Chương 2 - Cuộc gặp gỡ và suy tư - Cưới Em Lấy Chị
2
Theo như dự định, thì ngày hôm nay bên gia đình Gia Lâm sẽ qua thăm nhà và bàn bạc luôn chuyện cưới hỏi trong thời gian sắp đến
Ở dưới nhà bà Như Ngọc cho người chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ , chỉ chờ Gia Lâm xuống nữa là đi thôi. Nhìn đồng hồ đã gần đến giờ tốt mà không thấy con trai rục rịch gì, bà Như Ngọc sót ruột lên tiếng gọi dì Nhân
Dì Nhân ở trong bếp nghe bà chủ gọi cũng nhanh rửa tay chạy ra ngoài
-Dạ bà chủ gọi tôi.
-Bà lên phòng xem cậu chủ chuẩn bị xong chưa.
-Dạ . Tôi đi ngay.
Nhìn vẻ mặt bà chủ nóng vội, dì Nhân cũng không dám chậm trễ, đi thật nhanh lên phòng Gia Lâm đứng bên ngoài gõ cửa gọi vào
-Cậu chủ. Cậu đã chuẩn bị xong chưa bà chủ đang đợi cậu ở dưới nhà
Cánh cửa mở ra, Gia Lâm nhìn dì Nhân lên tiếng trách
-Con đã nói với dì biết bao nhiêu lần rồi là đừng có gọi con là cậu chủ gì hết, gọi tên con là được rồi. Sao dì không nghe
-Tôi là kẻ ăn người ở phải biết trên biết dưới. Tôi gọi tên bà chủ sẽ mắng tôi
-Dì là người chăm sóc con từ nhỏ có khác gì là người mẹ thứ hai của con đâu. Con không muốn phân biệt gì hết đâu
-Dù sao cũng chỉ là cách gọi, tôi biết trong lòng cậu thương tôi là tôi vui rồi.
-Mà dì lên gọi con có chuyện gì không ?
-Áy chết. Bà chủ đang đợi cậu ở dưới nhà đấy
-Bà ấy đợi con làm gì ?
-Hôm nay qua thăm nhà gái cậu đừng nói là quên đấy chứ
-Con có bận tâm đến chuyện đó đâu mà nhớ, giờ dì nói thì con mới nhớ đấy chứ.
-Cậu thiệt là .. Thôi cậu chuẩn bị đi rồi xuống dưới nhà, bà chủ có vẻ nóng lòng lắm rồi đấy
-Con biết rồi. Dì xuống trước đi
Bà Như Ngọc ngồi dưới nhà uống hết ly trà này rồi đến ly trà khác, tính bà xưa nay là thế làm chuyện gì cũng phải nhanh gọn lẹ, huống hồ đây là chuyện cưới hỏi trọng đại. Cách mấy phút bà lại bảo người làm lên hối thúc con trai. Trái ngược với sự nôn nóng của mẹ mình, Gia Lâm vẫn chậm rãi mặc quần áo không có gì là vội vàng hay khẩn trương. Bởi lẽ hắn có hứng thú gì trong việc lấy vợ này đâu
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng chuẩn bị xong, nói là chuẩn bị vậy thôi chứ hắn có làm gì nhiều đâu, chọn đại một cái áo, cái quần mặc vào là xong, thậm chí hắn còn chả thèm xịt keo tạo kiểu tóc.
Nhìn con trai từ cầu thang đi chậm rãi xuống, bà Như Ngọc càng thêm nóng lòng. Lên tiếng hối thúc
-Con có thể nhanh chân lên được không ?
Hắn vừa đi xuống vừa trả trêu :
-Những chuyện phàm không quan trọng không cần phải gấp gáp, nóng vội làm gì đâu mẹ
Nghe con trai nói thế bà Như Ngọc càng thêm bực vào người
-Chuyện cưới hỏi mà con nói là không quan trọng ? Vậy chuyện gì mới quan trọng
-Quan trọng trong mắt mẹ nhưng với con thì không. Lý do là gì mẹ phải là người hiểu rõ nhất
-Mẹ không muốn mất nhiều thời gian đứng đây cãi vã những điều vô bổ với con. Mà con ăn mặc gì thế kia ?
Hắn nhìn xuống bộ đồ trên người mình rồi nhún vai nói :
-Con chọn đại đấy mà
-Chọn đại ? Con làm mẹ phát bực rồi đấy. Lên thay một bộ khác sang trọng, lịch lãm ngay cho mẹ
-Con sao cũng được chỉ sợ làm trễ giờ tốt của mẹ mà thôi
Nói rồi, Gia Lâm xoay người đi lên, sau đó hắn liền nở nụ cười ma mãnh.
