Chương 13 - Cưới Em Lấy Chị
Đoạn 13
Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải đi vào bên trong. Cùng lúc đó, một chiếc ô tô chạy vào ,cô nhận ra đó là xe của Gia Lâm. Cô dừng bước chân lại đứng không nhúc nhích
Gia Lâm bước từ trên xe xuống, đi về phía cô đặt câu hỏi :
-Cô đã đi đâu cả ngày nay. Tôi nghe dì Nhân nói đến trưa cô cũng không về ăn cơm.
-Tôi có việc
Nói rồi cô đi lướt qua người hắn. Hắn nhíu mày, thái độ của cô như vậy là sao ?
-Này, thái độ hậm hực của cô như thế là có ý gì đây ?
-Tôi không hậm hực anh , chỉ là tôi hơi mệt trong người mà thôi.
-Cô đi hẹn hò cho đã rồi giờ về than mệt sao ?
Tuệ An đưa đôi mắt đầy mệt mỏi hỏi lại hắn :
-Anh có bắt gặp tôi đi hẹn hò với trai không ?
-Không.
-Vậy thì chừng nào tận mắt thấy thì hãy kết tội tôi. Còn giờ tôi mệt lắm anh để tôi vào nhà nghỉ đi
Đầu óc Tuệ An mơ hồ, trước mắt tối sầm lại và rồi cô dần dần mất đi ý thức. Động tác của Gia Lâm rất nhanh, vào lúc cô sắp ngã xuống đất, hắn đã nhanh đỡ được người cô
-Tuệ An.Cô sao vậy ? Này tỉnh lại đi
Hắn bế cô vào trong nhà đi thẳng lên trên phòng, dì Nhân nhìn thấy cũng lo lắng chạy lên xem thử
-Con bé bị sao vậy con ?
-Con cũng không biết , tự dựng lại lăn đùng ra ngất xỉu.
-Chắc con bé ở ngoài cả ngày nên bị say nắng ấy mà. Con cứ để con bé nghỉ ngơi một lát là sẽ khoẻ. Dì xuống nấu ít cháo lát dậy con bé có cái mà ăn ngay.
-Vâng.
-Con lấy khăn ấm lau người cho vợ đi
-Con làm sao ?
-Ủa con là chồng thì phải làm chứ không lẽ dì . Những lúc đau ốm thế này tình cảm vợ chồng mới khăng khít.
-Thôi. Dì xuống nấu cháo đi con ở trên này chăm sóc cho cô ấy.
-Phải vậy chứ. Mà nhớ là nước ấm đừng có lấy nước lạnh đấy
-Con biết rồi mà. Dì đi xuống đi
Lần đầu hắn chăm sóc cho người ốm chẳng trách tay chân không thể thành thạo được. Loay hoay mãi hắn mới mang một thau nước ấm ra, hắn nhúng tay vào thử không biết độ ấm như thế này đã được chưa , có phải hơi nóng quá rồi không ?
Khi độ ấm đã vừa phải, hắn nhúng khăn vào rồi vắt cho khô , nhẹ nhàng lau mặt rồi xuống nơi cổ và cả hai bàn tay của cô.
Nước ấm khiến cơ thể Tuệ An phản ứng. Cô đã tỉnh và từ từ mở mắt ra thì thấy người đàn ông đó đang ngồi lau tay cho mình. Hành động của hắn khiến cô khá bất ngờ, không nghĩ hắn lại tự mình chăm sóc khi cô đau ốm
Thấy cô đã tỉnh, hắn cũng dẹp thau nước ấm sang một bên, khom người đỡ cô ngồi dậy dựa vào thành giường.
-Cảm ơn anh. Tôi khoẻ rồi
-Mọi khi tôi thấy cô khoẻ lắm mà sao tự dưng lăn ra ngất vậy. Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện khám không ?
Nghe đến hai chữ " bệnh viện " Tuệ An liền phản ứng rất mạnh.
-Không...tôi không cần ..
-Không cần thì thôi việc gì cô phải hoảng hốt lên như vậy. Cô sợ bệnh viện đến thế sao ?
