mà xem bà ta sẽ làm gì. ?
-Thế này cũng không được thế kia cũng không xong, giờ anh bảo phải làm thế nào đây. Tính Mình Trang em biết nó ngương ngạnh lắm thà chết cũng không chịu đâu
-Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp tự dưng lại xảy ra chuyện thế này làm sao anh chủ động được. Mấy ngày nay cũng vì chuyện này mà anh mất ăn mất ngủ. Em không thấy hay sao ?
-Em không biết đâu. Anh tính thế nào thì tính đừng để cho con Mình Trang phải chịu thiệt
Đang dầu sôi lửa bỏng người làm chạy vào báo.
-Ông chủ bà Như Ngọc đang ở bên ngoài ạ.
-Nhanh mời bà ấy vào .
Nói rồi ông Trung quay sang căn dặn vợ mình
-Bà Như Ngọc tự dưng đến đây chắc hẳn bà ấy đã nghe ngóng được việc hủy hôn. Em nhanh lên phòng canh chừng Minh Trang , đừng để nó kích động mà chạy xuống đây làm loạn
-Anh tính giải quyết chuyện này như thế nào ?
-Tùy thời cơ ứng biến thôi, còn xem nét mặt bà ta thế nào đã. Em nhanh lên canh chừng con đi. Để anh ở dưới này nói chuyện
Bà Tuyết Nhi vừa xoay người đi lên thì bà Như Ngọc cũng vừa hay đi vào. Ông Trung phải giữ một gương mặt và một thái độ tình tĩnh để ngồi nói chuyện
-Dạ mời chị dùng trà.
Bà Như Ngọc đẩy ly trà sang một bên rồi thẳng thắng đi vào vấn đề.
-Tôi biết anh cũng không rảnh rỗi gì nên tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh. Tôi nghe phong phanh đâu đó rằng con gái anh muốn hủy hôn với con trai tôi phải không ?
Nét mặt căng thẳng của bà Như Ngọc khiến ông Trung cũng phải dè chừng. Ông ta liền trưng ra bộ mặt ngơ ngác không biết gì
-Ai đồn mà vô duyên vậy. Bây giờ chị nói thì tôi mới biết đấy
-Hoá ra là tôi nghe nhầm sao ?
-Không biết ai đồn bậy bạ, họ làm vậy với mục đích gì nhưng tôi đảm bảo với chị là không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Hôn lễ vẫn được tiến hành như đã định.
-Tốt nhất là như vậy. Anh cũng biết tính tôi xưa giờ rồi đấy. Ai dại dột mà chọc vào tôi thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp. Chắc anh hiểu tôi muốn nói gì chứ ?
Mặt mày ông Trung đen như đít nồi nhưng ông ta vẫn phải nhẫn nhịn, cười một cách gượng gạo
-Làm sao mà tôi không hiểu được chứ. Phải để chị cất công đến đây rồi
Cơ mặt bà Như Ngọc cũng giãn ra đôi chút rồi cũng làm ra bộ mặt thiện cảm
-Đã làm phiền gia đình. Tôi xin phép
Hai mẹ con bà Tuyết Nhi đứng ở ngay cầu thang nghe lén. Mình Trang tính tình bồng bột không nghĩ đến hậu quả muốn lao xuống đứng trước mặt bà Như Ngọc nói thẳng vào mặt bà ta rằng : " tôi muốn hủy hôn với con trai bà ". Nhưng cũng may bà Tuyết Nhi kéo tay con gái lại kịp thời rồi lôi vào trong phòng đóng chặt cửa mới ngăn chặn được rắc rối
-Mẹ buông con ra. Con phải đi xuống nói thẳng với bà ta.
-Con bình tĩnh đi. Con làm gì cũng phải nghĩ đến cho ba con một chút chứ. Có gì đợi bà ta về rồi hẵng nói
-Nhưng mà con không chịu được. Vừa rồi mẹ không nghe bà ta nói gì hay sao, rõ ràng là bà ta ép người quá đáng. Con trai bà ta đã biến thành kẻ tàn phế như thế rồi mà vẫn muốn con gái người ta lấy làm chồng sao ? Bà ta ăn gì mà khôn quá vậy
-Mẹ biết là con đang rất ấm ức nhưng mà…
-Không phải mẹ đang đứng về phía con sao , tự dưng lại ngăn con lại.
-Mẹ ..
-Con không biết. Con phải đi xuống dưới nói chuyện phải quấy với bà ta
-Đừng mà con..Mình Trang...đợi mẹ với
Mình Trang bấy giờ như con mèo xù lông đi nhanh xuống dưới nhà, bà Như Ngọc vừa hay cũng vừa ra đến ngoài cổng. Minh Trang tính đuổi theo liền bị ba mình chặn lại
-Con tính làm gì ?