-Đứng lại. Không cần phải thay nữa.
Bà Như Ngọc lên tiếng, bà thừa biết con trai cố tình làm vậy để chọc tức bà. Dù bà có bắt đi thay bao nhiêu bộ thì hắn cũng chỉ là chọn đại nữa mà thôi.
-Là mẹ bảo đấy nhé
-Nhanh đi ra xe đừng có đứng đó làm trò nữa.
Bên phía ông Trung , hai vợ chồng ông cũng nóng lòng không kém. Mới sáng sớm, bà Tuyết Nhi đã dậy chỉ đạo người làm trong nhà chuẩn bị mọi thứ phải thật là chu đáo. Bởi đối với bà ấy, đây không chỉ là hạnh phúc của con gái mà còn là một mối quan hệ làm ăn rất có lợi. Nên mọi thứ đón tiếp ngày hôm nay phải thật hoàn hảo , không được xảy ra sai sót nhỏ nào khiến phía bên kia không vừa lòng hay phật ý
-Chuẩn bị xong hết chưa. Bên nhà trai sắp đến rồi đấy.
-Dạ xong hết rồi bà chủ
-Ngày hôm nay tiếp đón khách rất quan trọng, làm việc mà có sai sót gì là tôi đuổi cổ hết đó nghe chưa.
-Dạ bà chủ cứ yên tâm. Bọn tôi không dám sơ xài đâu .
-Biết thế thì tốt. Làm việc đi
Xe bà Như Ngọc vừa chạy vào trong sân , đã thấy hai vợ chồng ông Trung cùng với cô con gái đứng sẵn đón tiếp . Về điểm này bà Như Ngọc rất đỗi hài lòng.
Bà Như Ngọc và Gia Lâm vừa mới xuống xe thì hai vợ chồng ông Trung cũng nở nụ cười đi đến tay bắt mặt mừng.
-Không nghĩ chị lại đến đúng giờ như vậy
-Dân kinh doanh mà phải đặt thời gian lên hàng đầu chứ
-Chị nói phải. Thôi mời chị và cháu vào nhà . Mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong hết rồi
-Giám đốc Trung chu đáo quá.
-Tiếp đón một vị khách quan trọng như chị không thể nào để xảy ra sai sót được. Mời chị
Nhìn thấy Gia Lâm đi ở phía trước , Mình Trang chủ động đi lên chào hỏi :
-Chào anh . Em là Mình Trang
-Ừ. Chào
Sau khi để lại một câu chào không mấy thân thiện, Gia Lâm cũng xảy bước chân nhanh hơn đi lên phía trước , bỏ mặc Mình Trang đứng ở phía sau có chút bẽ mặt.
Với kiểu cách lạnh lùng này của hắn, khiến Mình Trang có chút hụt hẫng, nhưng đối với cô ta thì không sao chỉ cần đẹp trai, nhiều tiền là được
Hai bên gia đình ngồi vào bàn ăn , mấy phút đầu là màn chào hỏi , giới thiệu hai bên, sau đó mới đi vào vấn đề chính của buổi thăm nhà hôm nay
-Thời gian và địa điểm tổ chức cho hai đứa nhỏ tôi cũng đã chọn và cũng đã trao đổi trước với anh . Không biết vợ chồng anh chị thấy thế nào ?
-Nếu chị đã chọn được ngày thì chúng ta cứ thế tiến hành tổ chức cho hai đứa nhỏ. Gia đình chúng tôi không có ý kiến gì cả
-Vậy thì tốt rồi. Lễ cưới của tụi nhỏ sẽ được diễn ra vào ngày 25 tháng này , cũng còn gần 2 tuần nữa để chuẩn bị. Tôi nghĩ cũng không quá gấp gáp đâu anh chị ha
-Không gấp..không gấp một chút nào. Thời buổi này chỉ cần có tiền thì mọi chuyện xong ngay. Chị tính toán như thế là chuẩn quá rồi
-Vậy mình quyết định như thế nhé. Còn về phần sính lễ thì tôi cũng đã nêu ra như hôm trước tôi đã nói với anh . Về phần sính lễ anh chị hài lòng chứ.
-Phần sính lễ bên chị chuẩn bị như thế là quá nhiều rồi. Gia đình chúng tôi không dám đòi hỏi thêm
-Tôi không nghĩ buổi thăm nhà hôm nay lại diễn ra một cách suông sẻ như vậy. Cảm ơn anh chị cùng với cháu Mình Trang đã có một buổi tiếp đãi chu đáo thế này.