-Không hẳn là như vậy, chỉ là tôi thấy không cần thiết mà thôi
-Bụng của cô…
Tự dưng Gia Lâm lại nhìn xuống nơi bụng khiến cô chột dạ vội đưa tay che lấy bụng mình, mồ hôi trên trán cô cũng vì thế mà tuôn ra
-Bụng..bụng tôi bình thường có gì đâu mà anh phải nhìn
-À không ý tôi là muốn hỏi bụng cô còn đau không vì hôm qua cô bảo là bị trúng thực mà.
Vậy mà cô cứ tưởng người đàn ông đó đã nhìn ra được sự khác lạ trên người cô rồi chứ.
-Tôi hết đau rồi. Không sao cả
-Vậy thì tốt rồi. Thôi cô nghỉ ngơi đi , lát dì Nhân nấu cháo xong rồi ăn.
Vừa nhắc đến dì Nhân, dì ấy ở bên ngoài đi vào gọi :
-Gia Lâm
-Vâng dì
-Mẹ con đến thăm hai vợ chồng con đấy. Bà ấy đang chờ ở dưới nhà
-Mẹ con sao ạ ?
-Ừ. Hai đứa xuống nhanh nhé
-Con biết rồi
Dì Nhân xoay người đi xuống dưới nhà, hắn cũng quay lại nói với cô :
-Nếu cô mệt thì cứ ở trong này nghỉ ngơi không cần phải xuống dưới nhà
-Như vậy cũng được sao ? Tôi sợ mẹ anh lại quở trách.
-Không sao. Tôi có cách nói chuyện.
-Vậy nhờ anh nói giúp cho tôi một tiếng.
-Ừ. Nghỉ ngơi đi
Mẹ chồng đến thăm đúng lúc Tuệ An ốm cũng là lý do thích đáng để không phải đối mặt với bà ấy. Cô sợ bà ấy là một người dày dặn kinh nghiệm sẽ nhìn ra được những điểm khác lạ trên người cô.
Nghe con trai nói con dâu đang ốm bà Như Ngọc cũng mở lời hỏi han:
-Vợ con đau ốm thế nào ? Có đến bệnh viện kiểm tra chưa .
-Cô ấy chỉ ốm vặt thôi mẹ, không cần thiết phải đến bệnh viện
-Được rồi. Để mẹ lên xem con dâu như thế nào ?
Tuệ An có muốn tránh cũng không thể tránh được. Nhìn thấy mẹ chồng bước vào cô đã rất hoảng hốt, vội kéo tấm chăn lên cao hơn một chút nữa. Mặc dù bụng cô vẫn chưa có dấu hiệu to ra nhưng vì tâm lý cô vẫn thấy sợ.
-Mẹ mới đến ạ
-Ừ. Mẹ đến xem hai đứa sống thế nào ? Con ốm à
-Dạ. Con chỉ bị cảm lạnh thôi.
-Cảm lạnh thì vài ngày sẽ khỏi, không có gì đáng lo ngại.
-Dạ
-Mẹ thấy cơ thể con nở nang hơn trước đúng không ?
Tuệ An nuốt khan một ngụm nước bọt, bối rối trả lời :
-Dạ..con tăng cân hẳn 2 ký nên nhìn người có da có thịt hơn.
-Xem ra con trai mẹ cũng có tay chăm vợ đấy chứ.
-Dạ
-Hai vợ chồng con sinh hoạt thế nào ?
-Vẫn bình thường mẹ ạ.
-Ý mẹ là sinh hoạt chuyện vợ chồng
Chuyện vợ chồng sao ? Cô và hắn có giống như những cặp vợ chồng khác đâu mà sinh hoạt giống như người ta chứ. Đến ngủ cũng ngủ riêng
-Hai đứa chưa từng làm chuyện đó đúng không ?
-Dạ con ..
-Chồng con không chủ động thì con phải là người chủ động . Mình là vợ phải biết vun vén tình cảm , vun vén gia đình. Không thể sống một cách vô tư, thoải mái để cho chồng mình muốn làm gì thì làm, muốn qua lại với ai bên ngoài cũng được. Mẹ không cho đấy là một sự biết điều mà một sự nhu nhược không thể chấp nhận được.
Những lời nhắc nhở của mẹ chồng càng khiến Tuệ An ngồi thu mình hơn. Đây là lần thứ hai cô tiếp xúc với mẹ chồng, với khí chất của bà ấy không thể không làm cô sợ hãi
-Dạ con hiểu…
-Con nên hiểu một điều. Mẹ cưới con về đây không phải để trưng bày, con phải làm tròn trách nhiệm của một người vợ, một người con dâu . Mà trách nhiệm quan trọng đầu tiên con cần làm là phải mang thai. Hiểu ý mẹ nói chứ.
