Chương 8 - Cuộc Gọi Định Mệnh
8
“Xong rồi, theo đúng yêu cầu của cậu, phân chia tài sản hoàn toàn nghiêng về phía cậu. Đơn xin phong tỏa tài sản cũng đã nộp rồi.”
“Tốt. Chiều nay, mình sẽ hành động.”
Sau đó, tôi liên hệ với Trương Kiện:
“Bước cuối cùng, anh đã sẵn sàng chưa?”
“Luôn trong tư thế chờ lệnh.” – Trương Kiện nhắn lại.
Tôi nhìn đồng hồ. Mười giờ sáng.
Theo những gì nghe lén được tối qua Thẩm Tuấn Khải và Ôn Văn đã hẹn nhau hai giờ chiều hôm nay đi ký hợp đồng thuê nhà.
Và tôi — sẽ tặng cho họ một món quà bất ngờ mà cả đời không quên được.
Tôi thay một bộ váy đẹp nhất, trang điểm kỹ lưỡng.
Nếu phải đối mặt với tiểu tam, vậy thì tôi sẽ xuất hiện với hình ảnh hoàn hảo nhất.
Chương cuối của cuộc chiến này, sắp bắt đầu.
Hai giờ chiều, tôi có mặt đúng giờ tại sảnh khu căn hộ cao cấp.
Qua cửa kính, tôi thấy Thẩm Tuấn Khải và Ôn Văn đang ngồi cùng nhân viên môi giới, ký hợp đồng.
Ôn Văn mặc một chiếc váy trắng, trông trẻ trung và rạng rỡ.
Còn Thẩm Tuấn Khải thì ra dáng “người đàn ông biết yêu”, liên tục nắm tay cô ta, ánh mắt đầy dịu dàng.
Tôi hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa bước vào.
“Chúc mừng hai người đã chọn căn hộ tuyệt vời này.” – Tôi mỉm cười với nhân viên bán hàng – “Tôi là người đứng tên hợp đồng thuê căn nhà này. Và đây là chồng tôi, Thẩm Tuấn Khải.”
Cả phòng lập tức im bặt.
Sắc mặt Thẩm Tuấn Khải trắng bệch, cây bút rơi xuống bàn.
Ôn Văn chết đứng tại chỗ, nhìn tôi hoảng loạn, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhân viên môi giới cũng bối rối:
“Chuyện này… là sao vậy?”
Tôi ung dung ngồi xuống:
“Là thế này. Chồng tôi vừa rồi không nói thật. Căn hộ này được thuê bằng tài sản chung của hai vợ chồng tôi. Theo luật, tôi có quyền biết và tham gia quyết định.”
Thẩm Tuấn Khải cuối cùng cũng hoàn hồn:
“Mộng Nhã… sao em biết chỗ này?”
“Tại sao em không nên biết?” – Tôi nhìn thẳng vào anh ta –
“Dùng tiền của tôi để thuê nhà cho tiểu tam, anh nghĩ tôi không nên biết chắc?”
Từ “tiểu tam” vừa thốt ra, không khí trong phòng như bị xé toạc.
Mặt Ôn Văn đỏ bừng, mắt bắt đầu ngấn nước.
Nhân viên môi giới nhận ra đây là một trận chiến gia đình, vội vàng tìm cách rút lui:
“Hay là… để hai người giải quyết việc riêng trước đã?”
“Không cần.” – Tôi chặn lời anh ta – “Hợp đồng vẫn phải ký, nhưng người ký sẽ phải thay đổi.”
Tôi lấy từ trong túi ra tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn:
“Đây là sao kê tài khoản ngân hàng chung của hai vợ chồng tôi, kèm theo lịch sử chuyển khoản. Trong vòng ba tháng qua anh Thẩm Tuấn Khải đã chuyển cho cô Ôn Văn tổng cộng 80.000 tệ, toàn bộ đều từ tài khoản chung của chúng tôi.”
Tôi đặt xấp giấy tờ lên bàn:
“Dựa theo luật hôn nhân, hành vi tự ý xử lý tài sản chung của một bên vợ hoặc chồng là vô hiệu. Vì vậy, hợp đồng thuê căn hộ này, bắt buộc phải do tôi ký.”
Giọng Thẩm Tuấn Khải bắt đầu run rẩy:
“Mộng Nhã… nghe anh giải thích…”
“Giải thích?” – Tôi cười lạnh – “Anh định giải thích cái gì? Giải thích việc hai người mở phòng ở khách sạn Shangri-La? Hay là giải thích chiếc dây chuyền 8.800 tệ anh mua tặng cô ta? Hay là cái ôm tình tứ giữa hai người trong buổi chụp hình ở tiệm trang sức?”
Mỗi lần tôi nói ra một câu, sắc mặt Thẩm Tuấn Khải lại trắng thêm một phần.
Ôn Văn lúc này đã bắt đầu khóc:
“Cô… cô ơi, cháu… cháu không biết…”
“Đừng gọi tôi là cô.” – Tôi cắt lời – “Tôi mới 28 tuổi, chưa già đến mức có con gái lớn như cô. Còn nữa, đừng tỏ ra vô tội. Tối qua cô video call với chồng tôi, chẳng phải còn rất vui vẻ đó sao?”
Ôn Văn tròn mắt nhìn Thẩm Tuấn Khải:
“Anh… anh không nói nhà anh có camera theo dõi?”
Chính lúc đó, Thẩm Tuấn Khải mới nhận ra:
Tôi đã biết tất cả từ lâu.
“Em… em biết từ bao giờ?” – Anh ta khó khăn lên tiếng.
“Từ lúc anh gọi nhầm ba hôm trước.” – Tôi điềm tĩnh nói – “Lúc đó, anh định gọi cho ‘bé cưng’ nào đó, lại gọi nhầm cho tôi. Trong cuộc gọi đó, hai người nói chuyện ngọt ngào lắm mà.”
Thẩm Tuấn Khải ngồi phịch xuống ghế, cả người như mất hết sức lực.
Cuối cùng, anh ta cũng hiểu: sự dịu dàng mấy ngày qua của tôi chỉ là một màn kịch.
“Bây giờ nói chuyện nghiêm túc nhé.” – Tôi nhìn thẳng vào họ –
“Căn hộ này, tôi vẫn có thể cho cô Ôn Văn thuê. Nhưng mức giá sẽ được điều chỉnh.”
Tôi rút thêm một xấp tài liệu:
“Đây là hợp đồng thuê nhà mới do luật sư soạn lại. Tiền thuê mỗi tháng là 30.000 tệ, đặt cọc một tháng, trả trước một năm. Ngoài ra, còn phải nộp thêm 100.000 tệ tiền vi phạm đạo đức.”
“30.000?!” – Ôn Văn kêu lên – “Không phải nói chỉ có 8.000 thôi sao?”
“8.000 là giá trước đây.” – Tôi bình thản đáp – “Bây giờ vật giá leo thang, mà cô lại là tiểu tam, nên phải cộng thêm chi phí rủi ro đạo đức.”
Thẩm Tuấn Khải nổi giận, đứng bật dậy: