Chương 14 - Cưới Em Lấy Chị

Đoạn 14
Trời cũng bắt đầu chập tối, nỗi sợ càng bủa vây lấy cô . Chợt cô nhìn thấy ở bên đồi thông có ánh sáng của ngọn lửa , chắc là có người ở đó. Cô như có thêm tia hy vọng , lấy hết sức chạy về phía đồi thông, chạy về phía ánh sáng, vừa chạy vưà hô cứu mạng, hy vọng có thể khiến người khác chú ý.
Tên tài xế vốn rất khoẻ, trong phút chốc đã đuổi kịp cô, khi cô còn chưa kịp chạy đến chỗ có ánh sáng kia. Cô đã bị gã bắt lại :
-Mày có ngon chạy nữa đi. Mẹ kiếp mày làm tao hơi bị mệt đấy con khốn.
Tên tài xế kéo cô ra phía ngoài đường lộ, định nhét cô lên xe một lần nữa. Cô quay người cắn mạnh vào cánh tay hắn , tên tài xế kêu thảm một tiếng, một cái tát rơi vào mặt cô:
-Con khốn, dám cắn tao
Cô không nhả , tiếp tục dùng sức cắn mạnh đến khi trong miệng có mùi máu tươi. Tên tài xế vì quá đau, buông lỏng lực trên tay, cô thừa thời cơ thoát khỏi bàn tay hắn , chạy càng nhanh hơn trước về phía có ánh sáng.
-Đứng lại ...con khốn
Tên tài xế lại đuổi theo lần nữa, nhưng dưới chân chợt vấp cái gì đó, khiến hắn ngã sấp xuống, để cô có thời gian chạy thoát.
Cô chạy thật nhanh đến chỗ ánh sáng, quả nhiên có người đang đốt lừa trại ở đây. Cô đi đến đứng trước lều tha thiết gọi:
-Có ai không làm ơn giúp tôi với…..có người muốn hại tôi
Tình huống quá cấp bách, cô chủ động kéo cửa lều xuống, bên trong trống rỗng không có một bóng người nào. Cô buông thõng tay tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt. Khi cô vừa tính co chân tiếp tục chạy trốn thì bàn tay của tên tài xế ở phía sau tóm lấy tóc cô giật ngược lại. Gã đã đuổi kịp cô.
-Mày chạy tiếp đi. Mày đang chọc điên tao lên đó
Cô không bỏ cuộc, đánh mạnh vào tay hắn kêu cứu
-Có ai ở đây không...cứu tôi với...làm ơn cứu tôi với
Tên tái xế nắm lấy tóc Tuệ An lôi đi , được vài bước chợt bàn chân hắn dừng lại. Cô ngẩng mặt lên xem vui mừng vì Thiên Vương đang đứng trước mặt.
-Anh Thiên Vương mau cứu em…
-Tuệ An
Tài xế thấy không ổn, hai người này rõ ràng quen biết nhau, liền bỏ con mồi ở lại quay người bỏ chạy.
Thiên Vương nhìn thoáng qua tài xế chạy đi , anh định đuổi theo, nhưng khi thấy Tuệ An ngã xuống đất anh không đuổi theo nữa mà chạy lại bế người cô lên đi về phía lều trại.
Có ánh sáng của ngọn lửa, Thiên Vương mới nhìn thấy rõ hai đầu gối của Tuệ An máu me be bét. Anh đi vào lều lấy hộp thuốc ra sát trùng vết thương cho cô.
-Có đau không ?
Tuệ An lắc đầu, nỗi sợ đã khiến cô không còn cảm giác đau gì nữa.
-Cũng mấy gặp được anh ở đây nếu không em không thể nào thoát khỏi tên khốn đó
-Tên đó là ai vậy ? Tại sao lại muốn hại em
-Em không biết. Hắn là một tài xế, em đã lên xe hắn để về nhưng hắn đã chở em đến nơi vắng vẻ này và muốn hại em
-Xã hội bây giờ loạn quá , có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào
-Anh làm gì một mình ở đây vậy ?
