Chương 5 - Cuộc Gặp Gỡ Không Mong Đợi - Cưới Em Lấy Chị

Đoạn 5
Rời khỏi căn biệt thự,Tuệ An bắt xe về lại quê nhà, nơi mẹ và cô đang sinh sống. Về được đến nhà đã là hơn 8h tối, từ ngoài sân cô nhìn thấy bóng dáng người mẹ của mình ngồi ở bàn chờ con gái về ăn cơm tối. Hình ảnh đó bỗng chốc khiến khoé mắt cô trở nên cay xoè . Dù cuộc sống phía trước khó khăn như thế nào cô chỉ cần mẹ khoẻ mạnh ở bên cạnh mình là đủ, mất mẹ cô như mất đi động lực để sống. Và cô tự hứa với lòng sẽ lấy lại tất những gì mẹ cô xứng đáng được có.
-Tuệ An về rồi đó hả con ?
Tuệ An hít lấy một hơi thật sâu rồi nhanh chóng trở về gương mặt vui vẻ đi vào trong nhà.
-Mẹ vẫn chưa ăn cơm tối ạ
Bà Hậu nhìn con gái cười hiền hậu
-Không phải mẹ nói chờ con về ăn cùng rồi sao. Mà về rồi sao không vào nhà còn đứng ngoài đó làm gì vậy ?
-Con có làm gì đâu. Oà hôm nay mẹ nấu nhiều món thế
-Con quên hôm nay là ngày gì sao ?
-Ngày gì ạ.
-Cái con nhỏ này đến ngày sinh nhật của mình mà cũng quên được nữa.
Hoá ra hôm nay là sinh nhật của cô, vì bệnh tình của mẹ khiến cô lo lắng , chạy đôn chạy đáo chẳng còn nhớ đến chuyện gì nữa. Tuệ An kéo ghế ngồi sát bên cạnh mẹ mình khẽ cười
-Mẹ không nhắc thì con cũng quên luôn đấy chứ. Nhưng mà đồ ăn ngon quá mẹ
-Ngon thì ăn nhiều vào, dạo này mẹ thấy con xanh xao lắm đấy
Tuệ An gắp một miếng sườn cho vào chén mẹ.
-Ngày mai con đưa mẹ lên thành phố nhé
Nghe con gái nói đưa lên thành phố bà Hậu đoán chắc là lên đó để chữa trị bệnh tình của mình. Bà bỏ chén cơm xuống bàn, gương mặt tỏ vẻ lo lắng :
-Nếu lên thành phố để chữa bệnh thì mẹ không đi đâu ?
-Có bệnh thì phải chữa chứ mẹ. Bệnh của mẹ không thể kéo dài thêm ngày nào nữa , rất nguy hiểm mẹ à.
-Con lấy đâu ra tiền mà đưa mẹ đi chữa trị. Mẹ không muốn làm khổ con, bệnh tình của mẹ không nghiêm trọng đến thế đâu, uống thuốc như trước đây là được rồi
-Hôm nay con đã đến gặp ông ấy..
-Con đã đi gặp ba con sao ?
-Dạ.
-Con gặp ông ấy để làm gì ?
-Đòi lại những thứ thuộc về mẹ. Ngày mai con sẽ đưa mẹ lên bệnh viện lớn để chữa trị.
Bà Hậu liền gắt với con gái :
-Con nghĩ gì mà đi tìm ông ta vậy Tuệ An . Dù mẹ có chết cũng không cần đến sự thương hại của ông ta
-Tại sao mẹ phải chịu thiệt, chịu khổ vậy ạ. Đấy không phải là sự thương hại mà là những gì mẹ đáng nhận được, là những gì vốn thuộc về mẹ
-Mẹ không muốn liên quan gì đến người đàn ông đó nữa.
Nói rồi, bà Hậu đứng dậy bỏ dở bữa cơm . Tuệ An giữ chặt lấy tay, quỳ gối dưới chân bà, ngước mắt lên nhìn bà rưng rưng nước mắt.
