Chương 3 - Bước Nhảy Lớn - Cưới Em Lấy Chị
Đoạn 3
Tối nay hắn hẹn thằng bạn thân đi bar để giải tỏa căng thẳng trong người. Một mình hắn một chai rượu , uống vài hơi đã hết sạch rượu trong chai. Hắn không có ý định sẽ dừng lại , vẫy tay gọi nhân viên đến
-Mang thêm rượu đến cho anh
Dũng thằng bạn thân chí cốt cười với cô bé nhân viên rồi nói
-Thằng bạn anh nó say rồi. Em không cần phải mang thêm rượu đâu.
-Vâng
Đợi cho cô bé nhân viên quay người đi, Dũng liền lườm thằng bạn thân của mình, giật lấy chai rượu trên tay hắn
-Hết rồi mày còn mót cái gì nữa ?
-Hết thì gọi thêm đi. Mày phàn nàn cái gì hả thằng quỷ.
--Mày nhắm uống nổi nữa không.
-Cứ gọi thêm rượu ra đi. Tao muốn uống.
-Hôm nay mày bị làm sao mà phải tìm đến rượu giải sầu đấy.
-2 tuần nữa tao sẽ lấy vợ.
Dũng ngồi nhìn thằng bạn với hai con mắt mở to hết cỡ.
-Mày nói thật luôn ?
-Ai đùa với mày
-Làm gì mà gấp gáp vậy, đừng nói là mày làm cho Mẫn Nhi có thai nên mới phải cưới gấp đấy chứ.
-Ăn nói linh tinh. Mà ai nói với mày cô dâu là Mẫn Nhi
-Không cô ấy thì là ai được nữa
-Không phải
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Dũng ngồi thẳng người dậy hỏi thẳng vào điều mà cậu ta đang tò mò muốn biết.
-Không phải Mẫn Nhi vậy cô gái mà mày lấy làm vợ là ai ?
-Một cô gái mà mẹ tao đã chọn sẵn và đáp ứng đủ điều kiện môn đăng hộ đối
-Và mày không hề thích.
Hắn nhướng mày gật đầu :
-Chỉ mày hiểu tao
-Mày lấy vợ còn Mẫn Nhi thì sao ?
-Không có gì thay đổi
-Mày nói cứ như đùa. Mày lấy vợ rồi làm sao còn có thể qua lại được với Mẫn Nhi
Gia Lâm im lặng, sự im lặng của hắn làm Dũng hoài nghi. Cậu ta hỏi :
-Mày có yêu Mẫn Nhi không vậy ?
-Tao không biết
-Yêu hay không mà mày cũng không biết là sao ?
-Tao chưa từng yêu ai nên không biết cảm giác yêu một người là như thế nào, dấu hiệu của nó ra làm sao. Tao chỉ biết là muốn bảo vệ cho cô ấy
-Mày muốn bảo vệ cho Mẫn Nhi là bởi vì trước đây cô ấy đã từng bảo vệ mày và mày cảm kích vì điều đó ?
-Đúng là như vậy. - Hắn gật đầu ánh mắt nhìn vô định.
-Tao nói mày nghe này. Tình yêu không chỉ là muốn bảo vệ mà còn là sự chiếm hữu, chiếm hữu ở đây là muốn giữ cô ấy bên cạnh mình.Nếu mày thật sự yêu Mẫn Nhi và tình yêu đó đủ lớn thì mày đã tìm đủ mọi cách bảo vệ tình yêu của mình. Đằng này mày không có một động thái nào muốn giữ cô ấy ở bên cạnh chứng tỏ mày không yêu mà đơn thuần chỉ là muốn bảo vệ vì cảm kích mà thôi.
Những lời nói của Dũng như khai sáng đầu óc của hắn và khiến hắn bắt đầu nhìn thấu tâm can của mình.
-Tao phải công nhận là mày nói đúng
-Tao là chuyên gia tâm lý tình cảm nói gì mà không đúng. Nhưng cuối cùng là mày vẫn lấy vợ đúng không ?
-Đó chỉ là một việc làm tùy tiện mà thôi. Điều khiến tao buồn là sự kiểm soát và độc đoán của mẹ tao. Bà ấy chưa bao giờ muốn biết con trai mình cần gì và muốn gì
-Thiếu gì cách mà mày phải chấp nhận lấy một người mà mình không yêu.
-Mày nói vậy ất hẳn là đã có cao kiến đúng không ?
-Vậy thì mày thử nghĩ xem có một cô gái nào muốn lấy một người chồng tàn tật hay không ?
Ngay lập tức đầu hắn nhảy số khi nghe thằng bạn thân nói.
-Ý mày là…
-Hiểu rồi đúng không ? Hiểu rồi thì làm đi
-Được . Tao sẽ thử.
Những ngày này bên phía gia đình ông Trung tất bật chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho con gái. Mình Trang sau khi tìm hiểu thêm về gia thế của nhà chồng tương lai thì càng choáng ngợp hơn bởi độ giàu có với khối tài sản kếch xù. Chưa kể chồng sắp cưới của cô ta sẽ là người thừa kế công ty sau này và dĩ nhiên cô ta sẽ trở thành phu nhân của một vị tổng giám đốc đẹp trai, tài giỏi và giàu có, chẳng khác gì tổng tài trong các bộ truyện ngôn tình mà nhiều người ngưỡng mộ.Chỉ nghĩ đến thôi Minh Trang đã thấy tương lai sáng lạng của mình ở phía trước, càng nghĩ lại càng thấy sung sướng. Đám bạn của cô ta mà biết được chắc hẳn là sẽ ganh tị lắm đây. Xưa giờ Mình Trang đã có sẵn tính kiêu ngạo trong người, giờ mà được một bước lên mây nữa thì chỉ có ngửa mặt lên mà không bao giờ nhìn xuống.
Không kìm hãm sự sung sướng này lại được. Mình Trang gọi điện rủ vài người bạn đi spa chăm sóc da và mọi chi phí cô ta bao hết. Một trong số vài người bạn lên tiếng tăng bốc :
-Bạn mình hôm nay trúng vé số độc đắc hay sao mà chơi sộp thế.
-Tao mà cần phải đợi trúng vé số sao. Hai tuần nữa tao lấy chồng rồi , hôm nay tụi mày cứ thoải mái làm đẹp tao bao trọn gói. Hôm đám cưới tao tụi mày phải thật rạng rỡ đừng để tao mất mặt đấy
-Oà. Nghe có vẻ như bạn mình câu được cá mập ấy nhỉ
-Còn hơn thế nữa. Chồng sắp cưới của tao tụi mày biết là ai không ?.
-Tụi này mà biết thì cần gì phải tò mò nãy giờ
-Anh ấy hiện đang là giám đốc công ty Gia Phát, một công ty xây dựng lớn nhất trong thành phố và cũng là người thừa kế duy nhất sau này .
-Mày may mắn thật đấy Mình Trang lấy được một người chồng như vậy thì chỉ sung sướng cả đời mà thôi. Tụi tao ganh tị với mày thật đó
-Ganh tị cũng chẳng được gì đâu bạn ơi. Cố gắng mà tâng trang nhan sắc lên còn có cơ hội mà đi săn cá mập. Ngay từ ngày đầu tiên anh ấy nhìn thấy tao thì đã chết mê chết mệt với vẻ đẹp của tao rồi. Tụi mày nhìn tao mà học hỏi
Đám bạn của Mình Trang lại tiếp tục bu lại nịnh nọt cô ta hết lời
-Vợ của chủ tịch tương lai đây rồi. Chỉ mong là sau này bạn đừng quên tụi này thôi.
Trong lúc Mình Trang đang còn đắm chìm trong những lời có cánh của tụi bạn, ngay lúc đó ba của cô ta gọi điện đến , không biết đầu dây bên kia nói gì, mà chỉ thấy Mình Trang ngồi bật dậy vẻ mặt lo lắng nói :
"Sao có chuyện đó được. Ba không đùa con đấy chứ ".
"Được rồi. Con sẽ về ngay "
Mình Trang ngay lập tức rời đi trước những con mắt tò mò và hoài nghi của tụi bạn. Chẳng ai biết được chuyện gì đang xảy ra.
Xe Minh Trang chạy vào trong sân, cô ta gấp gáp đến nỗi đi còn vấp cả chân vào nhau tí nữa là ngã nhào xuống sân. Vào trong nhà thấy ba mình lo lắng đứng ngồi không yên thì cô ta mới tin là sự thật
-Chuyện này là sao vậy ba ? Làm sao có thể một người đang bình thường lại trở thành tàn tật được
-Bên đó báo tin cậu Gia Lâm bị tai nạn xe may mắn giữ lại mạng sống nhưng không còn khả năng đi lại được nữa. Khả năng ngồi xe lăn là cả đời .
Minh Trang ủ rũ ngồi xuống ghế, cô ta vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này
-Vậy còn lễ cưới thì sao ba ?
-Lễ cưới thì vẫn phải diễn ra.
Lần này Mình Trang sốt sắng đứng dậy nhìn ba mình nói một cách nghiêm túc.
-Con không muốn lấy một người chồng tàn tật đâu ba. Con muốn hủy hôn
Ông Trung nghe hai từ " hủy hôn " thì càng thêm rối rắm
-Đâu thể nói hủy là hủy được đâu con. Thiệp mời đã được hai bên gửi đi giờ gia đình mình hủy ngang vậy làm sao ăn nói với người ta, mặt mũi ba để đâu. Chưa kể chúng ta tự ý hủy sẽ khiến bên phía bà Như Ngọc mất mặt, bà ta mà nổi điên lên thì gia đình chúng ta không thể làm ăn được trong thành phố này đâu. Bà ta không phải là một người phụ nữ bình thường.
Minh Trang nhảy đành đạch lên khi nghe ba mình phân tích.
-Ba nói vậy thì phải làm sao. Con không thể lấy một người chồng tàn tật được. Thà con chết đi còn hơn
-Mình Trang à , hiểu cho ba đi con. Chúng ta không thể hủy hôn được. Coi như con hy sinh vì gia đình đi
-Không..con không biết đâu. Ba tính sao thì tính , con không bao giờ lấy một người chồng tàn tật đâu. Tuyệt đối là không
Minh Trang tức giận bỏ lên trên phòng đóng chặt cửa không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Ông Trung nhẫn nhịn đi theo lên trên, đứng ở bên ngoài phòng dỗ ngọt con gái nhưng cho dù ông ta có nói thế nào Mình Trang cũng không nghe. Đến khi cô ta muốn nhảy lầu dùng cái chết để hù doạ ba mình thì ông Trung mới cuốn cuồng lên khuyên nhủ con gái
-Con bình tĩnh đi , ba sẽ không ép con nữa. Chuyện này từ từ để ba tính
-Ngay ngày mai ba qua nhà bên đó hủy hôn liền cho con. Bằng không con chết cho ba xem
-Được rồi con xuống đi đừng đứng trên cửa sổ nguy hiểm lắm . Ngày mai ba sẽ qua đó để nói chuyện
-Tốt nhất là như vậy.
Bên phía Gia Lâm, hắn dàn dựng ra vụ tai nạn xe cũng thật hoàn hảo và diễn xuất cũng thật tài tình, khiến bà Như Ngọc khóc cạn nước mắt khi biết tin về con trai. Không có người mẹ nào là không thương con mình, có thể xưa giờ bà luôn muốn kiểm soát con trai nhưng suy cho cùng thì bà cũng chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con mình, chỉ là cách làm của bà không đúng mà thôi.
Buổi tối, trong một căn phòng với gam màu tối, Gia Lâm ngồi trên chiếc xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay đẹp thật , hắn hy vọng là sẽ nhận được tin tốt .
Một lúc sau, Hoàng đẩy cửa đi vào phòng, cậu ta là lái xe riêng và cũng là người luôn ở bên cạnh hỗ trợ Gia Lâm trong công việc, có thể nói Hoàng là một cánh tay đắc lực không thể thiếu bên cạnh hắn.
-Ở trong phòng không có ai mà anh vẫn ngồi xe lăn sao ? - Hoàng lên tiếng hỏi
-Đã diễn thì phải diễn cho thật nhất. Đề phòng mẹ tôi đi vào phòng bất thình lình. Mà cậu đi nghe ngóng thế nào rồi ?