Bàn tay Tuệ An đặt nơi bụng đã bắt đầu run run, hai tay cô bấu chặt vào nhau cố gắng giữ bình tĩnh.
-Con hiểu. Con sẽ cố gắng.
-Mẹ chỉ đến thăm hai đứa một lát rồi về. Con nghỉ ngơi đi
-Dạ
Lúc bà Như Ngọc xoay người đi ra khỏi phòng, Tuệ An mới dám ôm lấy ngực từ từ hít thở đều. Cả một buổi nói chuyện cô không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng, ánh mắt ấy khiến cô sợ hãi. Quả nhiên mẹ chồng cô không phải là một người phụ nữ đơn giản.
…
Từ ngày mẹ cô biết chuyện, Tuệ An mới có thể thoải mái về nhà thường xuyên hơn. Hôm nay cũng vậy, đợi cho Gia Lâm đi làm, cô cũng lên phòng thay vội ra một chiếc váy rồi đi xuống dưới nhà nói với dì Nhân một tiếng :
-Trưa nay con không ăn cơm dì đừng nấu phần cơm cho con ạ
-Hôm nay lại không ăn sao ?
-Dạ con về nhà mẹ dì ạ.
-Con về nhà mẹ thì dì cũng yên tâm.
-Dạ con đi nha dì
-Ừ. Con đi đi.
Về đến nhà, tâm trạng cô mới có thể thoải mái hơn một chút, ở trong căn biệt thự đó cô không khác gì trái bom nổ chậm, có thể nổ bất kì lúc nào.
-Mấy ngày nay con có thấy ốm nghén gì không ?
-Trộm vía con không ốm nghén gì cả, cũng nhờ đó mà không bị ai nghi ngờ mẹ ạ
-Ráng đợi vài tháng nữa ba con sẽ nghĩ cách đưa con đến một nơi khác để sinh. Đến lúc đó, mọi chuyện lại đâu vào đó
-Lòng con cảm thấy áy náy khi cứ giấu diếm thế này mẹ à
-. Mẹ chồng của con quá ghê gớm. Chúng ta không còn cách nào đâu con
Ở lại nhà mẹ đến chiều mát, Tuệ An cũng bắt xe về lại căn biệt thự . Không lâu sau một chiếc taxi chạy đến. Cô vẫy tay để cho tài xế nhìn thấy. Xe dừng lại bên cạnh cô, cô kéo cửa ra ngồi vào ghế sau, nói với tài xế địa chỉ cần đến.
Tuệ An nhìn cảnh vật lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ, đôi mắt khép hờ suy nghĩ hơi mệt mỏi, cô lắc đầu khiến mình tỉnh táo hơn.
Một lát sau, cô phát hiện hướng xe chạy không đúng. Cô liền nói với tài xế
-Có phải anh chạy nhầm đường rồi không ? Đường này đâu phải đến địa chỉ tôi nói đâu ?
Tài xế quay đầu lại liếc nhìn cô cười nói :
-Đường kìa hay tắc đường lắm nên tôi chạy đường này cho thoải mái.
Tuệ An gật đầu, dù sao cô cũng không rành về đường xá cho lắm. Khoảng mười phút trôi qua, xe vẫn chưa chạy đến nơi, dựa theo tuyến đường bình thường đáng lẽ đã đến rồi. Cô liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm
Nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh giả vờ nói với tài xế :
-Tôi chợt nhớ còn để quên đồ ở nhà. Phiền anh quay lại chỗ cũ giúp tôi
Tên tài xế giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục chạy thẳng về phía trước.
Tuệ An lệ giọng :
-Này. Anh dừng xe lại đi.
Tên tài xế càng chạy nhanh hơn, không còn sự ôn hòa như trước, lạnh lùng nói:
-Còn chưa đến nơi cô nôn nóng gì chứ ?
Khoảnh khắc này, hơi thở của cô dồn dập đến mức không thể khống chế. Lý trí còn sót lại nói cho cô biết, lúc này không thể sợ, tay cô lén dời xuống túi xách , ý định móc điện thoại ra cầu cứu.
