Chương 7 - Cuộc Gọi Định Mệnh
7
Anh ấy trả lời: “Ghi hình toàn bộ, bao gồm cả đoạn đối thoại của các người.”
Rất tốt. Bây giờ đã đến lúc bước sang giai đoạn tiếp theo.
Tôi lái xe về nhà, bắt đầu chuẩn bị cho màn kịch tối nay.
Nếu Thẩm Tuấn Khải muốn diễn, vậy thì tôi sẽ cùng anh ta diễn cho tới hồi kết.
Chỉ khác là – lần này tôi sẽ cho anh ta biết thế nào mới gọi là diễn xuất thực thụ.
Đúng 6 giờ tối, Thẩm Tuấn Khải về nhà.
Sắc mặt anh ta u ám, tâm trạng rõ ràng đang rất tệ.
“Chồng ơi, sao vậy? Trông anh có vẻ không vui lắm.” – Tôi hỏi với vẻ quan tâm.
“Không có gì, chuyện công việc thôi.” – Anh ta lảng tránh.
“Có phải lúc chiều gặp khách hàng không thuận lợi không?” – Tôi cố tình gợi lại chuyện ban chiều.
Cơ thể anh ta lập tức cứng đờ lại: “Cũng tạm, chỉ là… khách hơi khó tính.”
“Tôi thấy cô khách đó cũng dễ thương mà. Nhìn còn rất trẻ, hình như là sinh viên thì phải.” – Tôi nói lửng như không.
“Vậy à? Anh không để ý lắm.” – Thẩm Tuấn Khải lảng tránh ánh mắt tôi.
Tôi không nhấn thêm mà lặng lẽ vào bếp nấu ăn.
Trong bữa cơm, Thẩm Tuấn Khải ngồi ăn mà mắt cứ dán vào điện thoại, rõ ràng là không tập trung.
Tôi biết anh ta đang nhắn tin giải thích cho Ôn Văn, trấn an cô ta sau vụ “gặp vợ bất ngờ” lúc chiều.
“Chồng à, mai anh thật sự đi công tác à?” – Tôi hỏi như không có gì.
“Ừ, công ty sắp xếp.” – Anh ta vẫn cúi gằm mặt vào điện thoại.
“Đi đâu vậy?”
“Thâm Quyến.”
Tôi gật đầu:
“Anh nhớ cẩn thận nhé, dạo này thời tiết thất thường lắm.”
“Biết rồi.” – Anh ta vẫn không ngẩng đầu lên.
Tôi đi vòng ra sau lưng, giả vờ quan tâm liếc vào màn hình điện thoại của anh ta.
Quả nhiên, đang nhắn với Ôn Văn:
“Chuyện hôm nay em đừng để trong lòng, anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Nhưng em lo lắm, vợ anh có nghi ngờ gì không?”
“Không đâu, cô ấy rất đơn giản, sẽ không nghĩ ngợi gì đâu.”
Đơn giản?
Tôi cười lạnh trong lòng. Anh đúng là đánh giá tôi quá thấp rồi.
Ăn xong, Thẩm Tuấn Khải nói muốn vào thư phòng làm việc.
Tôi biết rõ anh ta chỉ kiếm cớ để gọi video an ủi tình nhân bé nhỏ.
Tôi ngồi ở phòng khách vờ xem TV, nhưng thực ra đang lắng nghe từng âm thanh phát ra từ thư phòng.
Không ngoài dự đoán – rất nhanh sau đó tôi nghe được giọng nói video call giữa anh ta và Ôn Văn.
“Bảo bối, hôm nay dọa em sợ chết đi được.” – Giọng Ôn Văn nghe đầy ấm ức.
“Anh xin lỗi, làm em phải chịu ấm ức rồi.” – Giọng Tuấn Khải dịu dàng đến phát ớn – “Nhưng em xử lý tốt lắm, chắc cô ấy không nghi ngờ gì đâu.”
“Nhưng mà chị ấy hỏi nhiều quá, em không biết trả lời sao cả…”
“Không sao, sau này sẽ không có vụ trùng hợp như hôm nay nữa. Mai mình ký hợp đồng, tháng sau em có thể dọn vào ở rồi.”
“Thật hả? Nhưng tiền thuê nhà đắt như vậy…”
“Không sao, anh lo được. Vì em, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng.”
“Anh tốt với em quá. Nhưng còn vợ anh…”
“Em đừng lo, anh sẽ giải quyết. Cùng lắm thì nửa năm nữa anh ly hôn. Đến lúc đó, chúng mình có thể công khai bên nhau rồi.”
Nửa năm nữa?
Anh ta đúng là tính toán rất khôn ngoan.
Nửa năm — đủ để anh ta chuyển hết tài sản đi đâu đó sạch sẽ.
Tôi nhẹ nhàng đi đến cửa phòng làm việc, nhìn qua khe cửa thì thấy Thẩm Tuấn Khải đang ngồi đối diện điện thoại mà cười như thằng ngốc.
Nụ cười đó, tôi chưa từng thấy xuất hiện trên gương mặt anh ta.
Ngay cả khi mới cưới, anh ta cũng chưa từng cười với tôi như vậy.
Tôi rút điện thoại ra, lặng lẽ quay lại toàn bộ cảnh tượng.
Cuộc gọi video kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Trong suốt thời gian đó, họ liên tục tán tỉnh nhau bằng những lời lẽ ngọt đến phát ngấy, còn bàn luôn cả việc sau khi dọn vào nhà mới sẽ trang trí ra sao.
Nghe hết những lời đó, lòng tôi lạnh tanh.
Hóa ra, trong mắt anh ta, tôi chỉ là một công cụ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Ba năm hôn nhân, trong mắt anh ta lại chẳng có giá trị gì cả.
Nếu đã vậy, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tuấn Khải bước ra khỏi phòng làm việc, trông có vẻ tâm trạng đã khá lên nhiều.
“Xử lý xong việc rồi à?” – Tôi hỏi.
“Ừ, mai có thể yên tâm đi công tác rồi.” – Anh ta đáp.
“Vậy đi nghỉ sớm đi.”
Đêm đó, Thẩm Tuấn Khải ngủ rất ngon, còn cười mấy lần trong mơ.
Còn tôi thì thức trắng cả đêm, lặng lẽ sắp xếp lại toàn bộ chứng cứ và lên kế hoạch cho ngày mai.
Sáng hôm sau, Thẩm Tuấn Khải chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Vợ à, anh đi nhé.” – Anh ta hôn tôi theo kiểu đối phó.
“Đi đường cẩn thận.” – Tôi vẫn dịu dàng đáp lại.
Chờ anh ta rời khỏi nhà, tôi lập tức gọi cho Tô Lị.
“Lị Lị, bản thỏa thuận ly hôn chuẩn bị xong chưa?”