-Những lúc bị stress công việc anh cũng hay một mình đi đến đây cắm trại mà.
-Tính ra em cũng còn may mắn thật.
-Em thấy trong người thế nào , đã khoẻ hơn chút nào chưa
-Tính thần em cũng đỡ hơn chút rồi.
-Vậy anh đưa em về nhà nhé. Buổi tối ở đây rất lạnh không tốt cho sức khoẻ của em
-Vâng. Cảm ơn anh nhiều.
Xe dừng trước căn biệt thự, Thiên Vương đi xuống mở cửa xe cho Tuệ An, nhưng cô đã mở cửa xe trước. Nhìn thấy Thiên Vương đi tới cô cười nói :
-Em có thể tự mở cửa được mà
Biết chân cô vẫn còn đau, Thiên Vương đỡ cô xuống xe :
-Em có tự đi vào nhà được không ?
-Vết trầy nhỏ không có gì nặng nề đâu anh. Em vẫn có thể đi được. Cảm ơn anh đã giúp đỡ đã thế còn đưa em về tận nhà thế này
-Anh với em có xa lạ gì đâu mà khách sáo. Nhà chồng em ở đây sao ?
-Vâng.
-Nhà cũng to nhỉ. Nhìn thấy em có cuộc sống ổn định như vậy anh cũng vui
Lúc này cũng có một chiếc xe ô tô khác chạy đến dừng ở cổng, một thân hình cao lớn từ trên xe bước xuống, Tuệ An cũng quay nhìn sang.
Gia Lâm từ trên xe bước xuống, ánh mắt hắn nhìn cô không bình thường như mọi ngày. Đó là một ánh mắt bực tức và cáu gắt.
Ánh mắt Gia Lâm quá mức không thân thiện nên ngay cả Thiên Vương cũng phát hiện ra. Anh ấy không muốn Tuệ An bị hiểu lầm nên chủ động đi lên chào hỏi và có đôi lời giải thích :
-Chào anh. Tôi là Thiên Vương, một người anh thân thiết cùng quê với Tuệ An
Vốn cả ngày nay hắn gọi điện cho cô không được, giờ về nhà lại chứng kiến cảnh cô từ trên xe của trai lạ bước xuống, thử hỏi hắn làm sao có thể không nổi điên. Lòng tự trọng của một thằng đàn ông vứt đi đâu chứ . Hắn chỉ cảm thấy trong người buồn bực giống như có lửa đốt, nóng rực sắp thiêu chết người. Càng nghĩ lửa giận kia ngày càng cháy to lên
Hắn nén giọng, nhếch môi, đẩy mạnh người đàn ông lạ mặt đứng sang một bên, rồi tiến đến chỗ Tuệ An , dùng ánh mắt bức bối nói chuyện với cô :
-Lời tôi nói cô không bận tâm đến đúng không ?
Tuệ An rùng mình theo bản năng. Từ khi biết mình mang thai cô trở nên rụt rè và nhún nhường mỗi khi đối diện với Gia Lâm
-Tôi...tôi đã làm gì khiến anh không vui sao ?
-Cô còn hỏi ? Trước đó là ở ngoài đường, bây giờ lại thân mật với trai lạ ngay trước cổng nhà tôi. Cô xem tôi là gì vậy hả ?
-Không có...anh hiểu lầm rồi. Anh Thiên Vương chỉ là một người anh ở cùng quê với tôi mà thôi. Hôm nay tôi đã …
-Đã có một buổi hẹn hò vô cùng lãng mạn bên người cô yêu đúng không ?
-Lúc nào anh cũng cho mình là người có tài đoán được suy nghĩ của người khác, vậy con mắt của anh để làm gì mà không chịu quan sát. Anh nhìn xuống đôi chân của tôi xem, có giống với bộ dạng của một người vui vẻ vừa mới đi hẹn hò với trai về không.