-Quả nhiên bên phía gia đình ông Trung đang xào xáo hết cả lên vì con gái ông ta một mực muốn hủy hôn
Hắn cười nhếch môi không quá bất ngờ với kết quả này
-Không ngoài dự đoán của tôi. Cậu cứ tiếp tục nghe ngóng tin tức bên đó rồi báo cáo lại tôi
-Việc này anh cứ giao cho em. Không còn gì nữa em xin phép
-Ừ. Cậu ra ngoài đi
Hoàng vừa mới mở cửa đi ra ngoài thì bắt gặp bà Như Ngọc từ cầu thang đi lên. Cậu ta liền làm ra bộ mặt buồn bã rồi đi đến lên tiếng chào
-Dạ bà chủ
-Gia Lâm thế nào rồi ? Nó có chịu ăn uống gì không ?
Cậu ta giả bộ thở ra một hơi dài lắc đầu :
-Tinh thần của anh ấy tệ lắm bà, không muốn làm gì cả
-Được rồi. Để tôi vào xem nó thế nào. Cậu cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi
-Dạ
Bà Như Ngọc đẩy cửa bước vào phòng, cảnh tượng con trai ngồi trên chiếc xe lăn nhìn vô định ra phía ngoài cửa sổ, hình ảnh ấy không thể không khiến một người làm mẹ như bà cảm thấy đau lòng và bất lực.
Bà đi đến nhẹ nhàng đặt tay lên vai con trai thủ thỉ :
-Mẹ nghe cậu Hoàng nói cả ngày hôm nay con không chịu ra ngoài, đến cả cơm tối con cũng không ăn
-Con không muốn gặp ai cả
-Mẹ biết con chưa thể chấp nhận được chuyện này. Nhưng con hãy nhìn xem ngoài kia còn có biết bao nhiêu người có thể nói là tận cùng của nỗi đau nhưng họ vẫn phải sống, vẫn phải làm việc và không ngừng nỗ lực. Mẹ tin con trai mẹ sẽ làm được.
Được nghe những lời nói ấy từ mẹ ,hắn ấm lòng hơn bao giờ hết và cảm thấy áy náy khi phải để cho mẹ lo lắng .Nhưng ngoài cách này ra hắn không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn để hủy bỏ hôn sự và đồng thời Mẫn Nhi vẫn có được một cuộc sống yên ổn.
-Con sẽ ổn thôi. Mẹ đừng lo
-Vậy con nghỉ ngơi đi. Mẹ không làm phiền nữa.
-Mẹ nghe tin gì chưa ?
Bà Như Ngọc chỉ vừa mới xoay người đi , nghe con trai hỏi bà ngoái đầu lại
-Con muốn nói đến chuyện gì ?
-Không phải gia đình ông Trung đang muốn hủy hôn sao ?
-Con nghe tin này từ đâu ?
-Con cũng chỉ nghe ngóng được thôi. Nếu họ muốn hủy hôn thì cứ để cho họ hủy . Con thành ra thế này cũng chẳng thể mang lại hạnh phúc được cho ai
-Con đừng có ăn nói linh tinh. Hôn lễ sẽ được tổ chức đúng ngày như đã dự định. Bên đó muốn hủy hôn sao ? Ông ta đang muốn chọc điên mẹ lên rồi đấy
Mặt bà Như Ngọc liền biến sắc khi biết được bên phía ông Trung âm thầm muốn hủy hôn.
-Không một cha mẹ nào muốn con gái mình lấy một người chồng tàn phế . Mình cũng nên thông cảm đừng làm khó người ta mẹ à.
-Chuyện này con không cần phải lo nghĩ . Ai dám chê bai con trai mẹ nhất định mẹ sẽ khiến cho kẻ đó ngốc đầu lên không nổi. Huống hồ gì đây là ông ta muốn làm mẹ bẽ mặt đây mà.