-Con xin mẹ..xin mẹ hãy đi chữa bệnh cùng con. Lỡ như mẹ có chuyện gì con biết phải sống làm sao
Hai mắt bà Hậu bấy giờ đã đỏ hoe, bà ngửa mặt lên trời không cho nước mắt rơi. Nhưng dù thế nào đi nữa bà vẫn muốn giữ lòng tự trọng của mình đến cuối đời.
-Mẹ đã nói rồi, mẹ sẽ không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông đó huống hồ gì là nhận sự giúp đỡ từ ông ta. Con mau đứng dậy đi
-Con sẽ không đứng dậy nếu như mẹ không đồng ý đi chữa bệnh cùng con.
-Vậy thì con cứ quỳ ở đó
-Con sẽ quỳ mãi ở đây đến khi nào mẹ đồng ý mới thôi.
Bà Hậu bất lực nhìn con gái, nhưng lòng bà vẫn kiên định quá đỗi. Bà mặc kệ con gái quỳ ở đó còn mình thì đi vào trong phòng đóng chặt cửa. Những chuyện trước đây thật sự đã để lại nỗi đau trong lòng bà quá lớn.
Nửa đêm, bà đi ra ngoài bật điện uống nước thì giật mình khi thấy con gái vẫn còn quỳ lù lù trước mặt mình
-Con quỳ đến giờ này sao ?
-Chỉ cần mẹ đồng ý con sẽ đứng dậy ngay.
-Vậy thì con cứ làm những chuyện mình muốn
Để lại câu nói đó, bà Hậu đi thẳng vào phòng ,trèo lên giường nhắm mắt lại ngủ. Nằm xuống giường chưa đầy 5 phút ,không biết bà Hậu đã đổi bao nhiêu tư thế , bà trằn trọc, trở mình liên tục. Trong lòng bà bứt rứt khó chịu vô cùng. Cuối cùng không chịu được, bà phải mở cửa phòng đi ra ngoài
-Đứng dậy đi. Ngày mai mẹ sẽ đi cùng con.
Hai mắt Tuệ An sáng rực lên. Cô đứng dậy ôm chặt lấy mẹ mình mà lòng vui sướng.
-Cảm ơn mẹ..cảm ơn vì mẹ đã thương con.
-Thôi được rồi, mau vào ngủ đi trễ lắm rồi đấy.
-Con muốn ngủ cùng mẹ cơ
Bà Hậu khẽ cười xoa đầu con gái :
-Con gái lớn rồi mà cứ suốt ngày đòi ngủ với mẹ là sao
-Kệ chứ ạ. Con chỉ muốn sống với mẹ suốt đời mà thôi
-Nói bậy nào. Con gái lớn là phải lấy chồng sinh con. Sau này con cũng sẽ có riêng một gia đình nhỏ của mình, người đồng hành cùng con đến cuối đời là chồng của con chứ không phải mẹ
Trong phút chốc nét mặt Tuệ An trầm xuống khi nghĩ đến cuộc hôn nhân mà cô chuẩn bị bước vào. Cô chưa nói với mẹ về chuyện này mà nói đúng hơn là cô muốn giấu. Vì cô là người biết rõ nhất mẹ sẽ không bao giờ đồng ý việc làm của mình. Cô chỉ có thể nói đi gặp ba mà không hề nói đến thỏa thuận nào cả.
-Sao đứng thờ ra vậy con ?
Câu hỏi của mẹ khiến Tuệ An giật mình, cũng vội thoát khỏi dòng suy nghĩ.
-Dạ con có nghĩ gì đâu. Thôi mình đi ngủ đi mẹ, con buồn ngủ quá.
-Ừ. Đi ngủ thôi

Buổi sáng tại nhà ông Trung…
Sau khi dùng bữa sáng xong, Ông Trung thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Bà Tuyết Nhi còn đang ngồi ăn dở buổi sáng, nhìn thấy chồng mới sáng đã ra ngoài bèn đi theo hỏi :
-Anh định đi đâu đấy ?
-Anh đến bệnh viện.
-Anh đau gì trong người hay sao mà phải đến bệnh viện ?
