Chương 6 - Cuộc Giao Dịch Cuối Cùng
Tôi lại một lần nữa cầm bút vẽ, đem những cảm hứng từ chuyến đi thổi vào các bản thiết kế.
Tôi gửi bài dự thi, không ngờ lại nhận được lời mời từ một vài công ty.
Nghĩa trang yên tĩnh và trang nghiêm.
Tôi đặt một bó cúc trắng trước mộ mẹ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nụ cười dịu dàng của bà trong tấm ảnh.
“Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây.”
“Con đã nghe lời mẹ… Con tự do rồi.”
“Tô Vãn!”
Một tiếng quát khẽ đầy tức giận và cảm xúc phức tạp vang lên sau lưng tôi.
Cơ thể tôi khựng lại, rồi chậm rãi quay người.
Phó Dực đứng cách tôi vài bước, vest chỉnh tề nhưng không giấu nổi vẻ mệt mỏi và căng thẳng trên gương mặt.
Bên cạnh anh, Phó Thì An mắt sưng đỏ, rụt rè nhìn tôi.
Quả nhiên, anh vẫn tìm được đến đây.
Phó Dực sải bước tới, siết chặt cổ tay tôi, lực rất mạnh.
“Ba tháng nay em đi đâu? Em có biết…”
Lời anh nghẹn lại giữa chừng.
Có lẽ là vì ánh mắt quá đỗi bình thản của tôi.
Yết hầu anh trượt lên xuống, trong mắt là sự bối rối mà tôi không sao đoán nổi.
Bất ngờ, anh kéo mạnh tôi vào lòng, vòng tay siết chặt đến nghẹt thở.
Giọng nói run run, như đang khẩn cầu:
“Về đi…”
Cùng lúc đó, Phó Thì An òa khóc chạy đến, ôm chặt lấy chân tôi.
“Mẹ ơi! Sao mẹ lại không cần con nữa! Con nhớ mẹ lắm…”
Tiếng gọi và vòng tay từng khiến tôi dễ dàng mềm lòng, giờ đây lại chỉ khiến tôi cảm thấy một nỗi mệt mỏi sâu thẳm.
Tôi chậm rãi nhưng dứt khoát đẩy Phó Dực ra.
Sau đó ngồi xuống, bình tĩnh nhìn đứa con đang khóc như mưa.
“An An,” – giọng tôi không chút dao động –
“Con đã có dì Linh – người con thích hơn, người giỏi giang hơn mẹ, chẳng phải thế sao?”
Phó Thì An sững lại, tiếng khóc nghẹn nơi cổ họng.
Sắc mặt Phó Dực trở nên khó coi, anh hít sâu một hơi, cố làm dịu giọng.
Ánh mắt anh lướt qua bia mộ.
“Tô Vãn, đừng như vậy.”
“Nếu mẹ em còn sống, chắc chắn bà sẽ không muốn em lang thang một mình bên ngoài. Bà ấy chắc chắn muốn chúng ta ba người…”
“Mẹ tôi muốn tôi tự do.”
Tôi cắt ngang, đứng dậy, đối mặt với ánh mắt sững sờ của anh.
“Trước lúc rời đi, mẹ tôi nắm tay tôi và nói điều bà hối hận nhất trong đời…”
“Là vì căn bệnh của bà mà tôi bị trói buộc vào một cuộc hôn nhân lạnh lẽo.”
Tôi nhìn thẳng vào Phó Dực, từng chữ một, rõ ràng như lưỡi dao:
“Bà bảo tôi hãy tháo gông xiềng ấy, đi tìm hạnh phúc thật sự cho riêng mình.”
Phó Dực im lặng rất lâu, rồi khàn giọng hỏi:
“Nếu… nếu như đứa bé đó không mất, có phải em sẽ không đi?”
Tôi nhìn anh, trong lòng lại dấy lên một cơn chua xót và lạnh lẽo như cát bụi bay mù.
“Có lẽ vậy.”
Giọng tôi rất khẽ.
“Nếu đứa bé còn sống, có lẽ vì con, tôi sẽ tiếp tục ở lại với anh — vài năm, mười năm, thậm chí lâu hơn nữa.”