-Ấy chị lại khách sáo quá. Chúng ta cũng sắp thành sui gia với nhau rồi đây cũng là chuyện nên làm mà
Trong suốt buổi tiệc, Mình Trang không quan tâm đến câu chuyện mà người lớn bàn bạc. Từ đầu đến cuối cô ta không rời mắt khỏi người Gia Lâm. Nét đẹp của hắn càng nhìn càng cuốn hút, mặc dù ngày hôm nay hắn mặc một bộ đồ không mấy sang trọng và lịch lãm, nhưng không vì thế mà dìm đi được từng nét đẹp trên gương mặt hắn. Chưa gặp thì thôi đã gặp rồi Mình Trang như bị tiếng sét ái tình đánh trúng ngay ngày đầu tiên gặp mặt
Trên đường về, bà Như Ngọc tỏ ra hài lòng với hôn sự này, còn Gia Lâm thì không mấy bận tâm, đôi lúc hắn tỏ ra khó chịu khi mà mẹ hắn cứ ngồi bàn mãi về lễ cưới sắp đến
Bà Như Ngọc hỏi rất nhiều nhưng không thấy con trai trả lời, chẳng khác gì là đang độc thoại một mình. Bực bội bà phải dừng câu chuyện đang nói dở lại ,quay sang trách móc con trai
-Mẹ biết con không thích hôn sự này nhưng cũng đừng tỏ thái độ đó với mẹ chứ
-Con thì làm sao ?
-Mẹ đang hỏi ý kiến của con cho lễ cưới sắp đến mà con không thèm mở miệng trả lời lại mẹ là sao
-Mẹ thích làm gì thì làm, con không có ý kiến gì . Mẹ hài lòng rồi chứ ?
Bà Như Ngọc lắc đầu thở dài, không muốn nói chuyện với con trai nữa. Càng nói chuyện chỉ càng rước thêm bực bội vào người mà thôi . Xưa nay vẫn vậy hai mẹ con không bao giờ nói chuyện được lâu, nói vài ba câu là lại bất đồng quan điểm. Bởi vì thế, từ nhỏ cho đến lớn Gia Lâm không bao giờ tâm sự với mẹ bất kỳ điều gì, kể cả khi hắn bước vào lứa tuổi dậy thì, cơ thể và tâm lý có nhiều biến đổi nhưng hắn vẫn không muốn chia sẻ với mẹ của mình. Hay những ngày tháng hắn bị bạn bè ăn hiếp ở trường cũng không may mảy nói với mẹ một tiếng, những lúc như vậy hắn chỉ muốn trốn trong phòng tự mình chịu cơn đau bên ngoài da thịt.
Ba hắn mất khi hắn còn nhỏ, lúc đó hắn chỉ là một cậu bé học lớp 7 . Mẹ hắn phải một mình quản lý và vận hành công ty trong lúc công ty đang gặp rất nhiều khó khăn, có thể phá sản bất cứ lúc nào. Với một người ít kinh nghiệm như mẹ hắn thì đó là một chuyện rất khó khăn và vô cùng áp lực. Nhưng cuối cùng rồi mọi chuyện lại đâu vào đó, sau một thời gian công ty dần ổn định và có chiều hướng phát triển.
Để có được ngày hôm nay bà Như Ngọc đã nỗ lực rất nhiều , bà ấy không ngừng học tập và làm việc kể cả ngày đêm. Cũng chính vì thế , trong khoảng thời gian đó bà ấy dường như không có thời gian để ý đến con cái. Hắn là được một tay dì Nhân chăm sóc và chỉ dạy những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày. Hắn chưa từng trách mẹ mình, trong mắt hắn mẹ là một người phụ nữ thông minh và mạnh mẽ nhưng cũng quá là độc đoán.
-Chú Sơn cho cháu xuống ở đây.
Đang trên đường đi về thì hắn đột ngột muốn xuống xe. Bà Như Ngọc không thể không hỏi
-Con định đi đâu ?
-Ngột ngạt quá con muốn xuống đi bộ hít thở một chút. Mẹ cứ về trước đi.
-Để mẹ biết được con đi gặp con nhỏ đó thì không yên với mẹ đâu
-Mẹ đừng đoán già đoán non nữa. Con chỉ muốn đi dạo.
-Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con vậy thôi. Đi đâu thì đi nhưng nhớ chiều về sớm còn ra mộ ba con báo tin cho ông ấy đấy
-Con biết rồi.
Gia Lâm mở cửa xe bước xuống, còn không quên căn dặn chú Sơn tài xế riêng của mẹ mình
-Chú đưa mẹ cháu về cẩn thận nhé
-Cậu chủ yên tâm. Bà chủ đã có tôi lo.