-Không. Sáng nay con Tuệ An đưa mẹ nó lên bệnh viện khám. Anh phải đến đó như lời đã hẹn.
Vẻ mặt bà Tuyết Nhi liền không được vui, để cẩn thận hơn bà ta còn căn dặn chồng rất kỹ.
-Chuyện nào ra chuyện đó, anh mà dám có gì với chị ta thì đừng trách em sao không nói trước.
-Em cứ hay ghen tuông vớ vẩn. Từ lâu anh với bà ấy có còn liên quan gì với nhau nữa đâu
-Tốt nhất là như thế. Đàn ông các anh đề phòng thì chẳng bao giờ thừa.
-Mới sáng nói chuyện gì đâu không. Anh đi đây
Tuệ An cùng mẹ ngồi đợi ở quán nước trước cổng bệnh viện. Cô nôn nóng rồi cứ nhìn xuống đồng hồ liên tục. Đã hẹn là 8h nhưng trễ hơn 30 phút rồi mà không thấy mặt mũi ông ta đâu khiến Tuệ An càng thêm sốt ruột , đừng nói là ông ta sẽ không đến đấy chứ.
Ráng đợi thêm 10 phút nữa , Tuệ An cũng thấy bóng dáng ông ta đi đến. Cô đứng dậy vẫy tay gọi lớn :
-Tôi ở đây.
Ông Trung gật đầu rồi cũng đi đến chỗ hai mẹ con.Trong lòng ông Trung cũng có chút ái ngại khi gặp lại vợ cũ
-Đã lâu không gặp. Em vẫn khoẻ chứ
-Đã khoẻ thì chẳng phải đến đây. - Bà Hậu đáp lại bằng giọng điệu chán ghét
Biết mình đã hỏi một câu vô duyên. Ông Trung tèn hén vài tiếng rồi cũng nhìn sang Tuệ An nói
-Ba sắp xếp lịch hẹn với bác sĩ trước rồi giờ chỉ đưa mẹ con vào khám thôi không cần phải chờ đợi gì cả
Tuệ An khá bất ngờ bởi cách xưng hô của người đàn ông đó. Đã hơn mười mấy năm nay , hôm nay cô mới lại đưa nghe ông ấy xưng ba gọi con một cách nhẹ nhàng như vậy. Điều đó không làm cô vui thêm một chút nào mà ngược lại cảm giác nó thật giả tạo.
-Mình đi vào trong thôi mẹ.
Nói rồi Tuệ An cầm túi đồ rồi dìu mẹ đi vào trong bệnh viện. Cả cô và mẹ hiển nhiên không muốn nói chuyện cũng như liếc nhìn người đàn ông đó dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua.
Nhìn hai mẹ con đã đi vào trong , ông Trung lắc đầu rồi cũng đi theo sau. Ông ta đưa hai mẹ con đến gặp một vị bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện này. Sau khi thăm khám và làm những xét nghiệm cần thiết , bác sĩ gọi người nhà vào nói chuyện. Vị bác sĩ nhìn Tuệ An hỏi :
-Cô là gì với bệnh nhân ?
-Dạ là con gái ạ.
-Mẹ cô bị bệnh bao lâu rồi
-Dạ cũng được hơn 2 năm rồi ạ. Nhưng bệnh thì mới tiến triển nặng đây thôi bác sĩ
-Trong 2 năm đó có điều trị ở đâu chưa
-Dạ mẹ cháu chỉ uống thuốc thôi ạ
Vị bác sĩ nhìn Tuệ An lắc đầu
-Con cái bây giờ cũng thật vô tâm. Cha mẹ bệnh thì phải đưa đi chữa trị ngay đi chứ, để ở nhà uống thuốc thôi làm sao mà hết được. Để giờ bệnh tiến triển xấu thế này đây.
Bị bác sĩ quở trách Tuệ An cảm thấy không oan một chút nào . Cô nghẹn ngào hỏi bác sĩ:
-Bây giờ mẹ cháu chỉ cần phẫu thuật là sẽ hết bệnh đúng không bác sĩ.