Tài xế nhìn ra ý đồ của cô liền thắng gấp, dưới tình huống không có chuẩn bị, điện thoại của cô vừa móc ra đã bị rơi về phía trước gần nơi ghế của tài xế. Khi cô còn chưa kịp đưa tay ra nhặt lấy thì đã bị tên tài xế quay lại cướp lấy. Hy vọng cuối cùng của cô cũng vụt tắt.
Tên tài xế quay lên, đạp hết chân ga , nhìn cô qua kính nói :
-Biết điều thì ngồi im đi. Dở trò là mệt với tôi đấy
Tìm cô nhảy dựng lên, hai tay run run bấu chặt vào nhau
-Anh là ai? Muốn làm gì tôi hả ?
-Tôi cũng chỉ là người nhận tiền của người ta, làm theo lời của họ căn dặn mà thôi.
-Thôi cũng có tiền. Chồng tôi là giám đốc của một công ty lớn, anh ấy có rất nhiều tiền. Họ trả anh bao nhiêu tôi trả gấp đôi. Làm ơn thả cho tôi đi .
Tên tài xế nhìn cô một cái rồi cũng lắc đầu nói :
-Anh làm việc vì tiền nhưng cũng có nguyên tắc riêng của anh. Em gái không có dụ được đâu
Thấy chỗ này càng ngày càng đi xa, Tuệ An quyết định nhảy xuống xe để tìm một đường sống, nếu thật sự bị gã đó đưa đi, hậu quả không tưởng tượng nổi. Cô nhiều lần nắm chặt hai tay, cuối cùng quyết định cởi dây an toàn ra, mở cửa xe.
Tên tài xế biết ý định của cô thì liền nói :
-Cô em không sợ thì cứ việc nhảy. Nhảy xuống không chết thì cũng tàn phế. Đường xá ở đây vắng vẻ cô em nghĩ có thể chạy thoát được sao ?
Lời nói của tên tài xế khiến Tuệ An chùn bước, cô sợ không dám nhảy. Trong người cô còn mang một sinh linh bé nhỏ cô không thể mạo hiểm như thế được. Bình tĩnh đợi thời cơ thôi
Chạy thêm một đoạn nữa thì xe bỗng dừng lại, tên tài xế quay xuống cảnh cáo cô
-Giờ tao phải đi giải quyết nỗi buồn. Mày khôn hồn thì ngồi im trên xe , bỏ chạy tao đánh cho què chân. Để lại lời cảnh cáo xong, tên tài xế mở cửa bước xuống xe, nhưng dường như tên đó vẫn không an tâm, thế là quay lại lấy trong xe ra một sợi dây thừng rồi đi ra mở cửa sau ,trói tay chân con mồi lại cho chắc ăn.
Nhưng tên đó không hề biết trong tay Tuệ An cầm bình xịt cay từ bao giờ, đây là vật dụng không thể thiếu trong túi xách của cô mỗi khi ra đường, đó là thói quen được hình thành từ rất lâu của cô rồi.
Chỉ cần đợi tên tài xế khom người xuống định trói chân cô lại thì ngay lập tức cô xịt chất cay vào mặt hắn. Tên tài xế bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng bị liền bị chất cay dính vào mắt, gã quay cuồng vì vừa đau vừa cay không còn để ý đến con mồi nữa.
Thừa thời cơ Tuệ An nhanh chân bỏ chạy. Tên tài xế không ngờ trong tay cô lại có thứ đó, gã càng điên cuồng hơn, mặc kệ mắt vẫn còn hơi cay vẫn đuổi theo cô cho đến cùng
Cô vấp ngã xuống đường, đầu gối đã chảy máu nhưng vẫn cố chịu chạy hết sức lực của mình. Bởi vì cô biết chỉ cần dừng lại là cô sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nơi này vắng vẻ không một bóng xe nào chạy ngang qua, cô biết phải kêu cứu ai đây ?