Đợi cô nhắc , bấy giờ Gia Lâm mới nhìn xuống hai đầu gối còn rỉ máu của vợ mình. Hàng lông mày hắn nhíu chặt , không lẽ đã trách nhầm cô rồi sao
Thiên Vương đứng đó cũng lên tiếng giải thích hộ Tuệ An
-Đúng rồi đấy. Anh đã hiểu lầm Tuệ An rồi. Hôm nay cô ấy đã gặp chuyện rất nguy hiểm, nếu không kịp thời gặp được tôi thì không biết cô ấy sẽ thế nào nữa. Anh chăm sóc cho cô ấy đi nhé. Tôi còn việc phải đi
Cơ mặt của Gia Lâm lúc bấy giờ mới có thể giãn ra đôi chút.
-Ngại quá khi đã hiểu lầm anh
-Cùng là đàn ông nên tôi hiểu mà. Có yêu thì mới có ghen chứ. Đúng không nào ?.
Câu nói của Thiên Vương khiến hắn sửng sốt, biểu cảm và hành động từ nãy giờ của hắn là đang ghen sao ? Điên rồ, làm sao có chuyện đó được . Hắn chỉ là đang bực tức vì bản năng của đàn ông mà thôi.
Hắn cứ đứng thờ người ra như vậy cho đến khi Thiên Vương lên xe phóng đi từ khi nào cũng không hay. Đến lúc hắn quay lại thì đã thấy Tuệ An chân khập khiễng đang đi vào trong nhà.
Hắn chỉ cần sải rộng đôi chân dài vài bước là có thể đuổi kịp được cô.
-Chân cô vẫn còn đang chảy máu đấy
-Tôi biết.
-Biết sao vẫn cố đi
-Tôi không đi chẳng lẽ lết vào sao ?
-Thế cô không biết mở miệng ra nhờ tôi bế vào hay sao ?
-Anh đợi tôi mở miệng sao không chủ động trước đi
Lời cô vừa dứt, hắn liền khom người xuống bế bổng cả người cô lên. Đôi tay săn chắc của hắn có thể vừa bế cô vừa bước đi một cách rất nhẹ nhàng.
Lần đầu tiên cô nằm trong vòng tay của hắn nên khó tránh được sự ngại ngùng, mà mỗi lần ngại hai má của cô lại đỏ ửng cả lên, nhìn vào là biết ngay.
-Anh làm thật sao ?
-Chẳng phải cô muốn thế này sao ?
-Ai..ai bảo tôi muốn chứ. Tôi..tôi chỉ buộc miệng nói vậy thôi
-Hôm nay cô đã gặp chuyện gì ?
-Tôi bị một tên tài xế chở đến một con đường vắng vẻ. Tôi biết gã đó muốn hại tôi nên đã tìm cách bỏ chạy. Trong lúc bỏ chạy tôi đã may mắn gặp được anh Thiên Vương nên mới thoát được một nạn.
-Cô gây thù chuốc oán với ai sao ?
-Tôi có gây thù với ai đâu ?
-Được rồi. Trước tiên vào bôi thuốc đã
-Tôi tự đi được. Anh có thể bỏ tôi xuống.
-Không thích được bế sao ?
-Tiếp xúc cơ thể với anh như thế này tôi thấy ngại.
-Ngại thì làm sao làm được chuyện khác.
-Chuyện khác mà anh nói là chuyện gì ?
-Chắc cô cũng nghe mẹ tôi nhắc đến chuyện con cái rồi chứ ?
Nghe đến cô lại chột dạ, duỗi người đòi đứng xuống.
-Anh thừa biết tôi và anh làm sao có thể có con với nhau được ?
-Tại sao lại không thể trong khi tôi và cô đang trong mối quan hệ vợ chồng.
-Anh không hiểu hay là đang giả vờ không hiểu vậy. Tôi và anh không giống như bao cặp vợ chồng khác, chúng ta không hề có tình cảm thì làm sao…
-Nói như vậy là cô không có ý định sinh con ?
-Tôi…
-Thôi được rồi. Dù gì tôi với cô cũng mới kết hôn chưa được bao lâu nên chuyện con cái vẫn chưa cần gấp. Chỉ là chưa gấp chứ không phải là không
Cả đêm, Tuệ An nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Cô suy nghĩ rất nhiều và suy đoán cũng không ít. Tại sao bất chợt Gia Lâm và mẹ chồng lại nhắc đến chuyện con cái vào thời điểm này chứ ? Có khi nào hai người đó đã phát hiện được điều gì rồi chăng ? Chắc không phải đâu, cô đang ở giai đoạn đầu thai kì, cơ thể cũng không có thay đổi gì đáng kể, hơn nữa cô đã rất cẩn trọng trong từng cử chỉ rồi mà. Có thể mẹ chồng cô nôn nóng có cháu nên mới nhắc đến chuyện con cái, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi . Là do cô lo lắng quá nhiều rồi
Lại nhớ đến sự việc ngày hôm nay. Rốt cuộc là ai đã thuê tên tài xế đó để hại cô. Có khi nào là Mẫn Nhi, cô bạn gái của chồng cô không ? Đôi khi sự ghen tuông sẽ khiến con người ta dần mất đi lý trí. Sự suy đoán của cô không phải là không hợp lý. Nếu đã có lần 1 sẽ có những lần sau, những ngày tháng sau này hai mẹ con cô phải biết sống thế nào đây, trong khi xung quanh cô luôn có những mối nguy hiểm rình rập
Lo lắng cho sự an toàn của mình và đứa bé trong bụng. Trời sáng, Tuệ An bắt xe đến nhà tìm ba mình, cô muốn kể cho ông ấy nghe chuyện cô đã gặp hôm qua và năn nỉ ông giúp cô rời khỏi đây sớm hơn so với dự kiến, mà không bị mẹ chồng nghi ngờ. Trong thời điểm này, cô không biết phải dựa dẫm vào ai ngoài ba mình cả
Rất nhanh xe dừng lại trước cổng căn nhà Tuệ An đã từng sống. Cô xuống xe, mặc dù có thể đi lại được nhưng lúc đi đầu gối sẽ còn hơi đau , cô cố chịu đi vào bên trong.
Trong nhà chỉ có người giúp việc đang làm đồ ăn sáng, bọn họ hình như còn chưa rời khỏi giường.
-Cô Tuệ An đến tìm ông chủ sao ? Có cần tôi đi gọi không.
-Không cần
Nói rồi Tuệ An đi thẳng lên tầng hai, muốn đến phòng của ba mình để gõ cửa, nhưng lúc đi ngang qua một căn phòng khác cô đã nghe được âm thanh từ trong phòng phát ra, hình như đó là giọng nói của hai mẹ con bà Tuyết Nhi. Ban đầu cô tính không bận tâm mà lướt qua, nhưng bàn chân cô chợt khựng lại khi nghe hai mẹ con nhà đó có nhắc đến tên mình. Vì tò mò cô đã đi lùi lại , nhẹ nhàng áp tai mình vào cửa lén nghe
Ở bên trong phòng , Mình Trang nằm ở trên giường còn bà Tuyết Nhi ngồi ở bên cạnh giọng điệu thất vọng:
-Không ngờ lại để con nhỏ đó chạy trốn mất
Mình Trang đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy
-Mẹ nói cái gì ?Sao lại để cho cô ta chạy trốn mất?
Bà Tuyết Nhi trầm mặc :
-Là mẹ quá bất cẩn cho rằng một cô gái như nó thì chỉ cần tìm một người đàn ông là có thể đối phó được, ai ngờ người đàn ông kia lại vô dụng như vậy, thậm chí ngay cả cô ta cũng không xử được
Mình Trang tức giận nói lớn :
-Không hủy hoại được chị ta, thì làm sao có thể khiến Gia Lâm chán ghét mà ly hôn với chị ta được? Không ly hôn thì làm sao con có cơ hội? Vị trí đó đáng lẽ ra phải là của con
Bà Tuyết Nhi nhanh che miệng con gái lại:
-Con nói nhỏ một chút đừng để ba con nghe thấy được.