Mặc dù hắn đã ra sức tác động vào nhưng xem ra vẫn không thể lay chuyển được ý định của mẹ mình. Bà Như Ngọc quá cứng rắn khi vẫn kiên quyết tổ chức hôn lễ như dự định. Đã thế bà ấy còn buông lời đe dọa nếu như bên đó tự ý hủy hôn. Xem ra hắn chỉ có thể ngồi chờ bên phía gia đình ông Trung xử lý chuyện này như thế nào mà thôi
Tối nay hắn hẹn thằng bạn thân đi bar để giải tỏa căng thẳng trong người. Một mình hắn một chai rượu , uống vài hơi đã hết sạch rượu trong chai. Hắn không có ý định sẽ dừng lại , vẫy tay gọi nhân viên đến
-Mang thêm rượu đến cho anh
Dũng thằng bạn thân chí cốt cười với cô bé nhân viên rồi nói
-Thằng bạn anh nó say rồi. Em không cần phải mang thêm rượu đâu.
-Vâng
Đợi cho cô bé nhân viên quay người đi, Dũng liền lườm thằng bạn thân của mình, giật lấy chai rượu trên tay hắn
-Hết rồi mày còn mót cái gì nữa ?
-Hết thì gọi thêm đi. Mày phàn nàn cái gì hả thằng quỷ.
--Mày nhắm uống nổi nữa không.
-Cứ gọi thêm rượu ra đi. Tao muốn uống.
-Hôm nay mày bị làm sao mà phải tìm đến rượu giải sầu đấy.
-2 tuần nữa tao sẽ lấy vợ.
Dũng ngồi nhìn thằng bạn với hai con mắt mở to hết cỡ.
-Mày nói thật luôn ?
-Ai đùa với mày
-Làm gì mà gấp gáp vậy, đừng nói là mày làm cho Mẫn Nhi có thai nên mới phải cưới gấp đấy chứ.
-Ăn nói linh tinh. Mà ai nói với mày cô dâu là Mẫn Nhi
-Không cô ấy thì là ai được nữa
-Không phải
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Dũng ngồi thẳng người dậy hỏi thẳng vào điều mà cậu ta đang tò mò muốn biết.
-Không phải Mẫn Nhi vậy cô gái mà mày lấy làm vợ là ai ?
-Một cô gái mà mẹ tao đã chọn sẵn và đáp ứng đủ điều kiện môn đăng hộ đối
-Và mày không hề thích.
Hắn nhướng mày gật đầu :
-Chỉ mày hiểu tao
-Mày lấy vợ còn Mẫn Nhi thì sao ?
-Không có gì thay đổi
-Mày nói cứ như đùa. Mày lấy vợ rồi làm sao còn có thể qua lại được với Mẫn Nhi
Gia Lâm im lặng, sự im lặng của hắn làm Dũng hoài nghi. Cậu ta hỏi :
-Mày có yêu Mẫn Nhi không vậy ?
-Tao không biết
-Yêu hay không mà mày cũng không biết là sao ?
-Tao chưa từng yêu ai nên không biết cảm giác yêu một người là như thế nào, dấu hiệu của nó ra làm sao. Tao chỉ biết là muốn bảo vệ cho cô ấy
-Mày muốn bảo vệ cho Mẫn Nhi là bởi vì trước đây cô ấy đã từng bảo vệ mày và mày cảm kích vì điều đó ?
-Đúng là như vậy. - Hắn gật đầu ánh mắt nhìn vô định.
-Tao nói mày nghe này. Tình yêu không chỉ là muốn bảo vệ mà còn là sự chiếm hữu, chiếm hữu ở đây là muốn giữ cô ấy bên cạnh mình.Nếu mày thật sự yêu Mẫn Nhi và tình yêu đó đủ lớn thì mày đã tìm đủ mọi cách bảo vệ tình yêu của mình. Đằng này mày không có một động thái nào muốn giữ cô ấy ở bên cạnh chứng tỏ mày không yêu mà đơn thuần chỉ là muốn bảo vệ vì cảm kích mà thôi.
Những lời nói của Dũng như khai sáng đầu óc của hắn và khiến hắn bắt đầu nhìn thấu tâm can của mình.
-Tao phải công nhận là mày nói đúng
-Tao là chuyên gia tâm lý tình cảm nói gì mà không đúng. Nhưng cuối cùng là mày vẫn lấy vợ đúng không ?
-Đó chỉ là một việc làm tùy tiện mà thôi. Điều khiến tao buồn là sự kiểm soát và độc đoán của mẹ tao. Bà ấy chưa bao giờ muốn biết con trai mình cần gì và muốn gì
-Thiếu gì cách mà mày phải chấp nhận lấy một người mà mình không yêu.