-Đứng lại...mày đứng lại cho tao. Con khốn
Cô dùng hết sức còn lại cắm đầu chạy thẳng về phía trước, cô vừa chạy vừa khóc trong sợ hãi
-Có ai không ...cứu hai mẹ con tôi với …
Tên tài xế ở phía vẫn không ngừng đuổi theo cô , gã như cô hổ dữ gầm gừ ở phía sau
-Mẹ kiếp...mày mà để tao tóm được thì xác định
Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải đi vào bên trong. Cùng lúc đó, một chiếc ô tô chạy vào ,cô nhận ra đó là xe của Gia Lâm. Cô dừng bước chân lại đứng không nhúc nhích
Gia Lâm bước từ trên xe xuống, đi về phía cô đặt câu hỏi :
-Cô đã đi đâu cả ngày nay. Tôi nghe dì Nhân nói đến trưa cô cũng không về ăn cơm.
-Tôi có việc
Nói rồi cô đi lướt qua người hắn. Hắn nhíu mày, thái độ của cô như vậy là sao ?
-Này, thái độ hậm hực của cô như thế là có ý gì đây ?
-Tôi không hậm hực anh , chỉ là tôi hơi mệt trong người mà thôi.
-Cô đi hẹn hò cho đã rồi giờ về than mệt sao ?
Tuệ An đưa đôi mắt đầy mệt mỏi hỏi lại hắn :
-Anh có bắt gặp tôi đi hẹn hò với trai không ?
-Không.
-Vậy thì chừng nào tận mắt thấy thì hãy kết tội tôi. Còn giờ tôi mệt lắm anh để tôi vào nhà nghỉ đi
Đầu óc Tuệ An mơ hồ, trước mắt tối sầm lại và rồi cô dần dần mất đi ý thức. Động tác của Gia Lâm rất nhanh, vào lúc cô sắp ngã xuống đất, hắn đã nhanh đỡ được người cô
-Tuệ An.Cô sao vậy ? Này tỉnh lại đi
Hắn bế cô vào trong nhà đi thẳng lên trên phòng, dì Nhân nhìn thấy cũng lo lắng chạy lên xem thử
-Con bé bị sao vậy con ?
-Con cũng không biết , tự dựng lại lăn đùng ra ngất xỉu.
-Chắc con bé ở ngoài cả ngày nên bị say nắng ấy mà. Con cứ để con bé nghỉ ngơi một lát là sẽ khoẻ. Dì xuống nấu ít cháo lát dậy con bé có cái mà ăn ngay.
-Vâng.
-Con lấy khăn ấm lau người cho vợ đi
-Con làm sao ?
-Ủa con là chồng thì phải làm chứ không lẽ dì . Những lúc đau ốm thế này tình cảm vợ chồng mới khăng khít.
-Thôi. Dì xuống nấu cháo đi con ở trên này chăm sóc cho cô ấy.
-Phải vậy chứ. Mà nhớ là nước ấm đừng có lấy nước lạnh đấy
-Con biết rồi mà. Dì đi xuống đi
Lần đầu hắn chăm sóc cho người ốm chẳng trách tay chân không thể thành thạo được. Loay hoay mãi hắn mới mang một thau nước ấm ra, hắn nhúng tay vào thử không biết độ ấm như thế này đã được chưa , có phải hơi nóng quá rồi không ?
Khi độ ấm đã vừa phải, hắn nhúng khăn vào rồi vắt cho khô , nhẹ nhàng lau mặt rồi xuống nơi cổ và cả hai bàn tay của cô.
Nước ấm khiến cơ thể Tuệ An phản ứng. Cô đã tỉnh và từ từ mở mắt ra thì thấy người đàn ông đó đang ngồi lau tay cho mình. Hành động của hắn khiến cô khá bất ngờ, không nghĩ hắn lại tự mình chăm sóc khi cô đau ốm
Thấy cô đã tỉnh, hắn cũng dẹp thau nước ấm sang một bên, khom người đỡ cô ngồi dậy dựa vào thành giường.
-Cảm ơn anh. Tôi khoẻ rồi
-Mọi khi tôi thấy cô khoẻ lắm mà sao tự dưng lăn ra ngất vậy. Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện khám không ?
Nghe đến hai chữ " bệnh viện " Tuệ An liền phản ứng rất mạnh.
-Không...tôi không cần ..
-Không cần thì thôi việc gì cô phải hoảng hốt lên như vậy. Cô sợ bệnh viện đến thế sao ?
-Không hẳn là như vậy, chỉ là tôi thấy không cần thiết mà thôi
-Bụng của cô…
Tự dưng Gia Lâm lại nhìn xuống nơi bụng khiến cô chột dạ vội đưa tay che lấy bụng mình, mồ hôi trên trán cô cũng vì thế mà tuôn ra
-Bụng..bụng tôi bình thường có gì đâu mà anh phải nhìn
-À không ý tôi là muốn hỏi bụng cô còn đau không vì hôm qua cô bảo là bị trúng thực mà.