-Còn phụ thuộc vào ca phẫu thuật như thế nào nữa. Nếu thành công thì tỷ lệ khỏi bệnh là rất cao, nhưng sau này có tái lại hay không thì còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Nhưng trước mắt phải phẫu thuật càng sớm càng tốt.
-Dạ khi nào thì mẹ cháu có thể tiến hành phẫu thuật được ạ
-May mắn mẹ cô có sức khoẻ ổn định nên có thể phẫu thuật vào ngày kia.
Tuệ An nắm chặt lấy bàn tay bác sĩ nhờ vả
-Cháu nhờ cả vào bác sĩ..xin bác hãy chữa hết bệnh cho mẹ cháu.
-Đây là trách nhiệm của chúng tôi cô không cần phải nhờ vả gì cả. Quan trọng sau khi phẫu thuật cô phải dành nhiều thời gian chăm sóc và ở bên cạnh mẹ mình. Tình thần lạc quan, vui vẻ thì mới đẩy lùi được bệnh tật
-Dạ cháu xin ghi nhớ lời bác sĩ căn dặn.
-Được rồi. Gia đình ra làm thủ tục nhập viện đi .
-Dạ. Cảm ơn bác sĩ
Đưa mẹ về phòng bệnh nghỉ ngơi, sắp xếp lại một số đồ dùng rồi đi xuống căn tin mua thêm một ít đồ nữa. Ra khỏi phòng, bấy giờ Tuệ An mới biết là ông ấy vẫn chưa về mà còn ngồi ở bên ngoài đợi. Cô bước đến đứng trước mặt hỏi :
-Ông vẫn chưa về sao ?
Ông Trung ngẩng mặt lên nhìn con gái, ánh mắt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không hiểu sao khi gặp lại vợ cũ trong bộ dạng ốm yếu ông ấy cảm thấy áy náy
-Mẹ con ngủ rồi sao ?.
-Vẫn chưa. Ở đây không có việc gì nữa ông có thể về được rồi
-Con đi đâu vậy ?
-Tôi xuống căn tin mua một ít đồ
-Vậy con đi đi. Ba vào trông mẹ con khi nào con lên thì ba về.
-Tùy ông
Nói rồi Tuệ An đi thẳng xuống dưới căn tin, còn ông Trung cũng đi vào trong phòng với bà Hậu. Vừa nhìn thấy người đàn ông đó đi vào bà Hậu đã ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, vẻ mặt tỏ ra khó chịu khi nói:
-Ông vào đây làm gì sao chưa về đi.
-Tuệ An nó đi xuống căn tin rồi. Tôi ở đây với em đợi con bé lên rồi tôi về
-Ông đang lo cho tôi đấy sao ? Giả tạo
-Tôi biết là em hận tôi nhưng chuyện cũng đã qua lâu rồi. Giờ quan trọng nhất vẫn là sức khoẻ của em.
-Thôi ông đi đi . Nhìn thấy ông tôi bệnh nặng hơn thôi
-Đợi con lên tôi sẽ đi .
-Tôi bảo ông đi . Ông có nghe không
Vì lớn tiếng quát khiến bà Hậu nổi cơn ho. Ông Trung chạy lại đỡ người bà ấy ngồi dậy, bàn tay còn vỗ nhẹ vào lưng
-Bình tĩnh nào, đừng có nổi giận sẽ không tốt cho sức khoẻ.
Bà Hậu dùng hết sức đẩy mạnh người ông Trung ra
-Ông trách ra đi đừng có đụng vào người tôi.
-Thôi được rồi. Em nghỉ ngơi đi khi khác tôi lại vào thăm.
-Tốt nhất là ông đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Đừng để cô vợ của ông chạy đến đây làm loạn.
-Tôi biết rồi
Ông Trung thở dài một hơi rồi cũng rời khỏi phòng. Vừa đúng lúc , bắt gặp Tuệ An từ dưới căn tin đi lên.
-Con vào nói với mẹ một tiếng rồi đi cùng với ba.
-Đi đâu ?
-Trưa nay ba có hẹn ăn cơm với nhà bên kia. Ba muốn con đi theo.
-Được. Ông chờ một chút.
-Ba chờ con ở ngoài cổng.