Vừa xuống xe hắn gọi tài xế riêng mang xe đến rồi tự mình lái xe đến bệnh viện. Trước đó ít phút hắn nhận được tin báo rằng Mẫn Nhi lại bị ngất xỉu đang ở trong bệnh viện
Từ ngoài cổng bệnh viện đi vào, Gia Lâm không may va vào người một cô gái, làm gói thuốc trên tay cô ấy rơi xuống vũng nước vì trời vừa mới dứt mưa xong. Mặc dù là lỗi của hắn nhưng hộp cháo trên tay cô gái cũng bắn một ít vào áo của hắn , nên cô gái đã chủ động cúi đầu xin lỗi trước
-Xin lỗi anh . Áo của anh bị bẩn một ít rồi
Hắn cúi xuống nhặt túi thuốc lên đưa lại cho cô gái .
-Tôi va vào cô thì mới phải là người xin lỗi chứ. Không biết túi thuốc của cô có bị vào nước hay không nhưng tôi vẫn muốn được đền bù.
Khi hắn vừa rút ví ra định bồi thường cho cô gái một ít tiền nhưng cô gái đó đã kịp đưa tay ra ngăn lại
-Ấy không cần thiết đâu ,với lại tôi cũng làm bẩn áo của anh mà nên xem như chúng ta huề đi
-Đâu có được. Lỗi là ở tôi kia mà
-Thôi không có gì đâu. Tôi nhận lời xin lỗi của anh là xem như xong rồi. Tôi đi nhé.
Nói rồi cô gái ấy cũng đi lướt qua nhất quyết không nhận tiền. Hắn đứng nhìn theo bóng lưng cô gái một lúc rồi cũng nhanh đi vào bên trong để gặp Mẫn Nhi.
Đi vào phòng nhưng không thấy cô ấy, hắn lại đi ra phía trước tìm, quả nhiên là cô ấy đang ngồi ở ghế đá. Nhưng hôm nay người con gái ấy sao trong buồn và cô đơn đến lạ.
-Ngồi ở ngoài này gió lắm đấy
Mẫn Nhi xoay người lại nhìn thấy hắn liền khẽ cười
-Sao anh biết em ở trong này mà vào đây
Hắn đi vòng qua ghế ngồi xuống bên cạnh, rồi cởi áo khoác bên ngoài choàng lên người cho Mẫn Nhi
-Bạn em nhắn tin cho anh nên anh mới biết.
-Không phải hôm nay anh đi thăm nhà sao. Thế nào mọi chuyện diễn ra suôn sẻ chứ ?
-Ừ
-Khi nào hai người tổ chức lễ cưới.
-2 tuần nữa
-Anh vui không ?
-Không.
-Không tại sao anh còn đồng ý.
-Chẳng phải anh đã nói rồi sao. Anh muốn đổi lấy sự bình yên cho em.
-Anh làm em cảm thấy áy náy đấy. Vì em mà anh phải chấp nhận lấy một người mà mình không yêu
-Thôi đừng nói đến chuyện này nữa. Hôm nay em thấy không khoẻ sao ?
Mẫn Nhi ngồi tựa đầu vào vai Gia Lâm, đôi vai của hắn giống như một liều thuốc tiên có thể khiến Mẫn Nhi khoẻ hơn rất nhiều mỗi khi tựa vào
-Em đã rất sợ..
-Em sợ điều gì ?
-Em sợ khi anh ở bên cô gái đó, rồi sẽ có một ngày anh không còn muốn quan tâm và bảo vệ em nữa . Ông bà ta vẫn thường hay nói câu " lừa gần rơm lâu ngày cũng bén" không phải sao ?
-Em suy nghĩ nhiều quá rồi. Em vẫn là người mà anh muốn bảo vệ..
-Nghe tin anh lấy vợ thật sự em đã rất buồn, một cảm giác hụt hẫng dấy lên trong lòng em. Niềm vui mỗi ngày của em là được nhìn thấy anh nhưng sau này nếu em không còn gặp anh nữa thì niềm vui của em cũng biết mất .
-Niềm vui của em vẫn ở đây không đi đâu cả. Em đừng suy nghĩ nhiều rồi đổ bệnh
-Anh nói thật chứ ? Chúng ta vẫn như vậy không có gì thay đổi đúng không ?
-Ừ. Không có gì thay đổi cả. Giờ thì anh đưa em về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ.
-Anh có thể bế em không ?.
-Được .