Vậy mà cô cứ tưởng người đàn ông đó đã nhìn ra được sự khác lạ trên người cô rồi chứ.
-Tôi hết đau rồi. Không sao cả
-Vậy thì tốt rồi. Thôi cô nghỉ ngơi đi , lát dì Nhân nấu cháo xong rồi ăn.
Vừa nhắc đến dì Nhân, dì ấy ở bên ngoài đi vào gọi :
-Gia Lâm
-Vâng dì
-Mẹ con đến thăm hai vợ chồng con đấy. Bà ấy đang chờ ở dưới nhà
-Mẹ con sao ạ ?
-Ừ. Hai đứa xuống nhanh nhé
-Con biết rồi
Dì Nhân xoay người đi xuống dưới nhà, hắn cũng quay lại nói với cô :
-Nếu cô mệt thì cứ ở trong này nghỉ ngơi không cần phải xuống dưới nhà
-Như vậy cũng được sao ? Tôi sợ mẹ anh lại quở trách.
-Không sao. Tôi có cách nói chuyện.
-Vậy nhờ anh nói giúp cho tôi một tiếng.
-Ừ. Nghỉ ngơi đi
Mẹ chồng đến thăm đúng lúc Tuệ An ốm cũng là lý do thích đáng để không phải đối mặt với bà ấy. Cô sợ bà ấy là một người dày dặn kinh nghiệm sẽ nhìn ra được những điểm khác lạ trên người cô.
Nghe con trai nói con dâu đang ốm bà Như Ngọc cũng mở lời hỏi han:
-Vợ con đau ốm thế nào ? Có đến bệnh viện kiểm tra chưa .
-Cô ấy chỉ ốm vặt thôi mẹ, không cần thiết phải đến bệnh viện
-Được rồi. Để mẹ lên xem con dâu như thế nào ?
Tuệ An có muốn tránh cũng không thể tránh được. Nhìn thấy mẹ chồng bước vào cô đã rất hoảng hốt, vội kéo tấm chăn lên cao hơn một chút nữa. Mặc dù bụng cô vẫn chưa có dấu hiệu to ra nhưng vì tâm lý cô vẫn thấy sợ.
-Mẹ mới đến ạ
-Ừ. Mẹ đến xem hai đứa sống thế nào ? Con ốm à
-Dạ. Con chỉ bị cảm lạnh thôi.
-Cảm lạnh thì vài ngày sẽ khỏi, không có gì đáng lo ngại.
-Dạ
-Mẹ thấy cơ thể con nở nang hơn trước đúng không ?
Tuệ An nuốt khan một ngụm nước bọt, bối rối trả lời :
-Dạ..con tăng cân hẳn 2 ký nên nhìn người có da có thịt hơn.
-Xem ra con trai mẹ cũng có tay chăm vợ đấy chứ.
-Dạ
-Hai vợ chồng con sinh hoạt thế nào ?
-Vẫn bình thường mẹ ạ.
-Ý mẹ là sinh hoạt chuyện vợ chồng
Chuyện vợ chồng sao ? Cô và hắn có giống như những cặp vợ chồng khác đâu mà sinh hoạt giống như người ta chứ. Đến ngủ cũng ngủ riêng
-Hai đứa chưa từng làm chuyện đó đúng không ?
-Dạ con ..
-Chồng con không chủ động thì con phải là người chủ động . Mình là vợ phải biết vun vén tình cảm , vun vén gia đình. Không thể sống một cách vô tư, thoải mái để cho chồng mình muốn làm gì thì làm, muốn qua lại với ai bên ngoài cũng được. Mẹ không cho đấy là một sự biết điều mà một sự nhu nhược không thể chấp nhận được.
Những lời nhắc nhở của mẹ chồng càng khiến Tuệ An ngồi thu mình hơn. Đây là lần thứ hai cô tiếp xúc với mẹ chồng, với khí chất của bà ấy không thể không làm cô sợ hãi
-Dạ con hiểu…
-Con nên hiểu một điều. Mẹ cưới con về đây không phải để trưng bày, con phải làm tròn trách nhiệm của một người vợ, một người con dâu . Mà trách nhiệm quan trọng đầu tiên con cần làm là phải mang thai. Hiểu ý mẹ nói chứ.