-Mày nói vậy ất hẳn là đã có cao kiến đúng không ?
-Vậy thì mày thử nghĩ xem có một cô gái nào muốn lấy một người chồng tàn tật hay không ?
Ngay lập tức đầu hắn nhảy số khi nghe thằng bạn thân nói.
-Ý mày là…
-Hiểu rồi đúng không ? Hiểu rồi thì làm đi
-Được . Tao sẽ thử.
Những ngày này bên phía gia đình ông Trung tất bật chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho con gái. Mình Trang sau khi tìm hiểu thêm về gia thế của nhà chồng tương lai thì càng choáng ngợp hơn bởi độ giàu có với khối tài sản kếch xù. Chưa kể chồng sắp cưới của cô ta sẽ là người thừa kế công ty sau này và dĩ nhiên cô ta sẽ trở thành phu nhân của một vị tổng giám đốc đẹp trai, tài giỏi và giàu có, chẳng khác gì tổng tài trong các bộ truyện ngôn tình mà nhiều người ngưỡng mộ.Chỉ nghĩ đến thôi Minh Trang đã thấy tương lai sáng lạng của mình ở phía trước, càng nghĩ lại càng thấy sung sướng. Đám bạn của cô ta mà biết được chắc hẳn là sẽ ganh tị lắm đây. Xưa giờ Mình Trang đã có sẵn tính kiêu ngạo trong người, giờ mà được một bước lên mây nữa thì chỉ có ngửa mặt lên mà không bao giờ nhìn xuống.
Không kìm hãm sự sung sướng này lại được. Mình Trang gọi điện rủ vài người bạn đi spa chăm sóc da và mọi chi phí cô ta bao hết. Một trong số vài người bạn lên tiếng tăng bốc :
-Bạn mình hôm nay trúng vé số độc đắc hay sao mà chơi sộp thế.
-Tao mà cần phải đợi trúng vé số sao. Hai tuần nữa tao lấy chồng rồi , hôm nay tụi mày cứ thoải mái làm đẹp tao bao trọn gói. Hôm đám cưới tao tụi mày phải thật rạng rỡ đừng để tao mất mặt đấy
-Oà. Nghe có vẻ như bạn mình câu được cá mập ấy nhỉ
-Còn hơn thế nữa. Chồng sắp cưới của tao tụi mày biết là ai không ?.
-Tụi này mà biết thì cần gì phải tò mò nãy giờ
-Anh ấy hiện đang là giám đốc công ty Gia Phát, một công ty xây dựng lớn nhất trong thành phố và cũng là người thừa kế duy nhất sau này .
-Mày may mắn thật đấy Mình Trang lấy được một người chồng như vậy thì chỉ sung sướng cả đời mà thôi. Tụi tao ganh tị với mày thật đó
-Ganh tị cũng chẳng được gì đâu bạn ơi. Cố gắng mà tâng trang nhan sắc lên còn có cơ hội mà đi săn cá mập. Ngay từ ngày đầu tiên anh ấy nhìn thấy tao thì đã chết mê chết mệt với vẻ đẹp của tao rồi. Tụi mày nhìn tao mà học hỏi
Đám bạn của Mình Trang lại tiếp tục bu lại nịnh nọt cô ta hết lời
-Vợ của chủ tịch tương lai đây rồi. Chỉ mong là sau này bạn đừng quên tụi này thôi.
Trong lúc Mình Trang đang còn đắm chìm trong những lời có cánh của tụi bạn, ngay lúc đó ba của cô ta gọi điện đến , không biết đầu dây bên kia nói gì, mà chỉ thấy Mình Trang ngồi bật dậy vẻ mặt lo lắng nói :
"Sao có chuyện đó được. Ba không đùa con đấy chứ ".
"Được rồi. Con sẽ về ngay "
Mình Trang ngay lập tức rời đi trước những con mắt tò mò và hoài nghi của tụi bạn. Chẳng ai biết được chuyện gì đang xảy ra.