Gia Lâm khom người bế Mẫn Nhi trên tay, người cô ấy sao mà nhẹ đến thế, hắn chỉ cần dùng một ít lực là có thể nhấc cô ấy lên một cách nhẹ nhàng
Theo như dự định, thì ngày hôm nay bên gia đình Gia Lâm sẽ qua thăm nhà và bàn bạc luôn chuyện cưới hỏi trong thời gian sắp đến
Ở dưới nhà bà Như Ngọc cho người chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ , chỉ chờ Gia Lâm xuống nữa là đi thôi. Nhìn đồng hồ đã gần đến giờ tốt mà không thấy con trai rục rịch gì, bà Như Ngọc sót ruột lên tiếng gọi dì Nhân
Dì Nhân ở trong bếp nghe bà chủ gọi cũng nhanh rửa tay chạy ra ngoài
-Dạ bà chủ gọi tôi.
-Bà lên phòng xem cậu chủ chuẩn bị xong chưa.
-Dạ . Tôi đi ngay.
Nhìn vẻ mặt bà chủ nóng vội, dì Nhân cũng không dám chậm trễ, đi thật nhanh lên phòng Gia Lâm đứng bên ngoài gõ cửa gọi vào
-Cậu chủ. Cậu đã chuẩn bị xong chưa bà chủ đang đợi cậu ở dưới nhà
Cánh cửa mở ra, Gia Lâm nhìn dì Nhân lên tiếng trách
-Con đã nói với dì biết bao nhiêu lần rồi là đừng có gọi con là cậu chủ gì hết, gọi tên con là được rồi. Sao dì không nghe
-Tôi là kẻ ăn người ở phải biết trên biết dưới. Tôi gọi tên bà chủ sẽ mắng tôi
-Dì là người chăm sóc con từ nhỏ có khác gì là người mẹ thứ hai của con đâu. Con không muốn phân biệt gì hết đâu
-Dù sao cũng chỉ là cách gọi, tôi biết trong lòng cậu thương tôi là tôi vui rồi.
-Mà dì lên gọi con có chuyện gì không ?
-Áy chết. Bà chủ đang đợi cậu ở dưới nhà đấy
-Bà ấy đợi con làm gì ?
-Hôm nay qua thăm nhà gái cậu đừng nói là quên đấy chứ
-Con có bận tâm đến chuyện đó đâu mà nhớ, giờ dì nói thì con mới nhớ đấy chứ.
-Cậu thiệt là .. Thôi cậu chuẩn bị đi rồi xuống dưới nhà, bà chủ có vẻ nóng lòng lắm rồi đấy
-Con biết rồi. Dì xuống trước đi
Bà Như Ngọc ngồi dưới nhà uống hết ly trà này rồi đến ly trà khác, tính bà xưa nay là thế làm chuyện gì cũng phải nhanh gọn lẹ, huống hồ đây là chuyện cưới hỏi trọng đại. Cách mấy phút bà lại bảo người làm lên hối thúc con trai. Trái ngược với sự nôn nóng của mẹ mình, Gia Lâm vẫn chậm rãi mặc quần áo không có gì là vội vàng hay khẩn trương. Bởi lẽ hắn có hứng thú gì trong việc lấy vợ này đâu
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng chuẩn bị xong, nói là chuẩn bị vậy thôi chứ hắn có làm gì nhiều đâu, chọn đại một cái áo, cái quần mặc vào là xong, thậm chí hắn còn chả thèm xịt keo tạo kiểu tóc.
Nhìn con trai từ cầu thang đi chậm rãi xuống, bà Như Ngọc càng thêm nóng lòng. Lên tiếng hối thúc
-Con có thể nhanh chân lên được không ?
Hắn vừa đi xuống vừa trả trêu :
-Những chuyện phàm không quan trọng không cần phải gấp gáp, nóng vội làm gì đâu mẹ
Nghe con trai nói thế bà Như Ngọc càng thêm bực vào người
-Chuyện cưới hỏi mà con nói là không quan trọng ? Vậy chuyện gì mới quan trọng
-Quan trọng trong mắt mẹ nhưng với con thì không. Lý do là gì mẹ phải là người hiểu rõ nhất
-Mẹ không muốn mất nhiều thời gian đứng đây cãi vã những điều vô bổ với con. Mà con ăn mặc gì thế kia ?
Hắn nhìn xuống bộ đồ trên người mình rồi nhún vai nói :
-Con chọn đại đấy mà
-Chọn đại ? Con làm mẹ phát bực rồi đấy. Lên thay một bộ khác sang trọng, lịch lãm ngay cho mẹ
-Con sao cũng được chỉ sợ làm trễ giờ tốt của mẹ mà thôi
Nói rồi, Gia Lâm xoay người đi lên, sau đó hắn liền nở nụ cười ma mãnh.