Bàn tay Tuệ An đặt nơi bụng đã bắt đầu run run, hai tay cô bấu chặt vào nhau cố gắng giữ bình tĩnh.
-Con hiểu. Con sẽ cố gắng.
-Mẹ chỉ đến thăm hai đứa một lát rồi về. Con nghỉ ngơi đi
-Dạ
Lúc bà Như Ngọc xoay người đi ra khỏi phòng, Tuệ An mới dám ôm lấy ngực từ từ hít thở đều. Cả một buổi nói chuyện cô không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng, ánh mắt ấy khiến cô sợ hãi. Quả nhiên mẹ chồng cô không phải là một người phụ nữ đơn giản.
…
Từ ngày mẹ cô biết chuyện, Tuệ An mới có thể thoải mái về nhà thường xuyên hơn. Hôm nay cũng vậy, đợi cho Gia Lâm đi làm, cô cũng lên phòng thay vội ra một chiếc váy rồi đi xuống dưới nhà nói với dì Nhân một tiếng :
-Trưa nay con không ăn cơm dì đừng nấu phần cơm cho con ạ
-Hôm nay lại không ăn sao ?
-Dạ con về nhà mẹ dì ạ.
-Con về nhà mẹ thì dì cũng yên tâm.
-Dạ con đi nha dì
-Ừ. Con đi đi.
Về đến nhà, tâm trạng cô mới có thể thoải mái hơn một chút, ở trong căn biệt thự đó cô không khác gì trái bom nổ chậm, có thể nổ bất kì lúc nào.
-Mấy ngày nay con có thấy ốm nghén gì không ?
-Trộm vía con không ốm nghén gì cả, cũng nhờ đó mà không bị ai nghi ngờ mẹ ạ
-Ráng đợi vài tháng nữa ba con sẽ nghĩ cách đưa con đến một nơi khác để sinh. Đến lúc đó, mọi chuyện lại đâu vào đó
-Lòng con cảm thấy áy náy khi cứ giấu diếm thế này mẹ à
-. Mẹ chồng của con quá ghê gớm. Chúng ta không còn cách nào đâu con
Ở lại nhà mẹ đến chiều mát, Tuệ An cũng bắt xe về lại căn biệt thự . Không lâu sau một chiếc taxi chạy đến. Cô vẫy tay để cho tài xế nhìn thấy. Xe dừng lại bên cạnh cô, cô kéo cửa ra ngồi vào ghế sau, nói với tài xế địa chỉ cần đến.
Tuệ An nhìn cảnh vật lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ, đôi mắt khép hờ suy nghĩ hơi mệt mỏi, cô lắc đầu khiến mình tỉnh táo hơn.
Một lát sau, cô phát hiện hướng xe chạy không đúng. Cô liền nói với tài xế
-Có phải anh chạy nhầm đường rồi không ? Đường này đâu phải đến địa chỉ tôi nói đâu ?
Tài xế quay đầu lại liếc nhìn cô cười nói :
-Đường kìa hay tắc đường lắm nên tôi chạy đường này cho thoải mái.
Tuệ An gật đầu, dù sao cô cũng không rành về đường xá cho lắm. Khoảng mười phút trôi qua, xe vẫn chưa chạy đến nơi, dựa theo tuyến đường bình thường đáng lẽ đã đến rồi. Cô liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm
Nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh giả vờ nói với tài xế :
-Tôi chợt nhớ còn để quên đồ ở nhà. Phiền anh quay lại chỗ cũ giúp tôi
Tên tài xế giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục chạy thẳng về phía trước.
Tuệ An lệ giọng :
-Này. Anh dừng xe lại đi.
Tên tài xế càng chạy nhanh hơn, không còn sự ôn hòa như trước, lạnh lùng nói:
-Còn chưa đến nơi cô nôn nóng gì chứ ?
Khoảnh khắc này, hơi thở của cô dồn dập đến mức không thể khống chế. Lý trí còn sót lại nói cho cô biết, lúc này không thể sợ, tay cô lén dời xuống túi xách , ý định móc điện thoại ra cầu cứu.
