Chương 12 - Cưới Em Lấy Chị

Đoạn 12
-Chị tìm ai ?
-Cho tôi hỏi Tuệ An có ở đây không ?
-Chị là gì với con bé ?
-Tôi là mẹ của Tuệ An
Dì Nhân nới lỏng cảnh giác, mở rộng cổng hơn
-Vậy mà chị không nói sớm. Mời chị vào nhà chơi , con bé Tuệ An vừa mới ra ngoài mua đồ lúc nãy thôi chắc cũng sắp về rồi
-Cảm ơn chị nhưng tôi đứng ở ngoài này đợi cũng được.
-Ngoài này nắng lắm chị vào nhà cho mát.
-Tôi không vào đâu. Tôi lại bóng cây kia ngồi đợi được rồi. Chị không cần để ý đến tôi đâu
Dì Nhân khó hiểu nhìn người phụ nữ tự nhận là mẹ của Tuệ An. Vào nhà ngồi đợi không phải khoẻ hơn ở ngoài này sao, bà ấy sợ gì mà không vào nhà chứ. Dì Nhân cũng nói hết lời rồi mà bà ấy vẫn không vào, dì ấy không nói nữa quay người đi vào nhà. Không biết người phụ nữ đó có thật là mẹ của Tuệ An không nữa.
Hơn mười phút sau , Tuệ An cũng trở về, khi cô từ trong xe bước xuống nhìn thấy mẹ mình ngồi ở một góc ở đằng kia. Cô đã rất hoảng nhưng cũng rất xót khi nhìn thấy mẹ ngồi đợi. Không tự dưng bà biết cô ở đây mà đến tìm, chắc hẳn bà đã biết được gì đó. Đã đến lúc cô phải đối mặt với mẹ rồi
-Mẹ. Sao mẹ lại ngồi ở đây
Nhìn thấy con gái ngồi trước mặt mình, bà Hậu không kìm nén được cảm xúc nên đã đánh con mình.
-Đồ đứa con bất hiếu. Ai cho mày cái quyền quyết định mọi thứ? Giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, tự bay được rồi nên mày xem tao chết rồi đúng không ?
Tuệ An nước mắt lưng tròng, quỳ gối trước mặt mẹ cúi đầu , nước mắt cô rơi lả chả xuống nền đất…
-Con xin lỗi..vạn lần con không đúng. Xin mẹ bớt giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ
Làm sao bà không biết chứ, vì quá thương con gái bà mới đánh mới mắng, nhưng người đau lòng nhất chính là người làm mẹ như bà đây.
-Đứng dậy đi, nền đường nóng lắm. Ở đây nói chuyện không tiện .
-Gần đây có quán cafe, mình đến đó nhé mẹ
-Cũng được
Hai mẹ con bà Hậu đi vào một quán cafe gần đó để nói chuyện, bà ấy ngồi nhìn con gái rất kỹ.
-Con không ăn uống được hay sao mà nước da xanh xao vậy.
-Không phải đâu mẹ . Con ăn uống bình thường, chỉ là hôm qua ăn bậy bạ gì đó rồi trúng thức nên sắc mặc mới không được tốt. Mà sao mẹ biết con ở đây mà đến tìm ạ.
-Ba con nói
-Ông ấy kể hết cho mẹ nghe rồi ạ
-Nếu như vợ của ông ta không đi theo làm rùm beng lên thì con tính giấu mẹ cả đời sao ?
-Có bí mật nào giấu được mãi đâu mẹ. Chỉ là con đợi đến lúc thích hợp sẽ chủ động thưa chuyện với mẹ
-Chồng con như thế nào ? Có đối xử tốt với con không ?
-Ảnh tốt lắm mẹ. Con rất may mắn khi được gả vào một gia đình có điều kiện. Mẹ biết không con Mình Trang nó còn đang tiếc hùi hụi đấy mẹ.
-Với mẹ con không cần phải nói dối. Tốt thì nói tốt, không tốt thì về với mẹ.
-Con biết mẹ lo cho con nhưng mà cuộc hôn nhân của con thật sự đang tốt mẹ ạ. Mặc dù tụi con lấy nhau không phải vì tình yêu, nhưng vợ chồng con cũng đang cố gắng vun đắp tình cảm mỗi ngày.Chồng con ảnh cũng tâm lý lắm.