-Đứng lại. Không cần phải thay nữa.
Bà Như Ngọc lên tiếng, bà thừa biết con trai cố tình làm vậy để chọc tức bà. Dù bà có bắt đi thay bao nhiêu bộ thì hắn cũng chỉ là chọn đại nữa mà thôi.
-Là mẹ bảo đấy nhé
-Nhanh đi ra xe đừng có đứng đó làm trò nữa.
Bên phía ông Trung , hai vợ chồng ông cũng nóng lòng không kém. Mới sáng sớm, bà Tuyết Nhi đã dậy chỉ đạo người làm trong nhà chuẩn bị mọi thứ phải thật là chu đáo. Bởi đối với bà ấy, đây không chỉ là hạnh phúc của con gái mà còn là một mối quan hệ làm ăn rất có lợi. Nên mọi thứ đón tiếp ngày hôm nay phải thật hoàn hảo , không được xảy ra sai sót nhỏ nào khiến phía bên kia không vừa lòng hay phật ý
-Chuẩn bị xong hết chưa. Bên nhà trai sắp đến rồi đấy.
-Dạ xong hết rồi bà chủ
-Ngày hôm nay tiếp đón khách rất quan trọng, làm việc mà có sai sót gì là tôi đuổi cổ hết đó nghe chưa.
-Dạ bà chủ cứ yên tâm. Bọn tôi không dám sơ xài đâu .
-Biết thế thì tốt. Làm việc đi
Xe bà Như Ngọc vừa chạy vào trong sân , đã thấy hai vợ chồng ông Trung cùng với cô con gái đứng sẵn đón tiếp . Về điểm này bà Như Ngọc rất đỗi hài lòng.
Bà Như Ngọc và Gia Lâm vừa mới xuống xe thì hai vợ chồng ông Trung cũng nở nụ cười đi đến tay bắt mặt mừng.
-Không nghĩ chị lại đến đúng giờ như vậy
-Dân kinh doanh mà phải đặt thời gian lên hàng đầu chứ
-Chị nói phải. Thôi mời chị và cháu vào nhà . Mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong hết rồi
-Giám đốc Trung chu đáo quá.
-Tiếp đón một vị khách quan trọng như chị không thể nào để xảy ra sai sót được. Mời chị
Nhìn thấy Gia Lâm đi ở phía trước , Mình Trang chủ động đi lên chào hỏi :
-Chào anh . Em là Mình Trang
-Ừ. Chào
Sau khi để lại một câu chào không mấy thân thiện, Gia Lâm cũng xảy bước chân nhanh hơn đi lên phía trước , bỏ mặc Mình Trang đứng ở phía sau có chút bẽ mặt.
Với kiểu cách lạnh lùng này của hắn, khiến Mình Trang có chút hụt hẫng, nhưng đối với cô ta thì không sao chỉ cần đẹp trai, nhiều tiền là được
Hai bên gia đình ngồi vào bàn ăn , mấy phút đầu là màn chào hỏi , giới thiệu hai bên, sau đó mới đi vào vấn đề chính của buổi thăm nhà hôm nay
-Thời gian và địa điểm tổ chức cho hai đứa nhỏ tôi cũng đã chọn và cũng đã trao đổi trước với anh . Không biết vợ chồng anh chị thấy thế nào ?
-Nếu chị đã chọn được ngày thì chúng ta cứ thế tiến hành tổ chức cho hai đứa nhỏ. Gia đình chúng tôi không có ý kiến gì cả
-Vậy thì tốt rồi. Lễ cưới của tụi nhỏ sẽ được diễn ra vào ngày 25 tháng này , cũng còn gần 2 tuần nữa để chuẩn bị. Tôi nghĩ cũng không quá gấp gáp đâu anh chị ha
-Không gấp..không gấp một chút nào. Thời buổi này chỉ cần có tiền thì mọi chuyện xong ngay. Chị tính toán như thế là chuẩn quá rồi
-Vậy mình quyết định như thế nhé. Còn về phần sính lễ thì tôi cũng đã nêu ra như hôm trước tôi đã nói với anh . Về phần sính lễ anh chị hài lòng chứ.
-Phần sính lễ bên chị chuẩn bị như thế là quá nhiều rồi. Gia đình chúng tôi không dám đòi hỏi thêm
-Tôi không nghĩ buổi thăm nhà hôm nay lại diễn ra một cách suông sẻ như vậy. Cảm ơn anh chị cùng với cháu Mình Trang đã có một buổi tiếp đãi chu đáo thế này.
