Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Không Mong Muốn - Cưới Em Lấy Chị

Sau ba ngày, ở trong bệnh viện chăm sóc cô bạn gái ốm yếu , Gia Lâm gương mặt mệt mỏi trở về nhà. Nhưng hắn còn chưa kịp lên phòng đi nghỉ , một giọng nói quyền lực của một người phụ nữ truyền ra từ phòng khách khiến hắn phải khựng người lại.
-3 ngày nay con đã đi đâu ?
Giọng nói quyền lực đó không ai khác là của bà Như Ngọc mẹ của Gia Lâm
-Con đi giải quyết công việc . - Gia Lâm đáp trả nhưng không quay người lại
-Đi giải quyết công việc hay là ở bên con nhỏ đó.
-Nếu mẹ đã biết sao còn phải hỏi con.
Bà Như Ngọc không còn giữ nổi bình tĩnh, bà đứng dậy đi đến đứng trước mặt con trai , dùng ánh mắt uy quyền của một người mẹ để răng đe con trai mình.
-Con xem lời nói của mẹ không ra gì đúng không ? Mẹ đã cấm tại sao con còn qua lại với con nhỏ đấy
-Mẫn Nhi, cô ấy thì làm sao hả mẹ ? Cô ấy có làm gì đâu mà mẹ lại ghét cô ấy như thế.
-Không có sai đúng gì ở đây cả . Cơ bản là cô gái đó không phù hợp với con mà thôi
-Tóm lại cũng là vấn đề môn đăng hộ đối đúng không mẹ ?
-Con cũng thừa biết mẹ là một người coi trọng danh dự hơn ai khác. Mẹ không chấp nhận có một đứa con dâu xuất thân từ một gia đình bình thường, càng không chấp nhận phải làm sui gia với những người không cùng tầng lớp. Chả ra làm sao cả
-Đó là suy nghĩ của mẹ đừng áp đặt lên con. Mẹ có thể cấm nhưng không thể ép buộc con làm theo ý của mẹ được.
Bà Như Ngọc dùng ánh mắt tức giận nhìn con trai hỏi lại một lần nữa
-Con vẫn nhất quyết chống đối lại mẹ đúng không ?
-Mẹ đã nhìn rõ kết quả rồi còn gì
Giọng của bà Như Ngọc đanh thép hơn
-Được. Nếu như con muốn nhìn thấy cô ta thê thảm ra làm sao thì còn cứ việc làm theo ý mình
-Mẹ không thể làm gì Mẫn Nhi được
-Xưa nay những việc gì mẹ đã muốn làm thì không gì là không thể. Con là người hiểu rõ tính mẹ nhất mà. Đúng không ?
Nghe được nhưng lời nhắc nhở của mẹ mình , cũng ít nhiều khiến Gia Lâm lo lắng. Bởi hắn biết rõ mẹ mình là một người rất cứng rắn, đã nói là làm và một khi đã làm là làm cho đến nơi đến chốn. Bất kể ai cản đường bà ấy cũng không ngần ngại xử lý. Trong mắt hắn mẹ mình là một người phụ nữ uy quyền và độc đoán.
-Con sẽ bảo vệ cô ấy
Bà Như Ngọc bật cười bởi lời nói của con trai
-Một khi mẹ đã ra tay thì có 10 người như con cũng không thể bảo vệ nổi. Hiểu vấn đề chứ ?
Gia Lâm biết rõ không thể nào thắng mẹ mình, nhưng hắn cũng không thể nhắm mắt làm theo ý của mẹ mình được. Việc hắn có thể làm là bảo vệ Mẫn Nhi trong khả năng của hắn
Sau một cuộc cãi vã hắn luôn là người thua, thể hiện qua việc hắn bực bội bỏ lên trên phòng. Việc hắn muốn làm ngay lúc đó là đi lại mở tủ lấy chai rượu , dốc chai lên uống một hơi gần hết một nửa, rồi một phát đấm mạnh tay vào tường . Sở dĩ hắn muốn phát điên lên như thế bởi từ nhỏ cho đến lớn hắn luôn bị kiểm soát bởi mẹ mình. Hắn không được làm những điều mình thích, thậm chí bạn bè của hắn cũng phải là những cô cậu ấm được sinh ra từ gia đình có điều kiện, theo như lời mẹ hắn nói thì không cùng tầng lớp không thể chơi cùng nhau được.
Hắn và Mẫn Nhi quen nhau từ hồi học chung trường cấp ba. Lúc đó hắn là cậu nhóc học lớp 12 được bạn bè, thầy cô nhận xét là yếu đuối và nhút nhát. Còn Mẫn Nhi là một cô bé học lớp 10 có gương mặt dễ thương và vô cùng hòa đồng với tất cả mọi người. Hắn biết Mẫn Nhi là khi cùng tham gia hoạt động của trường. Lúc đó hắn trông ốm yếu và dễ bị bạn bè bắt nạt lắm chứ làm gì được như bây giờ. Cũng may thời gian đó hắn có Mẫn Nhi bên cạnh luôn đứng ra lên tiếng và bảo vệ hắn mỗi khi hắn bị bắt nạt.
Thời gian làm thay đổi con người, hắn bây giờ đã là một thanh niên trai tráng, mạnh mẽ, ngược lại Mẫn Nhi sau một trận ốm sức khoẻ cô ấy đã yếu đi hẳn và thường xuyên đau ốm. Chính vì thế hắn luôn muốn bảo vệ Mẫn Nhi như cách mà trước đây cô gái đó đã từng bảo vệ hắn. Nhưng tâm can hắn lại rất mơ hồ , không biết đó có phải là tình yêu mà hắn dành cho Mẫn Nhi hay không, hay đơn thuần chỉ là hắn muốn bảo vệ người con gái ốm yếu ấy. Hắn cũng chẳng thể nhìn thấu được tâm tư tình cảm của mình nữa.
..
Buổi trưa, Gia Lâm ngồi trong phòng làm việc ký một số giấy tờ , trong lúc hắn đang nghĩ một số chuyện thì điện thoại hắn đổ chuông .Hắn bắt máy ở đầu dây bên kia là một giọng nói gấp gáp bảo hắn đến bệnh viện ngay vì Mẫn Nhi đang cấp cứu ở trong đó. Ngay lập tức, Gia Lâm bỏ công việc sang một bên , lấy áo khoác mặc vào rồi tự mình lái xe đến bệnh viện.
Đến nơi, hắn gấp gáp chạy vào khu cấp cứu thì nhìn thấy mẹ của Mẫn Nhi đang đứng ở bên ngoài chờ. Hắn đi đến chào rồi cũng nhanh chóng hỏi han tình hình của Mẫn Nhi
-Mẫn Nhi. Em ấy không sao chứ bác ?
-Bác cũng không biết tình hình trong đó sao nữa. Bác lo quá.
-Tại sao em ấy lại như thế ạ
-Nó ngất xỉu ở trong con hẻm được người đi đường nhìn thấy rồI đưa vào bệnh viện. Chắc là con bé lại bị hạ canxi. Khổ thân con bé
-Em ấy sẽ không sao đâu bác đừng lo lắng quá
-Hy vọng là vậy
Một lúc sau, bác sĩ đi ra bảo tình hình sức khoẻ của Mẫn Nhi đã ổn, được chuyển lên phòng chăm sóc nằm theo dõi thêm . Lúc này, người nhà mới được vào , Gia Lâm đi vào thì thấy Mẫn Nhi đã tỉnh nhưng vẻ mặt cô ấy trông có vẻ hoảng loạn lắm. Nhìn thấy Gia Lâm , Mẫn Nhi ôm chặt lấy người hắn, như thể ở trong vòng tay hắn cô ấy mới có được cảm giác an toàn
-Không sao nữa rồi. Em bình tĩnh lại nào
-Em..em sợ lắm. Hai kẻ đó...bọn họ..
-Mẫn Nhi, bình tĩnh lại nào em. Hai kẻ mà em nói là ai ? Bọn chúng muốn làm gì.