-Được như con nói thì mẹ cũng mừng
Đúng lúc điện thoại của Tuệ An đổ chuông, cô lấy điện thoại trong túi xách ra, vô tình làm rơi tờ giấy ra ngoài nhưng lại không biết. Cô xin phép mẹ ra ngoài nghe điện thoại vì người gọi đến là Gia Lâm , cô sợ ngồi tại chỗ nói chuyện sẽ bị lộ mất. Khi cô đứng dậy đi ra ngoài, cũng vừa hay bà Hậu nhìn thấy tờ giấy dưới chân bàn, bà cúi xuống nhặt lên đặt trên bàn. Nhìn thấy loáng thoáng dòng chữ " kết quả siêu âm" , bà tò mò mở ra xem thì mới biết đây là kết quả siêu âm thai. Con gái bà đã có thai rồi sao ? Sao bà không nghe con gái nhắc đến chuyện này. Chuyện không có gì, cho đến khi bà nhìn xuống dòng kết luận của bác sĩ, bào thai đã được gần 8 tuần, tức là đã được gần 2 tháng. Bà ngồi ngẫm lại ,thắc mắc có phải bác sĩ đã tính nhầm rồi không ?
Tuệ An từ ngoài đi vào, bà Hậu cũng nhanh giấu tờ kết quả siêu âm kia đi. Đợi con gái ngồi xuống hẳn bà mới chậm rãi hỏi :
-Con lấy chồng được bao lâu rồi ?
-Dạ. Cũng gần 2 tuần mẹ ạ. Nhưng sao mẹ lại quan tâm đến chuyện đó ?
Bà Hậu nghe mà chết sững, bà đặt tờ kết quả siêu âm trên bàn, hy vọng chỉ là sự sai sót của bác sĩ khi tính tuổi thai mà thôi
-Con mới lấy chồng được 2 tuần vậy tại sao cái thai đã được gần 2 tháng . Có phải bác sĩ đã tính toán sai rồi đúng không ?
Tuệ An nhìn mẹ hoảng hốt, cô biết không thể giấu được mẹ mình. Nhưng đối mặt cô lại không dám.
Nhìn con gái im lặng chỉ biết cúi đầu, bà Hậu như đã đoán được kết quả . Bà là người bối rối hơn hay hết, bà không tin con gái mình lại có thể có thai trước khi kết hôn
-Mẹ không nghĩ con lại hư hỏng đến vậy đâu ?
-Mẹ à. Con cũng đã rất hối hận cho một lần bất cẩn của mình. Nếu biết mình có thai con sẽ không bao giờ chấp nhận kết hôn để giờ phải đau đầu như thế này
-Chồng con đã biết chưa ?
-Ngoài mẹ ra thì chưa một ai biết chuyện con mang thai .
-Con tính giải quyết như thế nào ? Thẳng thắn nói với chồng hay là bỏ đứa bé này đi ?
-Con….
-Hai mẹ con đang nói đến chuyện gì vậy ? Bỏ cái gì cơ ?
Ông Trung thấy bà Hậu chạy đi tìm con gái một mình, ông ấy lo lắng cho tình hình sức khỏe của bà ấy nên đã đi theo. Biết hai mẹ con đã vào một quán cafe , ông ấy đi vào định nói đỡ cho con gái vài câu . Nhưng vừa mới tiến đến chỗ hai mẹ con bà Hậu, ông ấy đã nghe loáng thoáng được câu chuyện . Sự xuất hiện đường đột của ông Trung khiến ai cũng bối rối. Tuệ An nhanh tay giấu tờ kết quả siêu âm vào trong túi nhưng cũng không thể nhanh kịp bằng bàn tay của ba mình. Ông ấy đã tóm lấy được và mở ra xem.
Nhìn xuống dòng kết luận của bác sĩ, ông ấy như muốn ngã ngửa, vội xoay người con gái lại hỏi :
-Nói với ba đứa bé này là con của chồng con đi. Đây chỉ là sự sai sót từ bác sĩ mà thôi.
-Bác sĩ không sai, người sai là tôi.
Ông Trung buông thõng tay, không còn hy vọng nào nữa. Sự thật đã rõ ràng
-Con lừa ba, lừa cả gia đình nhà chồng con sao ?
-Tôi không muốn lừa ai cả. Việc tôi mang thai trước tôi không hề biết. Nếu biết tôi sẽ không bao giờ đồng ý.