-Ấy chị lại khách sáo quá. Chúng ta cũng sắp thành sui gia với nhau rồi đây cũng là chuyện nên làm mà
Trong suốt buổi tiệc, Mình Trang không quan tâm đến câu chuyện mà người lớn bàn bạc. Từ đầu đến cuối cô ta không rời mắt khỏi người Gia Lâm. Nét đẹp của hắn càng nhìn càng cuốn hút, mặc dù ngày hôm nay hắn mặc một bộ đồ không mấy sang trọng và lịch lãm, nhưng không vì thế mà dìm đi được từng nét đẹp trên gương mặt hắn. Chưa gặp thì thôi đã gặp rồi Mình Trang như bị tiếng sét ái tình đánh trúng ngay ngày đầu tiên gặp mặt
Trên đường về, bà Như Ngọc tỏ ra hài lòng với hôn sự này, còn Gia Lâm thì không mấy bận tâm, đôi lúc hắn tỏ ra khó chịu khi mà mẹ hắn cứ ngồi bàn mãi về lễ cưới sắp đến
Bà Như Ngọc hỏi rất nhiều nhưng không thấy con trai trả lời, chẳng khác gì là đang độc thoại một mình. Bực bội bà phải dừng câu chuyện đang nói dở lại ,quay sang trách móc con trai
-Mẹ biết con không thích hôn sự này nhưng cũng đừng tỏ thái độ đó với mẹ chứ
-Con thì làm sao ?
-Mẹ đang hỏi ý kiến của con cho lễ cưới sắp đến mà con không thèm mở miệng trả lời lại mẹ là sao
-Mẹ thích làm gì thì làm, con không có ý kiến gì . Mẹ hài lòng rồi chứ ?
Bà Như Ngọc lắc đầu thở dài, không muốn nói chuyện với con trai nữa. Càng nói chuyện chỉ càng rước thêm bực bội vào người mà thôi . Xưa nay vẫn vậy hai mẹ con không bao giờ nói chuyện được lâu, nói vài ba câu là lại bất đồng quan điểm. Bởi vì thế, từ nhỏ cho đến lớn Gia Lâm không bao giờ tâm sự với mẹ bất kỳ điều gì, kể cả khi hắn bước vào lứa tuổi dậy thì, cơ thể và tâm lý có nhiều biến đổi nhưng hắn vẫn không muốn chia sẻ với mẹ của mình. Hay những ngày tháng hắn bị bạn bè ăn hiếp ở trường cũng không may mảy nói với mẹ một tiếng, những lúc như vậy hắn chỉ muốn trốn trong phòng tự mình chịu cơn đau bên ngoài da thịt.
Ba hắn mất khi hắn còn nhỏ, lúc đó hắn chỉ là một cậu bé học lớp 7 . Mẹ hắn phải một mình quản lý và vận hành công ty trong lúc công ty đang gặp rất nhiều khó khăn, có thể phá sản bất cứ lúc nào. Với một người ít kinh nghiệm như mẹ hắn thì đó là một chuyện rất khó khăn và vô cùng áp lực. Nhưng cuối cùng rồi mọi chuyện lại đâu vào đó, sau một thời gian công ty dần ổn định và có chiều hướng phát triển.
Để có được ngày hôm nay bà Như Ngọc đã nỗ lực rất nhiều , bà ấy không ngừng học tập và làm việc kể cả ngày đêm. Cũng chính vì thế , trong khoảng thời gian đó bà ấy dường như không có thời gian để ý đến con cái. Hắn là được một tay dì Nhân chăm sóc và chỉ dạy những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày. Hắn chưa từng trách mẹ mình, trong mắt hắn mẹ là một người phụ nữ thông minh và mạnh mẽ nhưng cũng quá là độc đoán.
-Chú Sơn cho cháu xuống ở đây.
Đang trên đường đi về thì hắn đột ngột muốn xuống xe. Bà Như Ngọc không thể không hỏi
-Con định đi đâu ?
-Ngột ngạt quá con muốn xuống đi bộ hít thở một chút. Mẹ cứ về trước đi.
-Để mẹ biết được con đi gặp con nhỏ đó thì không yên với mẹ đâu
-Mẹ đừng đoán già đoán non nữa. Con chỉ muốn đi dạo.
-Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con vậy thôi. Đi đâu thì đi nhưng nhớ chiều về sớm còn ra mộ ba con báo tin cho ông ấy đấy
-Con biết rồi.
Gia Lâm mở cửa xe bước xuống, còn không quên căn dặn chú Sơn tài xế riêng của mẹ mình
-Chú đưa mẹ cháu về cẩn thận nhé
-Cậu chủ yên tâm. Bà chủ đã có tôi lo.