“Tôi sẽ tiếp tục nhẫn nhịn, tiếp tục đóng vai người vợ hiền lành, biết điều mà anh cần.”
“Nhưng Phó Dực, việc đứa bé mất đi… không phải là một tai nạn.”
“Đó là khi mẹ tôi qua đời, cả thế giới của tôi sụp đổ. Tôi vẫn phải chịu đựng những lời chì chiết vô lý của mẹ anh, nghe con trai mình nói những câu lạnh lùng, chịu đựng sự thờ ơ và xa cách của anh. Thân thể và tinh thần tôi đều kiệt quệ, nên mới không giữ được con bé.”
Giọng tôi vẫn bình tĩnh, nhưng từng lời như một vết cắt rỉ máu.
“Sự ra đi của con khiến tôi hiểu ra — nếu tôi còn không thể yêu thương chính mình cho tử tế, thì tôi cũng chẳng có khả năng yêu thương tốt bất kỳ đứa trẻ nào.”
Sắc mặt Phó Dực lập tức trắng bệch, anh mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
“Vì vậy, tôi sẽ không quay về đâu.”
Tôi nhìn mẹ lần cuối — nơi an nghỉ của người duy nhất từng yêu tôi vô điều kiện.
Rồi bước ngang qua cha con họ, đi về phía cổng nghĩa trang.
Bước chân không hề chần chừ.
Đêm hôm đó, tôi lại rời khỏi đất nước.
Tôi nhận lời mời làm việc từ một công ty thiết kế ở châu Âu.
Ở đây, không ai biết quá khứ của tôi, đồng nghiệp chỉ biết ngợi khen những ý tưởng sáng tạo của tôi.
Giá trị của tôi, lần đầu tiên, không còn gắn liền với danh xưng “Phu nhân nhà họ Phó”.
Căn hộ mới thuê không lớn, nhưng tràn ngập ánh nắng.
Tôi trồng vài chậu cây cạnh cửa sổ, cuối tuần ra chợ trời tìm đồ cũ, hoặc mang giá vẽ ra bờ sông ký họa.
Cuộc sống giản đơn, nhưng tràn đầy cảm giác vững vàng vì được tự tay nắm lấy.
Tôi nghĩ, buổi chia ly ở nghĩa trang khi ấy, đã là dấu chấm hết.
Cho đến một buổi chiều nọ, khi tôi ôm bó hoa tươi và túi thực phẩm mới mua về dưới tầng nhà,
Lại nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc.
Phó Dực mặc vest giản dị, dắt tay Phó Thì An — thằng bé nhìn tôi rụt rè, khẽ gọi một tiếng:
“Mẹ…”
Phó Dực tiến lên một bước, giọng nói hiếm hoi mang theo sự thận trọng và thấp giọng:
“Tô Vãn, chúng ta… có thể nói chuyện một lát được không? Chỉ một chút thôi, uống tách cà phê.”
Tôi nhìn thấy trong mắt anh sự dè dặt ấy, cuối cùng vẫn gật đầu.
Trong quán cà phê yên tĩnh dưới tòa nhà.
Sau khi ngồi xuống, anh đắn đo một lúc rồi mở lời, đưa ra thứ mà anh cho là thành ý lớn nhất.
“Anh có thể chuyển phần cốt lõi công việc sang châu Âu. An An cũng có thể học ở đây, được hưởng nền giáo dục tốt hơn. Chúng ta ba người, có thể bắt đầu lại từ đầu, ở đây.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt tập trung và chân thành.
“Nếu em không muốn gặp mẹ anh, không muốn xã giao, cũng được.”
“Ở đây, sẽ không ai làm phiền em. Em có thể tiếp tục thiết kế, có cuộc sống và sự nghiệp của riêng mình…”
Anh nói rất nghiêm túc, thậm chí mang theo một thái độ thỏa hiệp mà trước đây chưa từng có.
Tôi lặng lẽ nghe, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang hoải, vừa buồn bã, vừa mỉa mai.
Trước kia, trong vô số những đêm anh về muộn.
Trong vô số buổi chiều tôi lặng lẽ rơi nước mắt vì bị mẹ chồng chì chiết, vì bỏ lỡ cơ hội thiết kế.
Tôi đã từng khao khát anh có thể ngồi xuống như thế này.