Chương 6 - Cuộc Gọi Định Mệnh
6
“Rất chắc. Mình có đầy đủ bằng chứng.” – Tôi kể sơ lại toàn bộ những gì mình đã thu thập mấy ngày qua.
Tô Lị nghe xong thì tức đến nỗi chửi thẳng:
“Thằng khốn nạn! Mộng Nhã, cậu yên tâm, mình sẽ giúp cậu giành lại tất cả những gì thuộc về cậu.”
“Cảm ơn cậu, Lị Lị.”
“Không cần cảm ơn, tụi mình là chị em tốt mà. À, cậu định khi nào mới lật bài?”
“Chiều nay.” – Tôi đáp – “Họ sẽ đi xem nhà. Mình muốn cho họ một bất ngờ.”
Cúp máy xong, tôi liên lạc với Trương Kiện.
“Tôi cần anh chiều nay theo dõi họ, quay lại toàn bộ quá trình đi xem nhà.”
“Không vấn đề. Gửi địa chỉ cho tôi.”
Sau đó, tôi bắt đầu chuẩn bị cho màn kịch quan trọng nhất hôm nay.
Tôi sẽ xuất hiện đúng lúc Thẩm Tuấn Khải và Ôn Văn đi xem nhà, vạch trần toàn bộ bộ mặt thật của bọn họ trước mắt nhau.
Nhưng trước khi làm việc đó, tôi còn một chuyện quan trọng hơn cần xử lý.
Tôi lái xe đến ngân hàng, chuyển hết tiền trong tài khoản chung sang tài khoản cá nhân.
Số tiền này vốn đã có một nửa là của tôi, nửa còn lại là tiền anh ta dùng tiền hồi môn của tôi để khởi nghiệp – tôi có quyền bảo vệ tài sản của mình.
Sau đó, tôi đến công ty của Thẩm Tuấn Khải.
“Tiểu Trần, Tổng giám đốc Thẩm có ở đây không?” – Tôi hỏi trợ lý của anh ta.
“Chị Phương, sáng nay anh Thẩm ra ngoài rồi, nói là đi gặp khách hàng.” – Tiểu Trần trả lời.
“Vậy à, vậy chị ngồi đợi một lát.” – Tôi mỉm cười, rồi ngồi xuống trong văn phòng của anh ta.
Nhân lúc Tiểu Trần không để ý, tôi lén đặt một thiết bị ghi âm siêu nhỏ lên bàn làm việc của Thẩm Tuấn Khải.
Đây là thiết bị mà Trương Kiện đưa cho tôi – có thể ghi âm từ xa và định vị vị trí.
Như vậy, dù anh ta không có mặt ở văn phòng, tôi vẫn biết anh ta đang ở đâu, đang làm gì.
Đến khoảng hai giờ chiều, tôi nhận được tin nhắn từ Trương Kiện:
“Họ đang xem nhà, địa chỉ là khu căn hộ cao cấp trung tâm thành phố.”
Tôi lập tức lái xe đến đó.
Đó là một khu chung cư mới xây, sang trọng và hiện đại, giá chắc chắn không rẻ.
Tôi đứng chờ ở cổng khu nhà. Một lát sau, tôi thấy Thẩm Tuấn Khải và Ôn Văn tay trong tay bước ra.
Ôn Văn trông rất phấn khích, vừa đi vừa ríu rít nói chuyện với Thẩm Tuấn Khải.
Còn anh ta thì ánh mắt đầy dịu dàng, trông đúng kiểu đàn ông đang say đắm trong tình yêu.
Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa xe, bước nhanh về phía họ
“Anh yêu à, trùng hợp quá, lại gặp anh ở đây.” – Tôi lớn tiếng gọi.
Thẩm Tuấn Khải vừa nghe thấy giọng tôi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ôn Văn cũng sững người, căng thẳng nhìn tôi.
“Mộ… Mộng Nhã? Em… em làm gì ở đây?” – Tuấn Khải lắp bắp.
“Em đến thăm bạn, ai ngờ lại gặp được hai người. Trùng hợp thật đấy.” – Tôi mỉm cười bước lại gần – “Vị này là?”
Thẩm Tuấn Khải há miệng, nhưng không biết phải giới thiệu thế nào.
Ngược lại, Ôn Văn phản ứng nhanh hơn:
“Cháu chào cô ạ, cháu là khách hàng của Tổng giám đốc Thẩm. Tụi cháu vừa đi xem nhà xong.”
Cô?
Cách gọi này suýt khiến tôi bật cười thành tiếng.
Tôi mới 28 tuổi, vậy mà cô ta dám gọi tôi là cô?
“Ồ, ra là khách hàng hả? Giỏi ghê, cô bé dễ thương lắm, nhìn như sinh viên đại học ấy nhỉ.”
“Dạ… cảm ơn cô khen ạ.” – Ôn Văn đỏ mặt.
Thẩm Tuấn Khải đứng bên cạnh bứt rứt không yên, liên tục nháy mắt ra hiệu cho cô ta.
Tôi tiếp tục đóng vai vô tội:
“Xem nhà hả? Vậy có ưng căn nào không?”
“Còn… còn đang suy nghĩ.” – Tuấn Khải trả lời gượng gạo.
“Khu này em nghe nói tốt lắm đó, nhưng giá hơi cao nhỉ. Em gái định ở một mình sao?” – Tôi nhìn thẳng vào Ôn Văn.
Cô ta bắt đầu lúng túng: “Dạ… dạ vâng, ở một mình ạ.”
“Con gái ở một mình trong căn hộ sang thế này, chắc nhà giàu lắm hả?”
Ôn Văn đỏ bừng mặt, không biết phải đáp sao.
Cuối cùng Thẩm Tuấn Khải không nhịn được nữa: “Mộng Nhã, bọn anh còn có việc, đi trước nhé.”
“Ừ, vậy anh cứ đi. À mà này, anh bảo đi công tác mà? Khi nào bay vậy?” – Tôi hỏi lớn.
“Ngày… ngày mai.” – Anh ta ấp úng.
“Vậy tối nay mình tranh thủ ăn với nhau một bữa nhé, em nấu món anh thích nhất đó.” – Tôi cố tình nói to để Ôn Văn cũng nghe rõ.
Sắc mặt Ôn Văn lập tức thay đổi.
Thẩm Tuấn Khải cũng lúng túng thấy rõ: “Ừ… được.”
Nhìn vẻ mặt chột dạ và luống cuống của hai người họ, trong lòng tôi thấy hả hê vô cùng.
“Vậy em không làm phiền nữa, tạm biệt nhé.” – Tôi vẫy tay chào.
Khi xoay người bước đi, tôi nghe thấy Ôn Văn nhỏ giọng hỏi Thẩm Tuấn Khải:
“Cô ấy là… vợ anh sao?”
Câu trả lời của anh ta tôi không nghe rõ, nhưng chắc chắn không phải lời hay ho gì.
Tôi quay lại xe, lập tức nhắn cho Trương Kiện: “Quay được chưa?”