Vừa xuống xe hắn gọi tài xế riêng mang xe đến rồi tự mình lái xe đến bệnh viện. Trước đó ít phút hắn nhận được tin báo rằng Mẫn Nhi lại bị ngất xỉu đang ở trong bệnh viện
Từ ngoài cổng bệnh viện đi vào, Gia Lâm không may va vào người một cô gái, làm gói thuốc trên tay cô ấy rơi xuống vũng nước vì trời vừa mới dứt mưa xong. Mặc dù là lỗi của hắn nhưng hộp cháo trên tay cô gái cũng bắn một ít vào áo của hắn , nên cô gái đã chủ động cúi đầu xin lỗi trước
-Xin lỗi anh . Áo của anh bị bẩn một ít rồi
Hắn cúi xuống nhặt túi thuốc lên đưa lại cho cô gái .
-Tôi va vào cô thì mới phải là người xin lỗi chứ. Không biết túi thuốc của cô có bị vào nước hay không nhưng tôi vẫn muốn được đền bù.
Khi hắn vừa rút ví ra định bồi thường cho cô gái một ít tiền nhưng cô gái đó đã kịp đưa tay ra ngăn lại
-Ấy không cần thiết đâu ,với lại tôi cũng làm bẩn áo của anh mà nên xem như chúng ta huề đi
-Đâu có được. Lỗi là ở tôi kia mà
-Thôi không có gì đâu. Tôi nhận lời xin lỗi của anh là xem như xong rồi. Tôi đi nhé.
Nói rồi cô gái ấy cũng đi lướt qua nhất quyết không nhận tiền. Hắn đứng nhìn theo bóng lưng cô gái một lúc rồi cũng nhanh đi vào bên trong để gặp Mẫn Nhi.
Đi vào phòng nhưng không thấy cô ấy, hắn lại đi ra phía trước tìm, quả nhiên là cô ấy đang ngồi ở ghế đá. Nhưng hôm nay người con gái ấy sao trong buồn và cô đơn đến lạ.
-Ngồi ở ngoài này gió lắm đấy
Mẫn Nhi xoay người lại nhìn thấy hắn liền khẽ cười
-Sao anh biết em ở trong này mà vào đây
Hắn đi vòng qua ghế ngồi xuống bên cạnh, rồi cởi áo khoác bên ngoài choàng lên người cho Mẫn Nhi
-Bạn em nhắn tin cho anh nên anh mới biết.
-Không phải hôm nay anh đi thăm nhà sao. Thế nào mọi chuyện diễn ra suôn sẻ chứ ?
-Ừ
-Khi nào hai người tổ chức lễ cưới.
-2 tuần nữa
-Anh vui không ?
-Không.
-Không tại sao anh còn đồng ý.
-Chẳng phải anh đã nói rồi sao. Anh muốn đổi lấy sự bình yên cho em.
-Anh làm em cảm thấy áy náy đấy. Vì em mà anh phải chấp nhận lấy một người mà mình không yêu
-Thôi đừng nói đến chuyện này nữa. Hôm nay em thấy không khoẻ sao ?
Mẫn Nhi ngồi tựa đầu vào vai Gia Lâm, đôi vai của hắn giống như một liều thuốc tiên có thể khiến Mẫn Nhi khoẻ hơn rất nhiều mỗi khi tựa vào
-Em đã rất sợ..
-Em sợ điều gì ?
-Em sợ khi anh ở bên cô gái đó, rồi sẽ có một ngày anh không còn muốn quan tâm và bảo vệ em nữa . Ông bà ta vẫn thường hay nói câu " lừa gần rơm lâu ngày cũng bén" không phải sao ?
-Em suy nghĩ nhiều quá rồi. Em vẫn là người mà anh muốn bảo vệ..
-Nghe tin anh lấy vợ thật sự em đã rất buồn, một cảm giác hụt hẫng dấy lên trong lòng em. Niềm vui mỗi ngày của em là được nhìn thấy anh nhưng sau này nếu em không còn gặp anh nữa thì niềm vui của em cũng biết mất .
-Niềm vui của em vẫn ở đây không đi đâu cả. Em đừng suy nghĩ nhiều rồi đổ bệnh
-Anh nói thật chứ ? Chúng ta vẫn như vậy không có gì thay đổi đúng không ?
-Ừ. Không có gì thay đổi cả. Giờ thì anh đưa em về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ.
-Anh có thể bế em không ?.
-Được .
Gia Lâm khom người bế Mẫn Nhi trên tay, người cô ấy sao mà nhẹ đến thế, hắn chỉ cần dùng một ít lực là có thể nhấc cô ấy lên một cách nhẹ nhàng