-Hai kẻ đó kéo em vào một con hẻm, ở đó tối lắm..bọn chúng muốn hãm hiếp em. Cũng may có người đi qua nhìn thấy nên bọn chúng mới chịu bỏ đi. Em..em hoảng quá rồi ngất lịm đi không biết gì nữa.
-Mọi chuyện ổn rồi. Không còn ai muốn hại em nữa đâu. Em yên tâm nhé
-Liệu bọn chúng còn quay lại nữa không anh ?
-Sẽ không đâu. Anh đảm bảo đấy. Chuyện này anh sẽ giải quyết sớm. Em yên tâm nghỉ ngơi. Giờ thì anh phải đi, xong chuyện anh sẽ lại vào với em
-Anh có thể không đi được không ? Em sợ..
-Anh đi giải quyết một chút chuyện sẽ nhanh thôi. Em nhắm mắt ngủ một giấc khi tỉnh dậy sẽ nhìn thấy anh
-Anh nói thật chứ ?
-Đã có bao giờ anh gạt em lần nào chưa ?
Mẫn Nhi lắc đầu, cô ấy hoàn toàn tin tưởng người đàn ông ấy
-Em tin anh
-Được rồi. Ngủ đi.
Sau khi trấn an tinh thần Mẫn Nhi ổn định hơn một chút. Gia Lâm lái xe về nhà, hắn bước vào căn biệt thự, vừa thấy Dì Nhân từ trong đi ra , hắn đã gọi lại hỏi :
-Mẹ con có ở trong nhà không ?
-Bà chủ đang ở ngoài vườn hoa đấy cậu
Gia Lâm xoay người đi ra phía sau vườn hoa, hắn đoán sự việc vừa rồi là do mẹ của hắn cho người làm , bởi lẽ cách đây vài ngày hắn đã nhận được lời đe doạ của mẹ mình. Quả nhiên không sai, khi hắn hỏi thật thì bà Như Ngọc bình thản thừa nhận không một chút áy náy.
-Mẹ đã nói với con thế nào ? Giờ thì con đã tin chưa ?
-Mẹ không cảm thấy việc mình làm quá đáng hay sao ?
-Đúng là có quá đáng nhưng để nhận lại kết quả như mong muốn thì mẹ có thể còn làm hơn thế nữa. Lần này chỉ là hăm dọa, khủng bố tinh thần cô ta một chút nhưng lần sau thì không may mắn như vậy đâu.
Hắn hét lên trước mặt mẹ mình.
-Mẹ thôi đi có được không ?
-Muốn mẹ dừng lại thì cũng được thôi nhưng với một điều kiện.
-Mẹ muốn con làm gì ?
-Cưới vợ. Mẹ muốn con cưới con gái của ông Trung - Giám đốc công ty Trường Vạn. Hai gia đình môn đăng hộ đối, hơn nữa sau khi hai đứa kết hôn mối quan hệ hai nhà sẽ tốt hơn, việc làm ăn, kinh doanh cũng như hổ mọc thêm cánh. Không phải là tốt hơn sao
Gia Lâm nhìn mẹ mình với ánh mắt chán chường. Thì ra cuộc hôn nhân của hắn trong mắt mẹ mình cũng chỉ là mang tính chất thương mại. Hắn nhắm mắt gật đầu đồng ý
-Được. Nếu mẹ đã quyết thì cứ làm như mẹ muốn và hãy để Mẫn Nhi được yên
-Một khi con đã cưới vợ rồi thì con nhỏ đó sẽ chẳng còn mơ mộng gì được nữa. Con cũng tuyệt đối không được mềm lòng mà qua lại ..
-Này. Mẹ còn chưa nói xong mà ..
Không đợi mẹ mình nói hết câu, hắn đã xoay người bỏ đi. Chấp nhận lấy một cô gái mà hắn chưa từng gặp là một việc làm tùy tiện nhất mà hắn từng làm. Đối với hắn lấy vợ để cho mọi chuyện tạm thời yên ổn mà thôi
Trong một quán bar lớn, tiếng nhạc xập xình, vang dội làm không gian sàn nhảy trở nên sôi động. Trong lúc Mình Trang còn đang chơi vui vẻ với đám bạn thì liên tục có người gọi vào số của cô ta . Mặc kệ, cô ta vẫn vô tư chơi hết mình với bạn bè. Đến khi ra về thì trời cũng đã tối muộn, Mình Trang người ngã nghiêng lên một chiếc taxi gần đó rồi nằm dài trên ghế say xỉn không còn biết trời đất là gì nữa.