Xe Minh Trang chạy vào trong sân, cô ta gấp gáp đến nỗi đi còn vấp cả chân vào nhau tí nữa là ngã nhào xuống sân. Vào trong nhà thấy ba mình lo lắng đứng ngồi không yên thì cô ta mới tin là sự thật
-Chuyện này là sao vậy ba ? Làm sao có thể một người đang bình thường lại trở thành tàn tật được
-Bên đó báo tin cậu Gia Lâm bị tai nạn xe may mắn giữ lại mạng sống nhưng không còn khả năng đi lại được nữa. Khả năng ngồi xe lăn là cả đời .
Minh Trang ủ rũ ngồi xuống ghế, cô ta vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này
-Vậy còn lễ cưới thì sao ba ?
-Lễ cưới thì vẫn phải diễn ra.
Lần này Mình Trang sốt sắng đứng dậy nhìn ba mình nói một cách nghiêm túc.
-Con không muốn lấy một người chồng tàn tật đâu ba. Con muốn hủy hôn
Ông Trung nghe hai từ " hủy hôn " thì càng thêm rối rắm
-Đâu thể nói hủy là hủy được đâu con. Thiệp mời đã được hai bên gửi đi giờ gia đình mình hủy ngang vậy làm sao ăn nói với người ta, mặt mũi ba để đâu. Chưa kể chúng ta tự ý hủy sẽ khiến bên phía bà Như Ngọc mất mặt, bà ta mà nổi điên lên thì gia đình chúng ta không thể làm ăn được trong thành phố này đâu. Bà ta không phải là một người phụ nữ bình thường.
Minh Trang nhảy đành đạch lên khi nghe ba mình phân tích.
-Ba nói vậy thì phải làm sao. Con không thể lấy một người chồng tàn tật được. Thà con chết đi còn hơn
-Mình Trang à , hiểu cho ba đi con. Chúng ta không thể hủy hôn được. Coi như con hy sinh vì gia đình đi
-Không..con không biết đâu. Ba tính sao thì tính , con không bao giờ lấy một người chồng tàn tật đâu. Tuyệt đối là không
Minh Trang tức giận bỏ lên trên phòng đóng chặt cửa không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Ông Trung nhẫn nhịn đi theo lên trên, đứng ở bên ngoài phòng dỗ ngọt con gái nhưng cho dù ông ta có nói thế nào Mình Trang cũng không nghe. Đến khi cô ta muốn nhảy lầu dùng cái chết để hù doạ ba mình thì ông Trung mới cuốn cuồng lên khuyên nhủ con gái
-Con bình tĩnh đi , ba sẽ không ép con nữa. Chuyện này từ từ để ba tính
-Ngay ngày mai ba qua nhà bên đó hủy hôn liền cho con. Bằng không con chết cho ba xem
-Được rồi con xuống đi đừng đứng trên cửa sổ nguy hiểm lắm . Ngày mai ba sẽ qua đó để nói chuyện
-Tốt nhất là như vậy.
Bên phía Gia Lâm, hắn dàn dựng ra vụ tai nạn xe cũng thật hoàn hảo và diễn xuất cũng thật tài tình, khiến bà Như Ngọc khóc cạn nước mắt khi biết tin về con trai. Không có người mẹ nào là không thương con mình, có thể xưa giờ bà luôn muốn kiểm soát con trai nhưng suy cho cùng thì bà cũng chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con mình, chỉ là cách làm của bà không đúng mà thôi.
Buổi tối, trong một căn phòng với gam màu tối, Gia Lâm ngồi trên chiếc xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay đẹp thật , hắn hy vọng là sẽ nhận được tin tốt .
Một lúc sau, Hoàng đẩy cửa đi vào phòng, cậu ta là lái xe riêng và cũng là người luôn ở bên cạnh hỗ trợ Gia Lâm trong công việc, có thể nói Hoàng là một cánh tay đắc lực không thể thiếu bên cạnh hắn.
-Ở trong phòng không có ai mà anh vẫn ngồi xe lăn sao ? - Hoàng lên tiếng hỏi
-Đã diễn thì phải diễn cho thật nhất. Đề phòng mẹ tôi đi vào phòng bất thình lình. Mà cậu đi nghe ngóng thế nào rồi ?
