Chương 6 - Cuộc Chiến Trong Ngôi Nhà

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chị muốn kéo cả nhà tôi xuống hố à?! Chị hại người ta vừa vừa thôi chứ!”

Mẹ tôi nghe xong, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Chắc bà chưa bao giờ nghĩ được rằng — người em trai mà bà cưng chiều từ nhỏ, cho gì cũng có, bênh vực đủ điều — đến lúc gặp biến, lại dùng những lời độc địa như vậy để mắng bà.

Bố tôi im lặng tắt điện thoại.

Không nói gì.

Ông lặng lẽ ra ban công, lại châm thêm một điếu thuốc.

Gió đêm thổi tung mái tóc bạc.

Tấm lưng ông — trong giây phút đó — lặng lẽ, tiêu điều đến xót xa.

Ông cứ đứng như vậy rất lâu, cho đến khi hút gần hết nửa bao.

Rồi ông quay lại, dập tắt điếu thuốc, bước tới đối diện tôi.

Lần đầu tiên, hai cha con tôi nhìn nhau như hai người đàn ông ngang hàng.

Trong mắt ông, không còn sự né tránh, cũng không còn sự mềm yếu.

Chỉ còn sự mỏi mệt sau khi tỉnh ngộ, và quyết tâm sau cùng.

“Con trai.” Ông cất lời, giọng khàn đặc. “Bố… xin lỗi.”

“Nhiều năm qua để con phải chịu uất ức rồi.”

“Bố quá yếu đuối, cứ nghĩ nhịn một bước là yên. Kết quả… là cả con lẫn mẹ con đều không hạnh phúc.”

Ông cúi xuống, cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn còn đặt trên bàn.

Không một chút do dự.

Ông lật đến trang cuối cùng, cầm bút, từng nét từng nét, ký tên mình vào mục “bên nam ký tên”.

— Trần Vệ Quốc.

Ký xong, ông như trút bỏ được gánh nặng suốt nửa đời.

Thở phào một hơi dài.

Mẹ tôi đứng đó, không thể tin nổi.

Bà trừng mắt nhìn ông — người đàn ông từng nghe lời bà mọi chuyện — lần đầu tiên cứng rắn phản kháng lại bà.

Bà như phát điên, lao tới giật bản thỏa thuận.

Nhưng bị bố tôi gạt mạnh ra.

“Lưu Lan, đủ rồi.”

Giọng ông không lớn, nhưng kiên quyết đến đáng sợ.

“Chúng ta, từ lâu… đã không thể sống tiếp nữa rồi.”

Mẹ tôi hoảng loạn thực sự.

Chiếc phao cuối cùng của bà — người đàn ông mà bà tưởng vĩnh viễn sẽ không rời đi — giờ đã dứt khoát quay lưng.

Bà lại lao đi gọi điện.

Gọi cho cậu.

Gọi cho dì.

Gọi cho những họ hàng từng được bà nuôi nấng, chu cấp, “ban ơn”.

Bà hy vọng họ sẽ giống như trước giờ — đứng về phía bà, mắng cho chồng một trận, khuyên “con trai ngỗ nghịch” trở lại.

Nhưng lần này…

Điện thoại không còn là những lời an ủi hay bênh vực.

Mà là: oán trách. chỉ trích. chối bỏ.

“Chị à, nói thật chứ, sao chị lại lấy tiền tương lai của con đi tiêu được?”

“Lần này chị làm quá thật rồi, còn kéo tụi em theo, giờ thằng Mặc dọa kiện, chị bảo làm sao đây?!”

“Dì ơi… dì đâu có nói đó là tiền của anh Mặc mà…”

Cái mạng lưới họ hàng mà mẹ tôi từng dốc tiền xây dựng — từng được tâng bốc, vây quanh như trung tâm của vũ trụ — đến lúc bà hết giá trị lợi dụng, thậm chí trở thành gánh nặng…

…thì cũng là lúc bị vứt bỏ không thương tiếc.

Bà ngồi thụp xuống sofa, cả người như sụp đổ.

Điện thoại rơi khỏi tay, nện xuống sàn, phát ra tiếng cạch nặng nề.

Đôi mắt bà trống rỗng, ánh nhìn hoang mang, giống như lần đầu tiên hiểu ra bộ mặt thật của thế giới.

Cũng là lần đầu tiên — nhìn rõ chính mình.

Bà thua rồi.

Thua sạch.

Thua tận gốc.

Không còn gì trong tay.

07

Ba ngày trôi qua.

Tôi dẫn bố, cùng với mẹ — người từ đầu đến cuối mặt nặng như chì, ánh mắt độc địa như dao — đến ủy ban làm thủ tục ly hôn.

Tất cả diễn ra nhanh đến bất ngờ.

Không cãi vã. Không giằng co.

Cán bộ đưa giấy, họ ký tên, đóng dấu.

Khi hai cuốn giấy chứng nhận ly hôn màu đỏ sẫm được trao vào tay, đôi vai gồng lên suốt nửa đời người của bố tôi — cuối cùng cũng buông xuống.

Ông thở ra một hơi thật dài.

Trong đó có nhẹ nhõm, có cay đắng, và có cả một sự giải thoát âm thầm.

Ông quay sang nhìn tôi, mắt hơi đỏ lên:

“Con trai, cảm ơn con.”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Đây là quyết định của chính bố.”

Mẹ tôi từ đầu đến cuối không nói một lời.

Chỉ dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi mà trừng trừng nhìn.

Tôi không buồn bận tâm.

Rời khỏi ủy ban, tôi nhận được điện thoại từ cậu.

Giọng ông ta — lại quay về kiểu ngang ngược, hống hách:

“Trần Mặc, tao nói cho mày biết! Chúng tao sẽ không ký cái bản cam kết đó đâu! Tiền? Một xu cũng đừng hòng! Mày giỏi thì cứ kiện! Tao muốn xem mày có đủ gan tuyệt tình đoạn nghĩa, đem cậu ruột mày ra tòa không!”

Họ tính toán kỹ rồi.

Chơi trò câu giờ, cược rằng tôi không dám đi đến cùng.

Cược rằng tôi vẫn còn vương tình thân, vẫn sợ điều tiếng, vẫn luyến tiếc danh dự.

Tiếc là… họ lại cược sai.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)