Ông Trung hiểu tính cách của con gái mình, và ông tin chính con gái ông cũng không biết việc mình mang thai. Nhưng sự việc không mong muốn cũng đã xảy ra rồi, có oán có trách cũng không thể thay đổi được kết quả. Điều mà ông ấy lo nhất bây giờ là bà Như Ngọc. Nếu như bà ta biết được bị lừa dối nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con gái ông, mà ngay cả ông ta cũng bị ảnh hưởng không ít. Chuyện này phải nên giải quyết như thế nào đây ?
-Ba của đứa bé là ai ?
-Tôi không biết .
-Từ bao giờ con lại hư hỏng như vậy hả Tuệ An. Em gái con hư hỏng đã đành nhưng mà con...tại sao con lại như thế hả
Bà Hậu nghe lùm bùm lỗ tai, bà ta liền lớn tiếng :
-Ông có tư cách ngồi đây chất vấn nó hay sao ?
-Đồng ý tôi là một người ba không ra gì nhưng em cũng phải để ý đến con bé chứ. Giờ mọi chuyện vỡ lở ra có phải khổ cả một đời nó hay không ?
-Một người bỏ vợ bỏ con chạy theo nhân tình, không một lần đến thăm con , một đồng chu cấp cũng không , giờ lại bày ra bộ mặt thương xót con gái mình sao. Nực cười
-Thôi. Giờ không nói đến ai đúng ai sai nữa. Quan trọng bây giờ là phải giải quyết chuyện cái thai.
-Tuệ An. Con tính như thế nào với đứa bé trong bụng con.
-Tôi sẽ thẳng thắn nói sự thật.
-Không được…
-Bụng của tôi sẽ một ngày một to, ông nghĩ có thể giấu mãi được không ?
-Tại sao con không nghĩ đến giải pháp sẽ bỏ đứa bé này đi, như thế sẽ chẳng ai biết được những chuyện đã xảy ra. Mọi chuyện sẽ lại trở về như cũ, cuộc đời của con sẽ không bị hủy hoại bởi đứa bé này.
-Ông nói tôi bỏ đi đứa con của mình sao ? Ông có suy nghĩ trước khi nói không vậy ? Dù gì nó cũng là một sinh mạng, là con của tôi đấy
-Ba biết nói ra sẽ hơi tàn độc, nhưng chính đứa bé này sẽ hủy hoại cuộc đời của con. Con sẽ gặp nhiều rắc rối nếu như vẫn muốn giữ đứa bé này cho đến khi bị bại lộ.
-Tôi biết sẽ chẳng ai chấp nhận được chuyện này. Nhưng tôi vẫn chọn cách nói thật và rời đi , chấp nhận sự chửi rủa và dè bìu từ mọi người.
-Nếu như mọi chuyện đơn giản như những gì con suy nghĩ thì ba không phải đứng ngồi không yên thế này. Con có biết mẹ chồng con là một người phụ nữ như thế nào không, bà ta là một người máu lạnh, là một con người coi trọng danh dự hơn ai hết. Ai làm cho bà ta bẽ mặt , bà ta sẵn sàng đẩy con người ta đến bước đường cùng. Huống hồ gì đây là con có thai trước khi lấy con trai của bà ta, đó là một sự lừa gạt và sỉ nhục rất lớn đối với bà ấy. Bà ta sẽ làm cho con sống cũng không được mà chết cũng không xong , truy cùng đuổi tận. Và kể cả ba cũng không thể tránh được sự liên lụy . Ba không hù doạ con nhưng bà ta quả thật rất đáng sợ. Bà ta có tiền có quyền không gì là không thể, cho dù con có phản kháng thì cũng chỉ lấy trứng chọi đá mà thôi. Con hiểu không
Bà Hậu ngồi nghe cũng bắt đầu thấy lo lo trong người.
-Dù biết con Tuệ An đã sai trong chuyện này nhưng cũng không nghiêm trọng như ông nói chứ
-Em nhìn sắc mặt tôi xem có nghiêm trọng hay không. Nếu như mẹ chồng của nó hiền như người ta chỉ chửi rủa, lăng mạ, cùng lắm là ép con trai mình ly hôn thì mọi chuyện đã nhẹ đi rất nhiều rồi
-Vậy..giờ phải làm sao đây ?