Mình Trang vẫn không chịu nhỏ giọng , miệng vẫn oang oang :
-Nhưng mà con tức lắm
-Con tức còn mẹ thì không sao ? Ba con đấy, ông ấy thay đổi rồi, bây giờ còn tỏ ra quan tâm đến cả hai mẹ con nhà nó. Đúng là tức chết mẹ mà.
-Chính vì thế con phải lấy lại thứ đáng lẽ ra thuộc về con
Bà Tuyết Nhi cẩn trọng hơn :
-Lần này không thành công, chỉ sợ nó sẽ có phòng bị nên muốn làm gì nó nữa chắc chắn sẽ rất khó
Mình Trang giật mình khi thấy cánh cửa bị đẩy vào, và người đang đứng trước cửa là Tuệ An. Cô ta ngay lập tức từ trên giường nhảy xuống , dáng vẻ cuống cuồng :
-Chị..sao chị lại ở đây?
Tuệ An cho rằng người hại mình chính là Mẫn Nhi người phụ nữ bên cạnh chồng cô, nhưng thật không ngờ đến lại là hai mẹ con bà Tuyết Nhi.
Bà Tuyết Nhi nhìn thấy cũng giật thót cả mình, bà ta bối rối :
-Mày lên đây từ lúc nào ? Mày đã nghe được gì rồi ?
Tuệ An cười lạnh, bà ta đã cướp chồng của mẹ cô, cướp ba của cô , bây giờ còn muốn hại cô nữa sao. Lòng dạ bà ta quả thật quá thâm độc rồi
Cô nhìn chằm chằm vào người bà Tuyết Nhi cười lạnh :
-Nghe được gì rồi sao ? Cái gì nên biết thì tôi đều nghe được không bỏ sót từ nào
Tuệ An không ngờ rằng lý do bà ta muốn hại mình là vì muốn cướp lại chồng cho con gái. Quả nhiên đúng bản chất xưa nay của bà ta. Nhưng người bọn họ muốn hại đâu chỉ có một mình cô mà còn cả đứa con trong bụng cô nữa.
Đã bị phát hiện bà Tuyết Nhi cũng không cần phải chối nữa
-Mày nghe được thì đã sao ? Tính làm gì hai mẹ con tao ?.
Mình Trang đứng ở đó cũng mạnh miệng không kém
-Đúng đấy, chị cho rằng chị là cái thá gì chứ, cũng chỉ là đứa con gái bị chính ba ruột của mình vứt bỏ mà thôi.
-Mới sáng mà ầm ĩ cái gì vậy ?
Ông Trung ở trong phòng, nghe tiếng ồn ào không chịu được nên định đi sang nhắc nhở hai mẹ con bà Tuyết Nhi, nhưng khi sang thì ông lại ngạc nhiên khi thấy Tuệ An cũng có mặt ở đó
-Con đến khi nào vậy ? Sao không gọi ba.
Tuệ An nhìn thoáng qua hai mẹ con bà Tuyết Nhi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người bà mình . Giọng điệu cô vô cùng tức giận :
-Nếu tôi đi gặp ông ngay thì làm sao nghe được những việc làm tàn độc của hai mẹ con bà ta đã làm với tôi
Chắc chắn trong lời nói của con gái có uẩn khúc. Ông Trùng dùng ánh mắt nghiêm khắc của mình nhìn vợ hỏi :
-Con Tuệ An nói vậy là sao ? Em đã làm gì nó ?
-Em ...em có làm gì đâu chứ. Anh đừng có tin lời của nó. Nó đến đấy làm loạn để phá hoại gia đình chúng ta đấy.
Về chung sống với nhau bao nhiêu năm, ông Trung quá rõ tính của vợ mình rồi , và dĩ nhiên không tự nhiên mà con gái Tuệ An lại tức giận đến run cả người. Ông Trung gạt vợ mình sang một bước đến hỏi rõ con gái.