Bà Tuyết Nhi mẹ của Mình Trang ngồi ở nhà chờ con gái cả buổi tối, đến tận 11h đêm mới thấy bóng dáng say xỉn của con gái ngoài sân đi vào. Bà ấy đứng dậy đi nhanh ra ngoài dìu con gái
-Đi chơi kiểu gì giờ mới chịu về vậy con, còn uống say xỉn thế này đây. Ba con mà thấy không la cho một trận mới lạ đấy.
-Ồn ào quá..im lặng một chút đi
Bà Tuyết Nhi đánh mạnh vào vai con gái càm ràm
-Chơi bời kiểu gì không biết trời đất gì hết. Ba con ông ấy ngồi chờ cả buổi tối đấy. Mà làm gì mẹ gọi suốt mà không bắt máy
-Con đau đầu quá...mẹ đừng nói nữa được không. Con muốn đi ngủ.
-Được rồi . Mẹ dịu con lên phòng ngủ ngày mai tỉnh táo rồi nói chuyện.
Sáng ngày hôm sau, Minh Trang ngủ dậy đầu đau như búa bổ, tại vì khi tối cô ta uống quá nhiều rượu. Giờ nằm trên giường cô ta cũng không biết mình về được nhà bằng cách nào
Tiếng gõ cửa bên ngoài , sau đó là tiếng gọi của bà Tuyết Nhi truyền vào
-Mình Trang, con dậy chưa vậy ?.
-Con còn mệt lắm mẹ để con nằm thêm một chút nữa
Mặc kệ lời con gái , bà Tuyết Nhi đẩy cửa đi vào phòng, lôi người Mình Trang dậy
-Dậy đi. Ba con đang chờ ở dưới nhà đấy. Ông ấy ngồi chờ con cả buổi tối để về nói chuyện nhưng gọi hoài mà con không chịu nghe máy.
-Có chuyện gì hả mẹ ?
-Mẹ cũng không biết nhưng nhìn mặt ông ấy mẹ đoán chắc là có chuyện quan trọng.
-Mệt thật đấy. Con ngủ còn chưa đã gì hết
-Đừng có mà nằm đó càm ràm nữa . Nhanh dậy vệ sinh rồi xuống dưới nhà. Lẹ lên
-Con biết rồi
Sau khi cả nhà ăn sáng xong, ông Trung ba của Mình Trang cũng gọi con gái và vợ ra ngoài phòng khách để nói chuyện.
-Có chuyện gì vậy ba ?
Ông Trung lấy một tấm hình ra đưa cho con gái. Mình Trang nhận lấy, nhìn người đàn ông trong ảnh cũng đẹp trai , phong độ ra phết. Nhưng cô ta vẫn không hiểu sao ba mình lại đưa tấm hình này.
-Ai đây ba ?
-Người con sẽ lấy làm chồng.
Không chỉ Minh Trang mà bà Tuyết Nhi cũng bất ngờ không kém. Bà quay sang nhìn chồng hỏi :
-Chuyện này là sao đây ? Anh muốn Mình Trang nhà mình lấy chồng sao ?
-Phải
-Sao chuyện này anh không bàn trước với em mà đã ra quyết định
-Anh đã quyết rồi thì có bàn với em cũng như vậy thôi.
-Nhưng cậu thanh niên đó là con cái nhà ai ? Có xứng với con Minh Trang nhà mình không ? Gia thế thế nào, có môn đăng hộ đối không vậy ?