Tài xế nhìn ra ý đồ của cô liền thắng gấp, dưới tình huống không có chuẩn bị, điện thoại của cô vừa móc ra đã bị rơi về phía trước gần nơi ghế của tài xế. Khi cô còn chưa kịp đưa tay ra nhặt lấy thì đã bị tên tài xế quay lại cướp lấy. Hy vọng cuối cùng của cô cũng vụt tắt.
Tên tài xế quay lên, đạp hết chân ga , nhìn cô qua kính nói :
-Biết điều thì ngồi im đi. Dở trò là mệt với tôi đấy
Tìm cô nhảy dựng lên, hai tay run run bấu chặt vào nhau
-Anh là ai? Muốn làm gì tôi hả ?
-Tôi cũng chỉ là người nhận tiền của người ta, làm theo lời của họ căn dặn mà thôi.
-Thôi cũng có tiền. Chồng tôi là giám đốc của một công ty lớn, anh ấy có rất nhiều tiền. Họ trả anh bao nhiêu tôi trả gấp đôi. Làm ơn thả cho tôi đi .
Tên tài xế nhìn cô một cái rồi cũng lắc đầu nói :
-Anh làm việc vì tiền nhưng cũng có nguyên tắc riêng của anh. Em gái không có dụ được đâu
Thấy chỗ này càng ngày càng đi xa, Tuệ An quyết định nhảy xuống xe để tìm một đường sống, nếu thật sự bị gã đó đưa đi, hậu quả không tưởng tượng nổi. Cô nhiều lần nắm chặt hai tay, cuối cùng quyết định cởi dây an toàn ra, mở cửa xe.
Tên tài xế biết ý định của cô thì liền nói :
-Cô em không sợ thì cứ việc nhảy. Nhảy xuống không chết thì cũng tàn phế. Đường xá ở đây vắng vẻ cô em nghĩ có thể chạy thoát được sao ?
Lời nói của tên tài xế khiến Tuệ An chùn bước, cô sợ không dám nhảy. Trong người cô còn mang một sinh linh bé nhỏ cô không thể mạo hiểm như thế được. Bình tĩnh đợi thời cơ thôi
Chạy thêm một đoạn nữa thì xe bỗng dừng lại, tên tài xế quay xuống cảnh cáo cô
-Giờ tao phải đi giải quyết nỗi buồn. Mày khôn hồn thì ngồi im trên xe , bỏ chạy tao đánh cho què chân. Để lại lời cảnh cáo xong, tên tài xế mở cửa bước xuống xe, nhưng dường như tên đó vẫn không an tâm, thế là quay lại lấy trong xe ra một sợi dây thừng rồi đi ra mở cửa sau ,trói tay chân con mồi lại cho chắc ăn.
Nhưng tên đó không hề biết trong tay Tuệ An cầm bình xịt cay từ bao giờ, đây là vật dụng không thể thiếu trong túi xách của cô mỗi khi ra đường, đó là thói quen được hình thành từ rất lâu của cô rồi.
Chỉ cần đợi tên tài xế khom người xuống định trói chân cô lại thì ngay lập tức cô xịt chất cay vào mặt hắn. Tên tài xế bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng bị liền bị chất cay dính vào mắt, gã quay cuồng vì vừa đau vừa cay không còn để ý đến con mồi nữa.
Thừa thời cơ Tuệ An nhanh chân bỏ chạy. Tên tài xế không ngờ trong tay cô lại có thứ đó, gã càng điên cuồng hơn, mặc kệ mắt vẫn còn hơi cay vẫn đuổi theo cô cho đến cùng
Cô vấp ngã xuống đường, đầu gối đã chảy máu nhưng vẫn cố chịu chạy hết sức lực của mình. Bởi vì cô biết chỉ cần dừng lại là cô sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nơi này vắng vẻ không một bóng xe nào chạy ngang qua, cô biết phải kêu cứu ai đây ?
-Đứng lại...mày đứng lại cho tao. Con khốn
Cô dùng hết sức còn lại cắm đầu chạy thẳng về phía trước, cô vừa chạy vừa khóc trong sợ hãi
-Có ai không ...cứu hai mẹ con tôi với …
Tên tài xế ở phía vẫn không ngừng đuổi theo cô , gã như cô hổ dữ gầm gừ ở phía sau
-Mẹ kiếp...mày mà để tao tóm được thì xác định