-Con phải đuổi theo nói chuyện rõ ràng với bà ta
-Con vẫn chưa nhìn thấy được tình hình lúc này sao Mình Trang. Con muốn ba mẹ không ngóc đầu lên nổi thì mới vừa lòng con đúng không ?
-Vậy còn con thì sao ? Ba muốn con phải sống cả đời với một người chồng tàn phế hay sao.
-Tàn phế thì đã sao ? Người ta có tiền, có quyền còn hơn khối thằng lành lặn ở ngoài kia mà không có gì trong tay . Mất cái này thì được cái kia chứ.
-Ba nói vậy thì con chịu rồi.Cuộc đời của con là do con quyết định ba không thể ép con được đâu
Cuộc cãi vã của hai cha con đang lên cao trào thì một lần nữa người làm chạy vào báo
-Ông chủ, bên ngoài có cô Tuệ An muốn gặp ông
Ông Trung đang bực bội lại còn làm phiền, thế là ông quay lại quát luôn cả người làm
-Tao không muốn tiếp ai nữa hết. Đuổi nó đi đi.
-Dạ ông chủ
--Khoan đã
Mình Trang lên tiếng gọi ngược người làm trở lại và hỏi :
-Vừa rồi mày nói ai đang ở bên ngoài
-Dạ là cô Tuệ An thưa cô chủ
Ánh mắt Mình Trang liền loé lên. Dường như cô ta vừa nghĩ ra được ý đồ xấu xa nào đó. Không chần chừ, cô ta liền quay sang nói với ba mình.
-Ba à. Ba quên là mình vẫn còn một cô con gái nữa sao ?
Hai hàng lông mày ông Trung cau lại , ông vẫn ông hiểu ý của con gái muốn nói gì
-Ý con là gì ? Ba vẫn chưa hiểu.
-Đơn giản mà ba. Chỉ cần ba bảo chị ta thay con lấy chồng thế là xong. Hôn sự vẫn được diễn ra mà con cũng không cần phải lấy một người chồng tàn phế cả đời. Không phải là một ý tưởng hoàn hảo sao ba.
Ông Trung như được con gái khai sáng, nhưng ngay sau đó vẻ mặt ông ta liền đăm chiêu.
-Dễ gì con nhỏ đó chịu đồng ý. Ba thấy không khả thi cho lắm.
-Mười mấy năm nay chị ta không bao giờ đặt chân về đây, tự dưng hôm nay đến tìm chắc hẳn là có chuyện muốn nhờ vả. Nếu thật vậy thì chúng ta cứ đặt điều kiện với chị ta thôi ba.
-Con nói nghe cũng có lý. Cứ để nó vào rồi xem tình hình thế nào
Một lúc sau, người làm đưa một cô gái có gương mặt khá xinh, dáng người cao ráo, không phải dạng con gái chân yếu tay mềm đi vào trong nhà. Cô gái ấy không ai khác chính là Tuệ An con gái đầu của người vợ trước ông Trung.
Tuệ An bước vào nơi mình đã từng sống, ánh mắt cô chỉ toàn là một nỗi chán ghét, ngay cả người ba và cô em cùng cha khác mẹ với mình. Và dĩ diên đối mặt với họ cô chẳng màn lên tiếng chào hỏi. Điều đó làm ông Trung khá là khó chịu
-Thứ mất dạy. Gặp ba mình cũng không có lấy một câu chào
Tuệ An cười nhạt đáp trả :
-Thật may mắn cho tôi khi còn có một người ba như ông nhớ đến đấy
-Mày đừng có ăn nói kiểu đó với tao
-Vậy ông muốn tôi nói thế nào ? Vui vẻ nói những câu tình cảm với ông sao ? Có vẻ như ông đã quên đi cái ngày mà ông nhẫn tâm đuổi người vợ và đứa con gái chỉ mới 10 tuổi của ông đi trong đêm khuya rồi nhỉ.
-Chuyện lâu rồi mày còn nhắc lại làm gì ?
-Phải nhắc chứ, nhắc để cho ông nhớ con người ông tệ bạc như thế nào. Ông đem người phụ nữ đó cùng đứa con hoang của ông về rồi đuổi mẹ và tôi ra khỏi nhà trong đêm khuya mưa to gió lớn mà không một chút thương xót . Ông tệ bạc đến mức giở trò không để cho mẹ tôi được hưởng tài sản dù là một cắt . Ông mặc kệ mẹ tôi một mình bươn chải , vất vả nuôi tôi khôn lớn từ hai bàn tay trắng mà không nhận được một đồng chu cấp nào từ ông . Giờ ông lại muốn tôi phải đối xử tử tế với ông sao ?