Ông Trung lại quay sang thuyết phục con gái :
-Tuệ An nghe lời ba , muốn yên ổn thì bỏ đứa bé này đi con. Ngay bây giờ ba sẽ đưa con đến gặp bác sĩ, chúng ta sẽ làm trong âm thầm sẽ không ai biết hết
-Tôi…
Ông Trung nhìn bà Hậu đá mắt. Mặc dù bà cũng không nỡ lòng bỏ đi đứa bé nhưng vì sự an toàn của con gái bà cũng phải đành cắn răng khuyên nhủ con :
-Tuệ An à. Mẹ nghĩ con nên bỏ đứa bé này đi
Hai mắt của cô đã rưng rưng nhìn mẹ mình méo mó:
-Mẹ cũng bảo con bỏ sao ?
-Mẹ…
Càng kéo dài ông Trung càng thêm nóng ruột .
-Thôi không dài dòng nữa. Ngay bây giờ con theo ba đi đến bệnh viện.
-Không...tôi không đi đâu. Tôi không muốn bỏ
Cô đứng dậy đi lại quỳ gối dưới chân mẹ mình , nắm chặt bàn tay bà nước mắt lưng tròng
-Mẹ à..con của con có trái tim rồi, con đã nghe được nhịp đập của đứa bé . Con không thể giết con của con được
Bà Hậu nhìn đứa con gái quỳ dưới chân mình mà không kìm được nước mắt. Tại sao cuộc đời con gái bà luôn phải chịu khổ như vậy. Chuyện này cũng một phần từ bà mà ra, nếu như không phải vì muốn có tiền phẫu thuật cho bà thì con gái đã không phải rơi vào hoàn cảnh này. Tại bà hết, bà là một người mẹ vô dụng.
Bà Hậu quẹt ngang dòng nước mắt, đứng dậy cầm lấy tay con gái nói :
-Đi với mẹ. Hai mẹ con mình sẽ đi đến một nơi khác để sinh sống và không bao giờ quay lại nơi này nữa
Tuệ An hai mắt đỏ ngầu nhìn mẹ mình gật đầu
-Mình đi thôi mẹ
Ông Trung bất lực nhìn hai mẹ con dắt tay nhau rời khỏi quán. Ông là người biết rõ mọi chuyện không đơn giản như hai người đó nghĩ. Ông không thể biết rõ mà làm lơ được.
Ông đuổi theo giữ tay bà Hậu lại :
-Em bình tĩnh một chút được không. Con Tuệ An đột ngột biến mất như vậy sẽ khiến mẹ chồng nó hoài nghi mà cho người điều tra, đến lúc đó bà ta biết được sự thật thì càng tệ hơn nữa. Em làm như vậy là càng đẩy con vào bước đường cùng đấy.
-Thế giờ ông nói tôi phải làm sao ?
-Không bỏ thì không bỏ. Chuyện này để từ từ tôi tính . Tạm thời cứ giữ kín chuyện này. Riêng phần Tuệ An, con về nhà cứ tỏ ra bình thường, có ốm có nghén cũng đừng để người khác nhìn thấy, kiếm thứ gì đó rịt cái bụng vào để tránh bị nghi ngờ. Đợi đến bụng con to ra không thể giấu được nữa, ba sẽ viện cớ đưa con đến một nơi xa để sinh con. Sinh xong con phải để đứa bé lại cho mẹ con chăm sóc và nuôi dưỡng. Đó là cách tốt nhất rồi, không còn cách nào tốt hơn nữa đâu. Giờ con có bỏ trốn thì chưa hẳn sẽ thuận lợi sinh được đứa bé này ra. Con phải biết được một điều rằng, xã hội bây giờ chuyện gì cũng có thể xảy ra được, kẻ nào mạnh kẻ đó thắng. Con hiểu lời ba nói không
Bấy giờ trong ánh mắt của Tuệ An chỉ toàn là nỗi khiếp sợ. Nếu mẹ chồng của cô thật sự đáng sợ như những gì mà ba cô đã nói thì cô phải làm sao để bảo vệ con của mình đây. Đầu óc cô không thể nghĩ ngợi được gì, đành gật đầu chấp nhận làm theo kế hoạch mà ba mình đã vạch sẵn.
-Được. Tôi sẽ nghe theo ông lần này.
Tuệ An một mình đi về căn biệt thự, vì mải mê suy nghĩ cô không biết mình đã đứng trước cổng từ lúc nào . Cô mãi đứng ở bên ngoài mà không vào trong nhà, cô sợ phải bước vào đó, sợ mọi chuyện bại lộ , cô chỉ muốn quay đầu mà chạy về với mẹ mà thôi.