Trước khi đến căn villa rộng lớn của bà Như Ngọc , ông Trung đưa con gái ghé vào một shop quần áo rồi bảo nhân viên chọn một bộ váy đẹp và sang trọng nhất cho Tuệ An thử.
-Con vào thử đồ đi xem có hợp với mình hay không. Trước khi đến gặp người ta cũng phải ra dáng một chút, đừng để mất điểm trong mắt mẹ chồng tương lai, sẽ làm cho mọi chuyện khó lòng mà suôn sẻ được.
-Tôi biết rồi. Ông không cần phải lo
Đứng trước gương, ướm thử chiếc váy lên người, những ký ức tuổi thơ lại ùa về trong tâm trí cô. Tuệ An vẫn còn nhớ ngày sinh nhật tròn 8 tuổi của mình, ông ấy cũng đã chở cô đi mua một chiếc váy công chúa thật lộng lẫy và xinh đẹp, lúc đó ông ấy vẫn còn là một người ba hoàn hảo, một người chồng tốt và cả gia đình ba người hạnh phúc trong tiếng cười. Ấy vậy mà…
-Tuệ An. Xong chưa con.
Tiếng gọi bên ngoài vọng vào khiến cô thoát ra khỏi những ký ức ấy. Tuệ An nhanh đưa tay lau sạch những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của mình từ lúc nào không hay. Cô nhìn mình trong gương và tự hỏi " Vừa rồi mình đã khóc ư ? ", rồi liên tục vỗ tay vào mặt cho tỉnh táo. Sau khi bình tĩnh trở lại, cô mới mở cửa phòng thay đồ bước ra ngoài.
-Tôi xong rồi
Ông Trung nhìn con gái từ trên xuống dưới một lượt rồi cũng tỏ vẻ hài lòng.
-Con rất giống với mẹ con lúc còn trẻ
-Đi được chưa vậy ?
-Ừ. Đi thôi
Đến nơi, ông Trung đưa con gái đi vào, vừa đi ông vừa căn dặn lại một lần nữa
-Khi vào trong đó gặp bà Như Ngọc, con phải hết sức khôn khéo và tinh tế để lấy điểm ngay từ buổi chạm mặt đầu tiên. Chỉ cần bà ấy hài lòng thì mới dễ nói chuyện được. Con hiểu không.
-Nếu như việc thế dâu không thành thì mẹ tôi cũng không có gì trong tay nên ông không cần phải nhắc chừng tôi.
-Tuệ An ..
Bàn chân cô đang bước thẳng về phía trước phải dừng lại khi nghe tiếng gọi của ông ấy
-Thật ra chồng sắp cưới của con sau một vụ tai nạn khiến đôi chân của cậu ta không còn khả năng đi lại được nữa. Nhưng mà đổi lại cậu ta có tiền và là người thừa kế sau này nên nói chung cuộc hôn nhân này cũng không quá tệ
-Lương tâm ông đang cảm thấy dằn vặt sao ?
-Ba…
Tuệ An xoay người đi , cô cười nửa miệng. Ông ta đang tỏ ra quan tâm đến cuộc hôn nhân của cô sao ? Nhưng sao cô không thấy vui nhỉ, trái lại cảm thấy những lời nói của ông ta thật giả tạo.
Trong bàn ăn bà Như Ngọc không ngừng nhìn Tuệ An với đôi mắt dò xét. Bà ta cứ ngỡ hôm nay ông Trung đến đây phải dẫn cô con gái Mình Trang đi theo mới đúng, đằng này ngồi trước mặt bà ấy lại là một cô gái lạ hoắc. Ngay lập tức đầu bà ấy liền nhảy số, nghi hoặc hôm nay ông Trung đến đây không đơn thuần chỉ dùng cơm mà còn ấp ủ việc gì đó. Nhưng bà Như Ngọc không hấp tấp, cũng không chủ động hỏi trước, bà ta bình tĩnh ngồi xem rốt cuộc ông Trung tính giở trò gì, bởi lẽ bà ta biết tin đồn ông gái ông ta muốn hủy hôn là có thật