-Là do mẹ mày nhất quyết đưa mày đi theo chứ không phải là tao không muốn giữ mày ở lại
-Ồ ..hoá ra là tôi nhớ nhầm cơ đấy.
-Tao không muốn nhắc lại chuyện cũ. Hôm nay mày đến đây là có chuyện gì ?
-Mẹ tôi bị bệnh cần một số tiền lớn để phẫu thuật. Nếu ông còn tình người thì hãy giúp đỡ bà ấy.
-Tại sao tao phải giúp ?
-Trước đây mẹ tôi hai bàn tay trắng ra đi, đến tài sản bà ấy cũng không được chia. Chẳng lẽ đến gần cuối đời ông cũng không thể giúp đỡ bà ấy. Người ta nói hết tình còn nghĩa, ông không thể nghĩ đến một chút tình nghĩa nào sao ?
Mẹ của Tuệ An bị bệnh cũng đã được vài năm nay, nhưng vì không có tiền phẫu thuật nên bà ấy đã giấu không cho con gái biết , chỉ có thể nhờ bác sĩ kê đơn thuốc uống hằng ngày. Nhưng đến ngày hôm nay, khi bệnh đã tiến triển nặng thì bà ấy không thể giấu được nữa. Sau khi biết được bệnh tình của mẹ mình Tuệ An đã rất suy sụp, bác sĩ nói bệnh tình của mẹ cô phải phẫu thuật gấp may ra mới có thể giữ lại mạng sống, nếu còn chần chừ thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nghe bác sĩ nói chi phí phẫu thuật khá cao càng làm cho Tuệ An thêm tuyệt vọng. Trong vài ngày cô xoay sở đâu ra một số tiền lớn như vậy , việc đó nằm ngoài khả năng của cô và dường như là không thể
Nhưng không vì thế mà Tuệ An để mẹ mình chết dần, chết mòn theo từng ngày. Cô sẽ làm tất cả mọi cách kể cả từ bỏ lời thề năm xưa " là không bao giờ nhìn mặt người đàn ông đã ruồng bỏ vợ và con mình ". Chính về thế, ngày hôm nay Tuệ An mới vứt bỏ lòng tự trọng , kể cả lời thề năm xưa để đến đây nhờ vả.
Cô cứ ngỡ nói ra bệnh tình của mẹ , người đàn ông đó sẽ tỏ ra một chút thương xót cho người vợ cũ của mình, nhưng không ông ta vẫn bình thản đến đáng sợ, còn hỏi lý do tại sao phải giúp. Càng cho thấy trong suốt thời gian qua , ông ta không hề cảm thấy tội lỗi và áy náy bởi những việc làm của mình , đối với người vợ đã tần tảo, đã ở bên cạnh ông ta từ những ngày tháng trong tay không có gì.
Sự im lặng của ông ta, khiến Tuệ An nóng lòng hơn bao giờ hết. Nếu cô quay người rời khỏi đây thì sẽ chẳng còn ai có thể giúp được . Hai bàn tay cô siết chặt, hít lấy một hơi thật sâu, nhắm mắt quỳ gối xuống dưới chân người đàn ông đó.
-Tôi xin ông hãy cứu mẹ tôi….
Thật ra, ông Trung cũng có chút mềm lòng, vừa mới định giơ tay đỡ lấy người con gái đứng dậy thì đã bị cánh tay của Mình Trang kéo lại. Cô ta nhìn ba mình lắc đầu ý nói là không được mềm lòng , rồi tự mình đi lên bắt đầu ra điều kiện
-Chị muốn ba tôi cứu mẹ chị cũng được thôi nhưng phải có điều kiện kèm theo
Tuệ An đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt Mình Trang hỏi :
-Điều kiện gì ?
-Chị phải thay tôi đi lấy chồng. Xong việc tôi đảm bảo mẹ của chị sẽ được phẫu thuật. Được chứ ?
Tuệ An chưa vội trả lời, vầng trán cô nhíu chặt lại bắt đầu phân tích. Một lúc sau , khi cơ mặt cô giãn ra cũng là lúc cô đưa ra câu trả lời :
-Được. Tôi đồng ý nhưng cũng phải có điều kiện kèm theo.
-Chị nói thử tôi nghe xem nào ?
Tuệ An nhìn sang ba mình đặt điều kiện với ông ta :
-Thứ nhất, mẹ tôi phải được phẫu thuật và điều trị trong một bệnh viện tốt nhất. Thứ hai là một căn hộ cao cấp đứng tên mẹ tôi. Thứ ba, một quyển sổ tiết kiệm 500 triệu cũng do mẹ tôi đứng tên. Nếu ông đáp ứng được tất cả điều kiện trên xem như mọi chuyển thành giao.