-Em cứ hỏi thừa, không môn đăng hộ đối mà lọt được vào mắt anh sao. Cậu ấy là con trai của bà Như Ngọc tên là Gia Lâm, cũng là người thừa kế của công ty sau này. Mà không phải em cũng vài lần gặp bà Như Ngọc trong những dịp tiệc tùng còn gì
-Thì ra là con trai của bà Như Ngọc. Vậy thì môn đăng hộ đối quá đi chứ, chưa kể còn gái mình mà lấy con trai bà ấy thì việc làm ăn càng thuận lợi hơn nữa. Quả nhiên chồng em có tầm nhìn xa trông rộng.
-Em cứ nói thừa. Anh đã tính đâu vào đó hết rồi. Công ty mình thời gian gần đây làm ăn có chút sa sút thì cũng nên tìm một chỗ dựa vững chắc chứ
-Anh nói chí phải. Nếu cuộc hôn nhân này mà thành thì tốt quá đi chứ
Mình Trang ngồi nghe cũng hiểu được câu chuyện. Và dĩ nhiên cô ta không có ý kiến gì , bởi lẽ người đàn ông trong hình nhìn cũng ưng quá đi chứ, chưa kể lại là người thừa kế sau này. Còn gì hoàn hảo hơn. Minh Trang chép miệng thầm nghĩ, cuộc đời của cô ta cũng quá may mắn rồi
-Mình Trang con có ý kiến gì không ?
Nghe ba hỏi Mình Trang khẽ cười đáp :
-Con không có ý kiến. Ba mẹ đặt đâu thì con ngồi đó
-Vậy thì quá tốt rồi, ba chỉ sợ con không ưng cậu ta
-Con sao cũng được. Nếu không còn gì nữa thì con lên phòng ngủ tiếp đây.
-Cuối tuần này có buổi thăm nhà đấy. Con nhớ chuẩn bị cho chu đáo vào
-Con biết rồi
Sau khi nghe tin Gia Lâm sẽ cưới vợ, mà cô dâu không phải là mình, Mẫn Nhi chết lặng ngồi một góc trong phòng, khóc đến cạn nước mắt, vô vàn câu hỏi được đặt ra trong đầu Mẫn Nhi ngay lúc đó : " Tại sao mọi chuyện lại như vậy, tại sao anh ấy lại lấy vợ mà cô dâu không phải là mình . Chẳng lẽ trong suốt thời gian qua mình đã ngộ nhận tình cảm mà anh ấy dành cho mình sao ? Không đúng, anh ấy đã quan tâm , bảo vệ mình thế cơ mà..nếu không phải là yêu thì là gì chứ ".
Ngồi khóc một lúc, Mẫn Nhi quyết định hẹn Gia Lâm ra nói chuyện. Hai người đi ra chỗ bờ hồ ngồi , không khí ban đầu trầm lắng không ai mở miệng nói với ai. Phải một lúc lâu sau Mẫn Nhi mới có thể hỏi hắn một câu
-Anh cưới vợ thật sao ?
-Ừ.
-Vậy còn em. Còn chuyện của chúng ta
-Chúng ta vẫn như vậy. Anh lấy vợ chỉ muốn cuộc sống em yên ổn. Ngoài ra không có gì thay đổi.
-Anh có yêu cô gái đó không ?
-Đến gặp mặt anh cũng chưa từng .
-Vậy còn em..
Câu hỏi nửa vời của Mẫn Nhi khiến hắn cau mày nhìn sang
-Em muốn hỏi điều gì ?
-Bấy lâu nay em vẫn luôn thắc mắc một điều rằng anh có yêu em không ?
Gia Lâm trầm lặng nhìn về phía bờ hồ , đối với hắn đó là một câu hỏi khó, bởi lẽ chính hắn còn mơ hồ thì làm sao có thể cho Mẫn Nhi một câu trả lời thật lòng.
Sự im lặng của Gia Lâm một phần nào đó khiến Mẫn Nhi rất buồn, mặc dù cô ấy chưa nhận được câu trả lời. Nhưng dù thế nào Mẫn Nhi vẫn muốn được ở bên cạnh người đàn ông ấy , vẫn muốn được hắn quan tâm và bảo vệ một mình cô mà thôi, cho dù tình cảm hắn như thế nào đi chăng nữa.