-Quả nhiên bên phía gia đình ông Trung đang xào xáo hết cả lên vì con gái ông ta một mực muốn hủy hôn
Hắn cười nhếch môi không quá bất ngờ với kết quả này
-Không ngoài dự đoán của tôi. Cậu cứ tiếp tục nghe ngóng tin tức bên đó rồi báo cáo lại tôi
-Việc này anh cứ giao cho em. Không còn gì nữa em xin phép
-Ừ. Cậu ra ngoài đi
Hoàng vừa mới mở cửa đi ra ngoài thì bắt gặp bà Như Ngọc từ cầu thang đi lên. Cậu ta liền làm ra bộ mặt buồn bã rồi đi đến lên tiếng chào
-Dạ bà chủ
-Gia Lâm thế nào rồi ? Nó có chịu ăn uống gì không ?
Cậu ta giả bộ thở ra một hơi dài lắc đầu :
-Tinh thần của anh ấy tệ lắm bà, không muốn làm gì cả
-Được rồi. Để tôi vào xem nó thế nào. Cậu cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi
-Dạ
Bà Như Ngọc đẩy cửa bước vào phòng, cảnh tượng con trai ngồi trên chiếc xe lăn nhìn vô định ra phía ngoài cửa sổ, hình ảnh ấy không thể không khiến một người làm mẹ như bà cảm thấy đau lòng và bất lực.
Bà đi đến nhẹ nhàng đặt tay lên vai con trai thủ thỉ :
-Mẹ nghe cậu Hoàng nói cả ngày hôm nay con không chịu ra ngoài, đến cả cơm tối con cũng không ăn
-Con không muốn gặp ai cả
-Mẹ biết con chưa thể chấp nhận được chuyện này. Nhưng con hãy nhìn xem ngoài kia còn có biết bao nhiêu người có thể nói là tận cùng của nỗi đau nhưng họ vẫn phải sống, vẫn phải làm việc và không ngừng nỗ lực. Mẹ tin con trai mẹ sẽ làm được.
Được nghe những lời nói ấy từ mẹ ,hắn ấm lòng hơn bao giờ hết và cảm thấy áy náy khi phải để cho mẹ lo lắng .Nhưng ngoài cách này ra hắn không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn để hủy bỏ hôn sự và đồng thời Mẫn Nhi vẫn có được một cuộc sống yên ổn.
-Con sẽ ổn thôi. Mẹ đừng lo
-Vậy con nghỉ ngơi đi. Mẹ không làm phiền nữa.
-Mẹ nghe tin gì chưa ?
Bà Như Ngọc chỉ vừa mới xoay người đi , nghe con trai hỏi bà ngoái đầu lại
-Con muốn nói đến chuyện gì ?
-Không phải gia đình ông Trung đang muốn hủy hôn sao ?
-Con nghe tin này từ đâu ?
-Con cũng chỉ nghe ngóng được thôi. Nếu họ muốn hủy hôn thì cứ để cho họ hủy . Con thành ra thế này cũng chẳng thể mang lại hạnh phúc được cho ai
-Con đừng có ăn nói linh tinh. Hôn lễ sẽ được tổ chức đúng ngày như đã dự định. Bên đó muốn hủy hôn sao ? Ông ta đang muốn chọc điên mẹ lên rồi đấy
Mặt bà Như Ngọc liền biến sắc khi biết được bên phía ông Trung âm thầm muốn hủy hôn.
-Không một cha mẹ nào muốn con gái mình lấy một người chồng tàn phế . Mình cũng nên thông cảm đừng làm khó người ta mẹ à.
-Chuyện này con không cần phải lo nghĩ . Ai dám chê bai con trai mẹ nhất định mẹ sẽ khiến cho kẻ đó ngốc đầu lên không nổi. Huống hồ gì đây là ông ta muốn làm mẹ bẽ mặt đây mà.
Mặc dù hắn đã ra sức tác động vào nhưng xem ra vẫn không thể lay chuyển được ý định của mẹ mình. Bà Như Ngọc quá cứng rắn khi vẫn kiên quyết tổ chức hôn lễ như dự định. Đã thế bà ấy còn buông lời đe dọa nếu như bên đó tự ý hủy hôn. Xem ra hắn chỉ có thể ngồi chờ bên phía gia đình ông Trung xử lý chuyện này như thế nào mà thôi