Ông Trung mặt đen xì bởi những điều kiện thái quá mà Tuệ An đưa ra. Và dĩ nhiên làm sao ông ta có thể dễ dàng đồng ý
-Mày đừng có được voi mà đòi tiền. Tao chữa trị bệnh cho mẹ mày là quá tốt rồi, đừng có đòi hỏi thêm những vấn đề quá đáng
-Đồ ngôn chẳng đến lượt tôi ăn, con gái cưng của ông muốn tôi lấy chồng thay ắt hẳn người chồng đó cũng có vấn đề. Không đau ốm bệnh tật, tàn phế thì cũng bị gì đó. Nếu hủy hôn được thì ông đã huỷ rồi chẳng phải ra điều kiện với tôi làm gì cho mệt người. Nếu ông xem những điều kiện của tôi đưa ra là quá đáng so với hạnh phúc cả đời của con gái ông thì xem như tôi chưa từng xuất hiện ở đây.
Nói rồI, Tuệ An dứt khoát quay người đi, cô đếm từng bước chân thầm trong miệng ..
-1
-2
-3
..
--Khoan đã..
Khoé miệng Tuệ An cong lên , cô biết thể nào ông ta cũng sẽ lên tiếng gọi lại
-Thế nào ? Ông đã có câu trả lời rồi chứ
-Được. Tao sẽ chấp nhận tất cả những điều kiện của mày đưa ra nhưng là sau khi hôn lễ được tổ chức xong.
-Tại sao không phải là ngay bây giờ
-Vậy mày lấy gì đảm bảo là sẽ không lật lọng sau khi hai mẹ con mày cầm được một khối tài sản trong tay .
-Ông đừng nghĩ ai cũng giống như ông
-Tao chỉ làm những việc chắc trong tầm tay. Yêu cầu của tao cũng là hợp lý.
-Được, nhưng tôi muốn mẹ tôi phải phẫu thuật ngay. Còn hai điều kiện sau có thể thực hiện sau khi hôn lễ xong.
-Được. Ngày mai mày có thể đưa bà ấy lên đây thăm khám lại và chờ ngày lên lịch phẫu thuật
-Ông nên nhớ những gì mình đã nói hôm nay, nếu ông lật lọng tôi không ngại làm mất mặt ông đâu
Tuệ An vừa rời đi, bà Tuyết Nhi từ trên phòng chạy xuống, chuyện là bà ta đang nằm trong phòng nghỉ ngơi thì nghe người làm đi vào mách lẻo, thế là bà ta ngồi bật dậy chạy thật nhanh xuống
-Anh Trung...anh đâu rồi ?
-Em có thể nhỏ miệng lại được không, mấy ngày nay chưa đủ đau đầu ức nhóc hay sao
-Có phải anh cho vợ trước của anh một căn hộ cao cấp cùng 500 triệu đúng không ?
-Ừ
Bà Tuyết Nhi nghe xong thì máu ghen sôi sùng sục trong người.
-Tại sao anh lại cho chị ta nhiều như thế hả, một căn hộ cao cấp là biết bao nhiêu tỷ rồi. Anh còn mong nhớ đến chị ta đúng không ?
-Em đừng có ghen bóng ghen gió nữa được không. Anh còn đang tiếc của đây này.
-Tiếc mà anh lại đi cho .
-Không phải con nhỏ Tuệ An đặt ra mấy điều kiện đó thì mới đồng ý lấy chồng thay con Mình Trang thì còn lâu anh mới đồng ý.
-Lấy chồng thay là sao ? Em nghe vẫn chưa hiểu
-Thì Mình Trang nó một mực không chịu hôn sự này thì phải để chị nó lấy thay thôi. Đằng nào hôn lễ cũng phải diễn ra, không em thì phải thế chị.
Nghe chồng nói, bà Tuyết Nhi loé sáng, quả nhiên đây là một kế hay. Nhưng bà ta vẫn còn lo lắng không biết bà Như Ngọc có chịu cô con dâu này không. Bà ta lại hỏi chừng chồng :
-Thế anh đã thăm dò bên phía bà Như Ngọc chưa. ? Liệu bà ta có chịu không
-Anh cũng đang lo chưa biết phải ăn nói như thế nào với bà ấy đây
Mình Trang ngồi ở ghế nghe được lời trăn trở của ba mình thì lên tiếng xen vào :
-Ba cứ nói con đi khám bệnh thì phát hiện khó có thể có con được. Chẳng lẽ bà ấy lại muốn cưới một đứa con dâu bệnh tật về nhà , cuối cùng thì cũng phải chịu cho thế dâu thôi.
-Con nói nghe cũng hợp lý. Để ngày mai ba sang nói chuyện với bên đó thế nào. Hy vọng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